2014/10/03

Ảnh: Trung Nguyễn
DÒNG SÔNG TUỔI NHỎ

Con thuyền giấy thả trôi về tuổi nhỏ
Dọc hai bờ ngàn kỷ niệm ấu thơ
Giăng cao cao đám mây màu nhung nhớ
Vang đâu đây bài cô giảng i tờ

Dòng sông nhỏ ngọt ngào phù sa đỏ
Con sóng ngà bì bập lũ bé thơ
Ngang qua sông chuyến đò về bến chợ
Hát vu vơ câu vọng cổ mong chờ

Xào xạc lá buổi trưa hè nắng tỏa
Lũy tre làng rậm rị tiếng nhỏ to
Khua êm êm mái chèo khoan nhặt nhẹ
Con nước lên mang tuổi nhỏ theo về

Dòng sông hát bản tình ca dịu vợi
Khúc hiền hoà không đượm nỗi lắng lo
Cưu mang tôi thời hoa niên lá cỏ
Vỗ nhấp nhô từng con sóng dại khờ

Con thuyền giấy thả trôi về bên đó
Sóng cuộc đời dìu dập những ước mơ
Sao đêm nay chợt nghe lòng nức nở
Dòng sông trôi mang tuổi nhỏ đi rồi.
..

Phương-Mai Trần
 HÀ TIÊN & MẠC CỬU

2014/10/02


ĐỪNG VỘI VÃ

Đừng vội vã...thời gian xoay chầm chậm
Mặt trời hồng đừng vụn vỡ xa xăm
Miên man trôi chiều hạ vàng thăm thẳm
Cứ thong dong giọt năm tháng âm thầm

Đừng vội vã...trăng tròn đừng vội khuyết
Ánh dương tà se dệt mối tơ duyên
Trăng bên sao, hoàng hôn hoài lưu luyến
Cuội bâng khuâng Hằng Nga chốn mơ huyền

Đừng vội vã...tình yêu ngày mới lớn
Buổi hẹn hò thời hoa cỏ huyên thuyên
Ngây thơ ơi mãi lung linh thánh thiện
Thong thả thôi... hồn nhiên tuổi diệu huyền

Đừng vội vã...nụ giòn tan xinh xắn
Phút mặn nồng còn lắng đọng lâng lâng
Ung dung thôi niềm đam mê vô tận
Nụ cười ơi xin mãi mãi tuyệt trần...

Phương-Mai Trần

MƯA VĨNH LONG

Vĩnh Long bây giờ chắc mưa nhiều lắm
Vệt nắng thưa dần sau những bóng râm
Gió bụi thôi bay con đường ướt đẫm
Hoa sứ nhà ai thoãng chút hương trầm

Vĩnh Long bây giờ phượng còn say đắm?
Nhặt cánh hoa tàn ngày đó xa xăm
Bâng khuâng ngây ngô tình yêu xanh thẳm
Bẽn lẽn bên nhau cái tuổi trăng rằm

Vĩnh Long bây giờ tít mù vạn dặm
Hạt mưa tơi bời nhỏ xuống lâm râm
Rưng rưng mi môi nỗi lòng thăm thẳm
Nhỏ xuống trong tôi nỗi nhớ xa tầm

Vĩnh Long bây giờ chắc mưa nhiều lắm
Giọt vắn giọt dài nghìn nỗi xa xăm...

Trần Phương-Mai

2014/09/30

TỪ VÙNG NHỚ PHƯƠNG THÀNH


CON ĐI HỌC XA

Trở về căn nhà yêu dấu
bây giờ vắng bóng con thơ,
mẹ ngồi lặng bên song cửa,
mặc dòng lệ chảy nhạt mờ.

Không gian vẫn còn nguyên vẹn
mùi hương quen thuộc của con.
Gác nhỏ dường như thương tiếc
cậu bé chăm học không còn.

Mân mê từng món đồ nhỏ
đã ở bên con bao năm.
Cảnh cũ vẫn còn nguyên đó,
chỉ một mình con xa xăm.

Mẹ cố ngăn đôi dòng lệ,
nhưng mà nước mắt cứ rơi.
Nhớ con nhớ làm sao kể,
khóc nhiều, sầu vẫn chưa vơi.

hồthịkimhoàn
(Mùa thu 2004)

2014/09/29


HÓA THÂN

Trước khi có mặt trên đời
Vốn tôi là cát ngàn khơi đỉnh ghềnh
Một ngày bướm lượn, đưa duyên
Hóa thân bay đáp xuống miền sóng xao
Trót vin chéo lụa hương đào
Cầm tay em hát tưởng vào hạnh phương.
Mai, hoa trổ đóa vô thường
Chuông hồi cuối tiếng ngân dường đâu đây.
Tôi em giủ bụi hao gầy
Ngủ đi, kẻo nhớ những ngày, ngày xưa.

