2014/01/07

Cánh Én Mùa Xuân .

BÀI THƠ CHO TẾT

Viễn xứ đón Xuân về lặng lẽ
Cây trơ cành ủ rủ nơi nơi
Lạnh căm hoa tuyết trắng rơi rơi
Thao thức nhớ chao ôi đất mẹ.

Bên ấy đất trời tươi vạn vẻ
Trời thẩm xanh, chim én liệng quanh
Hoa Mai vàng nở rộ trên cành
Em bé vui khoe mừng áo mới

Ở đâu đó mẹ già trông đợi
Dỏi mắt chờ con cháu xứ xa
Vợ mong chồng lặn lội xa nhà
Rưng nước mắt mong anh trở lại

Chúc mọi nhà vui Xuân hiện tại
Hy vọng ngày mai sẽ đẹp xinh
Nước non ta sẽ được phồn vinh
Người sống luôn đong đầy hạnh phúc.

Gió đem đến khắp nơi lời chúc
Chuông đổ nhà thờ vang rạng đông
Vọng phu tiếng mõ rơi chiều xuống
Gieo rắc niềm tin mọi tấm lòng!

Anh Tú
Jan 21, 2011




XUÂN THA HƯƠNG

Tặng những người thân trong gia đình tôi với nỗi lòng xa quê nhớ tết.

"Một thóang xao lòng nơi bến lạ
Tôi nằm ôm chặt tuổi thơ tôi
Sợ bay đi hết điều tôi cố..
..Giữ lại cho lòng đở cút côi"

Đã trót cưu mang đời viễn xứ
Trùng khơi khắc khoải nhớ quê nhà
Cây rơm đụn khói sương chiều phủ.
 Gáo nước, mái đầm..mờ mịt xa.

Vẫn rực đồng xưa điên điển nở
Lúa mùa cong ngọn ngát đường trăng
Chèo ai khỏa nước mênh mông, nhớ..
Hát hộ rằng tôi khúc viễn hành.

Tôi nhớ trường làng, ông giáo cũ
Ê a tiếng trẻ ráp vần xuôi
Cây đa phủ cả thời thơ ấu
Tiếng trống trường che suốt cuộc đời.

Bây giờ rưng rưng đời cô lữ
Thèm hương làng, nhớ cố nhân xa
Thấy chuyến phà đêm neo bến vắng
Rặng bần đom đóm hội mùa hoa.

Thắp nén tâm hương, không khói tỏa
Sao nghe trong mắt lệ nhòe cay
Cúi mặt nghẹn ngào mơ gió Tết
Hẹn lòng mai lại giáp mùa Mai.


 Hồng Băng


2014/01/06

NIỀM VUI TRỞ LẠI

Xa vắng chỉ vài ba ba thôi 
Mà sao tâm trí những bồi hồi 
Từ hôm chập choạng tình thơ họa 
Như người yêu dấu bỗng xa xôi.

Hồn thơ nay đã trở  về rồi 
Hoa Xuân lại nở rộ trong tôi 
Tâm tư trang trải từng con chữ
Cả một  trời vui chiếm lỉnh ngôi. 

Anh Tú
January 6, 2014
NHỮNG THẦY CHÂN ĐẤT

(Kính dâng hương hồn những người thầy đầu đời của tôi:Thầy Thinh, Thầy Tất và Mẹ)

Không còn nhớ khi nào tôi biết đọc
Chữ a, ê của thuở học vỡ lòng
Cũng chẳng biết ai là thầy số một
Nên hỏi rằng: “Thầy là mẹ phải không?”
.
Mẹ mĩm cười vò đầu tôi không nói
Tay vẽ chữ “ờ” giữa trán của tôi
Mắt nhìn mẹ lòng thương cảm bồi hồi
Bèn âu yếm rúc đầu vào lòng mẹ.
.
Chợt mắt chạm đôi chân trần đi đất
Của mẹ tôi hôm sớm dẫm ruộng đồng
Da sờn, chai cho cây lúa trổ bông:
Công ơn mẹ làm sao con quên được!
.
Hết chữ dạy mẹ tôi buồn hiu hắt:
Không lớp, trường con đi học nơi đâu?
Liếc nhìn con thơ sáng, tối âu sầu
Lòng mẹ ưu tư từng giây, từng phút!
.
Ván ngựa* làm bàn, gổ thô làm ghế,
Vài trẻ con trong xóm nhỏ là trò,
Có người trai nghèo trở thành thầy giáo:
Vang vang đình làng tiếng đọc ô, o…!
.
Quần cụt, áo thun, đầu trần, chân đất,
Thầy kính yêu tận tụy dạy tháng ngày
Chút chữ nghĩa nhưng tình thương chất ngất:
Biếu thầy đôi lít gạo, nhận ơn dày!
.
Thầy Thinh thứ hai, thứ ba thầy Tất
Nhọc nhằn dạy tôi chữ, toán đầu đời.
Hình ảnh thân thương những Thầy Chân Đất
Ấm áp đời tôi mãi mãi không vơi!
.
Tôi may mắn nhận thật nhiều ân sủng
Từ thôn quê nghèo cho đến thị thành
Giáo dục của bao Thầy Cô kính mến
Cả cuộc đời ghi nhớ với lòng thành! 


