Mặc Tuyết Lạnh...*
Tia nắng cuối thu…
xuyên cành trụi lá
Ngồi bên mành lặng
ngắm cảnh đìu hiu
Tiếng Thu ca dìu
dặt quyện sương chiều
Kẻ lữ thứ hồn
trôi dài theo nỗi nhớ.
Trải khắp ngỏ đầu
mùa hoa tuyết trắng
Ta thấy buồn bay
bén gót thời gian
Bèn khoanh tay níu
giữ chút bình an
Để thanh thản đón
mùa Đông đã đến.
Bạn bên láng giềng
nụ cười héo hắt
Rằng lá bay mang
giấc mộng xanh đi
Là tình yêu đầu
chết lúc xuân thì
Nay tóc bạc bùi
ngùi sầu dỉ vãng.
Ví lá khô nằm vùi
trong tuyết trắng:
Lá khô ký ức…
tuyết trắng thời gian
Nghe nhập nhằng cũ
mới tiếng thở than
Rồi chồng chất nhớ
quên đời lận đận.
Tôi với bạn láng
giềng chung ý nghĩ
Tìm bình an quay về
thuở thơ ngây
Cha Mẹ yêu thương vĩ
đại nghĩa ơn dầy
Mặc tuyết lạnh xứ
người…không quản ngại.
Anh Tú
December 1, 2016
*Mượn ý từ ĐƯỜNG VÀO MÙA ĐÔNG của Trầm Hương Ptt: