CHUYỆN MẤY CON CHIM VÀ CÁI TỔ.
Buổi chiều, một buổi chiều rất đẹp, nắng thủy tinh vàng trải
nhẹ khu rừng nhỏ phía sau nhà mình, mẹ đi làm về, lại một ngày sắp trôi qua, mẹ
nghĩ quanh khu mình ở, như con biết đấy, nó trầm lặng, nó êm ả quá đi và ngày
nào cũng như ngày nào, chẳng trông mong gì có một chuyện lạ, dù nhỏ nhoi xảy ra
cả.
Thanh Thương Hoàng
Con gái của mẹ,
Bây giờ là mùa xuân! Mẹ nghe nói trên chỗ con ở trời vẫn còn
lạnh lẽo và tuyết vẫn đóng băng dày cả thước, có phải vậy không? Đang luyện bài
để thi tam cá nguyệt hay đang lội dưới tuyết đến sở làm vì quãng đường từ nhà
đến sở bị đóng băng chưa giải tỏa xong, xe không chạy được? Thấm thoát, sau mấy
ngày gia đình sum họp đón mừng Noel và năm mới, mẹ con mình đã xa nhau bốn
tháng rồi đấy. Mẹ không phôn nhiều cho con để con yên tâm học và làm việc, chứ
thực ra ngày nào mẹ cũng muốn phôn cho con. Nghe tiếng con nhõng nhẽo trong
máy, lòng mẹ ấm biết bao, hạnh phúc biết bao!
Con ạ! Hôm nay nhà mình có một chuyện lạ, mẹ kể con nghe nhé!
Buổi chiều, một buổi chiều rất đẹp, nắng thủy tinh vàng trải
nhẹ khu rừng nhỏ phía sau nhà mình, mẹ đi làm về, lại một ngày sắp trôi qua, mẹ
nghĩ quanh khu mình ở, như con biết đấy, nó trầm lặng, nó êm ả quá đi và ngày
nào cũng như ngày nào, chẳng trông mong gì có một chuyện lạ, dù nhỏ nhoi xảy ra
cả.
Bác Hoàng đón mẹ trước cửa nhà. Mẹ vừa ra khỏi xe bác đã kéo
tay mẹ đi ra phía sau deck, và ra hiệu cho mẹ im lặng. Rồi bác chỉ lên một chậu
cây kiểng treo lung lẳng trên dàn gỗ của deck nói nhỏ: “Em thấy gì không?” Nhìn
theo tay bác chỉ, mẹ không thấy gì cả, lắc đầu. Bác nói tiếp: “một tổ chim!”.
Tiếng bác nhỏ làm như sợ chim nghe thấy bay mất. “Một tổ chim?”. Mẹ hỏi lại.
Bác gật: “Ừ, một tổ chim”. “Anh phát giác từ bao giờ?”. “Mới lúc nãy. Anh ngồi
viết truyện ở buồng trên lầu. Tới đoạn bí đưa mắt nhìn qua cửa sổ ra ngoài trời
thì tình cờ “phát giác” ra “nó”. Thế là tinh thần trẻ thơ trong anh nổi dậy”.
Bác bảo mẹ ngồi xuống cái ghế gỗ dài gắn liền với thành deck rồi kể cho mẹ nghe
câu chuyện thời trẻ thơ của bác.
Lúc nhỏ anh con trai nào cũng hay nghịch ngợm rình mò lùng
kiếm các tổ chim để bắt chim con mới nở đem về nuôi. Còn nếu là trứng mới đẻ
thì đem luộc ăn. Những quả trứng bé xíu bằng đốt ngón tay màu trắng nhợt lốm
đốm những chấm đen, luộc lên ăn sao mà ngon, béo và bùi đến thế. Thường thường
thì chim con đem về nuôi vài ngày nếu không chết thì cũng bị chú mèo mướp già
nhà hàng xóm vồ mất. Khi đó, cậu bé con là anh đó, chẳng hề nghĩ hay tưởng
tượng tới sự đau đớn của chim mẹ khi vất vả đi kiếm mồi tha về tổ thấy mất con.
Tuổi thơ thường ưa nghịch ngợm phá phách một cách vô tư và tàn nhẫn như vậy.
Kể chuyện “ngày xưa” xong, bác Hoàng bỗng dưng im lặng và
khẽ thở dài, mắt như chìm sâu vào một cõi xa xôi mơ hồ nào đó. Có lẽ bác đang
hồi tưởng và luyến tiếc…
Mẹ cũng nghĩ tới tuổi thơ của mình, thời con gái bé dại.