Anh Tú (Nguyễn Hồng Ẩn)
2010

* Một loại giường ngủ bằng cây, tên gọi “bộ ngựa” gồm ba tấm gổ dày, thông dụng ở vùng quê miền Nam.


TÌNH CỜ BIẾT ANH

Tin buồn: Nhà thơ Nguyệt Lãng qua đời. - Gửi từ Lê Hoàng


Tôi rất thích các bộ môn văn nghệ.
Từ thuở nhỏ khi biết đọc rồi thì khi được ai đó cho tiền, thường là mẹ, tôi luôn mua sách. Những truyện bình dân, phổ thông hồi xưa như Phạm Công Cúc Hoa, Thoại Khanh Châu Tuấn, Lục Vân Tiên, Ông Trượng Tiên Bửu…đã từng làm say mê tôi.
Lớn lên một chút, tôi tìm đọc Tây Du Ký miệt mài trong tưởng tượng với những phép mầu của Tôn Ngộ Không đấu phép với ma, quỷ…bảo vệ cho Đường Tăng trên đường đi thỉnh kinh ở Tây phương Phật, những bộ truyện về Chinh Đông Chinh Tây với những nhân vật Tiết Đinh Quý, Tiết Đinh San , Phàn Lê Huê không thoát khỏi mắt tôi.
Rồi những Tam Quốc Chí, Đông Châu Liệt Quốc cũng làm say mê tôi sau này.
Là dân Nam Bộ lớn lên từ đồng ruộng thì mê Cải Lương, Hát Bộ ( hay Hát Bội) là điều tất yếu. Tôi thường thả hồn theo lời ca tiếng nhạc vọng cổ tài tử ở những đám giỗ, đám cưới trong quê. Mơ một ngày nào lớn lên có tiền để làm được như những người thả tam bảng trôi trên sông dưới trăng với chiếc máy hát lên dây thiều bằng tay, đầu máy bằng kim đặt trên vòng quay của những đĩa nhựa thô kệch thời ấy.
Lại ngưỡng mộ những anh xữ dụng đờn mandolin trong mấy ban văn nghệ của du kích xã nhất là khi họ biểu diễn “lấy le” (ý nói khoe, loè) với mấy nàng thôn nữ.
Sau này tôi có học đờn guitar/hát, tự học hoặc từ bạn bè thôi khi rổi, và dỉ nhiên chẳng đi đến đâu.
Lúc ở Trung Học cũng tập tểnh làm thơ báo Xuân cho trường, bài được chọn đăng nhưng bị anh bạn cùng lớp chọc phá bằng cách giải nghĩa “tiêu cực” thành ra “bỏ viết” vì cảm thấy “quê một cụt”.
Ra đời làm việc có tiền nên phương tiện thưởng thức văn, nhạc dồi dào hơn.
Sách, nhạc mua hằng tháng tích lũy khá nhiều đủ thể loại, mua lúc lảnh lương, lúc bát phố Lê Lợi Sài Gòn là nhiều nhất. Nhưng sau 1975 thì tất cả đã vào những ngọn lửa thời thế lúc bấy giờ. Tay xé từng trang cho vào lửa mà lòng rưng rưng.
Nói gì nghe nhạc là một thú đa mê nhất của tôi, nói như vậy không có nghĩa là mình thưởng thức được tất cả bài nhạc, biết tên mọi nhạc sĩ sáng tác. Do vậy tôi chỉ biết đến nhạc sĩ Bắc Sơn khi nghe Còn Thương Rau Đắng Mọc Sau Hè hay bài Em Đi trên Cỏ Non những năm bước chân ra hải ngoại sau này. Nghe mà thấm thía và ngưỡng mộ Bắc Sơn với những tiết tấu, lời ca đậm tình quê hương dân tộc từ đó.
Gần đây tin nhà thơ  Nguyệt Lãng ra đi trong nghèo khó, khi chết không có một mái nhà của chính mình, sau khi trải qua những ngày tháng với bịnh nan y hành hạ khổ sở. Thương cảm cho một thi sĩ bạc phần, thương và thấy gần gủi hơn khi biết thi sĩ là người đồng bằng sông Cửu, bè bạn của vài nhà thơ mà tôi mới quen biết gần đây.
Điểm đặc biệt thôi thúc tôi viết ra vài dòng cảm nghĩ này là thông tin về ca khúc Còn Thương Rau Đắng Mọc Sau Hè có liên hệ tới bài thơ Rau Đắng Đất* của Nguyệt Lãng mà bấy lâu tôi không biết. Nếu đúng vậy thì tình trạng người thưởng thức ca khúc này chỉ biết tác giã duy nhất là Bắc Sơn thì tôi thấy có một điều bất công, dù là nho nhỏ,  đối với Nguyệt Lãng vậy.
Anh Nguyệt Lãng ơi! Thôi kệ đi anh! Hãy an nghĩ bình an nơi cõi vĩnh hằng nhé anh.
Cảm nghĩ này như tôi đốt một nén nhang tiển anh của một người xa lạ chỉ tình cờ biết anh.

