Hiển thị các bài đăng có nhãn THƠ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn THƠ. Hiển thị tất cả bài đăng

2020/01/21

BƯỚC NHẸ VÀO XUÂN

Sáng hôm ấy từ phương Đông em chợt đến
Đến thật tình cờ trong lụa trắng thoáng bay
Tôi gặp em khi đã tỉnh cơn say
Em khép nép dưới cổng trường với đôi tay ôm vở

Mắt trốn chạy sân trường ơi, sao bỏ ngõ!
Để em tôi bỡ ngỡ bước vào trường
Buổi học đầu tiên em cuối mặt xuống đường
Đường vào cổng với hàng dương xanh, phượng vĩ

Tôi đã thấy em dáng mơ kiều mị
Với bước chân ngượng ngập mới đến trường
Em tôi ơi! Em nhìn biết nỗi vương
Để thấy kẻ ngẩn ngơ hồn khuấy động

Để thấy tôi thoáng mơ trong mộng
Thấy môi em nở chút nụ cười
Mặc dù em không thốt nửa lời
Tôi vẫn thấy hồn em thơ ngây quá

Tôi vẫn thấy em không xa lạ
Thôi đúng rồi tôi đã thấy trong mơ
Thấy trong mơ chiếc lụa trắng phất phơ
Ôm cặp sách nhẹ lên từng phiến đá...

Nguyễn Thành Dũng
(VỀ KT XA LẠ)
Giai Phẩm Xuân Ất Mão 1975
Trung Học Bình Minh, Vĩnh Long

2020/01/18

BÌNH-MINH QUÊ HƯƠNG TÔI
(Thân tặng chị Ngọc Gõ và bé Ngọc Mai)


Đây BÌNH-MINH quê-hương tôi thơ mộng
Nằm xuôi theo bờ nước HẬU-GIANG,
Du khách ơi, xin nhớ ghé thuyền sang,
Viếng đôi phút để nghe lòng lưu luyến.
Khách ơi! Khách sẽ thấy:

Xứ BÌNH không rộn-rịp,
Dân BÌNH không kiêu-sa
Nhưng xứ BÌNH luôn kiều mị, thướt tha
Bên hàng dừa xanh chạy dài ven bờ ranh THÀNH-LỢI.

Rồi mỗi độ thu về, chiều thu nhạt nắng
Dưới dòng sông hờ hững nước êm trôi
Thập thoáng bóng con thuyền từ bên kia xóm vắng
Nhẹ mái chèo xuôi sóng lướt sang sông
Khách ơi! Xin chớ chạnh lòng
Mời khách xuống thuyền,
cô lái đò sẽ đưa khách sang MỸ-HÒA thôn thưởng ngoạn...

MỸ-HÒA  thôn có ruộng đồng bát-ngát,
Có khói lam mờ ôm ấp mái tranh sơ,
Có vầng trăng quê soi bóng nước lững lờ,
Có cô thôn nữ hương sắc mặn mà,
Thật duyên dáng bên chiếc áo mang màu phù sa trắng đục.
Cô thẹn thùng đứng sau xóm trúc,
Đưa giọng buồn gởi đến khách phương xa...

"Hò … hơ … khách ở phương nào?
Có hay quê mẹ phủ màu chiến chinh.
Ngày mai non nước thanh bình,
Người về nối lại ân tình năm xưa".

***
Này khách nhé , nhớ qua con đường ÁO TRẮNG,
Xin dừng chân thăm viếng mái trường BÌNH,
Nơi đây có hàng dương cao vút tận trời xanh,
Có đàn sáo nhỏ nhởn-nhơ giữa tuổi đời trinh trắng.
Hay khách cuối đầu yên lặng
Lắng nghe tiếng chuông gợi sầu từ ngôi cổ tự LONG-AN.
Chuông ngân vang hồn khách sẽ mơ màng,
Như lạc giữa thiên đàng đầy mộng mị.

Kìa, khách hãy nhìn xem:
Dưới làn hương nghi ngút,
Những người con Phật ngoan lành
Đang cuối đầu khấn nguyện
Cho đất nước thanh-bình...

***
Du khách hởi,
Khi gió Đông về lành lạnh hơi sương,
Xin người trở lại nơi đây sưởi ấm lòng qua những lời ru dịu ngọt,
Lời ru thoát ra từ đáy lòng, như bao người mẹ VIỆT
Người mẹ xứ BÌNH yêu quê hương tha thiết
Nên từng chiều luôn khuyên nhủ đứa con thơ...

