2021/01/14

Oslo_Na Uy

Phạm Xuân Đài: Về tập thơ Ở Đây của Khánh Hà

Khánh Hà giống như câu thơ của Huy Cận:

Một chiếc linh hồn nhỏ
Mang mang thiên cổ sầu

"Sầu" không hẳn là buồn, mà là sự rung động của thi nhân. Và cái "mang mang thiên cổ" chính là những khoảnh khắc không-thời-gian mà tâm hồn thi nhân nắm bắt được, những chiều kích đặc biệt chỉ có cảm hứng thi ca thỉnh thoảng thấy ra và diễn tả bằng ngôn ngữ riêng của mình. Nói một cách khác, hai câu thơ trên của Huy Cận chính là định nghĩa của sự làm thơ. Ít ra đối với tập thơ này của Khánh Hà.

Chiếc linh hồn nhỏ của Khánh Hà đã đi vào biết bao là mang mang thiên cổ, và quần tụ vào một nơi chốn và một thời điểm gọi là Ở Đây.

Ở đây một góc trong đời
Nhìn ra hình tướng cõi người lao xao
Nhìn lên trăng vẫn nguyên màu
Cõi hư, cõi thực, cõi nào, cõi ta?

"Góc trong đời" có thể là mảnh đời tị nạn của tác giả ở Na Uy vùng Bắc Âu, hoặc rộng hơn, là chỗ đứng ở bất cứ đâu đó của một người giữa cuộc đời này. Sống với những hình tướng của đời sống chung quanh và của chính mình, đồng thời tâm hồn cũng vươn tới những cõi xa xôi, mang tính chất vĩnh cữu "vẫn nguyên màu" mà dấy lên những thắc mắc siêu hình. Bốn câu thơ ấy có thể xem là bản tổng kết những gì chiếc linh hồn nhỏ của chúng ta đã sầu với mang mang thiên cổ.

Tình yêu quê mẹ là một mảng sầu không lúc nào nguôi nơi Khánh Hà. Từ Việt Nam vượt biên ra đi sống đã nhiều năm tại Bắc Âu, cuộc đời tị nạn đã ổn định từ lâu, tâm hồn bà ví như một mặt hồ, tưởng rất bình an trong cuộc sống mới, nhưng không, vẫn hay cuộn lên những đợt sóng rào rạt của hoài niệm. Nhớ quê. Quê miền Nam, êm đềm, nên thơ, những vườn cây, sông nước, ruộng đồng đã làm nên tâm hồn của người con gái bé nhỏ mấy mươi năm trước. Các bài thơ rất trong sáng, mang hình ảnh và tình cảm đẹp, khiến chúng ta liên tưởng đến những bài thơ về tình quê của Đoàn Văn Cừ hay Tế Hanh ngày xưa đã được đưa vào chương trình học trong nhà trường của miền Nam trước đây. Ngày nay nếu cần dạy cho học sinh biết các hình ảnh của quê hương miền Nam và tình cảm của một người xa xứ nhớ thương quê nhà thì những bài thơ trong tập này như Những Mùa Xuân Qua, Giữa Vọng Các Nhớ Sài Gòn, Tháng Chạp Quê Nhà, Qua Cầu Mỹ Thuận... hoàn toàn xứng đáng được tuyển chọn cho công việc giáo dục đó. Từ Thái Lan vọng nhớ về quê hương vừa gần mà vừa xa diệu vợi

Hàng dừa ngả nghiêng theo gió lay
Bên kia bờ có gió chiều nay
Mái nhà xưa còn ai thắp lửa
Chiều tà thăm thẳm vết chim bay

Hoặc:

Sầu riêng thơm một góc đường
Mơ hồ tiếng gió trong vườn Lái Thiêu
Chôm chôm má thắm yêu kiều
Dưới tàn măng cụt màu chiều rất xanh

Những bài thơ về quê hương đều có hình thức quen thuộc, hoặc lục bát, hoặc thất ngôn, thích hợp để diễn đạt các hình ảnh cùng tình cảm thuộc loại cổ điển như dòng sông xưa, ngôi làng cũ... Đó chắc hẳn là một lựa chọn đầy ý thức của tác giả.

