2015/06/15

Những Bài Thơ Xướng Họa theo "hiệu ứng dây chuyền"

Từ một bài thơ Anh Vẫn Là Anh...?của Yên Dạ Thảo,

( xin xem lại tại: 

như là bài khởi xướng, chúng tôi ba người gồm Anh Tú, Nguyễn Phúc Hậu và Phan Lương có những bài xướng/họa/cảm tác với nhau xin chia sẻ sau đây:

-1-
CHẲNG LÀ TÔI CỦA THUỞ NÀO

(Họa từ Anh Vẫn Là Anh...? /YDT)

Tôi chẳng là tôi của thuở nào 
Tựa mùa thu úa đón đông sầu 
Như ngày xuân cuối vào hè chết 
Nghe tiếng ve buồn khóc thuở nao!

Tôi chẳng là tôi những lúc xưa 
Nay hay héo hắt lúc nhìn mưa 
Chập chờn giấc ngủ đêm quạnh quẽ
Thơ thẩn thả hồn theo gió thưa!


Anh Tú 
June 15, 2012


 -2-
TÔI VẪN LÀ TÔI

(Cảm tác từ Chẳng Là Tôi Của Thuở Nào/Anh Tú)

Tôi vẫn là tôi của thuở nào
Sáu lăm bảy chục có là bao.
Thời gian vô cảm không dừng lại
Tôi vẫn song hành cứ bước theo.
Nắm giữ chuỗi ngày dài hạnh phúc
Xua đi sầu khổ lẫn thương đau.
Vui với gió trăng niềm bất tận
Mặc cho ngày tháng có qua mau.


Nguyễn Phúc Hậu
14/6/2015


-3-
TÔI CHƯA NGỘ ĐẠO

(Họa từ Tôi Vẫn Là Tôi/Nguyễn Phúc Hậu)

Mừng cho người bạn của ngày nào
Đạt đạo sống đời vui xiết bao 
Vẫn biết hữu sinh thì hữu diệt
Buồn chi sống chết vốn cùng theo

Nhưng người tựa thể như dòng nước
Ròng lớn so cùng vui với đau
Khi thẩn thơ như khi hạnh phúc
Theo ngày bình thản lại trôi mau.

Anh Tú
15/6/2015


-4- 
TÔI CHẲNG LÀ TÔI

 (Cảm tác từ Chẳng Là Tôi Của Thuở Nào/Anh Tú)

Tôi chẳng là tôi của năm xưa
Thường hay mơ mộng lúc nhìn mưa
Ghét căm cơn gió lùa mưa ướt
Mái tóc mây buồn chải lược thưa.

Tôi chính là tôi của bây giờ
Chẳng còn rong ruổi với mộng mơ
Giả từ trường lớp , hè trong mắt.
Ni buồn đan sợi dệt vần thơ

Phan Lương
14/6/2015


-5-
VẪN LÀ …

(Họa từ Tôi Chẳng Là Tôi/Phan Lương)

Em vẫn là em của lúc xưa
Đã từng thơ thẩn với cơn mưa
Lo người có nhớ như em nhớ
Chuyện của lứa đôi ? Chớ thớt thưa.

Em chính là em của bấy giờ
Vẫn còn thao thức những cơn mơ
Mơ về ngày tới cùng hạnh phúc
Gởi gấm tâm tình trong ý thơ.

Anh Tú
15/6/2015

-6-
Đắc Đạo ?

Đạo Tiên đạo Phật lẫn đạo đời
Đắc được đạo nào cũng tốt thôi.
Vận thế sánh cùng dòng nước chảy
Có khi ròng lớn tựa buồn vui.

Có buồn mơi biết vui là trọng
Trân quí yêu thương trọn kiếp người
Thương ghét vui buồn cùng thống khổ
Chỉ là tạp niệm của lòng tôi.

Nguyễn Phúc Hậu
16/06/2015



2015/06/12

Hòn Đá Bên Cây Tùng
Huyền Lam

blank

Sinh ra lớn lên tại khu ghetto nghèo đầy tội phạm thường thấy tại các thành phố lớn, John không có cha, mẹ nghiện ngập suốt ngày. Bao nhiêu tiền chính phủ trợ cấp hàng tháng cho gia đình nghèo, mẹ anh dùng mua rượu, thuốc.
John nhiễm theo tính xấu môi trường chung quanh, tuy chưa dính vào ma túy, nhưng thỉnh thoảng trốn học, cạy cửa xe, đột nhập nhà ăn trộm để có tiền mua những món đồ mình thích. John cũng từng bị cảnh sát bắt một lần nhưng dưới tuổi trưởng thành nên chưa phải ngồi tù.