Thời đó, bọn con gái đâu được chơi những đồ chơi, những trò chơi với đầy đủ
tiện nghi văn minh khoa học như các con bây giờ. Bọn mẹ tất nhiên không bao giờ
ác như bọn con trai đi lùng bắt chim non, lấy trứng hay phá tổ chim coi như một
thành tích khoe khoang với bạn bè. Bọn mẹ chơi “đánh đũa”, nhảy “lò cò”, chơi
bán hàng, chơi nấu đồ ăn mà nồi niêu soong chảo là những lon sữa cũ, vỏ hến, vỏ
sò. Đồ ăn là những lá cây xắt nhỏ ra rồi tưởng tượng đấy là thịt, là cá, là
cơm. Và khi ăn, làm bộ như ăn thật, cũng mời mọc bạn bè rối rít.
Sau một lúc im lặng, bác Hoàng như chợt tỉnh, nói tiếp: “lợi
dụng lúc con chim cái, anh đoán thế, rời khỏi tổ, anh bước lên thành gỗ của
deck nhòm vào cái tổ chim tròn tròn xinh xắn kết bằng cỏ khô nằm giữa chậu cây.
Trong tổ có mấy quả trứng nhỏ xíu màu trắng đục lấm tấm chấm nâu đen.
Nghe bác Hoàng kể, mẹ cũng nổi tính tò mò, vừa bước lên
thành gỗ của deck thì nghe tiếng chim kêu “chéc chéc” đâu đây. Bác Hoàng nói
nhanh:”Em xuống đi, mẹ nó về đấy! Nó tưởng mình phá tổ nó dọn đi mất thì hỏng
hết!”. Mẹ và bác rút vào trong nhà, núp sau cửa kính, theo dõi hành tung con
chim mẹ. Con chim này to bằng con sáo, cánh và nửa thân phía trên màu đen xám,
đầu đen, cổ có khoanh trắng. Mắt có viền tròn trắng. Nửa mình phía dưới màu
vàng nâu. Với bộ mã như thế có thể nói là không có gì đẹp, hấp dẫn cả. Tuy
nhiên, sự tò mò thích thú của tuổi thơ đã trở lại với mẹ. Mẹ bỗng thấy hồi hộp
và tim đập nhanh. Có lẽ bác Hoàng cũng thế. Mẹ thấy bác nhìn mẹ tủm tỉm cười.
Chim mẹ kêu “chéc chéc” liên tục tới khi bác và mẹ vào nhà
mấy phút nó mới chịu ngưng. Và hai phút sau, có lẽ nghe ngóng động tĩnh xong
thấy không có gì đáng ngại nó mới bay từ cành cây bên kia đường sang cành cây
trong sân nhà mình gần deck. Rồi nó lại tiếp tục quan sát nghe ngóng động tĩnh
đến mấy phút nữa mới bay vào tổ, tiếp tục làm công việc ấp trứng (hay đẻ
trứng?).
Thế là trong nhà mình có thêm đề tài mới để trò chuyện, bàn
tán. Anh Bách đi làm về mẹ khoe ngay việc chim làm tổ và bắt Bách ra ngay deck
“chiêm ngưỡng”. Bách vui vẻ nói: “Vui nhỉ, nhà ta có thêm bạn mới. Nếu có em Bi
ở nhà chắc thích lắm”.
Rồi ngày nào ở sở vào khoảng mười giờ mẹ lại phôn về bác
Hoàng hỏi thăm các bạn chim. Và bác lại “tường thuật” đầy đủ những việc bác
nhìn thấy như khi con chim chồng (bác đoán thế vì không thấy nó gầy và xác xơ
như con chim kia) đi kiếm mồi về không bao giờ nó bay một mạch từ xa vào thẳng
tổ. Lần nào cũng vậy, nó đậu một cành cây gần đó nghe ngóng. Thấy không
có gì khác lạ mới bay vào tổ. Khi con chim chồng về, con chim vợ liền rời tổ
bay đi kiếm ăn đồng thời cũng là để nhường chỗ cho chim chồng ấp trứng thay
mình.
