Blog CHIA SẺ VUI BUỒN: Viết, đọc thơ văn là thú vui tao nhã. Xin chép lại nơi đây thơ văn của bè bạn, của tôi và sưu tầm những bài hay của các thi văn sĩ thành danh nổi tiếng, bên cạnh đó là những nhạc khúc, clips, hình ảnh đẹp … để chia sẻ với mọi người cùng tìm chút niềm vui. Anh Tú anhtu010168@yahoo.com.vn
2013/12/31
GỞI KẺ MIỀN XA
Đã cuối năm rồi em có hay
Trời xa đất rộng nước vơi đầy
Tình ta chia cách hoài mong đợi
Em vẫn phương trời tôi ở đây!
Bên ấy mùa đông tiết lạnh lùng
Có ngồi bên cửa ngắm mông lung
Nhớ về quê mẹ bao yêu dấu
Còn giữ trong lòng nghĩa thủy chung?
Nhờ gió gởi em chút nắng hồng
Mang hồn sông núi tổ Tiên Rồng
Và thương nhớ của người xưa cũ
Sưởi ấm tim người xa núi sông.
Anh Tú
December 31, 2013
Hoạ:
TỪ MỘT GÓC TIM
Xuân sắp đến rồi em đã hay
Quê hương mùa Tết nhớ vơi đầy
Biết anh từng phút hằng chờ đợi
Đành phụ lòng ! Em vẫn ở đây!
Từ thuở xa anh em lạnh lùng
Tháng năm duyên phận vốn mông lung
Tủi thân như bị người ta phụ
Tủi thân như bị người ta phụ
Nhưng mãi trong tim giữ thủy chung.
Mong núi sông ngập nắng hồng
Sáng danh giòng giống nước Tiên Rồng
Anh hãy noi gương người năm cũ
Được thế! Vui! Dù xa núi sông!
Anh Tú
January 5, 2014
(Mồng 5 tháng chạp
Quý Tỵ)
BÀI THƠ CUỐI NĂM
Nước mắt lòng chảy ngược
Rót vào đời chảy xuôi
Mắt vẫn là con mắt
Người phải con người thôi !
Cái có thì đã có
Cái không tự không rồi
Đau đẻ nào cũng đẹp !
Mỉm cười – một cách chơi.
Chuồn chuồn trâu, mỏng dánh
Đậu như xòe cánh bay
Cội buồn vui bất tận…
Say tình như mới say !
Sau khói sương là nắng
Sau lồng ngực – trái tim
Trước không gian tĩnh lặng
Xa vọng tiếng ru chìm.
Quên tình giống cai nghiện
Bạn càng xa càng gần
Thời gian bắn tên lửa
Con người tự hiến thân !
Phong Tâm
30.12.2013
Em mặc áo bình minh ,
đi xuống phố
Trời sương pha hoa hé nụ dâng hương
Gió ơi cất những gì tôi đã trót
Buổi ban sơ làm bướm ở sân trường.
Em mặc áo trời trưa, sao nắng dịu
Sương dần tan lành lạnh ở đâu đây
Một khỏanh khắc như lằn ranh rất mỏng
Vừa đủ tôi cầm và khẻ mất trên tay.
Em mặc áo hòang hôn, tôi mất dấu
Ráng chiều phai mây lạt sắc buồn hơn
Em vẫn thế! Nét đài trang lẩn khuất
Tôi suốt đời hớt hải gót chân son.
Em mặc áo đèn vàng hoe, phố huyện
Bước qua cầu, cành nguyệt quế đơm bông
Tôi lóp ngóp dưới dòng sông cố xứ
Vớt bóng tôi xưa, hoi hóp giữa dòng.
Em mặc áo hường nhan, xa ngút mắt
Có bao giờ ngóng vọng cuối trời xa?
Sao lại khóc, đâu có gì hối lỗi
Thảo nguyên xanh còn chỗ một chồi hoa.
Rồi phiêu lãng như đã từng phiêu lãng
Giọt sương xưa về rớt bến sông nhà
Em ở đó, vô tình phơi tóc nhớ
Lại nhìn nhau, ta lại hát khúc ly ca.
Em đã giấu những gì ta chẳng đóan
Cuộc vô thường ráo hỏanh mắt vô minh.
Trời sương pha hoa hé nụ dâng hương
Gió ơi cất những gì tôi đã trót
Buổi ban sơ làm bướm ở sân trường.
Em mặc áo trời trưa, sao nắng dịu
Sương dần tan lành lạnh ở đâu đây
Một khỏanh khắc như lằn ranh rất mỏng
Vừa đủ tôi cầm và khẻ mất trên tay.
Em mặc áo hòang hôn, tôi mất dấu
Ráng chiều phai mây lạt sắc buồn hơn
Em vẫn thế! Nét đài trang lẩn khuất
Tôi suốt đời hớt hải gót chân son.
Em mặc áo đèn vàng hoe, phố huyện
Bước qua cầu, cành nguyệt quế đơm bông
Tôi lóp ngóp dưới dòng sông cố xứ
Vớt bóng tôi xưa, hoi hóp giữa dòng.
Em mặc áo hường nhan, xa ngút mắt
Có bao giờ ngóng vọng cuối trời xa?
Sao lại khóc, đâu có gì hối lỗi
Thảo nguyên xanh còn chỗ một chồi hoa.
Rồi phiêu lãng như đã từng phiêu lãng
Giọt sương xưa về rớt bến sông nhà
Em ở đó, vô tình phơi tóc nhớ
Lại nhìn nhau, ta lại hát khúc ly ca.
Em đã giấu những gì ta chẳng đóan
Cuộc vô thường ráo hỏanh mắt vô minh.
Hồng Băng
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)