Ảnh: Trung Nguyễn |
ANH ĐI…!*
Vâng! Anh đi, đã đến lúc! Chúc anh lên đường bình-yên.
Anh của những người em, dỉ-nhiên, trong đó có tôi dù tôi không
rõ trong lòng anh tôi đứng ở vị-trí nào, nhưng mỗi lần gặp tôi anh nở nụ cười tươi,
thân-thiện và hỏi thăm chuyện này nọ. Các câu chuyện giửa anh và tôi bây giờ tôi
không nhớ rõ nhưng nội-dung chẳng ngoài chuyện sức khoẻ và trường lớp của những
năm trước 1975. Tuy nhiên tôi còn nhớ một mẫu chuyện gần đây nhất xảy ra …năm
2002.
Anh là đàn anh của tôi ở trường học lẫn trường đời, không biết
anh có học trường Trung-học công-lập duy-nhất ở Vĩnh-Long không, nếu có anh học
trên tôi là chắc vì anh lớn tuổi hơn tôi. Nếu lứa tuổi của anh mà là dân Vĩnh-Long
thì đoan chắc anh là huynh trưởng của tôi, anh đến từ nơi khác và trở thành rễ
và ở rễ của Vĩnh-Long.
Tôi không thân và gặp anh ít lần. Chúng tôi là “dân” dạy học.
Từ ngày được đổi về Trung-học Bình-Minh, một trường quận bên
dòng sông Hậu nhưng thuộc tỉnh Vĩnh-Long từ 1973, lúc tôi về tỉnh-lỵ thì gặp
anh ở Sở Giáo-dục, hoặc tại trường Trung-Học Thủ Khoa Huân, có thể đôi lúc ở quán
ăn. Tôi vốn quen một số anh nhà giáo ở Thủ Khoa Huân, nên chúng tôi được họ giới-thiệu
với nhau khi gặp gỡ và bắt đầu biết nhau. Anh cũng là giáo-sư trường Thủ Khoa
Huân.
Tôi rất mến anh vì anh thân-thiện, nói năng từ-tốn, hòa-nhã,
chân-tình, dù… như đã nói rất ít gặp nhau, càng không gặp từ 1975.
Năm 2002 tôi đang thơ thẩn một mình ở bờ sông Tiền, lúc đó bờ
kè đã thực-hiện đến Cầu Cái Cá, nghĩ đến những đổi thay của tỉnh nhà từ ngày tôi
rời xa đã hơn hai mươi năm. Khi đứng “ngóng”qua cù lao An-Thành, miên-man nhớ về
những buổi đi chơi thú-vị với các bạn thời học-sinh thì bất chợt có tiếng cười
và giọng nói thân-thiện ở sau lưng tôi: “ Việt kiều giả dạng phải không?”. Tôi vốn
ăn mặc “xuề xoà”, áo ngoài quần, đồ cũ không ủi, đầu trần chân dép mủ, không ai
để ý đến nếu không quen biết với tôi. Tôi ngạc-nhiên quay lại, nhận ra anh và
chúng tôi mừng rỡ bắt tay nhau. Những lời thăm hỏi sức khoẻ, gia-đình, cuộc sống,
kể chuyện đã qua của mình, của bạn….Rồi cũng đến lúc từ-giả, chúc nhau và hẹn
ngày găp lại.
Đã 12 năm qua từ dạo đó tôi chưa làm được một chuyến về quê-hương
lần nữa. Bà con, bạn bè “kêu réo” về chơi thế mà …còn chần chờ.
Tôi, một đêm thức giấc hai, ba lần…Không biết từ bao giờ, mỗi
lần thức giấc là tôi mở hộp thư, mở vài trang Web mà mình thích trước khi ngủ lại.
Nửa đêm về sáng hôm 22/9/2014, khi vào trang tongphuochiep-vinhlong, một tin làm tôi
sững sờ: “Trời! Anh đã đi rồi sao?” “ Cả chị
cũng đi theo!!!” Dù biết đó là quy-luật tạo-hóa và anh chị cũng lớn tuổi
rồi nhưng sao tôi cũng thấy xót-xa. Chị lại là thân-nhân của bạn tôi ư?
Tôi nhắc lại kỷ-niệm nho nhỏ này như một lời từ-giả anh chị
vĩnh-viễn, anh chính là anh Phan Phú Lộc
và chị Nguyễn Ngọc Lan hiền thê của anh, cầu nguyện hương-hồn anh chị bình-an miên
viễn bên nhau nơi chín suối.
Thành-thật chia buồn với Yên Dạ Thảo, thi hữu của tôi cũng là
một thân-nhân của giáo-sư Nguyễn Ngọc Lan.
Anh Tú/NHA
September 23, 2014