2013/10/24

THƠ HỌA: Yên Dạ Thảo*Đỗ Hữu Tài*Anh Tú

CHUYẾN ĐÒ NGANG

Bến mơ bến mộng một dòng sông
Một chiếc đò ngang xuôi ngược dòng
Chiều muộn đò ngưng đưa đón khách
Một người lỡ hẹn một người mong

Trách người hay trách chiếc đò ngang
Trách tiếng thời gian trôi vội vàng
Trách gió hờn mưa hay trách phận
Để người chờ đợi buồn mênh mang

Mai mốt có còn gặp nữa không
Mùa thu thay lá người thay lòng?
Hương xưa tình cũ còn lưu luyến
Bến vắng, đò ngang, một bóng hồng!

Yên Dạ Thảo


ĐÒ TÌNH

Một buổi chiều về nơi bến sông
Con nước mênh mông vẫn xuôi dòng
Chiều rơi, bến vắng lưa thưa khách
Vỏn vẹn cầu buồn nằm đợi mong

Mảnh ván không còn bắc cầu ngang
Mây xám lang thang nắng võ vàng
Cây sào lặng lẽ như an phận
Cùng sóng vỗ bờ gió mênh mang

Tôi đã về rồi ai biết không?
Nghe sóng vờn sông chạnh buốt lòng
Nhìn cây cầu cũ mà quyến luyến
Một chuyến đò ngang chở tình hồng

Đỗ Hữu Tài


SẼ MAI HỒNG

Sớm tối con đò ở bến sông

Giong chèo vụt mái lướt ngang dòng
Đưa đón làm vui bao lữ khách
Là niềm hạnh phúc thỏa lòng mong.

Bao lần trách cứ chiếc đò ngang

Hứa mai không đến để chiều vàng
Lỗi ấy…trách người hay trách phận
Sao đành… trễ hẹn để đò mang.

Tâm sự của đò ai biết không?

Khách buồn đò áy náy trong lòng
Lỡ làng chuyện nhỏ đừng lưu luyến
Chiều vàng vào tối sẽ mai hồng.

Anh Tú
October 24,13
THƯ GỬI CÔ GIÁO CŨ

........, ngày .. tháng.., năm ...

Cô kính mến,

Cô có còn nhớ những kỷ-niệm dưới mái trường Trung-Học XYZ của niên-khóa 196.-196., với những đứa học-trò mà Cô đã từng đánh-giá "học ra học, chơi ra chơi" không ?
Mới đó đã hơn mấy mươi năm rồi Cô nhỉ ? Em có cảm-tưởng như một giấc mộng mà em mới vừa tỉnh giấc!

Năm ấy, Cô mới vừa ra trường từ Đại-Học Sư-Phạm Sài-Gòn, trông còn trẻ-trung và đầy nhiệt-quyết, về quê nhà phục-vụ với tất-cả tâm-huyết, mong đàn em sẽ trở thành những người thật hửu-ích cho xã-hội. Vào lớp, Cô miệt mài dạy cho đến hết phút cuối cùng, thậm chí đôi lúc còn thêm giờ...Tận-tình giải-thích những thắc mắc của chúng em cho đến khi nào chúng em đã hiểu rõ. Nếu có bế-tắc, Cô thật-thà bảo chúng em là Cô cần nghiên-cứu thêm ... Sự chân-thật này làm chúng em vô cùng cảm-mến và kính-phục.

Cô rất bình-dân, luôn gần-gũi, tìm hiểu những khó-khăn, động-viên, khuyến-khích và giúp-đở chúng em với tất-cả chân-tình . Nói tốt cho Cô quá nhiều sẽ là một sự dư thừa ... Đối với riêng em, Cô đã là một gương mẫu mà em cố-gắng noi theo. Và như Cô thấy đó, em nối gót theo Cô, đã trở thành một "kẻ đưa đò chở khách sang sông", như Cô từng nói, những người khách viễn-hành sẽ trở thành những người tiến-bộ hơn kẻ đưa đò đang và sẽ "dặm chân một chỗ" nơi đây. Đó không phải là một lời than-thở, một ganh-tỵ mà là một lý-tưởng, một thiên-chức, một niềm vui thật to tát của nhà giáo chúng ta, phải không Cô ?