Anh Tú
January 6, 2014


Lời ca khúc:

Còn Thương Rau Đắng Mọc Sau Hè

Nắng hạ đi
mây trôi lang thang cho hạ buồn
coi khói đốt đồng, để ngậm ngùi chim nhớ lá rừng

Ai biết mẹ buồn vui khi mẹ kêu cậu tới gần
biểu cậu ngồi mẹ nhổ tóc sâu, hai chị em tóc bạc như nhau

Đôi mắt cậu buồn hiu phiêu lưu
rong chơi những ngày đầu chừa ba vá miếng vùa
đường mòn xưa, dãi nắng dầm mưa

Ai cách xa cội nguồn,
ngồi một mình
Nhớ lũy tre xanh dạo quanh khung trời kỷ niệm
Chợt thèm rau đắng nấu canh

Xin được làm mây mà bay khắp nơi giang hồ
Ghé chốn quê hương xa rời từ cất bước ly hương
Xin được làm gió dập dìu đưa điệu ca dao
Chái bếp hiên sau cũng ngọt ngào một lời cho nhau

Xin sống lại tình yêu đơn sơ,
rong chơi những ngày đầu chừa ba vá miếng vùa
đường mòn xưa, dãi nắng dầm mưa

Xin nắng hạ thổi buồn để mình ngồi nhớ lũy tre xanh
dạo quanh, khung trời kỷ niệm
Chợt thèm rau đắng nấu canh ...

Trình bày:

Như Quỳnh

Cẩm Ly và Hương Lan



 MÀU TÍM QUÊ HƯƠNG

Đi nhé em!
Ta về thăm quê mẹ
Thăm đồng xanh
Nghe chim hót đón bình minh
Nghe khúc dân ca
Nhìn sông nước hữu tình
Em sẽ yêu
Yêu nhiều quê mẹ.

Anh đưa em đi
Đi qua phố Vĩnh
Thăm thầy cô
Tìm bè bạn của ngày xưa
Đây mái trường, qua những buổi nắng mưa
Hàng phượng vẫn xanh
Vẫn xanh màu thương nhớ.
Ở nơi đây
Bao cuộc tình, hẹn hò chờ đợi
Ở nơi đây
Bao nổi lòng, thương nhớ đợi người đi
Hôm nào ve hát khúc biệt ly
Nước mắt ai rơi
Rơi theo màu phượng vĩ
Về chốn xưa
Lòng bồi hồi thương tưởng.
Tưởng nhớ nhiều, kỹ niệm mãi mù xa.
Bao năm rồi, cứ ngở hôm qua
Giờ trở lại, bạn bè đâu mất biệt.
Nhìn mặt anh,
Mang nổi buồn dza dziết.
Cô bé mỉm cười
Ừ! anh nầy sao ngộ thiệt.
Một mái trường rêu
Với những hàng phượng đứng lặng im
Có chi đâu, mà nhớ mà tìm
Rồi xúc động .
Rồi vấn vương thuơng cảm .

