TẢN MẠN VỀ LÁ
-Lang thang nơi vắng vẻ là thú vui hàng đầu của tôi nên tôi thường tạo dịp để có được... thì nói gì khi tình cờ gặp là tôi chợp ngay cơ hội để đắm hồn trong không gian ấy.
Khi bước chân đến nơi lạ nào, tôi luôn tìm những công viên, đường đi bộ (trails), nhất là khu dành cho sự hoang dã mà hầu như địa phương nào tại Hoa Kỳ cũng có .
Dời chỗ ở đến thành phố Bridgeport này, nhà nằm trên con đường dẩn ra xa lộ nên xe cộ tấp nập 24/7 phát khiếp so với hai mươi năm trước ở trong đường cùn mỗi ngày chỉ vài xe qua lại, tôi lại càng thèm thanh tịnh hơn bao giờ hết. May mắn tìm ra Veteran’s Memorial Park cách nhà mươi phút đi bộ, mừng quá đổi nên ngày nào tôi cũng phải đến đây khi thời tiết cho phép!
Mùa Đông năm nay tuyết đổ trắng xóa, khá dày khắp khu ... "rừng", vâng cái Park này tôi xem như là khu rừng nho nhỏ của tôi, may là có nai nhưng không có cọp. Những hôm nhiệt độ lối 35 độ F (2 độ C) với gió nhẹ là chúng tôi đến Park để vui thú lang thang.
Tuyết dày dưới chân, cái lạnh lẽo bao quanh nhưng vì đã trui rèn trong mùa Đông vùng Bắc bán cầu gần 40 năm, may mắn còn tí ti sức khoẻ cộng với đa mê thú vui thiên nhiên là động cơ khiến tôi có thể ... liều mạng với tuyết.
-"Từng bước, từng bước thầm" vô cùng cẩn thận... trong khi cố gắng loại bỏ tạp niệm, hít thở không khí lạnh nhưng tuyệt đối trong lành, cảm giác bình an tràn ngập vào hồn.
Đừng tưởng chỉ có riêng tôi thích vào chốn này mà trái lại có rất nhiều người đồng điệu với tôi đấy nhé. Trên nền tuyết có những lối mòn khắp nơi, dấu chân người nện tuyết thành nước, nếu nhiệt độ xuống dưới 32 độ F hay 0 độ C thì những lối mòn này đóng băng sẽ vô cùng nguy hiểm.
Tránh nước và tránh trợt nên tôi chọn những chỗ có tuyết, chợt thấy một chiếc lá, đúng hơn là phần "thịt " của lá đã mục rữa chỉ còn lại " xương lá" mà thôi. Thoáng nhanh trong trí hiện lại những ý tưởng liên quan về "thân phận" của lá mà bấy lâu hằng suy nghĩ, tôi không chần chờ đem bộ "xương lá" lên trên lớp tuyết và ghi ảnh. Diện tích khu Park này lối 3 km vuông đầy cây cối, lượng lá rơi xuống trong mỗi mùa thu không phải là ít, thế mà tôi tình cờ gặp được "xương lá" nguyên vẹn như thế chính là một cái duyên; có thể nào gọi đó là chiếc lá mùa Đông? Hình như cách gọi này không ổn rồi!
-Vào Xuân lá xanh tươi khắp nơi nhưng không mấy ai đề cập đến mà chỉ chăm chú vào trăm hoa đua nở. Tôi cũng vậy.
Vào Thu, lá lại được trân trọng, nhiếp ảnh gia bấm máy, thi văn sĩ ca tụng và tôi hơn một lần chụp những chiết lá sặc sỡ sắc màu.
Hơn hai mươi năm ở căn nhà cũ, mùa Thu nào tôi cũng vật lộn với lượng lá vàng phủ ngập sân trước sân sau nhưng thú thật, đổ nhiều mồ hôi dọn dẹp nhưng không cảm thấy "giận hờn" bao giờ với những lá Thu đáng yêu.
Gần nhà cũ có một con đường đi bộ, ngắn thôi nhưng nằm cạnh con rạch trong khu đất nho nhỏ, được dành cho sự giữ gìn hoang dã của thành phố Stamford, tôi có lần ghi ảnh một cánh lá Thu.
Mùa Thu năm qua, tôi đã chuyển về thành phố Bridgeport, không còn phải quét dọn lá Thu. Cảm thấy tương tư chuyện cũ.
Tôi thường đến Veterans Memorial Park của thành phố này và đã vui với mùa Thu thấy không kém phần thích thú. Chuyện "chợp ảnh" những cánh lá Thu chắc chắn là không thể thiếu rồi.
-Vâng, như ý tưởng của nhiều bạn bè, thân phận của những chiếc lá không khác nào thân phận của con người, và ngược lại.
Biết đâu những chiếc lá cũng đã sống với nỗi vui buồn như chúng ta theo dòng chảy của thiên nhiên,của tạo hóa?
Anh Tú
March 02, 2021