Do mẹ anh không còn tiền mua thực phẩm, John ăn sáng ăn trưa tại trường học được Bộ Xã hội tài trợ cho học sinh nghèo. Chiều tối John cuốc bộ đến nhà ăn từ thiện dưới phố dành cho người khốn khó. Đến đây ăn đã nhiều năm nhưng John không quen ai trong nhóm thiện nguyện, bởi mỗi ngày có những nhóm khác nhau tham gia phục vụ.

Người duy nhất John nhớ đến là ông già tuổi ngoài 70 thường làm vào chiều thứ Bảy. Mỗi lần gặp, ông cười tươi, chào mọi người đến ăn rất chân tình. Ông khéo léo múc các món thức ăn vào khay, tươm tất gọn gàng. Khi đưa khay thức ăn, ông bao giờ cũng niềm nở, chúc người ăn ngon miệng như thể đang phục vụ cho vị khách cao quý tại nhà hàng sang trọng nào. Mỗi lần gặp ông, John cảm thấy an lạc, nhẹ nhàng. Thỉnh thoảng khi vắng người, thấy John ngồi ăn lẻ loi một mình, ông pha ly nước cam đem đến.

John thường không giấu ông điều gì, ngay cả chuyện đánh nhau ở trường hay cạy xe ăn cắp vặt bị cảnh sát bắt. Ông ngồi nghe chăm chú gật gù, cám ơn người thiếu niên to lớn tuổi teen đã chia sẻ. Sau mỗi lần trò chuyện, ông luôn cười rất tươi khuyên John:
-­ Làm cậu bé tốt tính đi! Đừng làm chuyện dính vào phiền phức nữa, khi đến tuổi trưởng thành sẽ không tốt cho cháu.

John bản tính ương ngạnh, máu giang hồ ảnh hưởng từ khu ghetto, cười lanh lảnh, chỉ vào bắp tay cuồn cuộn, tự hào:
-­ Cháu mạnh, chắc như đá tảng. Không ai làm gì được cháu đâu!

Không giống như những người khác đến dùng cơm một thời gian rồi ra đi, John đến đây hàng ngày, năm này qua năm kia nên tất cả các nhóm thiện nguyện đều biết đến cậu tuổi teen này. John trở nên thân thiết gắn bó với ông già, gọi ông thân mật hí hỏm bằng cái tên tự đặt: Ông già Cool (cool: vui vẻ, điềm tĩnh).

Bẵng đi một thời gian dài John đột nhiên biến mất không đến dùng cơm. Mọi người thắc mắc muốn tìm hiểu nhưng không biết địa chỉ. Mấy tháng sau, viên cảnh sát đến tìm ông Cool tại nhà ăn, trao bức thư:
“Ông Cool ơi, cháu đã 20 tuổi rồi, đang ngồi tù vì tội trộm cướp. Mẹ cháu mất hơn nửa năm nay. Tháng tới cháu sẽ được thả nhưng không biết phải đi đâu, làm gì để sống. Với hồ sơ tội phạm nếu không người bảo lãnh sẽ không ai mướn cháu, dù có tiền thuê nhà không ai sẽ cho cháu thuê. Cháu không muốn sống trở lại với giới giang hồ để tiếp tục con đường cũ. Cháu muốn làm người tốt, ông ơi!”.
*
Buổi chiều bước chân ra khỏi nhà tù, nét mặt John mệt mỏi, hoang mang cực độ sau một đêm trằn trọc. Cảm giác được tự do không đủ làm anh vui khi đối diện tương lai vô vọng phũ phàng. John thất thểu bước đến trạm đăng ký xe miễn phí dành cho tù nhân mãn hạn, dù không biết phải đi đâu. Hình như có ai đang vẫy tay nơi xa xa. Nụ cười tươi mát ấy, khuôn vóc điềm tĩnh ấy, không thể nào ai khác, John mừng rỡ kêu to, anh chạy ào đến ôm choàng, siết chặt:
-­ Ông Cool!
Ông xoa nhẹ, vỗ về tấm lưng chắc thịt của người thanh niên mới lớn, ông cho biết các nhóm thiện nguyện tại nhà ăn đã quyên góp mướn căn phòng gần đó giúp anh có nơi cư trú trong 6 tháng. Ông sẽ chở John về nhà ở tạm đêm nay rồi ngày mai đi nhận phòng. John bàng hoàng như không tin vào chính tai mình. Mới vài phút đây thôi anh thấy cô đơn lạc lõng tận cùng. Thế giới như không có anh, loài người như không biết đến sự hiện hữu của anh. Cảm giác được yêu thương, được chấp nhận làm John xúc động mạnh. Mắt anh hoen ướt đầu tiên trong đời.