Tình cảm của người tị nạn vọng tưởng về quê hương thì là điều tự nhiên, nhưng nói được điều ấy ra bằng vần điệu như nỗi nhớ thương chung cho cả một lớp người thì không phải ai cũng làm được. Những bài thơ ấy sẽ từ một nỗi niềm rất riêng tư của một người thành tài sản chung cho nhiều người.

Nhưng cái cõi mang mang thiên cổ nó mông lung thẳm sâu lắm, không chỉ dừng ở tình quê hương vốn là một cái gì cụ thể và trực tiếp. Kiếp người rất nhiều chuyện, chỉ có thi nhân lặn lội trong ấy thì mới hy vọng thấy được và nói ra "lắm điều hay." Khuynh hướng triết lý, siêu hình nơi Khánh Hà rất mạnh, có thể một lúc nhìn suốt con đường của loài người từ thuở ý thức về chính mình vừa bừng sáng

Con họa mi lên tiếng
buổi bình minh
Socrate thức dậy nghe logos thì thầm
cầm chén thuốc độc cụng ly chân lý.
Dưới chân Hy mã lạp sơn
Thích ca Mâu ni chiếu tuệ giác...

đến thời hiện đại khoa học kỹ thuật mở ra một quả đất không biên cương mọi người có thể cùng lúc gởi cho nhau lời chúc tụng có thể hát ca bằng tiếng nói chung từ trái tim nhân loại.

Cũng có thể từ những sự, việc cụ thể ở đời, tác giả nhìn ra cái phần bên kia của hình tướng. Thời gian với Khánh Hà không phải chỉ là chiếc đồng hồ với thời khóa biểu của đời sống xã hội, mà là

sinh ra từ nhật nguyệt
em tên là thời gian
giữa trời đất mang mang
chảy một dòng bất tận

Khánh Hà cảm nhận thời tiết bốn mùa không chỉ với nỗi vui buồn thông thường với cảnh vật, mà còn nhìn ra một quy luật nào đấy bàng bạc trong đất trời

Lửng lơ vòng thời gian
Không khuyết cũng không tàn
Mái tây mặt trời lặn
Phương đông rực ánh vàng

Trăm ngàn năm trôi qua
Trời đất vẫn giao hòa
Thu rụng một hạt giống
Xuân nở một cành hoa.

Nói gì đến kiếp người! Khánh Hà nhìn cuộc đời với con mắt đầy nhân ái, thương cảm từ trường hợp một em bé gái Việt Nam bị lừa đi làm điếm ở nước ngoài đến cái cảnh "những đứa trẻ Sudan chỉ còn da bọc xương ngồi lê lết ngoài đường." Nhưng khi đối diện với dòng sông Hằng ở Ấn Độ buổi sớm tinh sương đầu thiên kỷ mới, tác giả mới hình như cảm nhận được toàn vẹn nỗi vô thường của mọi sự trước "mặt sông rực rỡ bình minh, lòng sông thăm thẳm, chuyên chở kiếp nhân sinh"

Người về đây làm hạt bụi ban sơ
chìm vào bát ngát
Ngàn vạn năm qua
Giòng sông chảy mãi
Hạt bụi còn là

Đã chạm đến những ban sơ, bát ngát, đã nhận chân hình tướng của mình cũng chính là hạt bụi, Khánh Hà chẳng còn sợ hãi gì khi nói đến cái chết. Khi đang sống thì việc gì nói về chết, thế mà Khánh Hà cảm nhận ra nó luôn, nhắc nhở đến nó như đó chẳng qua là một phần của nhân sinh. Người ta có thể nói đến cái chết như là thái độ giận lẫy với cuộc sống, dùng cái chết như một sự thách đố, như một giả thiết để nhắc nhở một chuyện gì đấy (Khánh Hà hình như cũng thế), nhưng Khánh Hà cũng biết nhìn cái chết như một kết thúc nếu không đầy tích cực thì cũng chẳng có gì để sợ hãi hay phiền hà, thỉnh thoảng cần nhắc đến để mọi người không quên rằng dù sao thì cuộc sống của chúng ta cũng có một giới hạn. Về một chuyến xe buýt thường ngày thôi, sau khi tả người đi xe và phố xá, tác giả kết thúc bài thơ:

Xe chạy qua thời gian
Qua một nghĩa trang
Có những vuông mộ chí xếp hàng.

