2016/12/06

Có Một Nơi Như Thế.

Tôi đến nơi này gió vắng mây
Đông về Thu vẫn lẩn Xuân đầy
Lá vàng tiết lạnh hoa còn nở
Nắng Hạ giữa ngày. Ôi! Đẹp thay!

Khoảnh khắc vùng trời ngây ngất say
Mai đây rời khỏi lúc vui này
Tương tư có dệt mơ và mộng
Tìm lại tình say đã biến bay?

Anh Tú
December 6, 2016

Học Trò*
Thiết kế: Hải Đường
*Trích lời của tác giả Phan Thanh Trung tức Hồng Băng: "Về bài thơ Học trò, tôi viết cũng hơi lâu rồi, đại loại là với tuổi học trò thì ở đâu cũng đẹp, cũng tráng lệ cả, nhưng với tác giả- chỉ là sự hoài niệm và, chỉ có " Là ai-xa-xôi gần dịu say " Như xa như gần ấy mà. 
Hy vọng bài thơ này giúp các bạn, nhất là những người đã qua cái tuổi 60, đọc và thẹn thùng, mắc cở, ngậm ngùi hạnh phúc khi nhớ lại thời thanh xuân."(29/9/2012)
Nguồn:

2016/12/03






Tuyết đầu mùa

Định cư tại vùng đất này khá lâu tôi có bao giờ để ý tới những trận tuyết đầu mùa đâu.
Nói gì lần đầu tiên gặp tuyết lúc mới định cư tại Hoa Kỳ coi như đã mờ mịt trong ký ức. Lúc đó bở ngở với mọi thứ cho đời sống của một gia đình nơi xứ lạ, ngôn ngữ bất đồng, không tiền bạc, không nghề nghiệp phù hợp với xã hội mới …thì tâm trí đâu để ý đến chuyện tuyết rơi.
Lăn xả vào cuộc sống với hai bàn tay trắng thì tuyết là một trở ngại đáng ghét khi Đông về. Lạnh rét, trơn trợt, càng nguy hiểm hơn khi trở thành nước đá nếu nhiệt độ hạ xuống thấp thì màu tuyết trắng…là màu tượng trưng cho sợ hải..
Phải dọn tuyết cho con đường vào nhà, tuyết rơi ít thì việc này là việc nhỏ nhưng nếu tuyết nhiều hoặc thường xuyên thì cũng …làm đau lưng lắm. Người địa phương nếu có tiền thì họ mua máy thổi tuyết hoặc mướn người cào còn như mình, dân tha phương cầu thực, đã sống và lớn lên tại đất nước nghèo khổ thì chịu khó tự lo toan để tiết kiệm thêm ít tiền mua gạo. Những lần cầm xẻng xúc tuyết … ném tuyết đi đôi khi cũng cho tôi những hoài niệm về quê nhà dấu ái. Vốn xuất thân từ giai cấp bần cố nông, đào rãnh vét mương, đấp bờ ngăn nước…là chuyện thường ngày; rồi những lần lao động xã hội chủ nghĩa đào kinh thủy lợi, đắp đê nuôi tôm xuất khẩu năm nào thì chuyện xúc tuyết chỉ là chuyện đi dạo chơi ngắm cảnh mà thôi. Đôi phút nhớ về như thế cũng đã làm chùn dạ kẻ xa quê hương. Thiển nghĩ dù có nhọc nhằn nhưng đôi bàn chân dẫm lên đất mẹ, đôi tay chay cứng nắm cái xẻng cán bằng cây, lưởi thép rèn từ lò rèn thủ công, đầu đội trời xanh thăm thẳm, nắng chang chang, mũi thở mùi đất…nồng mùi rạ mục, mắt nhìn quanh thấy bà con tóc đen, mũi tẹt nói …tiếng độc âm thì tâm tư ấm áp vô cùng. Điều này nói ra nếu có là cường điệu đi chăng nữa nhưng nó là sự thật đã nằm sâu kín trong góc tim khi xa quê cha đất tổ.