Một buổi chiều mẹ đi làm về, lúc ấy đã chập choạng tối trời
hơi lạnh, bác Hoàng đang đứng ngoài deck chăm chú nhìn phía bên kia đường. Mẹ
nhìn theo tay bác chỉ: trên một cành cây nhỏ thấp có một con chim đang ủ rũ
đứng, đầu quay về phía tổ chim. Bác Hoàng nói:”Chim chồng đấy! Anh thấy nó đậu
đãõkhá lâu!”. Rồi bác thắc mắc:” Chẳng lẽ đêm nào nó cũng ngủ ngoài để nhường
chỗ cho chị vợ nằm ấp trứng? Vì cái tổ nhỏ quá làm sao chứa nổi cùng lúc cả
hai?”. Suốt buổi tối đó mẹ với bác cứ thảo luận mãi về anh chim chồng chịu cảnh
sương gió đêm thâu. Mẹ hỏi bác:”Tại sao chim chồng lại không nằm ấp bên chị vợ
để sưởi ấm cho cô nàng nhỉ?”.Bác Hoàng cười:”Tại sao em không ra hỏi chim lại
hỏi anh?”.
Ngày chủ nhật trời mưa to gió lớn và lạnh. Mẹ đang nằm đọc
báo trên chiếc ghế dài trong phòng khách thì bác Hoàng trên lầu xuống nói: “Em
lên đây coi!”. Mẹ theo bác lên lầu, vì chỉ có phòng trên lầu nhìn xuống qua cửa
sổ mới thấy rõ hết trong tổ chim. Mẹ thấy con chim mái (chắc thế) xòe hai cánh
rộng ra để che kín cái tổ. Cổ nó co rút lại sát vào thân, đôi mắt nhắm nghiền.
Cả đầu cũng như thân mình nó bị ướt đẫm. Nước từ dưới đáy chậu cây kiểng nhỏ
giọt liên hồi. Hình như thân mình con chim run rẩy vì lạnh thì phải. Mẹ
nói:”Tội nghiệp con chim quá anh! Em sợ nó chịu không nổi trận mưa giá lạnh lẽo
này mất. Em lấy khăn đắp cho nó nhé!”. Bác Hoàng cười cười:” Rất hoan nghênh
thiện chí của em nhưng con chim đang nằm ấp kia sẽ không biết và không thông
cảm với thiện chí này. Khi thấy em tới bên tổ, tưởng em đến bắt và nó sẽ sợ hãi
bay đi mất. Có phải như vậy rõ ràng là thiện chí không đúng chỗ sẽ trở thành
phá hoại không?” .”Nhưng em thương nó quá! Tội nghiệp nó quá! Chẳng lẽ thấy nó
sắp chết mà mình không ra tay cứu giúp?”. Mẹ nói như năn nỉ để bác tán thành
việc làm của mình. Rồi cứ như thế bác và mẹ chuyện trò vòng vo mãi quanh việc
tìm cách cứu giúp con chim nhưng chẳng được gì hơn, đành bất lực nhìn nó dầm
mưa gió và cầu trời. Bác Hoàng khẻ thở dài nói bâng quơ:” Không biết giờ nầy
con chim chồng ẩn trú ở đâu nhỉ?”. Suốt đêm đó mẹ trằn trọc không sao ngủ nổi
và đầu óc cứ chơi vơi chấp chới hình ảnh con chim mẹ xòe đôi cánh che mưa gió
trong cái tổ nhỏ để ấp ủ giữ độ ấm cho mấy cái trứng khỏi bị nước thấm ướt, vì
khi trứng bị nước thấm ướt sẽ bị hư thối.
Trận mưa kéo dài một ngày một đêm.
Hôm sau, trời mới hửng sáng mẹ và bác Hoàng đã thức dậy nhìn
ra tổ chim. Con chim mẹ vẫn xõa đôi cánh và thân mình ướt nhèm che kín cái tổ.
Nó có vẻ rũ rượi rã rời như một cái xác chết. Thế rồi anh chim chồng bay về.
Chị chim vợ vội vã rời khỏi tổ bay đi. Một ngày không biết đôi chim thay nhau
nằm ấp trứng bao nhiêu lần và rõ ràng là anh chim chồng chưa đến nổi xác xơ như
chị chim vợ. Có hôm, bác Hoàng kể, anh chim chồng tha một cái mồi khá lớn về
trao cho chị vợ xong bay đi ngay, chứ không nằm ấp trứng thay vợ như mọi lần.
“Chắc là sắp tới ngày trứng nở nên chị vợ ham ấp không muốn bay ra ngoài nữa!”.
Bác Hoàng nói.
Ngày nọ nối tiếp ngày kia lặng lẽ trôi trên cái vùng lạnh
lẽo của nước Mỹ này, mẹ và bác chẳng ngày nào quên “hỏi han” tới vợ chồng chim.
