* HÀN MẶC TỬ


BẼN LẼN*

Trăng nằm sóng soài trên cành liễu 
Đợi gió đông về để lả lơi 
Hoa lá ngây tình không muốn động 
Lòng em hồi hộp, chị Hằng ơi.

Trong khóm vi vu rào rạt mãi
 Tiếng lòng ai nói? Sao im đi? 
Ô kìa, bóng nguyệt trần truồng tắm 
Lộ cái khuôn vàng dưới đáy khe.

Vô tình để gió hôn lên má 
Bẽn lẽn làm sao lúc nửa đêm 
Em sợ lang quân em biết được 
Nghi ngờ tới cái tiết trinh em.

Hàn Mặc Tử

**********

TÌNH QUÊ*

Trước sân anh thơ thẩn
Đăm đăm trông nhạn về
Mây chiều còn phiêu bạt
Lang thang trên đồi quê.

Gió chiều quên ngừng lại
Dòng nước quên trôi đi
Ngàn lau không tiếng nói
Lòng anh dường đê mê

Cách nhau ngàn vạn dặm
Nhớ chi đến trăng thề
Dầu ai không mong đợi
Dầu ai không lắng nghe
Tiếng buồn trong sương đục
Tiếng hờn trong lũy tre

Dưới trời thu mang mác
Bàng bạc khắp sơn khê
Dầu ai trên bờ liễu
Dầu ai dưới cành lê
Với ngày xuân hờ hững
Cố quên tình phu thê
Trong khi nhìn mây nước
Lòng xuân cũng não nề.



MÙA XUÂN CHÍN


Trong làn nắng ửng: khói mơ tan
Đôi mái nhà trang lấm tấm vàng
Sột soạt gió trêu tà áo biếc
Trên giàn thiên lý. Bóng Xuân sang!

Sóng cỏ anh tươi gợn tới trời
Bao cô thôn nữ hát trên đồi
Ngày mai trong đám xuân xanh ấy
Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi.

Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi
Hổn hển như lời của nước mây
Thầm thĩ với ngồi dưới trúc
Nghe ra ý vị và thơ ngây.

Khách xa gặp lúc mùa Xuân chín
Lòng trí bâng khuâng sực nhớ làng
Chị ấy năm nay còn gánh thóc
Dọc bờ sông trắn nắng chang chang?

Hàn Mặc Tử


*********


VỘI VÀNG CHI LẮM*

Vội vàng chi lắm nhạn lưng mây!
Chầm chậm cho mình giữ mối dây!
Về đến Thần Kinh khoan nghỉ đã.
Ghé miền Gia Hội tỏ tình ngay!
Suốt năm canh mộng hồn mê mỏi,
Chỉ một lòng son muốn giãi bày.
Này nhạn! Ta còn quên chút nữa,
Con tim non nớt tặng nàng đây.

MINH DUỆ THỊ 
tức Hàn Mặc Tử


*Bài trên Hàn Mặc Tử viết lúc 15 tuổi với bút danh là Minh Duệ Thị để họa với bài thơ của anh mình là Mộng Châu:

Nhạn ơi tung cánh giữa vườn mây,
Khéo léo đừng rơi gói buộc dây
Cái gánh tình si ai gởi đó
Là lời tâm sự nhạn đưa ngay.
Đưa người tháng trước hòa tho tiển,
Đến bến ngày xưa mấy tiệc bày.
Hỏi nhớ cùng không người bốn mắt?
Bể dâu chưa thấy, thấy gì đây?

**********
BUỒN THU

Ấp úng không ra được nữa lời,
Tình thu bi thiết lắm thu ơi!
Vội vàng cánh nhạn bay đi trớt,
Hiu hắt hơi may thoảng lại rồi.
Nằm gắng đã không thành mộng được,
Ngâm tràn cho đỡ chút buồn thôi.
Ngàn trùng bóng liễu trong xanh ngắt,
Cảnh sắp về dông mắt lệ vơi!

Hàn Mặc Tử


**********


CỬA SỔ ĐÊM KHUYA

Hoa cười  nguyệt rọi cử  lồng gương,
Lạ cảnh  buồn thêm nỗi  vấn vương.
Tha thiết  liễu in hồ  gợn bóng,
Hững hờ  mai thoảng gió  đưa hương.
Xa người  nhớ cảnh tình  lai láng,
Vắng bạn  ngâm thơ rượu  bẽ bàng.
Qua lại  yến ngàn dâu  ủ lá,
Hoa đàn  sẵn có dế  bên đường.

Hàn Mặc Tử

Chú thích:
Có sách ghi rằng có thể đọc XUÔI / NGƯỢC khi:
-nguyên bản
-bỏ hai chữ đầu mỗi dòng
-bỏ hai chữ cuối mỗi dòng
Tóm lại có 6 cách đọc. Độc giả thử tìm hiểu.

**********


ĐÂY THÔN VĨ DẠ*

Sao anh không về chơi thôn Vĩ?
Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên,
Vườn ai mướt quá xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền

Gió theo lối gió, mây đường mây
Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay...
Thuyền ai đậu bến sông trăng đó,
Có chở trăng về kịp tối nay?

Mơ khách đường xa, khách đường xa,
Áo em trắng quá nhìn không ra...
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Ai biết tình ai có đậm đà?

Hàn Mặc Tử
(Khoảng 1938)

* Hiện nay, bài thơ này được nhiều người cho là một kiệt tác của Hàn Mặc Tử và cũng là một trong những thi phẩm xuất sắc của thơ Việt Nam hiện đại ( Ngữ văn 11 /Tập 2, Nxb Giáo dục, 2008, tr. 40)