Rời sân trường.
Ta lang thang qua phố chợ
Ngang bến đò, ta đến một dòng sông.
Trời im ả, ta ngắm dòng sông Cổ
Ngắm hoa lục bình, màu tím thân thương
Em sẽ thả hồn dòng nước quê hương
Nước trôi chảy như vần thơ lục bát
Gió chiều về như muôn ngàn điệu nhạc.
Tiếng sống rì rào như khúc hát yêu thương
Tình em, tình quê hương
Anh sẽ giữ mãi, như giữ tình dòng sông Cổ.

Đi theo anh nhé em!
Đi để hiểu
Dân mình nghèo, tình cảm không nghèo
Bạn bè anh có đứa đói meo
Miệng vẫn nở nụ cười, mừng vui đón khách .
Tuy bên ngoài chiếc áo rách
Trong lòng, trọn nghĩa trọn tình .
Đi bên anh nhé em !
Đi khắp quê mình .
Đi để cảm nhận những thâm tình
Đã bỏ quên, trong những ngày xa xứ.

 Để mai đây, em về bên đó
Mang theo mình hình ảnh quê huơng
Em sẽ không quên những nẽo đường
Bên anh, trên quê hương nước Việt.
Chia tay nhau, hai ta tam biệt
Tạm biệt em
Tạm biệt những người bạn thân thuơng
Rồi đây, những ngày tha hương nơi  xứ lạ
 Nhìn nắng Cali
Anh nhớ nắng ấm quê mình
Anh nhớ đến cô bé
Có đôi mắt xinh xinh
Có giọng nói dịu ngọt
Ngọt như nước dòng sông Cổ.
Những chiều buồn, mơ về quê cũ
Trong nhớ thương
Anh viết những vần thơ.
Ngày xưa, tuổi học trò
Anh viết bài thơ màu tím .
Màu tím mộng mơ
Màu tím yêu đương .
Nay nhớ đến em
Anh cũng viết bài thơ màu tím .
Màu tím hoa lục bình
Màu tím quê hương .

Võ Châu Phương



VÁ MẢNH TRĂNG BUỒN

Xưa nhờ em vá khuyết trăng
Mùa sau tròn nở vơi trăn trở lòng
Đêm dài một bóng lạnh đông
Hồn thôi băng giá buồn trong ra ngoài
Ừ thì vá hộ dùm ai!
Để người bên ấy nợ vay bên nầy
Nửa trăng mảnh khuyết mai đầy
Đêm soi lối mộng tưởng hoài về em
Mỗi mùa trăng ghé bên thềm
Ngắm trăng vọng nhớ êm đềm tình xưa.

Yên Dạ Thảo


NHƯ ÁNH TRĂNG XA

(Từ bài Vá Mảnh Trăng Buồn của Yên Dạ Thảo)

Xưa em vá mảnh trăng buồn
Tôi nghe hơi thở trong buồng tim đau
Nợ em một mối hẹn nhau
Vá trăng tròn trịa ngày sau khuyết tàn
Xưa em đôi lúc ngỡ ngàng
Hỏi tôi trăng đến muộn màng vì sao?
Thơ anh tình vẫn khát khao
Mà duyên hai đứa lao đao một đời
Ánh trăng lơ lững giữa trời
Đêm nay ngồi vá bằng lời thiết tha
Em giờ như ánh trăng xa
Thơ tôi gọi nguyệt tình ta vẫn buồn

Đỗ Hữu Tài


THÔI ĐỪNG!

(Họa bài Như ánh trăng xa của Đỗ Hữu Tài)

Mỗi lần trăng khuyết tôi buồn
Nhớ ai thuở ấy xé buồng tim: Đau!
Chặt lòng! Chẳng xót đời nhau
Gây sầu giăng mắc nghìn sau không tàn.
Sao hôm nay thấy ngỡ ngàng
Trăng ai muốn vá: muộn màng. Tại sao?
Một lần giết chết khát khao
Tim khô hồn héo lao đao suốt đời.
Vá trăng kinh động đến trời
Tôi van dừng lại bằng lời thiết tha:
Để yên cho mảnh trăng xa
Nhạt nhoà với chuyện tình ta u buồn!

Anh Tú (HT)
22/02/13




2014/01/05


GỬI NGƯỜI Ở XA

Đã cuối năm rồi, em vẫn xa
Ngày tháng qua đi ngỡ nhạt nhòa
Xuân đến mới hay lòng vẫn nhớ
Nhớ em, nhớ lắm nhớ thiết tha.


