Tùy bút
NIỀM CAY ĐẮNG THẦM LẶNG
Hình này do một vị khán giả tốt bụng đã tham dự Đại Hội Quốc Học Đồng Khánh, năm 1987, tại |
Đang “lang thang” tìm tin tức
trên internet, tôi chợt để ý bảng tin về sức khỏe tâm thần của những “vị cao
niên”. Danh từ hoa mỹ “cao niên” thường được nhiều người dùng để chỉ người già.
Riêng tôi, vì tính “thẳng như ruột ngựa”, tôi nhận thấy danh từ “người già” là
chính xác nhất và cũng không xúc phạm ai cả. Lúc này tôi mới nhận ra tôi cũng
là một trong những người già.
Vì cũng là người già, cho
nên, tôi cũng lo ngại về vấn đề sức khỏe tâm thần. Tôi tìm đọc về vài phương
thức phòng ngừa căn bệnh quái ác Dementia. Bất ngờ một câu trong bài của bác sĩ
Damien Marie khiến tôi bớt âu lo. Câu ấy như thế này: “Learning to play
an instrument or actively listening to music are cross-modal activities,
eliciting not only the closely related sensorimotor domains (close or near
transfer, e.g., auditory processing) but also more distant ones, for instance,
processing speed, affective domains, memory, language, executive function, or
abstract reasoning, etc.”
Đọc đến đây, không hiểu tại
sao tôi lại nghĩ ngay đến Ba tôi – cụ Điệp Linh Nguyễn Văn Ngữ, Trưởng ban ca
nhạc Bình Minh đài phát thanh Nha Trang và cũng là Trưởng ban văn nghệ Khu Công
Chánh miền Nam Trung nguyên trung phần, vào giữa thập niên 50 đến đầu thập niên
60 – với lòng biết ơn vô tận!
Tôi biết ơn Ba tôi nhiều
không chỉ vì công ơn sinh thành dưỡng dục mà còn vì Ba tôi đã “đưa” tôi vào thế
giới âm nhạc từ khi tôi chỉ vừa biết đánh vần, trong thời kỳ Ba tôi theo kháng
chiến chống Tây.
Thời theo kháng chiến chống
Tây, Ba tôi là Trưởng ban văn nghệ Sở Trừng Giới Liên Khu V. Lúc đó tôi là “cái
đuôi” – danh từ bà Ngoại của tôi đặt cho tôi – của Ba tôi. Trong giờ làm việc,
Ba tôi đến văn phòng để hướng dẫn thành viên tập kịch/tập hát/tập hợp tấu,
v.v... Ba tôi đi một mình. Ngoài ra, bất cứ đi đâu ngoài giờ làm việc, Ba tôi
cũng dẫn tôi theo. Khi nào đi theo Ba tôi, tôi cũng nắm chặt ngón tay trỏ nơi
bàn tay phải của Ba tôi rồi vừa đi vừa nhảy “cà tưng” thì mới theo kịp bước
chân sải dài của Ba tôi.
Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên Ba
tôi dạy tôi về ký âm pháp. Ba tôi kẻ 05 hàng thẳng, khoảng cách đều nhau, với
bảy chấm, bên dưới viết rõ “do/ré/mi/fa/sol/la/si”, bắt tôi học thuộc lòng bằng
cách đọc xuôi và đọc ngược. Trong khi tôi vui thích đọc, bà Ngoại của tôi lên
tiếng:
-Ui chao! Hắn là con gái, để
Mạ hắn dạy cho hắn may vá/thêu thùa/nấu nướng chứ con dạy hắn cái chi mà “ ‘rề’(ré)/la/mi/xi”,
nghe... di òm!
Ba tôi chỉ cười, “nheo mắt” với
tôi. Má tôi từ dưới bếp bước lên, tiếp:
-Tôi nói ông hoài mà ông
không nghe! Nhà tôi không có thứ “xướng ca vô loài”, ông đừng “đưa” “con tôi” vào
con đường đó!