Ông Cool sống một mình trong căn nhà nhỏ chỉ có một phòng ngủ nhưng có phòng khách lót sàn gỗ khá rộng thoáng. Nơi đây ngoài mấy kệ sách, vài tấm gối ngồi trên sàn của Nhật (tọa cụ), có chiếc bàn thô sơ chưng bức tượng đồng ngồi mỉm cười thật đẹp mà John không biết là ai và có ý nghĩa gì.

Ông Cool làm sẵn món mì Ý đãi John trong buổi cơm chiều. John kể cho ông nghe nhiều khía cạnh khốc liệt đời sống trong tù. Ông chăm chú lắng nghe, gật gù. Dùng bữa xong, ông khuyên John đi tắm để ông lót nệm ngoài phòng khách cho John ngủ tối nay. Khi tắm xong, John bước ra, không gian thanh tịnh lạ lùng. Anh chợt giật mình khi thấy ông Cool phong thái rất an nhiên, ngồi thẳng lưng lặng im giữa căn phòng, miệng mỉm cười cùng bức tượng trên bàn.

Đột nhiên ông nói khẽ:
-­ Cháu ngồi xuống đây bên cạnh ta, trên tấm gối này, chúng ta cùng trò chuyện.

John nghe lời, ngồi xuống như dáng ông ngồi, nhìn vào bức tượng đang mỉm cười. Không gian lắng đọng, anh nghe được cả hơi thở chính mình.

Ông Cool hỏi John:
- Cháu kể về đời sống trong tù, thế cháu có dự tính gì sau khi ra tù không?
-­ Cháu không biết bắt đầu ra sao ông ạ, mọi chuyện đối với cháu như ngõ cụt. Cháu may mắn được ban thiện nguyện giúp 6 tháng tiền trọ, nhưng sau 6 tháng cháu cũng không biết phải làm gì.

Vẫn nhìn bức tượng mỉm cười, dáng an nhiên bất động, ông lên tiếng:
- Thật ra cháu đã biết bắt đầu rồi đấy chứ. Cách đây 1 tháng, cháu biết bắt đầu bằng nhận thức rằng mình phải làm người tốt. Chính điều ấy đã gieo mầm cho những điều tốt đẹp hôm nay. Nếu cháu tiếp tục con đường làm người tốt thì điều tốt đẹp sẽ tiếp tục đến với cháu.
-­ Nhưng cháu tiếp tục như thế nào hở ông? Cháu sẽ cố gắng xin việc làm, nhưng cháu không có kinh nghiệm gì. Ai sẽ mướn một người từng ở tù như cháu?

Nhẹ nhàng, ông Cool khuyên:
-­ Cháu hãy cố gắng kiếm việc làm hàng ngày. Ai cũng muốn thuê người tốt. Vậy cháu nên làm gì để mọi người có cơ hội biết cháu là người tốt?

Suy nghĩ một lúc lâu, John lên tiếng, giọng vẫn còn rổn rảng, khô cứng của giới giang hồ:
- Mỗi ngày ăn ở nhà ăn thiện nguyện, cháu sẽ giúp dọn dẹp, rửa chén hoặc bất cứ việc gì cần làm.

Ông Cool đôi mắt sáng biểu lộ niềm vui:
- Thật tuyệt vời! Cháu thấy không? Cháu biết mình phải bắt đầu như thế nào mà.

Chỉ vào bức tượng trên bàn, ông nói tiếp:
- Làm người tốt bao gồm làm người chung quanh cảm thấy an vui. Mỗi ngày cháu ráng bỏ ra 10 phút, ngồi một mình, thở nhẹ nhàng, tập cười như bức tượng kia cười. Gặp ai cháu cũng cười nhẹ nhàng như bức tượng nhé. Làm được như thế, nhiều điều mầu nhiệm sẽ đến. Cháu sẽ thấy đời sống đáng yêu, âu lo cũng bớt đi rất nhiều. Mấy mươi năm nay mỗi ngày ông đều ngồi tập cười như thế.