Trở thành một đồng-nghiệp với Cô, em thật tình rất hãnh-diện; Cô có chia xẻ niềm hãnh-diện ấy của em không ? Cô có thấy sự làm việc nhiệt-tình của mình ngày nào đã không phí, ít nhất là có một học-sinh âm-thầm "trả ơn" khi nó đã cố-gắng tối-đa để trở thành người hửu-ích cho xã-hội như ước muốn của Cô? Thật ra không chỉ có mình em tạo cho mình một nghề-nghiệp khiêm-nhường, mà Cô có cả một "đám" học-sinh đã trở thành những người có kiến-thức và địa-vị thật cao sau này .
Em đã theo dõi hành-trình của Cô từ ngày em rời trường, rời tỉnh nhà ... Và đến 197.., em đã tìm về "đầu quân" với Cô ở trường Trung-học mà Cô là Hiệu-Trưởng. Đây là một trong những ước mơ tha thiết của em đã trở thành sự thật.

Sau 1975, những biến-động dạo ấy đã gây ra chia cách ... Mỗi người đã bị lôi cuốn vào con lốc nghiệt-ngã ...
Thật vô cùng vui mừng khi nối liên-lạc lại với Cô vài năm gần đây. Em đã chỉ thỉnh thoảng gọi thăm với những lời nói thông thường nhưng có lẽ Cô đã không rõ được những ý-nghĩ thầm kín trong tâm-tư của em. Tự nhiên hôm nay, những ngày tháng cuối năm ở đất người với không-khí lễ hội của năm này, em chợt nghĩ đến Cô và các thầy cô khác của em, và cả đám học–sinh cùng lớp với em ngày nào nay tóc cũng đã muối tiêu hay bạc trắng, em muốn viết một lá thư như một lời cám-ơn Cô và cả với Quý Thầy Cô khác, đã dầy công dạy dỗ em nên người .
Và em muốn nhắc thêm một kỹ-niệm nữa ... : chắc Cô còn nhớ, em là một học-sinh nghèo, và hoàn-cảnh sống đã có lần em bị bịnh nặng. Khi biết được, Cô đã biếu cho em những liều thuốc quý báu; những liều thuốc đã giúp em thật nhiều cho cơ-thể lẫn tâm-hồn . Đã cảm-ơn và sẽ mãi mãi cám-ơn Cô. Và dỉ-nhiên em cũng luôn cảm-ơn Quý thầy cô khác đã dẩn dắt em từ lớp vỡ lòng cho đến lúc ra trường đời ...

Nhân dịp năm hết Tết đến, em kính chúc Cô và gia-đình luôn được VẠN SỰ TỐT LÀNH.

Kính thư,

Một học trò cũ. 

Anh Tú

NẾU MAI NÀY

NẾU MAI NÀY

Tôi cứ nghĩ tình thơ không ảo mộng 
Là những gì rung động bởi tâm hồn
Chạm.. buâng khuâng: nhìn nắng xế hoàng hôn
Vướng… xao xuyến: ngắm trời chao biển động.

Lòng nôn nóng khi nàng thơ vắng bóng
Thời gian ngừng trời đất bỗng tiêu điều
Những ngón tay chạm phím chữ buồn hiu.
Nàng thơ hởi! Tình tôi như thế đó!

Tôi muốn mãi tình đôi ta gắn bó
Cổ tích gì? Đừng nghĩ đến chia ly
Nếu mai này vướng mắc chữ phân kỳ
Xin ân sủng: nàng cùng tôi một mộ. 


Anh Tú 
September 13, 2012

2013/10/23

CHA ĐÃ ĐI

CHA ĐàĐI

(Hòn Phụ Tử Hà Tiên cảm tác)

Cha đã đi rồi con vẫn đây
Bơ vơ ngày tháng nước vơi đầy
Từng cơn sóng vỗ lòng se sắt
Nước mắt hai hàng cha có hay?