"Con của mẹ ơi!
Tuổi trẻ nơi con phải mang nhiều hy-vọng,
Rưới lên vùng khô sỏi của quê-hương.
Khi lớn lên con nhớ lấy tình thương,
Lấy chí dũng, lấy kiên cường bất khuất.

Con có nghe chăng ?
Tiếng hờn than từ lòng mảnh đất
đang thét gào: Hởi, những người da vàng máu đỏ
Xin ngừng tay chớ chém giết nhau chi.

Con có thấy chăng?
Vạn người dân yêu nước,
Bước ra đi thề quyết hy-sinh,
Đem máu xương mong đổi lấy thanh-bình,
Cho nước VIỆT một trời vang tiếng nhạc.

Con thơ ơi!
Hai mươi năm rồi mẹ ôm niềm khao khát
Mong một ngày non nước hết binh đao
Hơn hai mươi năm mẹ thương xót, nghẹn ngào
Cho số kiếp đọa đày, cho điêu tàn đổ vỡ...

Lời ru dứt, người mẹ hiền cuối mặt,
Hôn con thơ dòng nước mắt tuông rơi.
Ôi, ngậm ngùi chua xót quá đi thôi,
Khách có thương không, người mẹ VIỆT-NAM nghìn đời đau khổ...

Lặng lẽ hoàng-hôn xuống,
Nương trên mấy hàng cau,
Văng vẳng xa xa tiếng tiêu sầu vọng lại,
Thật não nùng qua âm điệu ly tao,
Khách lắng nghe lòng có xuyến xao, 
Và có biết đấy là tiếng lòng của người dân SONG-PHÚ.

Bao mùa ủ-rủ lệ xót xa,
Thương đứa con thơ vừa ngã gục hôm qua,
Bởi trái đạn vô tình rơi sâu giữa lòng lớp học
Dòng máu đỏ loang đầy trên nền gạch
Chan hòa chung màu mực tím dở dang.
Ôi...ôi, đôi tay ngà ngọc hôm nào,
Thường nắn-nót nét quê-hương kiều diễm.
Nay nằm phơi trên hàng rào gai kẻm ,
Trước cổng trường bên trang sách tả tơi.
Đôi mắt nai tơ nhắm nghiền mãi mãi ,
Không còn lóng lánh nét tinh anh.

***
Thôi khách ơi! dừng nơi đây nhé,
Hẹn mai sau khi binh lửa hết lan tràn,
Nắng mới chan hòa trên vạn nẻo quan san,
Khách trở lại, quê tôi xin hiến dâng trọn vẹn
những gì thơ mộng nhất,
Quê hương tôi, đây xứ BÌNH,
Tuy nghèo nhưng vẫn đậm tình thiết tha.
Ngày mai khách có chia xa,
Nhớ ghi đôi nét gấm hoa vào lòng...

Đơn Phương ĐỒNG THANH THỦY
mười một a một
Giải nhất thơ Đệ II cấp.
Giai Phẩm Ắt Mão 1975
Trung Học Bình-Minh Vĩnh-Long

2020/01/01

2019 GỞI 2020


Cám  ơn Trời! Mỗi năm vừa hết
Liền tặng cho năm khác để vui
Gởi lời chúc bạn bè thân thiết 
Đón nhận toàn HÊN tống biệt XUI!

Anh Tú
2019-2020

2019/12/27

MỘT NGÀY 

Ngày thức dậy nắng xuyên kẻ lá
Giọt sương mai lấp lánh kim cương
Líu lo chim hót mừng ngày mới
Có thêm ngày nữa để yêu thương

Ánh nắng tươi nồng soi khắp hướng
Ấm tình tạo hoá với muôn loài
Cây rợp đất ... trời xanh én lượn
Trao niềm vui hạnh phúc từng ngày

Ngày vào tối nắng đi ngần ngại
Luyến lưu chiều sắc thắm chân mây? 
Mai thức dậy ước mơ lập lại
An lạc đâu xa ... phải chốn này?

