2013/12/30

TÌNH HOA BƯỚM

Nếu hương đêm say dậy với trăng rằm
Sao lại trách người thơ tình lơi lả ?
Xuân Diệu


Nắng sớm vừa lên đê mê đắm đuối
Má em hồng ngọt lịm nụ hôn say
Hạnh phúc đến mừng giọt sương nước mắt
Hương trinh nguyên hoa nhụy hiến dâng ngây.

Vốn nòi tình chập chờn đôi cánh sảy
Dạo rừng hoa quyến rũ chuyện ái ân
Dâng sắc thắm ngất ngây rồi lịm chết
Cũng thoả lòng lãng mạn kiếp phong trần.

Vui phút chốc mà ngàn năm vương vấn
Cánh rã rời vẫn ngửa mặt nhìn trời
Nhụy thành quả dâng đời đâu phí lãng
Tình bướm hoa hạnh phúc choáng chơi vơi?

Anh Tú
December 30, 2013 

NHÂN ĐỌC VÒNG TAY TÌNH THƯƠNG 

Lời ngỏ:
Thư gửi quý bạn trong nhóm có email chuyển cho nhau nhân đọc VÒNG TAY TÌNH THƯƠNG.

December 30, 2013 at 6:34 AM

Các bạn quý mến,

Là 30 tháng 12 dl, 2013 rồi.
Năm mới 2014 bắt đầu vào ngày mốt, chúng ta dù khác nhau ngày sinh nhưng có thể nói là cùng nhau thêm một tuổi. Thêm một tuổi vui hay buồn đây? Tại sao phải buồn? Sống qua một năm là "mừng muốn chết", cảm ơn trời đã ban cho, vui chớ, chúng ta xin trời cho thêm năm nữa, phải không các bạn? Chúc mọi người toại nguyện.
Tôi chọn email này để hồi âm các bạn nhân dịp cuối năm / đầu năm này.
Đồng ý với các bạn cái email chuyển đi này quá tuyệt! Quá tuyệt vì chan chứa tình thầy trò cha mẹ len trong đó là tình bạn của chúng ta, gợi nhớ dĩ vãng đẹp, nhất là thời gian chúng ta là học sinh...Cám ơn người bạn đã chuyển email này thật nhiều.
Không rõ có phải tôi già nhất trong các bạn không nh? Có điều tôi, tại ngôi trường Nguyễn Thông, rồi không biết vì sao lại đổi thành Tống Phước Hiệp, dù tên trường thế nào chúng ta vẫn thương vẫn mến nó, đã học trên các bạn một cấp lớp nếu kể từ niên khoá 1960-1961 về trước.
Có thể do vậy mà khi thầy Nguyễn văn Kỷ Cương về trường tôi đã được học Toán ngay với thầy năm đó, năm tôi học lớp Đệ Tứ niên khoá 1957-1958. Thầy dạy rất hay và nhiệt tình.
Một kỷ niệm về thầy: Trước khi chúng tôi đi thi Trung học Đệ nhất cấp ở Cần Thơ thầy dạy là chúc nhau may mắn bằng chữ "merde" (tiếng Pháp nghĩa là phẩn) theo cách của học trò bên Pháp.
Còn kỷ niệm này nữa: thầy khuyên khi vào lớp thi nhớ đem theo kẹo để ngậm , đường trong kẹo sẽ cho mình nhiều calori giúp trí nhớ minh mẫn hơn và mình sẽ làm bài thi dễ dàng hơn. Khổ nỗi khi vào lớp thi, vì hồi hộp lo lắng đủ thứ nên quên mấy cục kẹo trong túi quần mãi đến hôm sau kẹo chảy ra nhớp nháp mới nhớ lại.
Kết quả kỳ thi Trung học dệ nhất cấp năm ấy rất cao, là bước đầu cho trường của chúng ta có tiếng ở miền Tây.
Cùng về trường với thầy có vợ là cô Phương Đàn dạy Pháp văn thì phải. Các anh học với cô trên tôi một lớp, kể có lần cũng đã chọc phá cô “vô tôi vạ” vì giọng nói của xứ Huế.
Niên khoá 1960-1961, trường TPH chưa có lớp Đệ Nhất, nên sau khi đổ Tú Tài 1 tôi lưu lạc lên trường Trung Học Chu Văn An ở Sài Gòn học để thi Tú Tài 2. Nơi đây tôi gặp lại thầy Nguyễn Văn Kỷ Cương đảm trách chức vụ Giám học. Năm ấy thấy thầy đôi lần; thầy vội vã lắm, chắc vì ngoài công việc ở trường thầy phải gấp rút đi dạy tại các trường khác nữa nên tôi không dám làm bận rộn thầy.
Mấy năm trước biết thầy cô định cư ở Toronto (Canada), tìm được số điện thoại của thầy cô, tôi gọi thăm nhưng hôm ấy chỉ gặp cô Phương Đàn. Nay được biết thầy Nguyễn Văn Kỷ Cương đã mất ngày 5 tháng 9 năm 2011, hưởng dương 83 tuổi.
Thế hệ cha mẹ, thầy cô của chúng ta từ từ rời cõi vô minh này, thế hệ tiếp nối là chúng ta cũng có nhiều bạn đã ra đi, điều đó là tự nhiên, nhắc đến để nhắc, nhắc để mà nhở rằng chúng ta hãy tiếp tục trân trọng vui sống trong những ngày còn lại.
Không rõ sao bửa nay tôi viết thư cho các bạn dài thế- vùng Đông Bắc Hoa Kỳ đang thật lạnh lẻo, sáng thức sớm nằm ỳ trong giường, bị cảm (không biết có phải là cúm không, dù có flu shot nhưng năm nào cũng vướng nó) ...- thấy bài viết về thầy cũ hay quá nên động tâm chăng.
Thân chúc các bạn, một năm mới AN LÀNH.
Thân mến,