Cứ ngỡ cùng cha theo tháng ngày
Ngất ngưởng vui đùa với gió mây
Trấn giữ giang sơn giòng giống Việt
Cuối miền đất nước vẹn tài trai!

Than ôi! Số phận đã an bày
Biển Đông ôm ấp tấm hình hài
Người Cha dầu giải bao thế kỷ
Phụ Tử Hà Tiên nhớ lắm thay!.

NHA

July 22, 2011

BUÂNG KHUÂNG NGÀY THÁNG

BUÂNG KHUÂNG NGÀY THÁNG

Em ví von anh là con chim nhạn
Tung cánh bay ngày đêm chỉ một mình
Khắp nước non tìm những ý thơ xinh
Viết bài thơ ca tụng tình cao cả.

Lòng chẳng đổi khi thu về thay lá
Gió giao mùa không lay chuyển hồn thơ
Vẫn thủy chung cho em thỏa mong chờ
Kỷ niệm đậm sâu… sá gì ngày tháng.

AT

August 28,2012

SÁNG SỚM LAO XAO

SÁNG SỚM LAO XAO

Nắng chưa lên sương còn đọng lá cành
Chân rảo bước tìm ai trên nẻo vắng
Tiếng chim hót líu lo trong im ắng
Gieo niềm vui cho cuộc sống mong manh.

Lối mòn cô liêu lanh quanh chân bước
Nhìn cỏ cây chào đón sáng tinh mơ
Vài nai vàng họp bạn dáng ngu ngơ
Bên dòng suối con nước trôi róc rách.

Cơn gió mát len qua từng ngỏ ngách
Đong đưa hoa Dạ Yến Thảo ven bờ
Xao xuyến hồn, nhung nhớ đến nàng thơ
Thức giấc hay còn rong chơi trong mộng?

AT

July 21, 2012

2013/10/22

CHẤP NHẬN

CHẤP NHẬN

Em đòi trả lại thư tình
Trả thêm ngày tháng chúng mình yêu nhau!

Gì nữa không? Xin người nói tất
Anh còn tim héo ướp u hoài
Một mình lầm lũi từ nay
Sẽ cô đơn suốt tương lai mệt nhoài!

Tim trống rổng mà nghe nặng trĩu
Hồn buồn cho vật đổi sao dời
Ngày xưa em đã gọi mời
Bây giờ quên mất những lời yêu thương?

Muốn nhìn nhau một lần sau cuối
Vẫy tay chào rẽ bước mỗi đường.
Mím môi gạt bỏ vấn vương
Góc tim ém chuyện yêu đương bọt bèo!

AT
2011


2013/10/21

Xướng:

NỖI NHỚ ĐẦY VƠI

Lạnh lẽo NỖI lòng réo rắt mưa
Buồn ơi NHỚ quá kể sao vừa
Sương rơi ĐẦY ấp mùa thương cũ
Lá rụng VƠI tròn nỗi nhớ xưa
Thu đó ĐÂU mong bông trắng đổ ?
Đông này CÓ đợi tuyết rơi chưa ?
Gió rung MỜ ảo đêm huyền thoại
Mây chẳng PHAI tàn vẫn đẩy đưa

Đỗ Hữu Tài
Tue Jan 01, 2013


Hoạ:

KHI CHỜ NGÀY MỚI

Trời đất quê nhà chỉ nắng mưa
Trong tôi nỗi nhớ kể sao vừa
Xứ người trăn trở chờ ngày mới
Quê mẹ ưu tư nhớ chuyện xưa
Tuyết đổ nơi này chưa muốn dứt
Trời xanh bên ấy đã xanh chưa?
Thời gian tích tắc vô tình bước
Đâu đó người lo chuyện tiển
 đưa!


Anh Tú

January 3, 2013

CHỮ ĐỒNG

CHỮ ĐỒNG

Luây huây ta lại gặp nhau 
Ông Tơ bà Nguyệt tặng trao chỉ hồng

Dạy đôi ta kết chữ Đồng

Đồng Sàng Đồng Tịch ...cùng đồng khổ vui!