John trầm trồ:
- Ồ, thì ra vì thế mà ông lúc nào cũng cười rất tươi mát với mọi người. Ai cũng thân thiện quý mến ông. Làm thế nào cháu cũng có một tượng như thế? Tượng là Buddha (Phật) phải không ông? Phật là vị thánh như thế nào?
- Ông sẽ cho cháu một tượng như thế. Phật là người có thể tự tại mỉm cười trước mọi hoàn cảnh. Cháu có thể nghĩ đơn giản rằng: Phật là người lúc nào cũng cool. Sau này cháu muốn tìm hiểu thêm, ông sẽ nói thêm.
*
Ngày đầu tiên John trở lại dùng cơm tại nhà ăn, mọi người vui vẻ đón chào. Khi anh ngỏ lời muốn giúp những việc lặt vặt tại đây, các nhân viên từ thiện đều đồng ý nhưng có chút ưu tư trong lòng: không biết tính khí giang hồ trước đây của anh có làm công việc khó khăn nặng nề thêm? Thế nhưng chỉ sau vài ngày, mọi người thì thầm bàn tán “thằng John rổn rảng ngang ngược ngày trước sao giờ dễ thương quá đỗi!”.

John không hề câu nệ bất cứ việc gì, từ lau chùi dọn dẹp cho đến nấu nướng. Anh tâm niệm lời ông Cool dạy, lúc nào cũng niềm nở cười tươi. Gặp những người già, anh tận tình đem đồ ăn thức uống đến tận bàn và thỉnh thoảng hỏi han cần thêm chi. Chỉ một tháng, hơn trăm nhân viên tình nguyện của các tổ chức phục vụ tại đây đều quý mến John. Sau hai tháng, biết John hằng ngày nỗ lực xin việc làm, ông chủ chuỗi nhà hàng sang trọng thỉnh thoảng đến đây làm thiện nguyện đã ngỏ lời mướn anh.

Ông ta nói với John:
-­ Anh làm việc không lương mà vẫn vui tươi tận tình như thế thì tôi biết khi có lương anh sẽ làm tốt hơn thế nữa.

John như không tin vào tai mình, vui mừng cực độ khi lần đầu tiên trong đời được mướn đi làm.
Anh đến vội nhà ông Cool báo tin. Gặp ông, anh dang hai tay lên trời sung sướng hét to:
-­ Ông ơi! Thật nhiệm mầu, cháu có được việc làm rồi! Cháu thật không ngờ những điều ông dạy đơn giản như thế lại thành sự thật. Lãnh lương đầu tiên, cháu sẽ đãi tiệc ông.

Ông Cool hân hoan, giọng điềm đạm từ tốn:
- Ông thật vui cho cháu, nhưng phải nhớ nhé, mỗi ngày cháu tiếp tục cố gắng bỏ ra ít phút tập thở và cười. Nếu mình bỏ lơ đi một ngày thì sẽ từ từ thành hai ngày và rồi đánh mất chính mình tự lúc nào. Điều mầu nhiệm cũng sẽ biến mất. Thực hành trong mỗi ngày nhắc nhở ta sống trong ý thức, nhắc nhở ta sống trong chánh niệm.

huyenlam1.jpg
Khung cảnh giờ ăn tại nhà thiện nguyện. (ảnh minh họa) - Ảnh: H.L

John hỏi:
- Chiều Chủ nhật hàng tuần, ông cho cháu đến nhà ngồi chung với ông nhé, để dạy cháu thêm?

Ông Cool nhìn John trìu mến, vỗ nhẹ vào vai anh:
-­ Được chứ, ông rất vui khi cháu đến!

Cuộc sống John kể từ đó thuận buồm xuôi gió, anh được tài trợ đi học thêm, thăng tiến chức vụ theo năm tháng, từ người hầu bàn, thành ca trưởng, trợ lý. Mười năm sau anh được thuyên chuyển qua tiểu bang khác làm quản lý nhà hàng. Tuy xa ông Cool nhưng anh vẫn liên lạc mỗi tuần và hàng ngày thực hành lời ông dạy.

Một hôm, khi gọi thăm như thường lệ, anh rất ngạc nhiên khi nghe giọng nói đầu dây khác lạ. Qua vài câu xã giao thăm hỏi, giọng người lạ báo tin:
-­ Tôi là cháu Thiền sư Sota từ tiểu bang khác về, cách đây vài hôm bệnh viện báo tin ông đã qua đời anh ạ. Ông ra đi khuôn mặt vẫn cười rất an lạc. Ông có để lại di chúc, trong đó có nhờ anh tí việc.
*
Một ngày mùa xuân, người đàn ông tên John tuổi ngoài 30, theo lời dặn trong di chúc để lại của ông lão dạy thiền nơi miền Tây­ bắc Hoa Kỳ, lái xe hơn 2 ngàn cây số xuôi Nam tìm đến Vườn quốc gia Zion, bang Utah, Hoa Kỳ. Đoạn đường dài như bất tận ấy, một mình lái xe, John thả hồn trong cảm xúc nhớ thương ông lão vô biên... 