Lời ngỏ: 

Bài viết được chuyển đến tôi qua email từ các bạn hữu. Vì tôi là học sinh của nhân vật trong truyện, rất xúc động nên xin chép lại nơi đây. Anh Tú.

Vòng Tay Tình Thương

Các con thân mến, các con sẽ lên đại học, các con sẽ xa cha mẹ, và các con sẽ đem chữ succès (thành công) về cho cha mẹ. Thầy tin tưởng như thế. Nhưng điều chắc chắn là các con sẽ có rất ít cơ hội để ôm mẹ mình, cha mình trong vòng tay âu yếm như hôm nay. Do đó chữ "hiện tại tuyệt vời" các con phải nhớ...

Hàng năm, trường tư thục song ngữ Toronto French School đều tổ chức lễ tốt nghiệp cho học sinh. Như các buổi lễ tương tự của tất cả các trường, phụ huynh học sinh hãnh diện đến tham dự cùng với con em của mình. Dĩ nhiên, còn có sự hiện diện của ban giám đốc trường và các giáo sư.
Năm nay, sau những thủ tục và nghi thức thường lệ, buổi lễ còn có một tiết mục thật xúc động do giáo sư Henri Kỷ Cương đảm trách. Giáo sư Henri, trưởng ban Toán của trường được mời lên diễn đàn. Ông bước ra bục, nhìn vào khán giả, mỉm cười và bắt đầu nói chuyện. Ông nói bằng tiếng Pháp, có một học sinh dịch sang tiếng Anh:
“Kính thưa quý vị phụ huynh học sinh
Các con học sinh thân mến,
Trước hết, tôi xin cám ơn ông Tổng Giám Đốc cho tôi hân hạnh giảng một bài học cuối cùng cho các học sinh tốt nghiệp năm nay. Bài học tựa đề làSự thành công (Succès) và Giờ phút hiện tại (Moment présent).
Tôi xin kể một câu chuyện có thật của đời tôi. Tôi sinh trưởng trong một tỉnh nhỏ miền Nam Việt Nam. Ba tôi làm giáo viên. Đến năm 16 tuổi, sau khi thi đậu bằng Trung Học đệ nhất cấp, tôi xin ba má tôi cho tôi xuất ngoại du học tại Pháp vì ở Việt Nam chiến tranh liên miên. Tôi nhớ rõ ba má tôi rất phân vân. Lương của ba tôi lúc bấy giờ 120$ một tháng, vé tàu đi Pháp khoảng 800$ và còn phải mất khoảng 1000$ để lo hối lộ xin giấy thông hành. Ba tôi cho rằng tôi tiếp tục học ở Sài Gòn cũng được, nhưng má tôi quyết liệt ủng hộ việc cho tôi đi du học. Bà nói ba tôi lo giấy tờ, phần tiền bạc bà sẽ xoay sở.
Tôi biết ba má tôi sẽ hy sinh rất nhiều nên nguyện thầm sẽ cố gắng học cho mau thành tài để đền đáp công ơn cha mẹ.
Từ ngày sang Pháp, mỗi sau kỳ thi cuối năm, được tin đậu là tôi viết thư về nhà và đề ngoài góc phong bì chữ “Succès” (thành công). Khi được thơ, thấy ngay chữ succès, má tôi liền khóc vì mừng: thứ nhất, thời gian xa tôi được rút ngắn đi một năm; thứ hai, đỡ lo thêm tiền học một năm. Về phần ba tôi, chữ succès đem lại cho ông một niềm hãnh diện to tát: ông đi khoe cả trường, cả xóm làng về việc Henri thi đậu Tú Tài I, Tú Tài II, năm thứ nhất đại học v.v...
Có một năm tôi cũng thi đậu nhưng khi viết thơ về nhà quên đề chữ succès ngoài phong bì. Trong thơ má tôi gởi qua, má tôi kể lại: “Má được thơ con, má không thấy chữ succès ở ngoài, má run bắn người, rất lo âu hồi hộp. Chuẩn bị một thất vọng, má không dám mở thơ ra. Nhưng ba con bình tĩnh nói má mở thơ coi trong thơ nói gì. Lúc bấy giờ má mới phát khóc, vừa khóc vừa cười”. Còn ba tôi thì lại đi khoe...
Khi đọc thơ má tôi, tôi rất hối hận. Tôi ứa nước mắt vì đã vô tình làm cho ba má buồn, dù chỉ trong giây phút. Và đây là kết luận của phần đầu bài học:
Các con thân mến, cha mẹ các con muốn gì nơi các con khi hy sinh rất nhiều để cho các con ăn học? Cha mẹ các con không mong các con mang về tiền bạc mà chỉ mong các con đem về chữ succès. Chữ ấy có tác dụng thần diệu (Magic), có tác dụng xua tan tất cả những lo lắng, buồn phiền, mong đợi... và làm họ yên tâm về tương lai của các con.
Ngoài chữ succès rất quan trọng, còn một điều nữa cũng quan trọng không kém. Đó là tình yêu thương của các con đối với cha mẹ. Không ai chối cãi việc cha mẹ thương yêu các con và các con thương yêu cha mẹ, nhưng nhiều khi việc bộc lộ tình thương ấy không rõ rệt.

