2015/09/30

Đọc Về của Hồng Băng

Về
Nhớ SPVL

Phàm phu vẫn phải phàm phu
Như con bướm sắc phập phù luống hoa
Thưa em ngày ấy rồi xa
Buốt trong gió động sóng tà huy xưa
Cuộc đi quá đỗi tình cờ
Nẽo về khói rạ hong khô ấm lòng
Trường xưa. Là bóng ven sông
Dường như kính lão mờ trong cuộc người
Nâng niu rõ mặt mệnh trời
Lá bay điểm xuyết cõi đời nhẹ tênh 
Buông tay trăng rớt bên thềm
Dãy vàng huyễn hoặc mịn mềm cỏ rêu

Hồng Băng
Trà Vinh
27/9/2012

trau010


Bài thơ  VỀ  của huynh Hồng Băng làm tiểu muội  Lê Liên  chùng lòng ! Bài thơ có quá nhiều ẩn ý…

Đọc Về của huynh Hồng Băng bỗng nhiên lại nhớ “Nẻo về của ý” ( Thiền sư Thích Nhất Hạnh). Cảm giác như mình đang quay về, ẩn nấp nơi sâu thẳm của tâm hồn vậy. Tu chính là quay về với chính mình rồi, còn gì?

Cuộc đi quá đỗi tình cờ
Nẻo về khói rạ hong khô ấm lòng

Cho dù, mộng tang bồng hồ thỉ có chủ đích hay vô tình thì cũng có lúc tâm thức tự nhiên quay về.
Mà thật ngộ nghĩnh khi :

Phàm phu vẫn phải phàm phu

mà sao vẫn thấy thanh tao, chẳng có chi là tục tử ! Cho dù tác giả tự ví mình là loài Bướm sắc , đó chỉ là loài côn trùng có tuổi thọ ngắn nhất!?!?… lại phập phù bên luống hoa.

Như con bướm sắc phập phù luống hoa

Với ngữ cảnh này, ta hiểu “phập phù” ( là khẩu ngữ: thoát có, thoát không ) thì bỗng nhiên nó trở thành đỉnh cao của ngôn ngữ, khiến câu thơ không trần trụi, thô thiển nữa .
Thưa em ngày ấy rồi xa

Buốt trong gió động sóng tà huy xưa

Tự dưng, bỗng nhớ đến Thi Ông Bùi Giáng chi lạ!
Muội rất yêu lời nói thưa em của Thi Lão. Âm hưởng nhẹ tênh, nhưng vẫn đủ gói gọn cả tâm tình dâng hiến. Khiến Người – Nhận-Tiếng-Thưa ấy, chùng lòng, Bỗng thấy mình thật nhỏ bé trước tấm lòng quảng đại của người thưa.
( Nhưng nói nhỏ thôi, vì mình nao lòng cảm động, chứ đối tượng chính của Thi Ông hổng biết có chùng lòng không đây?…)
Tiếng thưa em của huynh Hồng Băng như âm ba vọng lại từ quá khứ đến hiện tại khi mà con người bước vào tuổi xế chiều, Ở tuổi này, Người ta thường trầm tư hơn, lặng lẽ quan sát và đón nhận những gì xảy ra chung quanh cuộc sống với tấm lòng bao dung hơn, được thể hiện trong những câu thơ :

Dường như kính lão mờ trong cuộc người
Nâng niu rõ mặt mệnh trời
Lá bay điểm xuyết cõi đời nhẹ tênh

Phải, cứ mắt-nhắm-mắt – mở, chẳng cần xét- nét – chuyện – đời một cách gắt gao nữa, mà phải hướng thượng, Xin vâng theo số phận.
Như Thi Sỹ Bùi Giáng đã cùng Cố nhạc sỹ Trịnh Công Sơn làm nên khúc giao hưởng bất hủ Con mắt còn lại:

Còn hai con mắt khóc người một con
Còn hai con mắt một con khóc người
Con mắt còn lại nhìn cuộc đời tôi
Nhìn tôi lên cao nhìn tôi xuống thấp
Con mắt còn lại nhìn cuộc tình phai
Tình trong hai tay một hôm biến mất
Con mắt còn lại là con mắt ai
Con mắt còn lại nhìn tôi thở dài…..