Những bở ngở ban đầu nơi xứ lạ rồi cũng qua đi. Nhập giang tùy khúc, nhập gia tùy tục, bụng đói thì tay phải làm…để hàm nhai nghĩa là phải hội nhập. Một trong những cái hội nhập phải biết lái xe và phải mua xe, dù mới dù cũ; mua xe để làm phương tiện di chuyển chứ không phải để…làm của, khoe sang. Lần lái xe đầu tiên, cái gì đầu tiên cũng…run, thực tập để thi lấy bằng lái, lần đầu tiên đưa vợ đi chợ đi làm, đưa con đi học, lần đầu tiên lên xa lộ xe cộ như mắc cửi chạy vùn vụt …đều run! Khỏi nói lần đầu tiên lái xe khi đường có tuyết còn run gắp nhiều lần, xe nó lạng qua lại, thắng thì xe quay đầu hoặc cứ …trườn tới mãi! Riết rồi cũng quen: ngày qua ngày kinh nghiệm tích lũy cho việc lái xe trong tuyết nên bớt sợ hãi nhưng luôn luôn phải cẩn trọng.
Nhớ có lần lái trên đường tuyết đổ bằng chiếc xe con “front wheel drive” (tạm dịch là loại hai bánh trước phát động; loại này khá hơn loại hai bánh sau phát động, và thua loại bốn bánh phát động khi đi trong tuyết) lái một cách khép nép, từ tốn, chậm rãi sát lề thì có chiết xe Jeep “four wheel drive” (bốn bánh phát động) chạy vù qua mặt, vừa qua mặt một đổi thì chiếc xe ấy quay như bông vụ; có lẽ do tài xế thắng gấp thì phải.
Có lúc đi làm “ca” hai, tôi luôn về khuya. Một hôm dưới một trận bảo tuyết giữa đêm, tám hướng tuyết trắng xoá, phải lái xe như rùa bò theo sự đoán mò phương hướng của con đường về nhà. Theo cách này xe bị leo lề đường …dễ xảy ra như chơi. Căng mắt lên để lái xe, miệng niệm “Di Đà” và trời lạnh thế mà thân thể đẫm ướt mồ hôi.
Tuy nhiên, thuở ấy còn…phong độ nên nàng tuyết hành hạ cở nào cũng không có ngán.
Những năm gần đây khi vào tuổi hưu, mỗi lúc Đông về thì bắt đầu để ý đến tuyết đầu mùa, thầm vái trời mùa Đông mỗi năm càng ít tuyết càng tốt vì đã ngán cái lạnh thấu xương và cảnh lom khom xúc tuyết. Dù vậy đôi lúc cũng thấy tuyết đẹp khi nhớ lại thời đi học xem phim L’Arbre De Vie (thuở ấy dịch là Cây Nhân Sinh) mê đào Elizabeth Taylor vận y phục màu đỏ nằm trên tuyết trắng như bông gòn.
Hôm 29/10/2012 nàng “ superstorm” Sandy tấn công vùng Tri-State (New Jersey, New York và Connecticut) ở bờ Đông Bắc Huê Kỳ gây cảnh màn trời chiếu đất, mất điện, mất nhà, dân chúng chưa kịp hoàn hồn thì một trận bão mới gọi là Nor’easter  có gió mưa tuyết tấn công nơi này lần nữa. Thật là “họa vô đơn chí”. Có thấy được những hình ảnh tàn phá nhà cửa khủng khiếp tại những nơi mà trung tâm bão lướt qua làm người dân ở đấy mất tất cả, sống vất vưởng trong giá băng thì mình đang êm ấm trong nhà mới cảm nhận được cái phúc to tát mà mình đang hưởng.
Ngày 7/11/2012, trận bão mới bắt đầu, tuyết đầu mùa bắt đầu rơi khi trời sắp tối.(P1).
Sáng hôm sau thức dậy thấy tuyết đã rơi phủ đầy sân(P2), tuyết bám trên cành cây, tuyết phủ những đống cây ngả (do Sandy gây ra) được gom lại…(P3,4)
Sáng 9/11/2012 do nhiệt độ ấm trở lại, tuyết đã tan phần nào, chúng tôi đến sân vận động gần nhà nơi mà mỗi sáng thường đi bộ. Thấy trên sân có một “tảng đá” bằng tuyết(P5), chắc do ai đó đến đùa với tuyết hôm qua đắp thành.
Lạnh lẽo, ướt át …khó làm công việc dọn dẹp ngoài trời, một cháu nội đến trường còn một đứa ở nhà cũng dễ “quản lý”, có chút thì giờ nên ngồi xuống ghi ra bất cứ những ý nghĩ gì liên quan đến tuyết chợt xuất hiện trong đầu để đánh dấu một móc thời gian và chuyển đến bè bạn đọc chơi để …  “giết” thì giờ.