Lúc này tôi mới hiểu lý do
tại sao khi một bài thơ hay một nhạc phẩm của Ba tôi “ra đời” thì Má tôi và Ba
tôi cũng bất hòa! Cuối cùng không một nhạc khúc/một bài thơ nào của Ba tôi được
ban văn nghệ Sở Trừng Giới Liên Khu V trình diễn!
Sau này, suốt thời gian ban
Bình Minh phụ trách văn nghệ cho đài phát thanh Nha Trang, tôi cũng không hiểu
tại sao Ba tôi không bao giờ cho phổ biến bất cứ tác phẩm nào của Ba tôi? Thời
điểm đó tôi sắp “bước” vào tuổi “dậy thì”, cho nên, tôi rất thích những câu thơ
lãng mạng như hai câu sau đây của Ba tôi:
“Mắt trinh nữ lệ mờ bên sông
cũ,
Đợi cung đàn nghệ sĩ vắng bao
thu!”
- Thôi, con!
-Sao kỳ vậy, Ba?
-Má không thích!
Tôi nói những gì tôi nghĩ:
-Má không thích thì Má đừng
nghe.
Ba tôi “xỉa” ngón tay
trỏ vào trán tôi:
-“Cha mày”! Tội nghiệp Má,
con à! Má là con nhà khuê các. Thời gian Ba trông coi sở trà Transpire của ông
Ngoại, Ba bị “tụi nó” – Việt Minh – tuyên truyền/chiêu dụ theo kháng chiến
chống Tây. Ba đem Má và con theo. Bà Ngoại thương con và thương Má, bà Ngoại đi
theo luôn. Không ngờ Ba đã đưa gia đình vào nơi khổ nạn/đầy nguy hiểm. Con bị
mất một đứa em trong thời kháng chiến. Má rất đau khổ! Ba có lỗi với Má. Con
hiểu chưa?
Sau khi hiểu rõ, tôi không
còn thầm trách Má tôi nữa. Nhưng tôi rất tiếc thương những tình khúc như Bến
Thu/Khánh Hòa Niềm Thương/Người Tản Cư, Bên Sông Cũ, v.v. và những dòng thơ ướt
lệ của Ba tôi phải chìm vào quên lãng. Bây giờ tôi chỉ nhớ được vài câu thơ –
mà tôi lại không nhớ được tưa đề! Tôi nhận ra tôi cũng có lỗi với Ba tôi vì tôi
chỉ bận bịu vun bồi sở thích của tôi mà tôi không gìn giữ được những lưu niệm
hiếm quý của Ba tôi. Sau đây là hai câu thơ từ một bài thơ trữ tình khác của Ba
tôi mà tôi cũng không nhớ tựa:
“Nghe gió lùa trong đêm vắng,
Em mơ thấy chàng bên sông mờ
trăng...”
Vừa viết đến đây, tôi nghe
tiếng “kịch” rất nhỏ rồi computer tắt! Sau một lúc “nhấn nút này/nhấn nút kia” –
như lời con tôi từng hướng dẫn – mà computer cũng vẫn không hoạt động, tôi điện
thoại cho người con làm việc gần khu vực tôi cư ngụ. May quá, con tôi sắp rời
nhiệm sở, có thể khoảng 5/10 phút nữa sẽ ghé nhà tôi.
Sau khi ngồi trước computer,
con tôi “nhấn nút này/nhấn nút kia”, màn ảnh computer hiện lên cùng với niềm
vui của tôi. Vừa rời bàn computer con tôi vừa đùa, “nửa Tây nửa Ta”:
-Xong rồi đó, “bà Già”! “Bà
Già” đang viết về cái gì vậy?
-Về sự liên hệ giữa bệnh
Dementia và người già.
-Hay đó, Măng! Trong khi
chỉnh computer cho Măng, con đã thấy câu Măng trích của bác sĩ Damien Marie.
Măng tìm đề tài như vậy mà viết; đừng thèm “đụng” đến cộng sản Việt Nam (csVN)
nữa, phí thì giờ!
-Ý tưởng của con như vậy là
do lỗi của Măng và “ông Già”!