Thủ thuật tượng hình : Lá Bay điểm xuyết  quả là biến hóa ảo diệu trong cõi đời nhẹ tênh! Thật vậy, khi Người Ta đủ nội lực để đối diện với cuộc đời thì mọi sự trở nên đơn giản, thanh cao. Và đó chính là phần thưởng quý giá nhất của sự giác ngộ!
Cho nên

Buông tay trăng rớt bên thềm
Dãy vàng huyễn hoặc mịn mềm cỏ rêu

Buông tay động thái đó mới thật là tuyệt hảo!
Muội nhớ trong Thập mục ngưu đồ của nhà Phật, có một bức tranh được lão Hòa thượng Thích Thanh Từ diễn giải “ Thỏng Tay Vào Chợ” đã khiến muội lâng lâng. Cảm giác ngưỡng mộ phát tán, hạnh phúc òa vỡ, sau đó lan tỏa, lan tỏa….thật sảng khoái vô cùng !
Trăng rớt bên thềm: Ô la la!  Giữa hằng hà sa số tinh cầu, thì Trăng là vệ tinh của Quả Đất. Tự nó không phát sáng, mà chỉ phản chiếu ánh sáng từ mặt trời! Ấy thế mà không ít người say mê ánh trăng huyền ảo đó.( Trong đó có tiểu muội đây!) Nói theo nghĩa bóng, ta ví trăng là ảo ảnh. Mà mầm móng tội lỗi bắt đầu từ tham. Và phần đông con người hay có xu hướng chạy theo phù phiếm xa hoa, ảo ảnh. Thế nhưng một khi tìm ra chân lý, thì họ buông bỏ hết! Danh vọng không còn cám dỗ được nữa.
Câu kết của bài thơ thật mượt mà!
Bởi rêu là loài thực vật sinh sôi nẩy nở nơi vùng thiếu ánh mặt trời. Rêu ở đây phải chăng là chủ thể, đại diện cho con người u minh? Nếu trong kiếp phù sinh, con người buông xả được, thì đời sống có chi u ám, nặng nề? Vạn vật chung quanh hiển nhiên bừng sáng!
Dãy vàng huyễn hoặc cứ như những sợi tơ óng ả làm nên khuôn vàng thước ngọc ban tặng, làm đẹp cho đời thêm (mịn mềm cỏ rêu). Hay nói cách khác: Đến một lúc nào đó, con người quay về với chánh đạo , thì mọi tối tăm đều biến mất.
Đây là một bài thơ ngắn. Nhưng nhiều hàm ý. Mang tính triết lý nhân sinh cao. Nhưng lại rất Thiền, có lẽ sự độc đáo này là nét riêng trong thơ của huynh Hồng Băng.

Cảm ơn thi huynh đã gởi cho đời :Nẻo về khói rạ hong khô ấm lòng .

Còn gì lạc quan hơn khi người ta định hướng (nẻo về) cho cuộc đời mình ? mà hành trang ( khói rạ) đó mang lại sự sung mãn trí  huệ, triển nở từ tâm ( hâm khô ấm lòng) làm nên điểm sáng ( dãy vàng huyễn hoặc)  cho cuộc đời này ( mịn mền cỏ rêu) .