NHA
Mùa bầu Tổng Thống Hoa Kỳ
November, 2012
http://tongphuochiep-vinhlong.com/2012/11/tuyet-dau-mua/

2016/12/01

Mặc Tuyết Lạnh...*

Tia nắng cuối thu… xuyên cành trụi lá
Ngồi bên mành lặng ngắm cảnh đìu hiu
Tiếng Thu ca dìu dặt quyện sương chiều
Kẻ lữ thứ hồn trôi dài theo nỗi nhớ.

Trải khắp ngỏ đầu mùa hoa tuyết trắng
Ta thấy buồn bay bén gót thời gian
Bèn khoanh tay níu giữ chút bình an
Để thanh thản đón mùa Đông đã đến.

Bạn bên láng giềng nụ cười héo hắt
Rằng lá bay mang giấc mộng xanh đi
Là tình yêu đầu chết lúc xuân thì
Nay tóc bạc bùi ngùi sầu dỉ vãng.

Ví lá khô nằm vùi trong tuyết trắng:
Lá khô ký ức… tuyết trắng thời gian
Nghe nhập nhằng cũ mới tiếng thở than
Rồi chồng chất nhớ quên đời lận đận.

Tôi với bạn láng giềng chung ý nghĩ
Tìm bình an quay về thuở thơ ngây
Cha Mẹ yêu thương vĩ đại nghĩa ơn dầy
Mặc tuyết lạnh xứ người…không quản ngại.

Anh Tú
December 1, 2016
*Mượn ý từ ĐƯỜNG VÀO MÙA ĐÔNG của Trầm Hương Ptt:

2016/11/29

ha_thi_hong_loan-4

hathihongloan_5

ha_thi_hong_loan-3
HƠN NĂM MƯƠI NĂM SAU.

Sau ba năm đến Trung-học Hà-Tiên từ khi ra trường sư-phạm, tôi phải tạm thời xa trường lớp, đồng-nghiệp, học-sinh để thi-hành lệnh động-viên quân-sự sau biến-cố Tết Mậu-Thân. Trong số đồng-nghiệp ít ỏi của trường tôi nhớ phái nữ càng ít, chỉ có ba giáo-sư Vương Thị Lành, Hà Thị Hồng Loan, Nguyễn Minh Nguyệt và cô giám-thị Trần Diệu Hiền.
Sau một năm làm lính, lệnh biệt-phái, nghĩa là lệnh cho phép lính vốn là giáo-chức trước đó được trở về trường cũ tiếp-tục dạy học, tôi về lại Hà-Tiên thì giáo-sư Vương Thị Lành đã thuyên-chuyển đến trường khác. Từ đó tôi và chị không còn dịp tiếp xúc nhau. Mấy năm gần đây trong những dịp tiếp xúc với một số em học-sinh Hà Tiên "xưa" , chúng tôi thường hỏi thăm về đồng-nghiệp cũ nhưng chẳng biết được tin-tức gì cho thỏa đáng.
Cám-ơn Internet và nhất là FB, mấy hôm qua tôi nhận được tin-tức về chị Hồng Loan với hình-ảnh hiện-tại do nhóm học-sinh cũ tìm viếng thăm cung-cấp khiến tôi vô cùng xúc-động. Bên cạnh tình-cảnh này, em Trần Văn Dõng có cho tôi số điện-thoại của cô Lành đang định-cư tại Hoa-Kỳ.
Mừng rỡ, tối qua tôi gọi thăm chị ngay với tâm-trạng háo-hức gặp lại đồng-ngghiệp cũ tại ngôi trường nơi tôi dạy học đầu tiên, dự định sẽ có biết bao điều nhắc lại.
Sau vài giây bở ngở chị Lành đã nhớ lại tôi là ai, may mà tôi và chị còn nhớ được nhau vì lẽ bây giờ chúng tôi là những ông lão, bà lão.

-OMG... tôi kêu lên TRỜI ƠI...khi chị cho biết trong nhà vừa có tang: "nhà tôi vừa qua đời"
Năm mươi hai năm sau, may mắn "gặp" lại chị và nhận một tin buồn bã như thế này sao?