Hồng Băng
SG.  20.09.2014

2014/09/28


NGỌC LAN

(Thương gởi đến hương hồn chị Ngọc Lan bài thơ “Ngọc Lan” để tưởng nhớ về chị)

Thoảng trong làn gió sớm mai
Hương hoa thơm dịu gợi ngây ngây lòng
Ngọc lan cánh mỏng ngoài song
Nghiêng nghiêng đón ánh nắng hồng sáng xuân

Chiều nay cánh gió bâng khuâng
Chở bao niềm nhớ xa gần về đây
Ngày xưa tuổi ngọc mơ đầy
Bao thu lả mộng hao gầy dáng hoa! 

Bóng chiều khuất nẻo trời xa
Vườn mơ hiu hắt la đà gió bay
Ngọc lan héo rũ tàn phai
Mưa buồn trút nước vơi đầy phố thu! 

Yên Dạ Thảo
27.09.2014

Kiếp Đời

Nơi đâu? Trước khi chào đời
Không là gì cả một thời vô căn?
Âm dương tạo nghiệp cát đằng
Trời cao nước rộng nhọc nhằn trần gian
Rủi may đếm bước lang thang
Theo mây gió vượt dặm ngàn tìm vui
Một mai trong giấc ngủ vùi
Nhớ thương quay quắt ngậm ngùi bước qua?

Anh Tú

September 27, 2014

2014/09/27


VẠT  NẮNG

Bước vào vạt nắng mai
Trải ven ngang lối vắng
Im ắng thấm hồn ai
Ấm say vài giây ngắn
Cũng đủ suốt
 ngày dài!

Anh Tú
September 27, 2014

2014/09/26

VĨNH-LONG DẤU YÊU
Sáng-tác & Trình-bày: Dương Thượng Trúc


THU ĐIẾU

Ao thu lạnh lẽo nước trong veo,
Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo.
Sóng biếc theo làn hơi gợn tí,
Lá vàng trước gió sẽ đưa vèo.
Tầng mây lơ lửng trời xanh ngắt,
Ngõ trúc quanh co khách vắng teo.
Tựa gối ôm cần lâu chẳng đặng,
Cá đâu đớp động dưới chân bèo.

Nguyễn Khuyến

2014/09/25


ĐÊM TƯƠNG-TƯ

1.
Sương khuya tắm ướt vai mềm,
Ánh trăng bàng bạc hôn làn má em.
Rêu phong phủ lối Tây thềm,
Ái ân lạc nẻo, êm êm sầu về.
Tương tư mấy độ trăng thề,
Ôm tròn nỗi nhớ, bốn bề đơn côi.
Giường xưa chăn chiếu tả tơi,
Anh ơi! có nhớ một thời yêu đương?

2.
Ngựa bon vạn dậm hải hồ,
Quê hương cách biệt, cơ đồ đổi thay.
Tóc giờ pha giọt sương mai,
Công danh, sự nghiệp trắng tay vẫn hoàn.
Vợ con chia cách đôi đàng,
Nhớ thương nhiều chỉ bẽ bàng mà thôi.
Đêm từng đêm nhặt đơn côi,
Lấp đầy vũng nhớ trọn đời viễn du.
Bao năm một kiếp phù du,
Mà sao nhận lấy thiên thu nỗi buồn...

Liberal, Kansas 1987
Mặc Thái Thủy


TAM BÌNH VẪN ĐỢI

Dẫu nơi đó tình có mặn nồng
Tam Bình vẫn nhớ, anh biết không?
Chiều cuối Thu mây giăng ngập lối
Sáng hừng đông ló ánh dương hồng
Gom nổi nhớ đan thành mây bạc
Giấu niềm riêng tận đáy tim lòng
Tam Bình đó, nổi sầu vạn nẻo
Dù ở đâu anh có nhớ  không ?

Phan Lương

2014/09/24


MÊ RONG CHƠI

Mê rong chơi
Thờì-gian trôi không đếm
Vẫn miệt mài ghìm chân đón hoàng-hôn
Lắng nghe đêm hát khúc ca huyền-diệu
Ngây-ngất hồn thơ thơm ngát một thời.

Mê rong chơi
Leo trèo lên vách núi
Hái hoa rừng khoe sắc thắm nơi nơi
Ngắt một cánh để dành làm quà tặng
Mẹ cha đã cho ta cả cuộc đời.

Mê rong chơi
Bước dòn không mỏi gối
Sao lại về cho cây cỏ chơi vơi
Kíp phía trước… còn bao điều mới lạ
Bi quan chi ...sớm làm ánh sao rơi?

Mê rong chơi
Dù lên ghềnh xuống thác
Goá bụa em, anh lạc nẻo xa vời
Vui gặm nhấm chuyện thường tình nhân thế
Lúc mỏi hơi mới rời bỏ cuộc chơi.

