ĐÔI BỜ
Bờ yêu thương bên bồi
bên lở
Một chiếc cầu nhịp nhớ nhịp vương
Trăng mơ thao thức
đêm trường
Ta ôm gối mộng khói sương mịt mờ
Mùa đông trước vần mơ
buồn lạnh
Chữ cũng buồn theo cánh gió đưa
Người đi nỗi nhớ khôn vừa
Người bên sông nhỏ sầu chưa ngớt sầu
Bến Tiền Giang bên
cầu dệt mộng
Đón mùa sang gió rộn hương xuân
Bình minh sợi nắng trong ngần
Ngập lòng hạnh phúc xa gần lời thương!
Yên Dạ Thảo
December 28, 2013
ĐÔI ĐƯỜNG
Đường chung lối mà sao để lỡ
Cho đêm buồn trăn trở vấn vương
Một mình nằm suốt canh trường
Sương giăng mà ngỡ bóng ai mập mờ
Gió đông thổi hồn thơ lành lạnh
Con chữ buồn nằm cạnh đong đưa
Thương ai nói mấy cho vừa
Thương ai viết để sầu rơi giọt sầu
Đường cô độc luôn tìm lối mộng
Đợi ai về rung động tình xuân
Nhìn nhau mà thấy ngại ngần
Cho nhau lời nói trăm lần câu thương
Đỗ Hữu Tài
January 2, 2014
KHÔNG BỜ
Không dám ngõ tình
yêu đã lỡ
Để ngậm buồn nhung nhớ vấn vương
Giận mình chậm bước tình trường
Người yêu làn khói giọt sương mù mờ.
Nhút nhát làm tim mơ giá lạnh
Hồn vật vờ theo cánh gió đưa
Tình câm nói hết sao vừa
Ngày nhung đêm nhớ vẫn chưa vơi sầu.
Một thuở nào cơ cầu dệt mộng
Không thành... hoa biếng rộn mùa xuân
Tim son gìn giữ trong ngần
Ước mơ kiếp kế được gần người thương.
Anh Tú
January 3, 2014