Thân Thưa,

Tiểu muội Lê Liên


Về



Nhớ SPVL

Phàm phu vẫn phải phàm phu
Như con bướm sắc phập phù luống hoa
Thưa em ngày ấy rồi xa
Buốt trong gió động sóng tà huy xưa
Cuộc đi quá đỗi tình cờ
Nẽo về khói rạ hong khô ấm lòng
Trường xưa. Là bóng ven sông
Dường như kính lão mờ trong cuộc người
Nâng niu rõ mặt mệnh trời
Lá bay điểm xuyết cõi đời nhẹ tênh 
Buông tay trăng rớt bên thềm
Dãy vàng huyễn hoặc mịn mềm cỏ rêu

Hồng Băng
Trà Vinh
27/9/2012

2015/09/29

Sao Nỡ Đành?
(Tưởng nhớ nhà thơ Đỗ Hữu Tài)

Chữ nghĩa đang vui-vẻ với anh
Thu vừa trở lại lá còn xanh
Nắng hồng len cửa từng ngày đến
Ngoảnh mặt từ-ly: Sao nỡ đành?

Con chữ buồn so khi mất anh
Dòng thơ xướng họa mượt-mà xanh
Bổng chừng hụt-hẫng gieo sai vận
Cũng bởi vì anh: Sao nỡ đành?

“Chỉ sống bằng thơ”: lời của anh!
Thơ còn đầy ắp nhuộm trời xanh
Bốn phương xướng họa tình thơ hữu
Bỏ lại sau lưng: Sao nỡ đành?

Trách-móc vì thương tiếc đó anh!
Trở về đất Thánh cuộc đời xanh
Dành cho con Chúa bình-an hưởng
Phần số trần-gian hết phải đành!

Anh Tú
September 29, 2015



Góp lời thương tiếc:

NỞ ĐÀNH THÔI!
Một chút luyến thương ! Sao nở đành !
Dòng thơ ngọt lịm viết cho anh
Trăng thu soi sáng hồn thơ lạc
Sao nở đành đi ! Anh hỡi anh ?

Một kiếp trần ai đầy bễ khổ
Mà anh vẫn vượt khỏi sóng xô
Ngậm bút nhả thơ xây đời mộng!
Cho đời hương sắc ! Nở đành thôi !

Phan Lương

**

ĐẤT THÁNH TỪ NAY ĐÓN  CHÂN  NGƯỜI

Một  kiếp  tài  hoa  một  kiếp  người   !
Từng ngày  từng  tháng  nhục   nhằn   trôi
Văn  chương  thơ   phú  cùng   thi   hữu
Phận   số  trần   gian   cũng   hết   rồi !!


Hoành Châu

2015/09/26

DƯỚI TRĂNG THU

Đã nói từ lâu thật ngán Đường
Sao còn gợi lại nợ trần vương
Trong trăng chú cuội như mời mọc
Dưới bóng Hằng Nga thật tỏ tường
Chẵng lẽ ta đành xuôi bút mực
Thôi thì tớ cũng múa rìu cương
Trung thu tỏa sáng tình thân ái
Kính chúc mười phương vẹn phước trường...

Phú Thạnh
26/9/2015

Họa 1:



Cử Kiêng

Tuổi già kiêng cử tránh ăn đường
Hão ngọt cho nên khổ vấn vương
Nhìn bánh Trung Thu rơi nước miếng
Ngắm đôi Hằng Cuội ngỏ lời tường
 Cúng xong dĩa bánh đà mềm rũ
Nhìn mãi dạ dày gượng cứng cương
Lúc trẻ tha hồ ăn thoải mái
Bây giờ già bịnh khổ miên trường!

Anh Tú
September 26, 2015

Họa 2:


TIẾT ĐỘ

Tuổi Hạc đành kiêng tránh bớt đường
Nhủ lòng cam chịu chớ tơ vương
Bên ni bánh trái ê hề tiếp
Chỗ nớ Gà Xôi phủ ngập tường
Cổ -trước ngạt ngào hương cám dỗ
Mâm-sau phảng phất vị thèm cương
Thôi thì Lớn Tuổi mình Tiết độ
Con Cháu An Vui Hưởng Phước Trường

Lê Liên

29 September, 2015

Họa 3:

Tiết Chế

Ngọt ngào thứ nhất phải là đường
Kế đến là gì? Ai cũng vương!
Khi thiếu: tai ù thân bải hoải
Lúc nhiều: mờ mắt óc bất tường.
Ghi lòng: một ít xe còn hướng
Tạc dạ: quá nhiều ngựa mất cương.
Đời sống quanh ta trăm thứ ngọt
Đủ vừa là tốt: bạn am tường?