Anh Tú

2019/12/11


XẾ CHIỀU MÙA LẠNH


Đông đã đến nơi này…len khắp nẻo
Lạnh thấu xương hay vừa đủ rùng mình
Vợ chồng già chân từng bước nhỏ
Tay trong tay tợ như thuở xuân tình

Họ trân trọng mỗi giây còn có được
Âu yếm nhau dù má hóp răng long
Dắt dìu dưới trời mịt mù tuyết đổ
Đùa cợt cười vui như thuở tuổi hồng

Thân còm cõi, con tim còn sôi nổi
Tình nồng nàn trôi theo cánh thời gian
Không màn đến những xế chiều mùa lạnh
Thả hồn bay cùng gió núi mây ngàn

Anh Tú
December 11, 2019

2019/11/29

MƯỜI MỘT MƯỜI HAI
Internet
Nơi đây tàn Thu gió mưa nhiều lắm
Lá vàng khô còn lưu luyến bám cành
Bên góc phố  một cụ già móm mém
Mĩm cười vui đôi mắt lõm long lanh

Nơi đây dợm Đông tiết trời trở lạnh
Cây thông già xanh lá cợt u sầu
Người không nhà đón đêm tìm nơi ấm
Để máu hồng có thể nóng dài lâu

Nơi đây có lần cánh hồng tuyết đậu
Đỏ niềm vui không sợ hãi lạnh lùng
Tạo hóa nhiệm mầu trần gian báo nhận
Dù gian nan mạnh sống chẳng ngại ngùng

Anh Tú
Mùa Tạ Ơn/ Đông Bắc Hoa Kỳ
November 29, 2019


2019/11/27

NẮNG TẮT BÊN TRỜI
1-
1969…tôi tốt nghiệp ĐHSP. nhận nhiệm sở Trung học TPH Vĩnh long.
Đến đây lạ xứ, lạ người, bạn bè đồng nghiệp cũng chưa quen biết. Có cô bạn LTHK, nhưng chỉ nửa năm đầu gặp gỡ, K. đã đổi về Đà Lạt. Anh chị Lê Quang Ánh và Ngự Bình xem tôi như em. Cuối tuần, nếu tôi không về SG. hay qua Cần thơ, Long Xuyên ở với Trang hoặc Loan, anh chị Ánh-Bình rủ tôi đến nhà chơi, các cháu Chuồn chuồn, Châu chấu thật dể thương… và tình bạn bắt nguồn từ đó.
Năm 1971, tôi lập gia đình và đổi về S.G dạy.
Năm 1975, vật đổi sao dời, vận nước đổi thay. Bất ngờ, một ngày, anh Ánh có ghé nhà thăm tôi..Anh cười nói…Chị Bình bảo anh đi tìm thăm cô em gái, xem sống chết ra sao…! Tôi rất cảm động cái tình của anh chị , bao năm rồi, tuy không còn dạy chung trường nhưng vẫn nhớ đến tôi.
1979..gia đình tôi vượt biển, và từ đó lại mất tin nhau…
Mãi đến hôm nay, 2019…Khi biết tin thì …Ánh nắng đã tắt cuối chân mây.
Nén hương lòng ...tôi gửi ...
2-
RỒI CÓ MỘT NGÀY...

Đã có một thuở…Thời gian màu hồng. Khi núi màu xanh. Mây trời màu trắng. Giọt nắng lung linh…
Rồi có một ngày…Ngày nắng ra đi. Núi buồn ở lại. Hạnh phúc- khổ đau. Vẩy tay từ biệt.
Tà dương mênh mông.Tàn phai một cõi.Tàu bỏ ga đời. Quên mùa hương cũ.
Chiếc lá xa cành. Bay đi muôn hướng. Bỉ Ngạn đưa người. Nại Hà đón bước.
Tiếng kinh gần xa…Vãng sinh cầu nguyện…Có những cung trầm... Sâu đến vô thanh.
Giọt mưa trong đêm. Rơi ! rơi !!! thật nhẹ. Rơi xuống hồn tôi. Thành thơ đưa tiễn.

Trầm Hương Ptt
27/11/2019

2019/11/10

CÂY BÔNG GÒN


Cây gòn bông trắng lá xanh
Muốn dồn cặp gối nên anh phải trèo
Ngại gì chót vót cheo leo
Vì thương ...không sợ hiểm nghèo khó khăn
Để có chiếc gối em nằm
Cho đêm tròn giấc tháng năm mộng tràn!

Anh Tú
November 10, 2019

2019/10/30


AI ĐEM TÔI VỀ

Cám ơn tấm ảnh đậu rồng
Cho tôi nỗi nhớ trong lòng xôn xao.

Gởi Nguyễn Cao Khải

 
Đậu rồng chấm cá bống kho
Với tô cơm nguội bụng no còn thèm
Thời gian bóng ngựa qua rèm
Kỷ niệm ngày ấy ai đem tôi về?!