Bên thềm Tết đến, anh khấn nguyện
Cầu trời năm mới có cơ duyên
Gặp em cô bé anh nhung nhớ
Nắm được tay em hết buồn phiền .


Võ Châu Phương
TỪ MỘT GÓC TIM

Xuân sắp đến rồi em đã hay
Quê hương mùa Tết nhớ vơi đầy
Biết anh từng phút hằng chờ đợi
Đành phụ lòng ! Em vẫn ở đây!

Từ thuở xa anh em lạnh lùng
Tháng năm duyên phận vốn mông lung
Tủi thân như bị người ta phụ
Nhưng mãi trong tim giữ thủy chung.

Mong núi sông luôn ngập nắng hồng
Sáng danh giòng giống nước Tiên Rồng
Anh hãy noi gương người năm cũ
Được thế! Vui! Dù xa núi sông!

Anh Tú
January 5, 2014
(Mồng 5 tháng chạp Quý Tỵ)

Xướng:



GỞI KẺ MIỀN XA

Đã cuối năm rồi em có hay
Trời xa đất rộng nước vơi đầy
Tình ta chia cách hoài mong đợi
Em vẫn phương trời tôi ở đây!

Bên ấy mùa đông tiết lạnh lùng
Có ngồi bên cửa ngắm mông lung
Nhớ về quê mẹ bao yêu dấu
Còn giữ trong tim nghĩa thủy chung?

Nhờ gió gởi em chút nắng hồng
Mang hồn sông núi tổ Tiên Rồng
Và thương nhớ của người xưa cũ
Sưởi ấm tim người xa núi sông.

Anh Tú
December 31, 2013

2014/01/04

CỜ TƯỚNG


Sáng nay được điện-thư của bạn báo tin bạn vừa tới xứ Cờ Hoa, mừng cho bạn, và post lại bài viết cũ để như chào mừng bạn đến vùng đất mới.

Vâng, chuyện như vầy:


Trong vòng ba mươi năm (1985-2015) chúng tôi, hai người bạn, gặp nhau tận mặt một lần duy nhất vào 2002. Năm ngoái, 2014, tình cờ “tái ngộ”nhau  trên FB, anh đã viết:

“Huunghi Truong
January 3, 2014. 
Hôm nay đc bài "Chút tâm-sự" của Anh Ẩn trên blog của anh về mối giao-hảo bạn-bè và những kỷ-niệm, mình thấy lòng xao-xuyến như thế nào ấy.
Mình không biết thao-tác trên blog ra sao đành phải ghi ở đây tâm-sự gởi anh.
Bạn ơi! Nếu đầu đã bạc mà rưng rưng nước mắt vì một lời tâm-sự thì thiệt là ...! nhưng mình không thể kềm lòng được,bạn ạ.Những ký-ức mà mình muốn quên đi chợt kéo về.Nhìn lại thì cũng chẳng còn thấy vui buồn gì nữa,nhưng lại làm ấm lòng.Những kỷ-niệm đã là thân-thương vì không còn gặp lại được nữa rồi.Oái-oăm là những gì mình chán ghét,giờ đâymỗi khi được nhắc đến lại như là một hạnh-phúc.Ôi thời-gian của tôi.Ôi cuộc sống của tôi.Hoài-niệm,hoài-niệm.
Anh có còn nhớ đến vụ nổ vỏ đạn M79 đêm nào ở bàn cờ tướng trong trại Long Khánh không nhỉ? Hay những đêm cờ tướng ở nhà tôi gần cầu Cái Cam.Nhiều khi tôi nghĩ phải cám-ơn mấy vị đã nhốt tôi vào tù vì nhờ thế tôi mới quen được Bạn hiền cũng như những bạn đồng-điệu khác.
Với tôi hồi-tưởng về những k
ỷ-niệm với bạn-bè thân-thiết là một hạnh-phúc.”

Những dòng tâm-sự của anh cho tôi ý nghĩ để viết bài dưới đây, xin chia sẻ:

CỜ TƯỚNG

Có lẽ tôi học đánh cờ “Tướng Sĩ Tượng Xe Pháo Ngựa” khi trọ học ở Xóm Bún Vĩnh Long thuở vừa vào Trung-học ( từ 1954….).Học với ai thì không còn nhớ hay là học “lóm” không chừng, với những chú bác thường tụ hợp đánh cờ tại lò rèn của ông Năm.