Anh Tú
September 30, 2015

Họa 4:

Cần Nhưng Kiệm

Cữ ngọt kiên tâm tránh luỵ đường
Rước vào thân khổ gắng thôi vương
Khuyên lòng bánh mứt đừng khao khát
Nhắn bạn trung thu chớ tận tường
Cỏ mướt ngoài hiên treo vó ngựa
Yên vàng trước mặt lỏng đai cương
Muốn quên cầm nguyệt theo trêu mãi
Thức vẫn chiêm bao mấy tháng trường

Phong T âm

02 October, 2015

*Tiễn Biệt Thi Sĩ Đỗ Hữu Tài*

Nợ trần vất vả trả xong
Về nơi nước Chúa an lòng ra đi
Một đời sống chỉ văn thi
Âm dương đến lúc phân ly thôi đành!
Xin thân chào vĩnh biệt anh
Nguyện cầu nhận được phước lành Chúa Tôi!

Anh Tú
Hoa Kỳ
Đêm September 25, 2015


*Anh Đỗ Hữu Tài ra đi lúc 9 giờ 37 phút, sáng ngày 25 tháng 9, 2015 tại Mount Vermont Hospital Alexandria Virginia – Hoa Kỳ  - Hưởng dương 58 tuổi  và Thân Mẫu anh mản phần cùng ngày tại tư gia Saigon, Việt Nam


Bài thơ cuối cùng của thi sĩ Đỗ Hữu Tài 
(như là lời trối trăn)

Làm Sao Đến Chúa

Làm sao bỏ được gánh sầu
Đôi vai nhẹ nhỏm đứng hầu bên Cha
Làm sao biết sống vị tha
Đôi chân thanh thản đi qua dòng đời
Làm sao tìm tới Chúa Trời
Khi còn tham vọng gọi mời bước lên
Làm sao lãnh nhận ơn trên
Khi còn mê đắm đặt trên đồng tiền
Làm sao thoát lụy ưu phiền
Như chim tung cánh khắp miền lãng du
Làm sao gần gũi Giê Su
Như rừng thay lá gió thu nhẹ nhàng
Làm sao khỏi thấy ngỡ ngàng
Mỗi khi cầu nguyện lần tràng hạt xin
Làm sao giữ vững đức tin
Mỗi khi sa ngã tâm linh chất chồng
Làm sao rước Chúa Hài Đồng
Mùa đông rét buốt nhưng lòng ấm êm
Làm sao vượt khỏi nhá nhem
Mùa xuân gió mát nắng đem hoa về
Làm sao cuộc sống tràn trề
Mùa hè phượng đỏ hẹn thề ước ao
Chúa ơi , con biết làm sao
Vác cây Thánh Giá không nao núng lòng

Đỗ Hữu Tài
17-9–2015

2015/09/25

*Ấm Lạnh Trung Thu

Đang giữa lòng thành phố nhỏ quê người
Trong ngõ cụt cây nhiều cao chót vót.
Đôi khi nghe chim hót
Hè mùa qua nghe được tiếng ve  … than.

Ánh trăng vàng vằng vặc đêm Trung Thu
Bỗng gió vi vu lạnh trời ãm đạm
Dập dìu làn mây xám
Khiến lòng chợt chùng nhớ lắm nước nhà.

Ngàn dặm xa quê, hồn thoáng quay về
Dừa nước bến sông lá đang lấp lánh?
Bên ấy trời không lạnh
Mà ấm áp tình tổ quốc thiêng liêng!

Anh Tú

September 25, 2015

2015/09/22

Một tấm ảnh của Mùa Hè Đỏ Lửa 1972

Lời chia sẻ của một Facebooker:

Sự Diệu Kỳ.