Đành nói với chị lời phân ưu và cầu nguyện hương hồn anh về với Phật, kèm thêm vài câu an ủi chị.
Tôi hỏi chị có thể cùng nhau hàn-huyên thêm giây lát, chị đồng-ý và chúng tôi tiếp-tục thăm hỏi nhau ...

Tôi ái-ngại nếu còn kéo dài câu chuyện nên xin phép sẽ được gọi lại chị sau khi chị và gia-đình hoàn-tất hậu-sự cho người thân.
Kẻ trước người sau ai cũng phải "qua cầu" xin chị nén buồn đau.

Anh Tú/NHA
Một nơi nào đó trên xứ người.
29/11/2016
Xin Em Chậm Đến

Xin hỏi là "em" đó phải không?
Khắp nơi màu lá vẫn còn nồng
Xanh vàng phơ phất đùa sương lạnh
Xám đỏ đong đưa cợt nắng hồng

Thủng thẳng lạnh về thăm bếp đợi
Từ từ tuyết trắng gặp người mong
Thu chờ anh viết vần thơ cuối
Chậm đến bằng lòng không hở Đông?


Anh Tú
November 4, 2014

2016/11/23

Mai Thu Đi 
(Ảnh:  Trương Phú - Đêm Trăng Vĩnh Long 15/11/2016)

Xin ngủ yên trong vườn cây vàng lá
Và nụ cười xin nở mãi trong mơ
Lời yêu thương mãi đậm nét trang thơ
Thu tàn tạ nhưng hương tình ta vẫn

Xin giữ nhé! Hoa lòng mùa lá nắng
Đông lạnh lùng, tuyết trắng phủ đầy sân
Lời tạ từ… chớ mượn chữ gieo vần
Lỡ mai sau tình pha màu sương khói

Xin nhớ mãi những lời thương trao gởi
Thuyền ta xuôi về bến cuối cuộc đời
Mộng xuân đầy không chỉ bấy nhiêu thôi
Ngăn tim nhỏ hương mơ còn tươi thắm

Đông bước qua, xuân về mang gió ấm
Nắng thêm hồng, sắc hạ nhuộm trời quê
Đường ta xưa ngời sáng ánh trăng thề
Mai thu đi… ! Tình ơi, đừng theo nhé! 



Yên Dạ Thảo 
15/11/2016

2016/11/21

Một Tiếng Em
Thơ: Đinh Hùng
 Diễn ngâm: Hồng Vân
Related image
Cô Gái, Hoa và Dòng Sông

Lục bình trôi trên sông tìm ra biển lớn
Mùa nước đổ về, sương mù rơi giăng kín
Chiếc xuồng xa xa… không nhận rõ bóng người
Tháng chạp đưa bông sậy vào gió chướng
Cúc tím đồng hưng hửng đón rừng mai.

Nắng ấm, cơn mưa cuối mùa dọn bước
Thoáng hương lùa trong buổi sớm tinh mơ.
Cô gái nhỏ chưa rời vóc dáng ngây thơ
Em vô tư, vẫn mặn mà duyên… trước tuổi!
Bông lục bình vừa trôi vừa vẽ đường tím nổi
Nép bóng bần, dợn sóng, mê mải…mắt nhìn em!

Cô gái miền quê nước ngọt, gót chân son
Trên đất lún chưa mòn da – bờ tóc mượt
Em vẫn hồn nhiên như cánh hoa tắm ướt…
Quê hương mình, không thể thiếu một dòng sông
Thiếu lục bình trên sóng, thiếu vắng mênh mông…

Cái Mơn, chớm xuân (2017)
Phong Tâm
Player Of The Year 2009


Image result for velosolex và Nữ sinh Sài Gòn
HƯƠNG XƯA

Ngày xưa hai buổi đến trường
Vélosolex trên đường anh qua
Tóc thề, áo trắng thướt tha
Cho anh xao xuyến dáng hoa một thời

Mai này mỗi đứa mỗi nơi
Sao anh chưa ngõ một lời nhớ thương?
Em giờ…tóc đã pha sương
Anh giờ…vẫn cứ…vấn vương trong lòng!