Sau một đêm nghỉ ngơi tại nhà trọ trong Vườn quốc gia, sáng sớm anh hỏi người quản lý giúp nhận định địa điểm tên một đỉnh núi trong hơn mấy chục đỉnh tại đây, John lần theo đường mòn đi bộ lên đỉnh núi cao. Con đường trắc trở, khi đi, khi trèo qua những khối đá, phải mất 4 giờ John mới tới nơi. Anh loay hoay ngang dọc trên đỉnh một lúc lâu rồi thốt lên mừng rỡ:
-­ Ô, đây rồi! Ôi, đẹp quá!

Một cây tùng xanh tươi mọc ngay trên bờ đông của đỉnh mà một phần thân trườn ra bên ngoài vực sâu thăm thẳm cả ngàn mét. Gió ở đây khá mạnh, rít từng cơn làm John cảm tưởng có thể hất văng anh xuống vực bất cứ lúc nào.

John mở ba-­lô lấy hộp đựng tro, anh quỳ xuống, cẩn thận tỉ mỉ, rót từng giọt tro qua những khe đá nơi rễ cây tùng mọc. Xong việc anh ngồi đối diện cây tùng, hồi hộp mở lá thơ ông Cool để lại, không biết ông viết gì trong ấy mà phải đến đây mới được đọc.

John giọng mỗi lúc mỗi nghẹn ngào:
“Thời trai trẻ biết bao lầm lỗi, ta lang thang đến đây. Trong tuyệt vọng chán chường ta có ý định nhảy xuống vách núi kết liễu cuộc đời. Nhưng mi ­- cây tùng bỗng nhiên hiện diện vững vàng ngay trên vách. Ở đây chỉ có đá và gió, thân mi thì có thể rơi xuống vực sâu bất cứ lúc nào, nhưng mi vẫn sống khỏe trên vùng núi khắc nghiệt này, vẫn xanh, vẫn tươi mát chở che soi bóng cho hòn đá thô cứng bên cạnh. Cám ơn mi cứu mạng, giúp ta bài học nhiệm mầu. Xin gởi đám tro tàn góp phần cho mi”.

Nước mắt John tuôn chảy, xúc cảm từng cơn chấn động châu thân. John thấy mình hết sức phước đức được ông Cool bằng xương bằng thịt chỉ dẫn từng bước trong cuộc sống. Còn ông Cool khởi đầu chỉ có cây tùng. Anh thấy mình có nhiệm vụ làm cây tùng tiếp nối cho những hòn đá khác.

Nghẹn ngào, hùng tráng, anh ngâm to bài thơ ông Cool làm cho cây tùng trên đỉnh núi cao, giữa không gian lộng gió:

Núi sừng sững cao
Vực thăm thẳm sâu
Gió cuồng điên bạt!
Sấm gầm động vang!
Hề ta đứng! Mỉm cười cùng năm tháng
Soi bóng đời che chở đá cô liêu.

Huyền Lam 
(Hoa Kỳ)

2015/06/11

Ảnh của Tác giả
Chim Sâu

Chiều chiều nhổ cỏ bắt sâu
Nghĩ về ngày cũ, ruột đau từng hồi
Nhớ xưa cày cuốc ăn xôi
Trông tới buổi nghỉ, vấn mồi thuốc rê

Thả hồn theo khói đê mê
Tạm quên khổ nhọc, mà lê kiếp sầu
Trôi theo thế sự bể dâu
Vàng tay khói thuốc, rượu bầu ngấm say

Nổi chìm trong cõi trần ai
Cuộc đời phiêu bạt, tháng ngày héo hon
Giờ đây thân xác hao mòn
Thuốc thơm rượu quý không còn thiết tha

Trăng chưa khỏi núi sắp tà
Hè đang rực nắng, đã già kiếp ve
Ngân nga âm sắc đục rè
Dưới tàn hoa dại, vẳng nghe nhạc buồn

Một Lúa
6/11/15

2015/06/10

*Lan Man Khổ Qua


“Đói lòng ăn trái khổ qua”
Vị đắng nhắc chuyện người ta bỏ mình:
Ham giàu nên nở đổi tình
Bao năm quen đã không gìn được nhau.

Chia tay tim có nao nao?
Nếu sai nhịp điệu thì đau ích gì!
Đời gập ghềnh... hãy cố đi
Lạc quan dấn bước xá gì đắng cay.