Hệt như chuyến xe buýt ấy biểu tượng cho cả một cuộc nhân sinh vậy. Một người ý thức được cái chết và thản nhiên với nó thì hẳn rất yêu đời sống. Những bài thơ trong tập Ở Đây là những cái nhìn ngắm đầy âu yếm và chí tình với những gì vẫn xảy ra chung quanh, từ việc cỏn con như một cái cây nở hoa cho đến những biến chuyển lớn lao của thời đại, từ cái Tết xa xưa thuở nhỏ ở quê nhà cho đến tứ thời bát tiết của xứ Na Uy tị nạn. Đọc thơ Khánh Hà chúng ta cảm thấy được chia sẻ nhiều. Những gì ta ấp ủ trong lòng, tác giả nói dùm hộ, thật và hay hơn chúng ta tự bộc lấy. Những gì ta chưa có trong lòng, tác giả mách cho chúng ta biết. Giác quan của thi nhân khác người phàm, họ có thể thấy và cảm nhận nhiều cái chúng ta không tự biết được. Thơ của họ cho chúng ta rất nhiều ý nghĩa từ những cái ta vẫn tưởng chẳng có ý nghĩa gì, vì quá thông thường chung quanh.

Ở Đây của Khánh Hà mang lại cho chúng ta cả một thế giới muôn điệu, chúng ta nợ tác giả nhiều. Nhưng ngẫm lại, tác giả cũng nợ chúng ta, người đọc. Vì chia sẻ và được chia sẻ phải là một hành vi tương tác, trong đó người chia sẻ và người được chia sẻ đều hạnh phúc như nhau.

2021/01/07


 KHÔNG PHẢI

Cây khô lá trụi trơ cành
Đang buồn thân phận mong manh cuối đời?
Rằng không phải thế người ơi
Chỉ dừng chân đợi lời mời của xuân!

Anh Tú
January 07, 2021

2021/01/02


BẤC

 

Em về khép vạt đìu hiu

Lòng nương bấc trở se chiều cuối đông

Vườn xuân non trỗ thưa bông

Mùa nhen ánh lửa ấm nồng sẻ chia

Tôi còn thức giữa đêm khuya

Nhặt vô lượng chữ nhuận bìa cõi thơ

 

Hồng Băng



 

2020/12/31


2021

 

Năm Mới cầu mong quý bạn vàng

Vinh quang hạnh phúc lẫn bình an

Thời gian trước mắt thêm ân sủng

Thanh thản thong dong sống cảnh nhàn

 

Anh Tú

2020/12/27

LEO DỐC

(Thơ vui)

Gập ghềnh dốc đá cheo leo

Chân không vững... lại muốn trèo lên cao

Gắng leo rủi té bị đau

Cắn răng mà chịu chớ càu nhàu... nha!

 ***

Đã là thân phận tuổi già

Chọn đường bằng phẳng tà tà mà đi.

Bon chen đâu có ích gì

Không may vấp ngả trách chi ... cuộc đời?!


Nhị Hồng

Giáng Sinh 2020

2020/12/25

Ảnh: Internet

NHỮNG CÂU NÓI HAY

1▪ - You look at a star for two reasons, because it is luminous, and because it is impenetrable.
( Người ngắm sao trời cho hai lý do, vì nó lấp lánh, cũng vì nó không thể chạm tới. )
2▪ - You are the last rose in my barren land.
(Người là đóa hoa hồng cuối cùng trên mảnh đất cằn cỗi của tôi. )

3▪ - I tried to disappear and no one asked.
(Tôi từng thử biến mất, nhưng lại không một ai quan tâm)
4▪ - The world is dull, but it has you.
(Thế gian vô vị, nhưng nó lại có bạn.)
5▪ - I’ve been looking for the spring of my life, you just smile.
(Tôi vốn tìm kiếm mùa xuân của đời mình, cho đến khi bạn tình cờ nở nụ cười.)