Mê lắm! Mỗi khi rảnh rỗi là chạy ngay ra lò rèn, nếu thấy ai đang đấu cờ là nhào vào xem và khi có dịp ai rủ rê thì không từ chối. Ngày qua ngày kinh-nghiệm tích-lũy, cộng với học hỏi, nước cờ của tôi cũng khá lắm.
Đánh cờ tướng dễ “nổi nóng” khi mà bị thua liên-miên; nhất là khi đối-thủ cười cười, vì thắng phải vui thôi, mà người thua cứ nghĩ là nụ cười khi dễ. Nói gì nếu kẻ thắng tỏ ra kiêu-ngạo là có đánh lộn như chơi. Trừ những tay cao-thủ thì những người chơi cờ tướng cự-nự như cơm bửa thậm-chí còn đánh lộn với nhau. Với tôi nếu xảy ra trường-hợ
p này thì tôi chỉ có nước nhe răng cười và chào thua.
Có lần tôi thắng liên-miên, ngưòi ta gọi là nhờ “chó dắt”, một ông trong xóm vốn là một tay chơi cờ “cứng cựa”, ông ta bất chợt nổi-giận tung bàn cờ tung-toé, chửi thề và bỏ đi với mặt mày giận dữ. Tôi xanh mặt mày không rõ vì sợ hay tức ông ta sao mất lịch-sự …với con nít như vậy.
Bạn học tên Nguyễn Ngọc Long, sau này là giáo-sư Lý Hóa tại Trung-Học Tống Phước Hiệp rồi Thủ Khoa Huân chơi cờ tướng rất giỏi, luôn luôn hạ tôi nhẹ nhàng; tôi thích lối chơi tấn-công ác-liệt của anh, gài nước mà mình không biết, một khi chiếu là…bí. Năng-khiếu
 của tôi có giới-hạn nên hình như đã bảo-hoà, cố học hỏi thêm mà không khá hơn được, chỉ đủ đánh ngang ngửa với anh bạn Nghi, cũng là nhà giáo cùng lỡ vận từ 1975.
Chơi cờ ngang ngửa với nhau thì thích và do vậy chơi lâu mới được. Nếu trên cơ mà muốn chơi lâu mình phải nhân-nhượng một chút, nhân-nhượng khéo mới được chớ tỏ ra “tao nhường mầy” là không xong. Với Nghi, chúng tôi chơi hết mình, khi thua khi thắng.
Nhớ sau những giờ đi đấp đê nuôi tép nhọc-nhằn ở trại “nghỉ dưởng” (tù)Long Khánh, Trà Vinh, tôi với anh thường chúi mủi vào bàn cờ tướng, không  nhớ bàn cờ tự chế hay nhờ vợ con mua cho, mỗi khi “ở không”. Trước để quên đi thời-gian trôi chậm như rùa khi mà mình mất tất-cả, thứ đến cũng có chút đam-mê, còn có thể mê gì khác hơn là mê cờ tướng vào lúc ấy, nên đánh cờ tới khuya khi mà bạn bè xung-quanh đã phải tắt đèn (dầu lửa) đi ngủ vì đến giờ giới-nghiêm. Hai đứa tiếp-tục chơi cờ lén (với ban quản trại) đốt nến cắm lên một vỏ đạn M79 (đã bắn xong ?)lượm được đâu đó. Mê đánh cờ đến nỗi đèn cầy lụn mà không hay. Không may, vỏ đạn M79 là loại vỏ đạn lép nhưng ngòi nổ vẫn còn… nên nổ tung bởi độ nóng của ngọn đèn cầy lụn. Báo động cả láng trại, may mà mấy "xếp" thông-cảm tha cho. Hú hồn!
Trở về thị-xã Vĩnh Long (lúc ấy gọi là thị-xã), anh Nghi xoay qua nghề sửa quẹt “ga”, bôm mực viết “bi” để kiếm cơm nuôi vợ nuôi con, tôi thì quay lại nghề nông …nghiệp-dư. Tôi thường ra nơi anh “làm việc” để khuây-khỏa với anh bên ly xây chừng và bàn cờ tướng.
Có lúc chúng tôi “lai rai ba xị đế” ở nhà anh và dỉ-nhiên anh và tôi đã miệt mài say mê đấu trí nhau với đám quân sĩ , chiến xa, tuấn mã, pháo binh…không khoan-nhượng.
Bạn tôi ơi! Làm sao quên được những vị ngọt bên cạnh những chán ghét nay đã vô-hình-chung trở 
thành hạnh-phúc khi nhắc lai như bạn nói.
Bạn hỏi tôi “ anh còn nhớ hay anh đã quên” nên tôi viết ra đây cho bạn biết…làm sao quên được chúng dù đã qua gần 40 năm.
Thường ba hay bốn giờ sáng đã thức rồi, bên ly cà phê một mình không đường vì một lẽ vì kiêng cử và bên cạnh để thưởng thức cái vị đắng đáng yêu này, hơn hẳn vị đắng của đời, tôi thường chúi mũi vào máy vi-tính.
Bây giờ vừa hơn sáu giờ sáng, ngoài trời khoảng 6 độ F ( chú thích:32 độ F= 0 độ C), vẫn còn tối, trời âm u, tuyết phủ mặt đất khoảng bốn tấc do trận bão tuyết tên Hercules hôm qua. Nơi này còn đang chờ trận Winter Storm Iron sắp đến theo dự báo mà nhiệt độ khoảng -5 độ F hăm doạ mọi người, nhất là người lớn tuổi! Chờ xem!