Lộ bạc tình sớm là may
Để vào chung lối nhọc dài đời ta.
Nay dầu có làm khổ “qua”
Tình yêu trừ cộng nếu xa cũng vừa.

Anh Tú
June 9, 2015
Tìm Quên*

Người mơ về một góc trời
Tôi mơ tìm lại một thời không tên
Đời quên ta, để ta quên
Biết nhìn, đừng biết nói lên nỗi niềm

Người mơ làm một cánh chim
Tôi trăn trở với nổi chìm sông quê
Hay đâu trong cõi đi về
Trăm năm ngắn ngủi gần kề bên ta

Trăng non đến lượt trăng già
Tháng ngày không ở chờ hoa, đợi người
Những mùa xuân đọng, thu phơi
Khác gì giọt nước mắt vơi lưng chừng

Bước đời còn lại bỗng dưng
Như quên như nhớ như từng lạ quen
Dòng trôi tắm bụi sang hèn
Chợt nghe chiếc lá khô nghèn nghẹn rơi

Tôi đi tìm lại tên tôi
Mà sao cứ ngỡ đương hồi lặng thinh
Trong mơ có tiếng gọi mình
Như ai thảng thốt! Như tình tôi vang!

Phong Tâm
09.06.2015
*Cảm tác từ Mơ của Anh Tú:

2015/06/09


CHÀNG ƠI!

Lẻ loi chiếc bóng  một đời
Nhặt vui buồn viết đôi lời tư tương
Cung đàn lỡ nhịp bi thương
Sầu tê giá buốt…dặm trường người ơi!

Thuyền đi tìm một bến mơ
Để em thao thức đợi chờ từng đêm
Tháng chờ, năm đợi….dài thêm
Trong tim khắc khoải nỗi niềm nhớ mong 

Đêm nay nhìn ánh trăng trong
Bên cầu bến vắng…đợi mong thuyền về
Thuyền đi quên cả hẹn thề
Thuyền sang bên mới…chẳng về bến xưa

Một mình…lặng lẻ dưới mưa
Bâng khuâng chợt nhớ… ngày xưa bên chàng
Chàng ơi sao nỡ sang ngang
Để em gọi mãi tiếng chàng, chàng ơi!!!

Huỳnh Hương
18/05/2013

2015/06/06

Hỏi Người Xứ Vãng

(Từ Quê Mẹ Bên Bờ Cổ Chiên của Phong Tâm)

Ra đi mang tuổi thơ mình
Khung trời kỷ niệm với tình ta xưa
Và lời hứa hẹn đợi chờ
Từ người xứ "Vãng" mịt mờ trời quê

Ra đi mai sẽ trở về
Đường xa? Chẳng ngại! Nếu vì... đồng tâm
Đêm thao thức nhỏ lệ thầm
Quê cha, đất tổ giờ nằm trong thơ

Quẩn quanh Sông Nước Biển Hồ
Vẫn chưa quên được bến bờ Cổ Chiên
Đồng xanh hương gió - Vũng Liêm
Tình, quê siết chặt buồng tim mộng đầu

Ta thầm hỏi với trăng sao
Mai thuyền sẽ ghé bến nào biết không?

Ngàn xa nhớ đất "Vĩnh Long"
Mẹ ba khuất bóng ẩn vòng khói mây
Sông đời rẻ nhánh chia hai
Bỏ hương gió nội, bóng cây, thị thành...

Ra đi nhắn nhủ cùng anh
Giữ tình như chiếc cột đinh đóng nhồi
Xa quê như trẻ rời nôi
Xa vòng tay ấm một đời nhớ mong

Thương đồng lúa trổ đầy bông
Con đường phố hẹpVĩnh Long trước giờ
Tam Bình, Phú Quới, Long Hồ
Sông Tiền mưa nắng, bến bờ Trường An

Chiều nay mây tím buồn  giăng
Đèn khuya hiu hắt treo văng ngang cầu
Hỏi người ta sẽ tìm đâu
Trăng quê một bóng mùa nào cũng vui?

Yên Dạ Thảo
06/03/2015
Quê Mẹ Bên Bờ Cổ Chiên

Ta còn nợ tuổi thơ mình
Lẩn đi lẩn lại quên tình "Vãng" xưa
Năm nào cũng hẹn cũng chờ
Tết nào chẳng nhớ, quê mờ cõi quê

Khó khăn... dầu một lần về
Ngại sông? Không! Ngại trời: vì... vô tâm
Nhiều đêm ray rứt buồn thầm
Về quê. Có vậy, còn nằm...trong thơ

Biết không em? Đất Long Hồ
Võng nôi anh, gởi bên bờ Cổ Chiên
Trên đồng xanh ngát - Vũng Liêm
Nợ quê, là nợ trong tim- đời-đầu

Có lần em hỏi vì sao
Anh chưa nói được câu nào, phải không?