Về nghe tiếng đọc a ê
Của đám con nít nhà quê trường làng
Những ngày nghỉ học lang thang
Ra đồng cùng bạn vầy đàn đùa vui

Đùn rơm nướng cá lóc trui
Mê da cá cháy đen thui ... đậm đà
Giành ăn rượt đuổi hét la
Vui đùa thỏa thích ngọc ngà tuổi thơ



Bạn xưa xa vắng mịt mờ
Chợt nghe đơn lẻ bơ vơ một mình.

Anh Tú
October 30, 2019

2019/10/23

XIN NGƯỜI

Tôi như chiếc lá úa
Lìa cành từ mùa thu
Nằm im chờ rã mục
Qua rồi kiếp phù du

Mảnh linh hồn của lá
Còn thơm hương mùa hạ
Gởi người xin gìn giữ
Dẫu mùa hạ đã xa

Có một lần nào đó
Đứng bên cội cây già
Xin người một giọt lệ
Nhỏ xuống cho tình ta

Khánh Hà
October 2019

2019/10/07

THU LẠNH

Mùa thu đã đến rồi sao
Mà nghe tiếng gió chợt nao nao lòng
Rừng thu ngập xác lá phong
Lá rơi lá rụng như lòng lao đao
Ở đây mặt trời xanh  xao
Những sương cùng khói tẩm vào thịt da
Lạ lùng thay trái tim ta 
Tưởng như đã lạnh hóa ra vẫn nồng!

Khánh Hà
2019

2019/10/03

EM VÀ THÁNG MƯỜI

Tháng Mười Chưa Cười Đã Tối
Lời thơ buồn nghe nhức nhối tâm can
Thu qua mau rồi thu tàn
Chờ đợi mãi chiếc lá vàng thu cuối

Tháng mười chưa cười đã tối
Trời thu buồn nghe bối rối hồn ai
Mưa cứ mưa suốt đêm dài
Thu nhớ ai mà thức hoài không ng ?

Mỗi tháng mười như nhắn nhủ
Cơn mưa nào như ru ng em tôi
Nụ cười nào nở trên môi
Là em đó ! Nhớ đi thôi là nhớ !

Phan Lương
25/10/2016
*Cảm tác từ Tháng Mười Chưa Cười Đã Tối của Anh Tú
https://anhtuvaban.blogspot.com/2015/10/thang-muoi-chua-cuoi-toi-thang-muoi.html
THÁNG NĂM CHƯA NẰM ĐÃ SÁNG

(từ Tháng Mười Chưa Cười Đã Tối của Anh Tú)*

Tháng năm chưa nằm mơ - trời đã sáng
Không kịp nhớ em - sáng rực bình minh
Em bỏ đi vào chiều mưa chạng vạng
Anh ngẩn ngơ côi cút bạn chung tình.

Mười bảy năm - hương lửa nồng sưởi ấm
Chia ngọt xẻ bùi cay đắng cho nhau
Bỗng phút chốc em về miền tiên cảnh
Để tim anh rỉ máu vạn niềm đau.

Bây giờ, hai mươi năm - ngày cách biệt
Con lớn khôn – anh da diết âm thầm
Muốn thủ thỉ lời ngọt ngào tha thiết
Rằng tình anh vẫn nặng nghĩa trăm năm !

Em hởi em ! ban cho anh sức mạnh
Và cho con hạnh phúc suốt cuộc đời
Đêm tháng mười giữa sao khuya yên lặng
Nhớ về em ! ngấn lệ nhẹ nhàng rơi !

Dương hồng Thủy

2019/09/13




Trăng vui trăng mãi mĩm cười?
Tôi buồn tôi thức nhớ người tôi mơ
Người mơ chẳng đến bao giờ
Cho nên tôi mãi mơ người hằng mơ

Mơ hoài lẩn thẩn làm thơ
Bà con nhạo báng thằng khờ nên mơ
Ngày thì mặt mủi ngu ngơ
Đêm dài thức trắng mong chờ … viển vông!

***
Bạc đầu …giấc ngủ cạn nông
Dọc đời ...cao núi sâu sông dập dồn
Leo lội vượt thoát sinh tồn
Khi vui khi khổ mất còn thay phiên

Dầy vò Tổ quốc thiêng liêng
Dân quyền chà đạp, gông xiềng lên ngôi
Tự do dân chủ nước tôi
Người mơ yêu dấu nổi trôi phương nào?

Anh Tú
September 13, 2019
Tết Trung Thu