6▪ - The world is dark, and when you come, with the stars and the moon.
(Thế giới này vốn tăm tối, cho đến khi bạn xuất hiện, với trăng sao.)
7▪ - One day, I'll find her. And when they ask me how I knew she was the one, I'll tell them, “Because she loved me in spite of all the unlovable pieces she had to pick up.”
(Có một ngày, tôi sẽ tìm thấy nàng. Và khi mọi người sẽ hỏi tôi cách nào tôi lại chắc chắn là người đó, tôi sẽ bảo họ, "Bởi vì nàng yêu tôi, yêu trọn vẹn cả những điều không hoàn hảo của tôi.")

8▪ - How to solve the worry, only rich.
(Làm sao để xóa sạch mọi ưu phiền, đó là trở nên giàu có.)

9▪ - Better to light one candle than to curse the darkness.
(Nguyền rủa bóng đêm chi bằng tự mình thắp lên ngọn nến.)
10▪- I can bear any pain as long as it has meaning.
(Tôi có thể chịu đựng bất kỳ sự khổ sở nào, chỉ cần chúng có ý nghĩa.)
11▪ - Be a pineapple. Stand tall,wear a crown,be sweet on the inside.
(Hãy sống như một trái dứa: dáng đứng hiên ngang, đầu đội vương miện, nhưng bên trong lại ngọt ngào.)
12▪ - Nobody is stupid. It's just that sometimes, we choose to be stupid for us to feel a little bit of what they call happiness.
(Không ai là ngốc nghếch hoàn toàn. Có chăng là giả vờ khờ khạo, để cảm nhận một chút tư vị của hạnh phúc.)
13▪ - You left in peace, and left me in pieces.
(Người nhẹ nhàng rời đi, bỏ mặc ta tan nát nơi này.)
14▪ - Men and women can't be friends, because the sex parts always get in the way. (When Harry Met Sally)
(Đàn ông và đàn bà không thể là bạn, bởi vì tính-dục luôn cản trở nhau.)

15▪ - The sun won't run to you, the moon won't, the stars won't, but I shall.
(Mặt trời sẽ không đến vì em, mặt trăng không, các ngôi sao kia cũng sẽ không, nhưng anh sẽ.)
16▪ - In the story of your life, don’t let anybody else hold the pen.
(Câu chuyện cuộc đời của riêng bạn, đừng để ai nắm được chiếc bút.)
17▪ - "If I walk would you run?
If I stop would you come?
If I say you are the one,
Will you believe?" 《Try》
(Nếu như anh cất bước, em có đi cùng không?
Nếu như anh dừng lại, liệu em có đến?
Nếu như anh nói em chính là duy nhất, em sẽ tin chứ?)
18▪ - No matter where you are, or what you are doing, or who you with, I will honestly, truly, completely love you. 《Love, Rosie》
Cho dù bạn đang ở đâu, hay đang làm gì, hoặc bạn đi cùng ai, tôi sẽ hết lòng, chân thành, hoàn toàn yêu bạn.
19▪ - If you shed for tears when you miss the sun, you also miss the stars.
(Nếu bạn rơi nước mắt khi bạn nhớ mặt trời, bạn cũng nhớ các vì sao.)

20▪ - There is a crack in everything, that's how the light gets in.
(Vạn vật đều có vết nứt, đó là nơi ánh sáng chiếu vào.)

21▪ - Time would heal almost all wounds. If your wounds have not been healed up, please wait for a short while.
(Thời gian hầu như chữa lành mọi vết thương. Nếu chúng vẫn còn đau âm ỉ, thì hãy đợi thêm một lát nữa)

22▪ - There's a difference between "love" and "like". If you like a flower you will pick it, but if you love a flower, you will water it every day.
(Luôn có sự khác biệt giữa "yêu" và "thích". Nếu thích một đóa hồng, bạn sẽ hái nó, nhưng nếu yêu, bạn sẽ tưới nước hằng ngày.)
23▪ - Women's tears are useless, but you make a woman cry, it is useless!
(Nước mắt của phụ nữ là vô dụng, nhưng bạn làm cho phụ nữ
khóc, cũng vô dụng!)