Mẹ rời xa đất "Vãng Long"
Sau ngày nhang khói vẽ vòng tang mây
Trái tim mẹ cứa làm hai
Xa đồng, từ tạ cỏ cây, về thành

Em còn muốn hỏi gì anh
Không, không! Anh hứa như đinh đóng nhồi
Xuân nầy tìm lại gốc nôi
Hứa em, thực hiện cả đời anh mong

Thiệt tính! quên bổng quên bông
Vãng xưa là đất Vĩnh Long bây giờ
Thương Vũng Liêm, nhớ Long Hồ
Lẽ nào quên được bến bờ Trường An

Ngó cầu Mỹ Thuận giăng giăng
Thương ơi! Mấy sợi dây Văng trên cầu
Đêm nay ở đẩu ở đâu
Ngủ trên quê mẹ chỗ nào cũng vui.

Phong Tâm
Năm Tân Tỵ - 2001

---------------------

*  Xưa, Vĩnh Long -  người miền quê thường nói tắt, nói trại: Vãng - Vãng Long, đi chợ Vãng.

2015/06/05


*Mới Trên Cũ Dưới

Diễn-ngâm: Thy Cúc
Video: Trần Văn Mãnh

Nải chuối buồng cau mẹ chắt chiu
Bán gom từng cắc ít thành nhiều
Để mua áo mới ngày xuân đến
Cho trẻ mừng vui thỏa dạ yêu.

Quần cũ vá đùm vui đón xuân
Vô tư trong lúc mẹ buâng khuâng
Mới trên cũ dưới con nào biết
Túng quẩn cơ hàn nghĩ tủi thân.

Một kiếp hồng nhan mẹ của con
Với cha phận nước cố làm tròn
Sánh vai bền chí cùng vượt khốn
Rốt ráo suốt đời nhận héo hon.

Từ giã đời bằng ánh mắt sầu
(Sầu là bạn thiết vốn từ lâu)
Phút chia ly khổ khô giòng lệ
Mẫu tử tình... ngàn năm đậm sâu!

Anh Tú
6-5-2015

*Cho Ngày Hiền Mẫu 10-5- 2015
**Ý từ bài Chiếc Áo Tết Vải Vàng của NHA.




2015/05/31

*Mơ

Có bữa ta mơ làm trẻ con
Vô tư mới khóc lại cười dòn
Ăn cơm bỏ mứa đòi món khác
Dầu sợ biết đâu mẹ đánh đòn.

Có lúc ta mơ về xóm xưa
Ao đìa ruộng rẫy nắng cùng mưa
Thương cô thôn nữ thơm hương đất
Bình dị đời vui sống đủ vừa.

Có bữa ta mơ làm lục bình
Dạt dào tắm nắng ấm bình minh
Thả hồn theo bóng tà dương xuống
Gác bỏ ngoài tai chuyện nhục vinh.

Có lúc ta mơ làm hải âu
Đại dương sải cánh giũ buồn rầu
Từ cao nheo mắt nhìn nhân thế
Vui giận ghét thương lắm khổ sầu!

Anh Tú
May 31, 2015

2015/05/30

Chiều Đi Đâu...

Bên này bờ nắng chân trần cát
hướng anh chiều mờ mịt sương giăng
hai bờ với vô vàn khoảng lặng
gió bụi mờ
cay lắm mắt em thương.


chiều dại khờ lăn tăn con sóng nhỏ
thả tương tư biển cứ cồn cào
anh à...
mấy mùa rồi không đổi?
sao trên trời lấp lánh trốn tìm nhau


khi nào thu lại trao đông?
chiếc khăn gió
bạc màu nhung nhớ
phía anh chiều...
còn cuồn cuộn hương em?


đêm trăng buông
se lòng
vời vợi
một người ra đi
một người ở lại
mưa cuối ngày lạc mất dấu phai


bàn tay rồi một bàn tay
giấu chiều chi lâu vy?
xác hoa xưa
tàn trong cõi nhớ
lạnh nơi em
một bóng mãi đợi chờ...

