NỮ TRUNG HỌC ĐOÀN THỊ
ĐIỂM
Sau mùa hè đỏ lửa tôi lưu lạc xuống miền Tây. Khi các trường đã khai giảng được
hơn một tháng tôi xin vào học tại trường Nữ Trung Học Đoàn Thị Điểm, Cần Thơ.
Tôi chưa hoàn thành năm học trước, trong học bạ có ghi "gián đoạn vì chiến
cuộc", bây giờ lại vào trường sau mọi người. Người đưa đến trường xin học
là anh rễ tôi. Bà hiệu trưởng chần chừ không muốn nhận học trò vào trễ, anh tôi
ca bài con cá sống vì nước, nạn nhân chiến cuộc, di tản chiến thuật, vân vân và
vân vân. Lúc đó trên đường đi làm nên anh mang nguyên bộ quân phục mũ nón
boot de sault nhìn rất oai, có lẽ nhờ vậy đã thuyết phục được bà hiệu trưởng
cho tôi vào trường sau khi đóng đủ các thứ tiền niên liễm ...
Tôi còn nhỏ, từ xứ đất đỏ mưa bùn gió bụi, thấy mọi thứ nơi miền Tây lạ lẫm,
mới mẻ. Đối với tôi, trường đẹp quá, trong sân có những hàng cây cổ thụ toả
bóng mát rượi. Trường lớp là những dãy lầu đồ sộ với lối kiến trúc xưa rất đẹp
và cổ kính. Lớp tôi học trên lầu ba, giờ ra chơi tôi chưa có bạn, thường đứng
trên lầu nhìn xuống. Nơi tôi đi học khi trước, trường không có lầu, không có
cây lớn toả bóng mát trong sân, lớp học chỉ là những phòng học đơn giản xây
trên ngọn đồi đất đỏ. Bây giờ đi học nơi đây thật là một trời một vực. Ngày đến
trường xin học anh chở bằng xe jeep, trưa về tôi phải tự đi bằng xe lam và xe
lôi, một loại xe phía sau giống như xe xích lô nhưng phía trước kéo bằng xe gắn
máy, leo lên ngồi trên cao chứ không thấp như xe xích lô. Tôi nhớ rõ từ trường
ra tôi đón xe lam ở chợ gần bến Ninh Kiều đi về, đến trạm cuối cùng xe lam
không đi nữa, tôi phải đón xe lôi đi một mình vào vùng ngoại ô, để về cư xá nhà
anh chị. Ngày nào đi học cũng như vậy, sáng chiều bốn chuyến xe. Lúc đó, sao mà
thanh bình, yên ổn. Một đứa con gái nhỏ, áo dài trắng ngồi xe lam, xe lôi trên
đoạn đường vắng vẻ, xuống xe còn đi bộ một khúc thật xa từ đường cái vào nhà vì
xe lôi không chở vào tận nơi. Vậy mà không sao, không có chuyện bắt cóc, không
có chuyện cướp giật. Sau buổi học tôi còn đi học thêm Anh văn ở Hội Việt Mỹ nên
giờ về mặt trời đã tắt.
Mỗi ngày khi tan học, tôi theo người bạn mới quen tên Mai đi ra chợ gần bến
Ninh Kiều. Ngôi chợ sầm uất và đông đảo. Hàng quán nào cũng náo nhiệt người mua
kẻ bán. Tôi vẫn nhớ rõ món ăn tôi thích là bánh cống chiên. Mùi vị đặc biệt của
chiếc bánh cống có tôm tươi chiên dòn, đậu xanh bùi bùi, thịt băm béo béo, cùng
nước chấm chua ngọt ăn với rau sống các loại, tất cả hoà đồng để lại vị ngon
khó quên. Hình như chỉ có ở chợ Ninh Kiều* mới có món bánh cống ngon như vậy.
Không những chỉ một món ngon, chợ Ninh Kiều* còn rất nhiều món ăn mặn ngọt, món
nào cũng ngon cũng hấp dẫn. Tan trường tôi ăn tạm ở chợ để chiều học tiếp lớp
Anh văn đến tối về ăn cơm nhà. Mai là người bạn duy nhất tôi nhớ tên và nhớ rõ
chữ viết của Mai rất đẹp. Tôi vào học sau hai tháng nên phải mượn vở của bạn về
chép bài học để theo kịp lớp. Chưa hết một năm học, tôi bắt đầu quen bạn quen
thầy thì đột ngột phải nghỉ học ở trường Đoàn Thị Điểm. Bỗng dưng chị cả đưa
tôi về quê cũ, tôi đành phải rời trường và rời Cần thơ. Anh rễ và chị hai ngạc
nhiên nhưng cũng không cản chị cả được, dù tôi phản đối. Cho đến bây giờ tôi
vẫn tiếc, phải chi đừng có chuyện ấy, tôi được tiếp tục học ở đây cho xong bậc
trung học.
Quả đất tròn và nhỏ. Mấy mươi năm qua, bây giờ tôi được gặp một người đã dạy ở
ngôi trường tôi yêu mến, dù không học với anh, nhưng chúng tôi đều đã có mặt
tại một nơi chốn trong cùng một khoảng thời gian. Không quen biết lúc còn đi
học, đi dạy nhưng bây giờ nơi xứ sở xa lạ này gặp người có liên quan đến ngôi
trường cũ cũng là niềm vui khó tìm thấy. Tôi vẫn mong sao có ngày được trở về
thăm trường. Dù chỉ học một thời gian ngắn, nhưng tôi vẫn có thể gọi là trường
cũ của mình.
Nguyệt Hạ
(Lt - TD)
Jan 28, 2016
* Chợ gần bến Ninh Kiều nên tôi quen gọi là chợ Ninh Kiều.