Anh Tú
September 24, 2014

2014/09/23

Ảnh: Trung Nguyễn
ANH ĐI…!*

Vâng! Anh đi, đã đến lúc! Chúc anh lên đường bình-yên.
Anh của những người em, dỉ-nhiên, trong đó có tôi dù tôi không rõ trong lòng anh tôi đứng ở vị-trí nào, nhưng mỗi lần gặp tôi anh nở nụ cười tươi, thân-thiện và hỏi thăm chuyện này nọ. Các câu chuyện giửa anh và tôi bây giờ tôi không nhớ rõ nhưng nội-dung chẳng ngoài chuyện sức khoẻ và trường lớp của những năm trước 1975. Tuy nhiên tôi còn nhớ một mẫu chuyện gần đây nhất xảy ra …năm 2002.
Anh là đàn anh của tôi ở trường học lẫn trường đời, không biết anh có học trường Trung-học công-lập duy-nhất ở Vĩnh-Long không, nếu có anh học trên tôi là chắc vì anh lớn tuổi hơn tôi. Nếu lứa tuổi của anh mà là dân Vĩnh-Long thì đoan chắc anh là huynh trưởng của tôi, anh đến từ nơi khác và trở thành rễ và ở rễ của Vĩnh-Long.
Tôi không thân và gặp anh ít lần. Chúng tôi là “dân” dạy học.
Từ ngày được đổi về Trung-học Bình-Minh, một trường quận bên dòng sông Hậu nhưng thuộc tỉnh Vĩnh-Long từ 1973, lúc tôi về tỉnh-lỵ thì gặp anh ở Sở Giáo-dục, hoặc tại trường Trung-Học Thủ Khoa Huân, có thể đôi lúc ở quán ăn. Tôi vốn quen một số anh nhà giáo ở Thủ Khoa Huân, nên chúng tôi được họ giới-thiệu với nhau khi gặp gỡ và bắt đầu biết nhau. Anh cũng là giáo-sư trường Thủ Khoa Huân.
Tôi rất mến anh vì anh thân-thiện, nói năng từ-tốn, hòa-nhã, chân-tình, dù… như đã nói rất ít gặp nhau, càng không gặp từ 1975.
Năm 2002 tôi đang thơ thẩn một mình ở bờ sông Tiền, lúc đó bờ kè đã thực-hiện đến Cầu Cái Cá, nghĩ đến những đổi thay của tỉnh nhà từ ngày tôi rời xa đã hơn hai mươi năm. Khi đứng “ngóng”qua cù lao An-Thành, miên-man nhớ về những buổi đi chơi thú-vị với các bạn thời học-sinh thì bất chợt có tiếng cười và giọng nói thân-thiện ở sau lưng tôi: “ Việt kiều giả dạng phải không?”. Tôi vốn ăn mặc “xuề xoà”, áo ngoài quần, đồ cũ không ủi, đầu trần chân dép mủ, không ai để ý đến nếu không quen biết với tôi. Tôi ngạc-nhiên quay lại, nhận ra anh và chúng tôi mừng rỡ bắt tay nhau. Những lời thăm hỏi sức khoẻ, gia-đình, cuộc sống, kể chuyện đã qua của mình, của bạn….Rồi cũng đến lúc từ-giả, chúc nhau và hẹn ngày găp lại.
Đã 12 năm qua từ dạo đó tôi chưa làm được một chuyến về quê-hương lần nữa. Bà con, bạn bè “kêu réo” về chơi thế mà …còn chần chờ.
Tôi, một đêm thức giấc hai, ba lần…Không biết từ bao giờ, mỗi lần thức giấc là tôi mở hộp thư, mở vài trang Web mà mình thích trước khi ngủ lại. Nửa đêm về sáng hôm 22/9/2014, khi vào trang tongphuochiep-vinhlong, một tin làm tôi sững sờ: “Trời! Anh đã đi rồi sao?” “ Cả chị  cũng đi theo!!!” Dù biết đó là quy-luật tạo-hóa và anh chị cũng lớn tuổi rồi nhưng sao tôi cũng thấy xót-xa. Chị lại là thân-nhân của bạn tôi ư?
Tôi nhắc lại kỷ-niệm nho nhỏ này như một lời từ-giả anh chị vĩnh-viễn,  anh chính là anh Phan Phú Lộc và chị Nguyễn Ngọc Lan hiền thê của anh, cầu nguyện hương-hồn anh chị bình-an miên viễn bên nhau nơi chín suối.
Thành-thật chia buồn với Yên Dạ Thảo, thi hữu của tôi cũng là một thân-nhân của giáo-sư Nguyễn Ngọc Lan.

Anh Tú/NHA
September 23, 2014