-Tại sao?
-Tại vì người cộng sản Việt
Nam – ngoài việc đưa trẻ em 13/14 tuổi ra chiến trận – lúc nào người csVN cũng
dạy con cháu của họ nuôi căm thù. Trái lại, người miền Nam Việt Nam giáo dục
con cháu theo đạo đức và lễ nghĩa.
-Người csVN bị chết nhiều
quá, thiếu quân thì họ phải dùng con nít. Còn người cộng sản dạy con cháu của
họ nuôi căm thù, làm thế nào Măng biết được?
-Thời gian trong “vùng kháng
chiến”, ông Ngoại mở lớp dạy học. Cán bộ cộng sản chỉ thị ông Ngoại phải dạy
mấy đứa bé theo dõi xem Cha Mẹ mấy đứa bé ăn gì/nói gì/làm gì/gặp ai v.v... rồi
mách lại cho ông Ngoại; ông Ngoại phải làm phúc trình, trình cho cán bộ địa
phương. Thế là ông Ngoại sợ Măng và cậu Linh bị “đầu độc”, vội đưa gia đình
trốn về lại Dalat.
-Vậy là ông Ngoại may mắn quá
rồi!
-May mắn? Con nói cái gì vậy?
Nói tiếng Anh đi!
-Mommy! Con biết câu này con
dùng đúng chữ Việt.
-Tại sao con dùng chữ “may
mắn”?
-Măng nghĩ đi! Ít nhất là
người csVN biết tận dụng khả năng âm nhạc/kịch nghệ và Pháp văn của ông Ngoại
để đặt ông Ngoại vào đúng vị thế chứ csVN không đưa súng, bắt ông Ngoại phải
bắn giết người đồng chủng – như ông Hồ Chí Minh đã buộc bộ đội của ông ấy thực
hiện!
-Nhận xét của con chỉ đúng
một phần; phần còn lại... con chưa biết gì về cộng sản.
-Phần còn lại là gì?
-Con nghĩ xem! Người Việt Nam
– cũng như đa số nhân loại trên thế giới – đều do Cha Mẹ sinh ra và nuôi dạy
chứ người csVN có sinh đẻ và nuôi dạy người Việt Nam nào đâu; thế mà mỗi khi
muốn khiêu chiến, người csVN bắt chước Trung cộng, cứ cổ xúy/kêu gào/ra lệnh/đe
dọa “đánh cho đến người Việt Nam cuối cùng” ?
-Con hiểu rồi. Tàn bạo quá!
Sorry, Măng!
-Con được sinh trưởng trong
một gia đình lễ giáo, lại nội trú trường Bà Sơ thì sự suy nghĩ đầy nhân đạo của
con không có gì đáng trách cả. Thôi, con về đi kẻo đến giờ kẹt xe.
-Măng tập đàn lại đi. Măng
nhớ câu của bác sĩ Damien Marie hay không?
-Nhớ mà! Nhưng mỗi khi nghe
tiếng Accordéon hay là một nhạc khúc mà ngày xưa Măng thường đàn, Măng chịu
không được! Như hôm trước tham dự họp mặt Nha Trang, bất ngờ một ông đơn ca
tình khúc La Paloma. Măng ngồi chết lặng, nhưng trái tim lại thổn thức từng
hồi; vì kỷ niệm tươi đẹp với ban ca nhạc Bình Minh bừng sống rất mãnh liệt!
-Măng gắng vượt qua. Có người
không chơi nhạc mà khi biết âm nhạc ảnh hưởng tốt đến bộ não như thế nào thì
người đó học nhạc; Măng biết mà bỏ thì uổng.
-Lâu quá không đàn, bây giờ
già, cây đàn nặng quá, Măng lấy ra không nổi!
Vừa đáp lời tôi con tôi vừa
đến bên thùng đàn Accordéon – mà chính con tôi đã dùng “paycheck” đầu tiên của
con tôi, mua tặng tôi – lấy thùng đàn từ “closet” ra.