Mẹ nghĩ: ít ra đôi chim này đã giúp vui cho mẹ và bác Hoàng trong những ngày
tháng sống nơi xứ người, nhất là khi mùa Xuân đến, cây cỏ xanh tươi trổ hoa rực
rỡ mà lòng người thì vẫn buồn, buồn da diết nỗi buồn xa xứ.
Mẹ tới sở khoe với cô Kiểm, đồng nghiệp người Việt duy nhất
của mẹ. Cô cười vui nói:”Em mừng cho chị!” . Mẹ ngạc nhiên:”Mừng cho tôi? Nhưng
cô mừng về việc gì?”. “Thì đất lành chim làm tổ mà! Hên đấy! Năm nay chắc chị
phát tài. Thử mua vé số xem. Nhớ khi trúng đừng quên em nhé!”. Dù không tin
nhưng khi đi làm về mẹ cũng ghé trạm xăng mua tấm vé số.
Ít ngày sau, khoảng mười giờ sáng ngày thứ hai, trời nắng ấm
rất đẹp, mẹ đang bận túi bụi với công việc ở sở thì bác Hoàng phôn tới. Câu đầu
tiên bác nói như reo vui:”Trứng nở rồi, em ơi!”. Mẹ cũng vui không kém, hỏi:”Nở
mấy con?”. “Hai con!”. Tại sao lại hai? Bữa trước em thấy ba trứng kia mà!”.
“Anh chỉ thấy hai cái đầu chim ngọ ngoạy, ngóc ngóc”. “Chẳng lẽ một trứng không
nở? Được rồi, để trưa nay em về coi lại xem sao!”. Mặc dù công việc trong sở
còn quá nhiều, mẹ cũng phóng xe về nhà để nhìn tận mắt mấy chú chim con ra đời.
Vừa lúc mẹ về tới nhà thì vợ chồng chim đều đi vắng, có
tiếng chim con kêu “lích chích” rất nhỏ. Dù bác Hoàng ngăn cản, mẹ nhất định
đứng lên trên cái ghế gỗ dài và kiễng chân nhòm sát vào tổ chim. Rồi mẹ reo
lên:”Ba con chứ không phải hai!” .Bác Hoàng không tin, cho là mẹ “xí gạt” bác.
Khi thấy mẹ cam kết “không giỡn” bác liền đứng lên ghế để nhìn. Ba con chim
mình mẩy đỏ hỏn lún phún lông tơ, cái đầu ngóc ngóc trông dễ thương làm sao!
Bỗng có tiếng chim kêu liên hồi “chéc chéc” như hoảng hốt báo động ngay ở cành
cây nơi góc sân nhà, cách tổ chim không xa. Thì ra mãi coi chim con, chim mẹ về
bác và mẹ không biết. Con chim mẹ sau vài tiếng kêu lớn, nó lao về phía tổ như
muốn đánh… bác và mẹ. Nó cứ lao xuống tới sát hai người rồi lại bay lên mấy lần
như vậy và vẫn không ngớt phát tiếng kêu. Tới khi bác và mẹ vào hẵn trong nhà,
con chim mẹ mới thôi kêu và đáp xuống tổ. Có nhiều tiếng chim con “lích chích”
nổi lên. Có lẽ chúng reo mừng khi thấy mẹ chúng trở về.