Một đêm khuya, lâu lắm rồi, tôi lang thang trên mạng và bất ngờ "tầm" được tấm ảnh anh chiến sỹ VNCH quỳ cầu nguyện giữa ngôi thánh đường đổ nát, hoang tàn, và tôi đã chia sẻ trên FB.
Bất chợt cách đây vài ngày, tôi nhận được một lời mời của một người hẹn gặp tại Bmt, và tôi đã đến.
Trong buổi gặp gỡ, tôi thật ngỡ ngàng đến sững sờ: người hẹn gặp tôi chính là anh chiến si trong ảnh, Mùa Hè Đỏ Lửa 1972, lúc đó anh mới ra trường, mang quân hàm Thiếu úy thuộc đội đặc nhiệm của Lữ đoàn Dù.Theo lời anh kể: Năm ấy, ngôi thánh đường La Vang, Quảng Trị sau một trận cuồng pháo của phía Bắc Việt nhưng cây thánh giá và tượng Đức Mẹ không hề bị một mảnh đạn pháo nào và một niềm tin vào Chúa, anh đã quỳ xuống... Tấm hình này hiện được trưng bày ở bảo tàng San Jose California USA.
Lời cuối cùng khi chia tay, anh nói: "Anh đạo Phật nhưng anh tin Chúa" 
JE CROYAIS QUE VIEILLIR...



Je croyais que vieillir me rendait bien maus​sade,
Craignant chaque saison, les années, le tapage,
Le grand vent et la pluie, l'esprit qui se dégrade,
Les cheveux clairsemés, les rides du visage.

Et puis je m'apercois que vieillir n'a pas d'âge,
Qu' il ne faut point gémir, au contraire chanter.
Et même, à petits pas, les jours ont l'avantage
D'être beaux et trop courts quant il sont limités.

Je croyais que vieillir c'était le ciel tous gris,
Le printemps sans les fleurs, les lèvres sans sourire,
Les fleurs sans chansons, les arbres rabougir,
Un livre sans histoire, un crayon sans écrire.

Et puis je m'aperçois que vieilir rendre bien sage,
Que je vis chaque instant sans penser à demain,
Que je ne compte plus les anneés de mon âge,
Peu importe le temps, le crayon à la main.

Je croyais que vieillir transformerait mon âme,
Que je ne saurais plus contempler les étoiles
Que mon coeur endurci n'aurait plus cette flamme,
Qui transforme ma vie lorsque le ciel se voile.

Et puis je m'aperçois que les plus belles roses
Fleurissent à l'automne et sous mes yeux ravis,
Je respire très fort ce doux parfum que j'ose
Garder pour embaumer l'automne de ma vie.


Marcelle Paponneau


Bản dịch:

Tuổi Vào Thu

Tôi cứ nghĩ tuổi già đầy nỗi sợ,
Sợ mùa sang, sợ năm tháng qua mau,
Sợ gió mưa, sợ tâm hồn băng hoại,
Sợ tóc phai màu, sợ cả nếp nhăn.

Nhưng nhận ra tuổi già không giới hạn,
Không muộn phiền còn đem lại nguồn vui.
Tôi chậm bước trên đoạn đường còn lại,
Hưởng ngày vui ngắn ngủi chẳng còn bao.

Tôi vẫn tưởng tuổi già trời ảm đạm,
Xuân thiếu hoa và vắng cả tiếng cười,
Hoa không nở và cây không nẩy lộc,
Sách không lời cầm bút chẳng ra thơ!

Chợt nhận ra tuổi già lòng lắng lại,
Sống hôm nay chẳng nghĩ đến ngày mai.
Thôi không đếm tuổi đời thêm chồng chất,
Mặc ngày qua, cầm bút họa thành thơ.