Nhìn thùng đàn, thấy tấm giấy
trắng dán ngay ngắn, với nét chữ của tôi, tôi ngậm ngùi nhớ lại lần đầu tiên
đến Washington DC – dường như năm 1987, tôi không nhớ rõ – để tham dự đại hội
Quốc Học Đồng Khánh.
Bố của các con tôi – cố Hải
Quân trung tá Hồ Quang Minh – là cựu học sinh trường Quốc Học và cũng là bạn
thân của bác sĩ Trần Đoàn. Vợ của bác sĩ Trần Đoàn là dược sĩ Phan Thị Nhơn lại
cùng sinh hoạt với tôi trong Ban Văn Nghệ trường trung học Võ Tánh Nha Trang.
Vì tình thân, anh Đoàn điện thoại cho Minh.
Sau khi gác điện thoại, Minh
cho tôi biết, anh Đoàn mời và dặn Minh, đến Washington DC thì nghỉ lại nhà anh
chị Đoàn Nhơn. Điều quan trọng là nhờ Điệp Mỹ Linh đem theo Accordéon và giữ
một mục đọc tấu. Tôi hỏi Minh:
-Rồi ông trả lời anh Đoàn như
thế nào?
-Thì anh “okay” chứ trả lời
gì nữa?
-Sao ông “ngon” vậy? Đàn/hát
hoặc bất cứ bộ môn nghệ thuật nào cũng phải thường xuyên tập dược. Đằng này,
mỗi khi tôi đàn, ông “cự nự”. Tôi tự ái, bỏ đàn. Thấy tôi buồn hoài, Ba tôi
hỏi, tôi không thể nói dối; thế là Ba tôi dạy tôi viết văn. Ông cũng bảo “Viết
lách làm chi, dẹp đi cho rồi!”. Vậy mà, hễ ai mời/yêu cầu tôi đàn/hát hoặc điện
thoại xin bài thì ông nhận lời ngay. Có phải ông chỉ muốn tôi đàn/hát “dở ẹc” để
không ai thèm mời tôi nữa hay không?
-Thôi mà, anh đã nhận lời
rồi, đừng làm anh bị “quê xệ”!
Thế là – như bao nhiêu lần
trước – tôi “chịu thua”, phải tập đàn trong thời gian ngắn nhất, rồi đem
Accordéon theo. Muốn cho nhân viên hàng không cẩn thận khi chuyển hàng, tôi
phải gián tấm giấy lớn bên ngoài thùng đàn rồi viết: This side is up. Very
fragile, be careful, please!
Dòng hoài niệm của tôi vừa
đến đây, tiếng của con tôi đưa tôi trở về thực tại:
-Măng vẫn đi “Gym” đều chứ?
Tôi gật đầu. Con tôi “nủa đùa
nửa thật” bảo:
-Mommy! Mommy có ông Mỹ già
nào cho vui!
Tôi giật mình trợn mắt nhìn
con tôi! Con tôi đổi giọng:
-Sorry, Mommy! Thôi, Mommy có
Bác nào cho vui.
-Từ khi con khôn lớn cho đến
khi “ông Già” mất, có bao giờ con thấy “ông Già” đem giùm bao rác ra ngoài cho
Măng hay không?
Im lặng. Con tôi xoay vào
“closette”, chuyển đề tài:
-A, để con mở thùng đàn, bưng
Accordéon để sẵn trên bàn, khi nào Măng đàn thì đàn; khi không đàn, Măng lấy
khăn phủ lên cho bụi khỏi bám vào, nhen!
Sau khi để Accordéon lên bàn,
con tôi nói:
-Okay, Mommy! Con về chứ gần
giờ kẹt xe.
Từ cửa sổ trên lầu, tôi quyến luyến nhìn theo chiếc xe của con tôi. Khi chiếc xe khuất nơi ngã tư, tôi quay lại, nhìn Accordéon. Chính lúc đó, tự dưng niềm xúc động dạc dào dâng lên, rồi một tình khúc xưa âm thầm trổi dậy, ray rức hồn tôi!
Ðời mà thiếu em ta vắng
vui...” (1)