Những khi gặp được ngọt bùi

Đừng quên san sẻ với người mình thương.

NHA

October 21, 2013

2013/10/20

CHIỀU MỘT MÌNH 

Ngu ngơ vài chiếc lá vàng
Chập chờn nương gió xa ngàn lướt qua
Chiều tà sương khói nhạt nhòa
Tâm tư xao xuyến chan hòa yêu thương
Chậm chân dừng lại bên đường
Ngắm cụm hoa cúc màu vương nồng nàn
Đằng kia thơ thẩn đôi ngang
Nơi đây có kẻ lang thang một mình.

Anh Tú


EM LÀ HỒN THU

Như gió hiu nhẹ lướt
Lượn lờ lá vàng rơi
Giọt mưa tí-tách buồn rớt từ tầng xám mây trời
Tia nắng ấm rực-rỡ từ trên kia xanh thăm-thẳm
Là những loài hoa mà lòng người say đắm:
cúc, pensé …sắc màu óng-ánh
Hơn hết là những cánh hồng nở muộn trong vườn nhà anh
Những cây thông màu xanh
sừng sững trong rừng cây mênh mông trơ cành
Những con đường trong thành
ngoài phố với những đống lá rách tội-nghiệp oằn-oại
Những con đường mòn trong rừng ngập lá khô xào-xạc dưới chân nai 
đang nhởn-nhơ tìm lá non, hoa tươi trong tuyệt-vọng
Không-gian đã tràn đầy khí trời lạnh-lẽo theo gió lộng
nâng bậc cô-đơn, buồn rũ…

Tất cả là hồn em!
Anh yêu hồn em lãng-đãng… dù đã tàn thu!
 

Anh Tú
Thanksgiving 2012


2013/10/19

LÒNG VÒNG

Sân vận động
Mĩm cười gặp lại mỗi vòng
Xuân hạ thu đông.

LÒNG VÒNG 

Mỗi vòng ta lại gặp nhau

Không quen mà vẫn mĩm trao nụ cười.

Từ mùa hoa nở khắp nơi
Đến hè tia nắng hồng tươi má nàng
Rồi thu về với lá vàng
Từ xa lạ đã nhẹ nhàng thành thân
Ngoài kia hoa tuyết đầy sân
Trong này đôi bạn ngồi gần thong dong.

Trần ai chân bước lòng vòng
Ngộ ra không sắc sắc không cuối cùng?

AT

August 19, 2013
Ngỡ Thu

Cuối hè thu dợm về thay
Thoảng cơn gió mát lung lay lá cành
Thi nhân thơ thẩn bên mành
Mơ màng vào mộng viết thành Thu ca.

Chào mùa thương trở lại nhà
Chín tháng xa vắng thiết tha mong chờ.

Giật mình… đây chỉ là mơ
Nắng hè còn đó bài thơ lỡ làng.
Thu ca… dù có ngỡ ngàng
Vẫn là nét đẹp chứa chan ý tình.

Anh Tú
August 21, 2013

2013/10/18

NÔN NÓNG

Quê nhà trời đã vào thu ?
Quê người nàng vẫn mịt mù nơi nao
Vài cơn gió mát tạt vào
Ngỡ thu trở lại lao xao ngõ hồn
Bao thi nhân chợt bồn chồn
Để lòng trôi chảy dập dồn sóng thơ.
Thu là mộng thu là mơ
Yêu thu tha thiết… mong chờ ai ơi !

AT
August 21, 2013 3:21 AM

2013/10/17

LÀ CỦA NHAU

Hỏi người nhung nhớ gì chăng?
Có còn lưu luyến mùa trăng năm nào
Con đường tình ái xôn xao
Tháng ngày rộn rã ngọt ngào tuổi xanh!
Vì Thu lá phải xa cành
Vì tương lai chúng ta đành cách xa
Dù cho nghịch cảnh phong ba
Mong người luôn nghĩ ta là của nhau.

Nhị Hồng
August 20, 2013