Tôi xin bộc lộ một cách biểu lộ tình thương: Thiền ôm (Hugging Meditation). Ở tây phương, việc ôm nhau là một ý nghĩa ít sâu đậm. Tôi xin giảng thế nào là Thiền Ôm.
Điều quan trọng là khi ôm, các con ôm với tất cả sự chú tâm và thành khẩn. Đứng trước mặt người mình muốn ôm, mình chắp hai tay thành búp sen, nhìn thẳng vào mặt người đó, mỉm cười và tưởng tượng rằng người ấy vừa về với mình sau bao nhiêu năm xa cách, hay một ngày nào đó, người ấy sẽ phải xa lìa mình. Các con mở rộng vòng tay ra và tất nhiên, người đối diện cũng mở vòng tay vui lòng chấp nhận cái ôm ấy. Việc đó không khó gì giữa cha mẹ và con cái. Các con nên nhớ trong khi ôm:
Ôm thật chặt cha hay mẹ mình, tưởng tượng thân cha mẹ và thân mình sẽ hoà làm một.
Thở ba hơi sâu và chậm, tưởng tượng như hơi ấm của mình và của cha mẹ mình sẽ hoà vào làm một với nhau.
Thì thầm rằng “Ba (má) ơi, giờ phút này con thương ba (má) lắm. (Mom, Dad, here and now, I love you so much hay En ce moment, je vuos aime tant.)
Sau đó Henri và đứa học trò thông dịch biểu diễn Thiền Ôm trước công chúng. Trong khi ôm, em học trò thì thầm: “Henri, tu es mon Papa, je t'aime tant” (Henri, ông là cha của tôi, tôi thương ông lắm).
Henri mời tất cả các học sinh đứng dậy, đi tới trước cha hay mẹ, chắp tay xin được ôm cha hay mẹ mình. Và những cặp mẹ con, cha con ôm nhau trong bầu không khí hết sức nghiêm trang, hầu hết đều chan hoà nước mắt.
Sau đó ông nói thêm: “Tại sao trong khi ôm, tôi có nói thêm “trong giờ phút hiện tại này?”. Các con thân mến, các con sẽ lên đại học, các con sẽ xa cha mẹ, và các con sẽ đem chữ succès về cho cha mẹ. Thầy tin tưởng như thế. Nhưng điều chắc chắn là các con sẽ có rất ít cơ hội để ôm mẹ mình, cha mình trong vòng tay âu yếm như hôm nay. Do đó chữ “hiện tại tuyệt vời” (moment présent, moment merveilleux) các con phải nhớ”.
Henri chậm rãi xá thính giả và bước xuống bục. Ông Tổng Giám Đốc bước đến trước ông, chắp tay xin ôm ông. Và rồi các phụ huynh, các học sinh đến chắp tay xin ôm ông. Và cùng lúc ấy là tràng pháo tay tưởng chừng như vô tận...
Buổi lễ chấm dứt trong một bầu không khí vui mừng, thắm thiết giữa phụ huynh và học sinh.

Nguyễn Văn Kỹ Cương