Tôi cứ ngỡ tuổi già hồn băng giá,
Quên đắm mình ngắm vũ trụ đầy sao,
Tim chai đá chẳng dấy lên ngọn lửa,
Cả bầu trời u tối phủ đời tôi!

Bỗng nhìn thấy những đóa hồng đẹp nhất,
Nở vào thu bằng đôi mắt reo vui,
Hít thật sâu ôi mùi hương tỏa nhẹ,
Ướp cho đầy hương vị Tuổi vào Thu.

Đỗ Đăng Cam
Sydney

2015/09/21

You Are So Beautiful
Joe Cocker
Biết Rằng

Biết rằng đôi ta hai ngả
Mong sao vẫn nhớ gọi tên
Đành rằng phương trời xa lạ
Trăm ngàn ký ức mau quên.

Anh bên đường khuya rét mướt
Em vui  mật ngọt xứ người
Anh về gom ung lá ướt
Khói buồn cao vút trùng khơi !

Mai sau nếu không gặp lại
Mong em nhớ giữ chút tình
Dù rằng cách xa mãi mãi
Mặn nồng vẫn đọng trong tim.

Mưa bay ngang trời viễn xứ
Nước về phủ trắng đồng xa
Lật từng dòng thư ngày cũ
Bới tìm kỷ niệm đơm hoa.

Thôi đành vâng theo định mệnh
Tháng ngày phai nhạt mùi hương
Hai ta không đi không đến
Làm sao vào cửa thiên đường ?!


Dương Hồng Thủy
Chiến Tranh Việt Nam Và Tôi
Tác giả: Nguyễn Bắc Sơn
Lòng suối cạn phơi một bầy đá cuội
Rừng giáp rừng gió thổi cỏ lông măng
Đoàn quân anh đi những bóng cọp vằn
Gân mắt đỏ lạnh như tiền sắc mặt
Bốn chuyến di hành một ngày mệt ngất
Dừng chân nơi đây nói chuyện tiếu lâm chơi
Hãy tựa gốc cây hãy ngắm mây trời …
Hãy tưởng tượng mình đang đi picnic
Kẻ thù ta ơi các ngài du kích
Hãy tránh xa ra đừng chơi bắn nheo
Hãy tránh xa ra ta xin tí điều
Lúc này đây ta không thèm đánh giặc
Thèm uống chai bia thèm châm điếu thuốc
Thèm ngọt ngào giọng hát em chim xanh
Kẻ thù ta ơi những đứa xâm mình
Ăn muối đá mà điên say chiến đấu
Ta vốn hiền khô ta là lính cậu
Đi hành quân rượu đế vẫn mang theo
Mang trong đầu những ý nghĩ trong veo
Xem cuộc chiến như tai trời ách nước
Ta bắn trúng ngươi vì ngươi bạc phước
Vì căn phần ngươi xui khiến đó thôi
Chiến tranh này cũng chỉ một trò chơi
Suy nghĩ làm chi cho lao tâm khổ trí
Lũ chúng ta sống một đời vô vị
Nên chọn rừng sâu núi cả đánh nhau
Mượn trời đất làm nơi đốt hỏa châu
Những cột khói giả rừng thiêng uốn khúc
Mang bom đạn chơi trò chơi pháo tết
Và máu xương làm phân bón rừng hoang

2015/09/18

*Giữ Nhịp Con Tim*

Trăng rằm lấp lánh dòng sông
Có vì sao rớt gợn vòng sáng mơ.
Bến nước 
thơ thẩn ngồi chờ
ý tình để viết câu thơ giải sầu.

Rời nhau 
em đã đi đâu
để anh thao thức canh thâu hãi hùng.
Ngập hồn ảo giác mông lung
Cạn đêm còn nỗi nhớ nhung quay về!

Ái tình ngụp lặn bến mê
Trống chùa 
vang dội tư bề sáng im
gọi kêu giữ nhịp con tim
ấm dòng máu thắm nuôi niềm yêu thương.

Anh Tú
September 18, 2015
*Họa vận bài Chiều Thu của Phú Thạnh.