24▪ - The secret of a good relationship is that you don't have to be serious, but you have to be serious!
(Bí mật để giữ gìn tốt một mối quan hệ chính là trong mối quan hệ đó bạn không cần thiết phải nghiêm túc, nhưng bạn nhất định phải nghiêm túc!)
25▪ - I wish I were what I was when I wished I were what I am.
(Tôi ước gì có thể trở lại như ban đầu, mà ở thời điểm đó tôi đã ước được trở thành tôi của hiện tại.)
Sưu-tầm trên Internet.
Sài Gòn Đang Đón Mùa Giáng Sinh
Thơ: Nhược Thu
Ngâm thơ: Hoàng Đức Tâm

2020/12/23

Veteran's Memorial Park, Bridgeport, Cnnecticut, USA

Biết Về Đâu?


Màu mây mờ mịt cảnh trời chiều
Rừng vắng thẩn thờ bước vẹo xiêu
Đi mãi không màng bao cảnh vật
Chung quanh vắng vẻ quá cô liêu.

Đìu hiu gió lạnh đã về đây
Từng bước chân gầy khập khiễng say
Muốn nhấp rượu nồng cùng với bạn
Mua buồn lạc thú chắc là đây.

Chân bước mà nghe như tiếng chào
Trái khô thối mục vẫn xanh xao
Chuyển mình tạo nhựa mầm xanh mới
Muôn sắc xuân xưa chẳng úa màu

Quanh co vạn nẻo vẩn tươi mầu
Đi mãi dường cùng - vực thẳm sâu
Bạn nhé ! thôi ta dừng bước lại
Đừng chờ con tạo. Biết về đâu ?!.

Dương hồng Thủy
22/12/2020

Họa từ: LÁ KHÔ CHÀO của Anh Tú:
MERRY CHRISTMAS 2020 and HAPPY NEW YEAR 2021
 
CHÚC QUÝ BẠN ĐÓN GIÁNG SINH VUI VẺ TRONG BÌNH AN
&
SẼ CÓ ĐƯỢC MỘT NĂM MỚI TỐT ĐẸP !

2020/12/20

Veteran's Memorial Park, Bridgeport, Connecticut, USA

LÁ KHÔ CHÀO

 

Thăm thẳm xám mây mờ lối chiều

Ngõ vào rừng vắng bước liêu xiêu

Thấp cao không sá do tình nặng

Với trọi trơ cành cảnh tịch liêu.

 

Mật ngọt đìu hiu đượm đó đây

Bước chân khập khiễng tựa như say

Rượu nồng vừa nhấp cùng cây cỏ

Tìm kiếm đâu xa... lạc thú đây.

 

Xào xạc dưới chân tiếng lá chào

Vàng, khô mục rữa....vẫn lao xao

Thành phân, tạo nhựa sanh mầm mới

Xuân trở về lá lại đẹp màu.

 

Rảo bước quanh co nẽo nhiệm mầu

Đến, đi một lối ý thâm sâu

Rừng chiều sao vẫn chim còn hót

Vui nhé ...ngày mai dẫu đến đâu?

 

Anh Tú

12/20/2020


Tranh của Jeff Rowland 

ĐƯỜNG CHIỀU MƯA

Mưa rơi mờ đường chiều,
như sương mù phiêu diêu
từ khung trời mây nước,
phả lạnh bờ cô liêu.

Mưa thu hay mưa ngâu
ly tan hoa sầu đâu
nhụy phấn bên cỏ dại
cánh mỏng bay về đâu.

Nhành hoa xoan đong đưa
theo mưa phai hương thừa,
tím tái từng cánh rụng,
tiễn đưa rời quê xưa.

Chia phôi đôi con đường
bờ mi sầu tơ vương.
giọt lệ trời lưu lạc
trên tóc người tha phương.

CÁT SỸ
Rạch Chiếc,1962

2020/12/18

HOA HỒNG MÙA ĐÔNG * DECEMBER 2012*














































*Ảnh chụp trong tháng 12, 2012 và tháng 1. năm 2013 tại 44 Northwoods, Stamford, Connecticut , USA nơi gia đình cư ngụ từ 1997 đến 30.4.2020