Buổi tối hôm đó bác Hoàng kể cho mẹ nghe một câu chuyện, lúc
bác bị cộng sản bắt tù đày giữa rừng già Pleiku. Chuyện mẹ con đàn gà rừng. Bác
hàng ngày phải vào rừng chặt cây. Dù nắng hay mưa cũng phải đạt chỉ tiêu một
ngày hai khúc gỗ đường kính hai mươi phân và dài ba mét rưỡi. Cứ vào khoảng
mười giờ sáng, sau khi chặt cây xong thì bác đói bụng lắm, phải đi kiếm cái gì
ăn để lót dạ. Tất cả rắn rết, côn trùng trong rừng đều bị anh em tù càn
quét hết sạch từ lâu. Giờ chỉ còn ít măng le sót lại sau mùa mưa. Có khi
phải lùng sục trong rừng cả tiếng đồng hồ mới “bắt” được mấy cái măng đã trãi
qua thời kỳ non rồi, tức là măng có nhiều xơ hơi cứng, phải luộc lâu mới ăn
nổi. Bác Hoàng đang đi tìm kiếm măng thì bất chợt nghe tiếng gà kêu “cục tác,
cục tác”. Bác thấy hiện ra trước mặt mình, chỉ cách mươi mét, một con gà mái
rừng và bốn con gà con. Gà mẹ lớn bằng con gà giò nuôi nhà còn bốn con gà con
bé xíu bằng nửa nắm tay, chưa mọc đủ lông. Bác Hoàng mừng lắm. Mỗi năm trong
trại “lao cải” tù chỉ được ăn thịt ba lần vào các ngày lễ Lao Động quốc tế 1
tháng 5, ngày 2 tháng 9 và mùng một Tết Ta. Mỗi phần ăn vỏn vẹn có ba miếng
thịt heo ít nạc nhiều mỡ, lớn bằng hai ngón tay mỏng dính nên bọn tù rất thèm
thịt. Bây giờ bỗng dưng có con gà mái dẫn xác tới nạp mạng, bác Hoàng mừng còn
hơn bắt được vàng. Bác giơ cao cây gậy le và chạy như bay về phía đàn gà. Đàn
gà sợ hãi sớn sác ù té chạy, vừa chạy vừa kêu cuống quít. May chỗ này mặt đất
bằng thoáng, không có các bụi cây nhỏ nên trong chớp nhoáng, bác Hoàng đuổi kịp
đàn gà. Bác chắc mẩm phen này sẽ có một chầu “cải thiện” ngon lành. Gần mười
năm trời trong trại tù bác chưa được ăn một miếng thịt gà.
Đàn gà co giò phóng mình chạy, vừa lúc bác Hoàng đuổi sát
tới bên thì bất ngờ con gà mẹ không chạy nữa, nó đứng khựng lại và quay đầu
“đối diện” với bác. Lông cổ nó xù ra và hai cánh nó xoải ra trong tư thế sẵn
sàng chiến đấu, trông y hệt như con gà chọi trước khi đấu. Nó không kêu
nữa, cái đầu ngẩng cao, cái mỏ mở rộng như muốn mổ. Bác Hoàng dồn hết sức lực
giơ cao cây gậy le lên. Chỉ một cái quất mạnh là con gà mái rừng lăn ra chết.
Nhưng khi cây gậy vừa đưa lên ngang đầu, bác Hoàng dừng tay. Việc con gà mái
rừng trong cơn nguy cấp đã quyết đứng lại đối đầu với kẻ thù, để che chắn bảo
vệ cho đàn con có đủ thì giờ chạy trốn, khiến bác bàng hoàng xúc động. Tình mẫu
tử của loài vật cũng thiêng liêng cao cả như vậy sao! Bác Hoàng lặng lẽ quay
bước cùng lúc con gà mái rừng chạy theo đàn con. Nghe bác Hoàng kể xong câu
chuyện con gà mái rừng, mẹ cũng xúc động lắm. Loài vật đâu có thua gì loài
người. Trong khi loài người còn có những kẻ nhẫn tâm bóp chết con hoặc vứt con
từ trên tầng lầu cao xuống…
Đêm đó mẹ nằm mơ thấy con mèo vàng nhà bên nhảy lên tổ chim
bắt ba chim con ăn tươi nuốt sống máu me đầm đìa. Trước khi chết ba chim con
còn cố kêu cứu thảm thiết, nhưng không thấy bố mẹ chúng đâu cả. Mẹ thương và
tội nghiệp ba chim con quá. Mẹ đã khóc. Tỉnh dậy mắt mẹ còn ướt. Bất giác mẹ
nghĩ tới con. Giờ này con đang ngon giấc ngủ hay còn đánh vật với bài vở, hoặc
công việc của sở đem về nhà làm? Buổi tối Tivi loan báo thời tiết chỗ con lạnh
dưới 20 độ C và tuyết đóng băng dày cả chục inch. Ước gì có con nằm ngủ bên mẹ
giờ này để mẹ vuốt những sợi tóc dài của con, hôn nhẹ lên trán con và nghe từng
hơi thở đều đều nhè nhẹ của con. Mẹ thấy thèm hơi hướng của con, thiên thần vô
vàn yêu qúy của mẹ…
Thấm thoát đã hơn mười ngày trôi qua, đứng bên cửa sổ trên
lầu nhìn xuống, mẹ thấy ba chim con lớn trông thấy. Chúng đã mọc đủ lông cánh
màu xám đen như bố mẹ chúng, nơi cổ có một khoanh trắng nhỏ. Và ba cái đầu chim
đã vươn cao khỏi tổ. Mỗi lần bố mẹ chúng tha mồi về, chúng mừng kêu rối rít và
há mỏ thật to để bố mẹ đút mồi. Cái tổ chim bây giờ coi rất chật chội với ba
chim con. Mẹ thắc mắc hỏi bác Hoàng không biết tối chim bố chim mẹ ngủ ở đâu,
có túc trực bên cạnh để bảo vệ đàn con khi hữu sự không? Bác Hoàng chịu thua
không trả lời được.