*Vào Thu

Một hôm bổng bắt gặp trên con đường hằng ngày thả bộ có nhiều chiếc lá còn tí màu xanh lăn lốc dưới chân, thời tiết dịu hơn và bầu trời hình như thấp xuống. Cuối nhặt một chiếc lá màu đẹp nhất, lá rơi mà vẫn đẹp làm sao, nâng niu trong tay, ngắm nghía với những ý nghĩ lan man sinh diệt của vạn vật …


Biến đổi không ngừng, nhiều hay ít. Có những biến đổi li ti mắt mình không thấy ngay nhưng trải qua một thời hạn nhất định nào đó một sự vật ta thấy khác xưa. Xấu hơn, đẹp hơn là một sự đánh giá tương đối tùy thuộc từng người.
Kìa những hàng cây xanh lá bây giờ lác đác điểm xuyết sắc màu…


Mùa thu trở lại. Mùa thu buồn. Mùa thu lãng mạn nên thơ. Bốn mùa tôi thích hết, "ba phải" chăng? Cũng chẳng sao! Dỉ nhiên tôi …mê thu! Tôi thấy hao hức trong lòng, ham sống để mỗi năm còn được ngắm thu, cả xuân, hạ và đông.




So sánh đời người như tứ thời, nếu vậy thì tôi bước đến ngưởng cửa …chờ trở về cát bụi như vào thu để rồi đến đông giáp vòng tuần hoàn, sợ hải chăng? Không sợ ... vì sau đông là mùa xuân sẽ đến. Kiếp người là những chuyến viển du.
Và có những sự việc ngoài tầm quyết định của mình thì tại sao lo lắng? Cứ vui và sống tới.

Vào Thu

Khi phượng rụng tàn hết bông
Ve đà im tiếng nắng hồng nhạt phai
Mặt trời lặn sớm từng ngày
Lá chờ thu đến đổi thay sắc màu.

Vòng quay trời đất ngọt ngào
Nghe quanh có tiếng thì thào cỏ cây
Đôi khi mây xám tầng mây
Mưa thu rơi nhẹ ngất ngây cõi lòng.

Đồng hồ gỏ nhịp thong dong
Đời người trôi nổi theo dòng thời gian
Ngại chi sinh diệt lo toan
Ngoài tầm …hãy để bình an tâm hồn.

Đợi thu từng phút bồn chồn
Chờ từng chiếc lá màu … xôn xao lòng.
Ưu phiền trước nếm đã xong
Tuổi vàng vui …chớ bỏ công đất trời!

Anh Tú
September 17, 2015
CHIỀU THU*

Chiều thu mưa rớt trên sông
Trôi theo nỗi nhớ cuộn vòng giấc mơ
Chảy ra biển khổ đợi chờ
Lênh đênh sóng nước thành thơ u sầu

Chiều thu em ở nơi đâu
Sao nghe thanh vắng đêm thâu hãi hùng
Mơ màng ảo mộng mông lung
Phất phơ cành lá…gót nhung trở về ?

Giật mình bừng tỉnh cơn mê
Gió thu mang mát bốn bề lặng im
Ruột mềm máu chảy về tim
Mùa thu chan chứa nỗi niềm nhớ thương…

Phú Thạnh
16/9/2015 
*Một ngày mưa bão
Chút Tình

Bao năm rồi cách biệt,
tưởng chừng như rất xa,
thầy tôi tuổi cũng già,
nụ cười móm mém lạ.

Bọn chúng tôi xa nhà,
bạn bè dăm đứa ba,
không có ngày gặp lại,
buồn chợt nặng hai vai.

Thôi, vui hết hôm này,
thầy trò gặp nhau đây,
chuyện xưa, nay ngắn dài,
rượu còn xin cứ say.

Say cho hết u hoài,
ngày mai lại chia tay.
trên vạn nẻo đường dài,
chút tình ấm bàn tay.

Thủy Trang
18/9/2015