Khuê
May 28,2015

2015/05/26

LỜI CỦA BẠN

Tình cờ Tạo Hoá cho ta rong chơi trên mặt hành tinh này với vô số quy luật xem ra dễ dàng nhưng khắc khe.
Ta chấp nhận cuộc chơi bằng tiếng khóc vô ưu, sẽ đối diện những sướng / khổ không biết, không lường.
Trong môi trường đầy thử thách như vậy mỗi chúng ta dù cố tuân thủ quy luật cuộc chơi thì có lẽ vẫn không tránh được một lần sai lầm. Điều ấy đúng vì qua trải nghiệm tổ tiên ta đã đúc kết bằng câu “Nhân vô thập toàn”.
Có dịp vỏ vẻ đọc vài trang sách Phật, ai đã trót “khóc thề” lúc chấp nhận vào thế giới Ta bà này thì nếu tạo NHÂN TỐT thì sẽ nhận QUẢ LÀNH, tạo NHÂN XẤU thì sẽ nhận QUẢ DỮ, sớm hay mai sau. Đọc và hiểu nhưng thực hành khó vô cùng .
Trên đường rong chơi nếu ai quàng lên vai vật chất thì cuối con đường trần đều trả lại tất cả, kể cả xác thân, cho cát bụi, vong linh chỉ mang theo NHÂN mà thôi.
Hằng ngày tự soi gương và tìm ra những vết bẩn trên mặt, nên chỉ viết ra cảm nghĩ riêng khi lúc hành thiền, như là tự tạo ra một ít nước để rửa mặt, mong được lắng tâm.

Hiện Thanh
<Bút hiệu khác của Anh Tú>
Chép lại ngày May 26, 2015

BUÝT HỌC-SINH*
  
Chân anh chạm nhẹ chân em:
Vô tình, cố ý làm quen với mình?
Thẹn thùng, e ấp làm thinh
Trời xui đi buýt học-sinh chung đường.

Tháng ngày nhen nhúm tình thương
Để ta với bậu vấn vương nợ nần.
Trả nhau món nợ Châu Trần
Kiếp này không hết thêm lần kiếp sau.

Anh Tú (Nhị Hồng)

May 26, 2013
*Kỷ niệm về xe Buýt học sinh của trường Tống Phước Hiệp, Vĩnh Long
Ánh Nguyệt
Thơ: Đỗ Hữu Tài
Diễn ngâm: Hương Chiều 

Sương khuya giăng kín bốn bề
Gió đưa ánh nguyệt trôi về nơi đâu
Chập chùng bóng tối chìm sâu
Lao xao cành lá từ lâu đợi chờ
Đêm đen cảnh vật mịt mờ
Cỏ hoa bám đất lặng lờ ngủ say
Sương mù nhỏ giọt trên cây
Lững lơ mấy cụm mây bay nhẹ nhàng

Tìm đâu ánh nguyệt dịu dàng
Cho đêm quyến rủ mộng vàng đam mê
Cho màn sương mỏng ngô nghê
Nghe lời của gió tỉ tê tỏ tình
Lao xao lá cũng lặng nhìn
Cỏ hoa thức giấc trở mình nằm nghe
Nhưng bầu trời vẫn vắng hoe
Sương rơi không đủ để che giọt sầu

Trăng chưa treo góc mái lầu
Ai rung từng tiếng đàn bầu thở than
Thả hồn vào cõi mênh mang
Tâm tư chùng xuống miên man nỗi lòng
Tim nghe nỗi nhớ chất chồng
Đàn rung lạc nhịp bềnh bồng đêm sâu
Mây trời trôi suốt canh thâu
Gió đưa ánh nguyệt bao lâu mới về ....?

Đỗ Hữu Tài
Cày Câm

Chiều buồn ngồi lái cày câm
Chỉ mong tìm chút hương thầm ngày xưa

Nhớ ngày nắng lửa chờ mưa
Đường cày xé đất buổi trưa bụi mù
Những đêm sương lạnh thâm u
Quấn mình trong “nốp” mà ru giấc nồng
Trở mình trên đất long chong
Tủi thân cơ cực giữa đồng quạnh hiu
Một mình một cõi sớm chiều
Máy ngưng đồng vắng, cô liêu lạnh lùng
Tai quen nhạc điệu côn trùng
Hồn theo tiếng vạc chập chùng nẻo xa
Trăng non khuất ngọn tre già
Gió đêm hiu hắt, sương sa giọt sầu

Chạnh lòng cố hỏi vì đâu
Bao giờ cho được tròn câu sum vầy

Một Lúa
(Nhớ về những ngày tháng ở xã Ngọc Chúc, Giồng Riềng)