Bây giờ đang giữa mùa Xuân thời tiết mát mẻ dễ chịu. Hoa Anh
Đào nở rộ rực rỡ khoe sắc màu. Khi đi làm cũng như khi trở về nhà, mẹ không bỏ
lỡ cơ hội nhìn hoa Anh Đào xếp hàng chạy dài bên đường. Cho xe vào gara xong,
vừa ra khỏi xe bác Hoàng từ trên lầu chạy xuống đón mẹ nói lớn:”Đi mất rồi!”.
“Cái gì? Anh nói cái gì đi mất?”. Bác Hoàng kéo mẹ ra sau deck. Mẹ đã cảm thấy
cái gì đi mất, bác Hoàng chỉ tổ chim:”Dông hết cả bố mẹ lẫn con cái”. Bác nói
mẹ nghe như một tiếng than . Mặc dầu biết chắc lũ chim đã bỏ tổ ra đi
nhưng mẹ vẫn đứng lên ghế gỗ nhón chân nhìn vào cái tổ chim trống hoác, trơ
trọi ít phân chim. Mẹ nói bâng quơ:”Tại sao chúng lại bỏ đi nhỉ, mình đâu có
làm gì đụng chạm tới chúng khiến chúng sợ hãi phải bỏ đi!”. Bác Hoàng cùng mẹ
thẫn thờ ngồi xuống cái ghế gỗ dài, bất chợt cả hai cùng im lặng. Không biết
bác Hoàng nghĩ gì, chỉ thấy bác đăm đăm nhìn về phía cánh rừng nhỏ sau nhà khẽ
thở dài . Còn mẹ thì như vừa mất mát một cái gì quý lắm và nuối tiếc vô cùng
những ngày qua với cặp chim rừng tới vườn nhà làm tổ. Mẹ cũng không hiểu tại
sao chúng lại không làm tổ ở khu rừng nhỏ bên kia mà lại vào Deck nhà mình làm
tổ, vừa trống trải vừa không phải “đất” của chúng! Mẹ hỏi bác Hoàng:” Chim bỏ
tổ đi như vậy có xui không?”. Bác Hoàng cười:”Chim con lớn rồi, đủ lông đủ cánh
thì chúng phải bay đi xây dựng một cái tổ mới, đó là lẽ tự nhiên!”. Bất giác mẹ
liên tưởng tới con. Con gái của mẹ đã lớn rồi. Có thể con không cần mẹ nữa
nhưng mẹ lúc nào cũng muốn ôm ấp con, như con chim mẹ xòe rộng đôi cánh ấp ủ lũ
chim con trong cái tổ nhỏ bé khi trời nổi giông bão. Giá bây giờ mẹ có cánh như
chim, mẹ sẽ bay ngay tới bên con, con chim nhỏ bé và suốt đời vẫn nhỏ bé của mẹ…
Cái tổ chim nằm trong chậu cây trên giàn gỗ của deck
cứ thế trơ vơ trống trơn…Cho tới một ngày, mẹ định nhờ bác Hoàng đem nó vào nhà
treo nơi phòng khách để làm kỷ niệm thì bác Hoàng phôn vào sở, báo cho mẹ biết
có hai con chim, giống hệt những con chim trước, từ sáng tới chiều cứ bay đi
bay lại – như cặp chim trước đây tới làm tổ vậy. Đặt ống nghe xuống, mẹ bâng
khuâng tự hỏi: không biết hai con chim này có phải là hai con chim bố mẹ hay
hai con chim con đã sinh ra ở đây và bây giờ chúng trở về…
Mẹ tạm ngưng thư con nhé, mặc dầu mẹ muốn viết cho con thật
nhiều và viết mãi. Tới lễ Thankgiving này mẹ chờ con ở nhà. Và mẹ sẽ làm một
cái bánh kem chocolat thật to, mà thường ngày con vẫn thích. Cả nhà chúng ta sẽ
ngồi ngoài deck ăn bánh, uống trà Tàu và ngắm… cái tổ chim, con nhé! Hôn con
triệu triệu cái, con chim bé nhỏ vô vàn yêu quý của mẹ.
Thanh Thương Hoàng (2000)