My Nguyễn
16/11/2016

2016/11/19

Image result for con tàu hạnh phúc
Con Tàu Mùa Xuân

Những con tàu đã chở mùa xuân .
Sao tôi vẫn hoài kiếm tìm trong ký ức?
Con tàu đó đã qua bao cánh đồng lúa chín
Thảo nguyên mênh mông
Rừng xanh bạt ngàn hoa nắng.
Tàu đã đi qua bãi bờ xanh vắng.
Chở những đôi tình nhân
Nghiêng đời vào nhau
mùa xuân vắt trên nụ cười, trên môi, trên mắt
Mộng tương lai dài theo đường ray sắt.
Con tàu nào đã chở tuổi xuân tôi
Trong mưa buồn hiu hắt
Để nhớ về những ngày
Mặt trời hồng, mây lang thang và gió rất trong
Tình yêu tôi gửi theo con tàu xa tắp.
Tôi níu mùa xuân trong những tiếng còi tàu
giữ chút hương xưa và ngày tháng cũ.
Vẫy tay chào tiễn biệt sân ga.
Vẫy tay chào những chuyến tàu xa.
Chuyến tàu tuổi thơ tôi
con tàu của mùa xuân trong vắt.

Trầm Hương Ptt
(11/2016)

2016/11/17

Một Điều Không Dám Nghĩ…

Loay hoay đất trời xứ lạ
Mấy chục năm rồi lạc hướng quê nhà
Nên nhắm mắt lại thấy lục bình dong theo nước
Tìm ven bờ bám lại sợ ra khơi
Biển cả mênh mông sóng gió tơi bời
Dồi dập nát tan thân mềm lá xanh bông tím.

Loay hoay đất trời xứ lạ
Mấy chục năm trường lạc lối quê cha
Khi nhắm mắt lại chợt thấy cánh đồng vàng lúa chín
Nông dân áo bà ba đen, quần xắn gối, lưỡi hái gặt mùa thơm
Đất bùn phèn chua mồ hôi đổi bát cơm
Nụ cười hiền luôn nở trên môi, mắt dõi theo mái chòi nghèo khói tỏa.

Loay hoay đất trời xứ lạ
Mấy chục năm trường xa cách bà con
Cha ông chú bác cô dì đà khuất bóng
Bạn bè thân sơ đứa mất đứa còn
Nát lòng buồn nặng thêm nỗi héo hon
Khi nghĩ đến một điều không dám nghĩ…

Anh Tú
November 17, 2016

2016/11/16

EM LÀ HỒN THU

Như gió hiu nhẹ lướt,
Lượn lờ lá vàng rơi,
Giọt mưa tí-tách buồn rớt từ tầng xám mây trời,
Tia nắng ấm rực-rỡ từ trên kia xanh thăm-thẳm,
Là những loài hoa mà lòng người say đắm:
cúc, pensé …sắc màu óng-ánh,
Hơn hết là những cánh hồng nở muộn trong vườn nhà anh,
Những cây thông màu xanh
sừng sững trong rừng cây mênh mông trơ cành,
Những con đường trong thành,
ngoài phố với những đống lá rách tội-nghiệp oằn-oại,
Những con đường mòn trong rừng ngập lá khô xào-xạc dưới chân nai
Đang nhởn-nhơ tìm lá non, hoa tươi trong tuyệt-vọng,
Không-gian đã tràn đầy khí trời lạnh-lẽo theo gió lộng
Nâng bậc cô-đơn, buồn rũ…
Tất cả là hồn em!
Anh yêu hồn em lãng-đãng… dù đã tàn thu!

Anh Tú
Thanksgiving 2012

2016/11/14

Đoạn Cuối ?

Bao nhiêu năm rồi em còn yêu tôi?
Bao nhiêu ân tình cuộc sống lứa đôi?
Em đã nhiều lần nói lỗi tại tôi
Và tình yêu đó mờ dần trong giận dổi!...
***
Tôi chỉ muốn yêu em không lừa dối
Không đua đòi theo cuộc sống phù hoa
Mà dòng đời đưa em nhiều bối rối,
Khiến lòng em lạc lối mãi phương xa...
***
Bao nhiêu sai lầm tôi xin em tha thứ
Hãy nhìn nhau và cứ nói thật lòng nhau
Tình yêu đó tôi vẫn còn chôn sâu kín
Dù biết rằng lòng em mãi vô tư!!!
***
Tôi vẫn muốn hồn tôi yên một hướng
Chút bình yên cho thân thể rả rời...
Bao nhiêu năm yêu em tình vân vướng
Cho hồn tôi về được cỏi náo nương...

Trần Văn Mãnh
*Một buổi tối không ngủ.