Anh Tú
Ngày 4 tháng 1 năm 2014

2014/01/03



ĐẾN TỪ CÁT BỤI HAY VÔ THỦY

Đốt nén trầm hương, suối lệ tràn
Trách đời sao tạo cảnh ly tan
Chị từ cát bụi hay vô thủy
Hóa kiếp làm người, nợ thế gian?

Hơn nửa cuộc đời vai trĩu gánh
Trái ngang, toan khổ, chịu âm thầm
Đàn con thưở nhỏ, hồn trong trắng
Có hiểu gì đâu cảnh một thân

Mười bảy năm dài nào chị biết?
Mặc cho thế sự, mặc trầm thăng
Sống đời quên lảng không phiền não
Cái mặc, cái ăn cũng chẳng màng

Ôi xót xa! Dẫu tâm chị tịnh
Biết gì đâu khi hưởng thanh nhàn
Bên con hiếu hạnh chăm lo mẹ
Trọn đạo báo đền công dưỡng sanh

Lần cuối giữa thu sang viếng chị
Chạnh lòng, nhòa lệ cảnh thương tâm
Bao năm đột quỵ hành thân xác
Mệnh bạc hồng nhan quá bẽ bàng!

Chị từ cát bụi hay vô thủy?
Hóa kiếp làm người, nợ thế gian
Tạo duyên, kết oán, hay vay mượn
Trải kiếp trầm luân … xóa nợ trần.

Khúc Giang
23/11/2013
ĐÔI BỜ

Bờ yêu thương bên bồi bên lở
Một chiếc cầu nhịp nhớ nhịp vương
Trăng mơ thao thức đêm trường
Ta ôm gối mộng khói sương mịt mờ

Mùa đông trước vần mơ buồn lạnh
Chữ cũng buồn theo cánh gió đưa
Người đi nỗi nhớ khôn vừa
Người bên sông nhỏ sầu chưa ngớt sầu

Bến Tiền Giang bên cầu dệt mộng
Đón mùa sang gió rộn hương xuân
Bình minh sợi nắng trong ngần
Ngập lòng hạnh phúc xa gần lời thương!


Yên Dạ Thảo
December 28, 2013


ĐÔI ĐƯỜNG 
  
Đường chung lối mà sao để lỡ 
Cho đêm buồn trăn trở vấn vương 
Một mình nằm suốt canh trường 
Sương giăng mà ngỡ bóng ai mập mờ 
  
Gió đông thổi hồn thơ lành lạnh 
Con chữ buồn nằm cạnh đong đưa 
Thương ai nói mấy cho vừa 
Thương ai viết để sầu rơi giọt sầ

Đường cô độc luôn tìm lối mộng
Đợi ai về rung động tình xuân
Nhìn nhau mà thấy ngại ngần
Cho nhau lời nói trăm lần câu thương


Đỗ Hữu Tài
January 2, 2014



KHÔNG  BỜ

Không dám ngõ tình yêu đã lỡ
Để ngậm buồn nhung nh
 vấn vương

           Giận mình chậm bước tình trường         
Người yêu làn khói giọt sương mù mờ.

