2015/10/23

Quê Xưa*


Buổi trưa quê, tiếng gà kêu táo tác
Nắng nồng nàn về từ chín tầng mây
Ngoài chái bếp nhịp võng đưa kẽo kẹt
Cùng giọng ru em theo gió thu bay.

Không ngủ trưa bà ngoại ngồi trường kỹ
Uống chung trà  yên lặng dáng lắng nghe
Tiếng thạch sùng thở than trên vách lá
Bụi chuối xiêm xào xạc lá sau hè.

Dưới bến sông mẹ cuối đầu giặt áo
Cẩn thận vò từng vết bụi bùn vương
Mẹ nghĩ gì ngưc nhìn trời bối rối
Vuốt tóc muối tiêu "một nắng hai sương"!

Anh Tú
October 23, 2015
*Mượn vần Sang Thu của Anh Thơ
Sang Thu
Gió may nổi bờ tre buồn xao xác! 
Trên ao bèo tàn lụi nước trong mây; 
Hoa mướp rụng từng đóa vàng rải rác 
Lũ chuồn chuồn nhớ nắng ngẩn ngơ bay.

Trên đê cỏ dựt diều sa đứt sợi, 
Gã mục đồng chán nản lắng tai nghe 
Trong thôn xóm hóa vàng nghi ngút khói 
Gió vang âm tiếng trống cúng ra hè. 

Bên bến nước đò ngang chưa ghé tới,
Khói lam chiều đã thoảng tiếng chuông vương. 
Bọn chờ thuyền nhìn nhau đang sợ tối 
Bỗng rùng mình như cảm thấy hơi sương.

Anh Thơ
Bức Tranh Quê (1941)
Ngậm Ngùi Lục Bát

Đêm nay trên nhánh sông dài
Bến thơ sóng lặng ... thuyền ai khuất dần
Thương hoa tim tím bâng khuâng
Thương câu Lục Bát ý vần rưng rưng.


Mưa rơi ...  rơi mãi không ngừng
Thu vừa chạm ngõ... người dừng bước chân!

Yên Dạ Thảo
03/10/2015



Cùng gieo vần:

Tại Trời Đổ Mưa*

Gió Thu thổi nhẹ đêm dài
Tâm tư dậy sóng… bóng ai mờ dần
Em về có thấy bâng khuâng
Người đi hồn phách mấy lần rưng rưng.

Hẹn ai nhịp bước sẽ ngừng
Chiều Thu bến đợi… sẽ dừng đôi chân!

Dương hồng Thủy
23/10/2015
*Từ Ngậm Ngùi Lục Bát của Yên Dạ Thảo.

**

Chỉ là Mơ*

Bao lần thao thức đêm dài
Nhớ về hình bóng của ai xa dần
Càng xa càng lắm bâng khuâng
Xin nhờ con chữ gieo vần lệ rưng.

Làm sao nỗi nhớ được ngừng?
Chỉ là mơ gọi… không dừng nhịp chân.

Anh Tú
October 23, 2015
*Từ Ngậm Ngùi Lục Bát của Yên Dạ Thảo
             Và nhờ về sự “dừng chân” của thi-sĩ Đỗ Hữu Tài

**
MỘNG ĐÃ XA 

Đêm nay thức đếm canh dài
Ánh trăng mờ nhạt, bóng ai khuất dần
Nẻo về còn lắm buâng khuâng
Câu thơ ngày đó gieo vần rưng rưng

Mùa thu đổ lá chẳng ngừng
Sao người trong mộng...lại dừng bước chân?
 


My Nguyễn

23/10/2015

**


MỘT ĐỜI...

Chiều rơi, đổ bóng, nghiêng dài
Buồn theo con nước, bóng ai khuất dần.
À ơi , tiếng mẹ bâng khuâng
Sầu lên khóe mắt, nén dòng lệ rưng.

Mênh mông nước chãy không ngừng
Bờ sông đứng lại, thôi dừng bước chân.

------
Vô thường cõi mộng ảo chân
Thôi thì như thế, chỉ ngần ấy thôi*
Bôn ba, sương gió một đời
Về nơi đất mẹ, ru hời ngàn năm!


Trần Văn Dõng
*Mượn ý của một nhà thơ nào đó không nhớ tên