Nhút nhát làm tim mơ giá lạnh
Hồn vật vờ theo cánh gió đưa
Tình câm nói hết sao vừa
Ngày nhung đêm nhớ vẫn chưa vơi sầu.

Một thuở nào cơ cầu dệt mộng 
Không thành... hoa biếng rộn mùa xuân
Tim son gìn 
giữ trong ngần
Ước mơ kiếp kế được gần người thương.

Anh Tú
January 3, 2014

2014/01/02


HOA KHẾ

Chùm hoa khế em xúi anh trèo hái,
Để đem về đem về mang ép tập bài ca.
Anh sợ giận quên cả lời mẹ dạy,
Lén trèo cao hái vội mấy chùm xa.

Hoa màu tím, cánh xinh xinh bé bỏng,
Em trầm trồ khen đẹp lại đòi thêm.
Không muốn thấy đôi mắt buồn thất vọng,
Anh trèo lên lần nữa hái cho em.

Dưới nắng vàng nụ cười em rực rỡ,
Hoa tím cài trên mái tóc đen nhung.
Ôi đẹp quá! Đôi môi hồng mọng đỏ,
Anh thẫn thờ chỉ muốn được ôm hun.

Em chợt hiểu, thôi cười quay dấu mặt,
Anh đến gần nhè nhẹ nắm đôi tay.
Em mắc cỡ, ngượng ngùng trong ánh mắt,
Hai má hồng ửng đỏ nét thơ ngây.

Rồi từ đó anh thường hay lén mẹ,
Leo kiếm từng hoa khế đẹp cho em.
Để được nắm bàn tay ngà nhỏ bé,
Mà nghe lòng rộn rã bản tình êm.

Cũng từ đó khế nhà anh ít trái,
Mấy năm liền mẹ chẳng hiểu nguyên do.
Anh câm lặng không một lời đáp giải,
Sợ mẹ rầy hoa đâu nữa anh cho.

Năm nay khế oằn cây, trĩu nhánh,
Mẹ bảo nhờ phân nước trái ra sai.
Anh đau đớn trong âm thầm nín lặng,
Em lấy chồng hoa khế hai cho ai???

Kim Thành Xuân
CỤM HOA TÌNH YÊU


THOÁNG XUÂN

Mỗi độ Tết về tiết giá băng
Giao thừa đón rước trong âm thầm
Ngòai hiên hoa tuyết rơi làm pháo
Phủ ấp nổi lòng kẻ nhớ Xuân

Da diết nhớ ngày xưa đón Tết
Con đường chen chút bánh xe lăn
Người người hớn hở đi mua sắm
Kẻ bán, người mua tất được hàng

Nhớ mẹ bộn bề lo mọi việc
Áo quần cho trẻ mừng năm sang
Cửa nhà sơn quét thay màu mới
Chùi bóng lư hương óng ả vàng

Theo lệ, gia đình vào thưở ấy
Bàn thờ bày biện phải khang trang
Hoa mai, ngũ quả, rượu, trà, mứt
Đôi liển, đèn hoa, mấy bó trầm

Bếp núc lửa hồng nghi ngút khói
Dăm đòn bánh tét gói đầy nhân
Thịt kho, dưa món, nem bì, chả
Phong phú ba ngày những món ăn

Nghĩ đến Tết xưa lòng rộn rã
Nhớ người, nhớ cảnh, nhớ hương Xuân
Quê nguời đón Tết buồn khôn xiết
Hội Chợ cuối tuần, là hưởng Xuân.

Khúc Giang

 Diễn ngâm: Hương Nam



EM ĐI SÀI GÒN

(Tặng Khúc Thụy Du)

Sáng nay chắc em đã đi Sài Gòn
Trời Vĩnh Long mấy ngày nay lạnh lắm
Ánh nắng mặt trời vùi vào mây thăm thẳm
Hiếm hoi buồn như thiếu vắng hơi em !

Sáng nay anh vẫn ngồi cafe một mình
Trời Sài Gòn có nắng không em nhỉ ?
Gió Đông Bắc có làm em lạnh thêm một tí ?
Có nhớ Vĩnh Long mình thiếu nắng thiếu em ?

Mai mốt em về nhớ gói theo ít nắng
Anh hùn với em ca nước trong veo
Tưới dây đậu rồng
Đã thắ
p thỏm bỏ tay leo
.

Như Không Đặng Công Tạo
December 28, 2013
Vĩnh Long buổi sáng âm u và lạnh