2015/01/21

 

NGƯỜI  VỀ  TỪ  PARIS
 
(Thân tặng NT ngày về quê-hương)
 
Người về từ Pa-ri*
Vườn sê-ri** ở lại
Mặc gió tuyết đông tàn
Ngậm ngùi đón xuân sang.
 
Rước nàng về quê mẹ
Vui tiếng trẻ reo hò
Bến đò lao xao sóng
Ai ngóng bên kia sông?
 
Đêm đông lòng vẫn ấm
Hoa thắm với rượu nồng
Sắt son lòng sỏi đá
Chuông chùa vang xa xa...

Phú Thạnh
20/01/2014.
*Paris **Cherries

*Mơ Xuân*

Thả hồn theo khói thuốc dần tan

Đắm đuối nhìn mai rực rỡ vàng

Uống ngụm cà phê thơm ngọt đắng

Nôn nao chờ đợi đón Xuân sang.


Đàn én đùa vui liệng rợp trời

Sắc màu hoa nở trải nương đồi

Chập chờn ong bướm bay theo gió

Mê mãi đùa hoa ...đắm cuộc chơi.

 

Nắng Xuân lảng đảng rong chiều đẹp

Rải ánh hồng tươi tận cõi mây

Vạc nắng luyến lưu vương mí mắt

Và môi tươi má lúm thơ ngây.


Xuân đến rồi đi mùa dấu ái

Xứ xa ngơ ngẩn nhớ quê làng

Mơ màng trong dạ tình non nước

Man mác cùng mây xanh … nắng chang.


Anh Tú

January 21, 2015

*Cảm tác từ Mùa Xuân Chín của Hàn Mặc Tử




Cảm họa của Hoành Châu:

Xuân Nhớ

Đông tàn băng rã tuyết sương tan
Bình minh mai rộ sắc tươi vàng !
Quên mùa lạnh lẽo đông vừa biệt
Thương khí ôn hòa xuân mới sang

Sợi nắng tỏa lan phả khắp trời
Từ thành phố rộng đến chân đồi
Trẻ con  từng tốp ca nhảy múa
Người lớn dập dìu vui dạo chơi

Nhớ nàng mười bảy chiều xuân đẹp
Lãng đãng mờ sương khói tỏa mây
Ấm áp bếp hồng e ấp đợi
Lúc về  tiếc nuối chợt say ngây !

Nghĩ về mùa cũ tròn mộng ái
Bỗng một chiều kia biệt giã làng
Chua xót, tủi hờn, u uất mãi !
Tơi tả son vàng nắng chói chang  !

Hoành Châu
24/1/ 2015
 
Người Về
 
Người về từ Paris
Mùi cherries mộng đỏ
Thơm môi em trong gió
Ru to nhỏ hương tình
Ánh bình minh lung linh
Đêm đông lòng vẫn ấm
Xuân về trong tim anh
Nhớ vườn chanh sai trái?
Chờ người xưa trở lại
Như ngày chờ nắng mai…

Phú Thạnh
Tháng 1, 2015

2015/01/20

 
MẸ VÀ CHIẾC LƯỢC
...
Mẹ cho con hình hài
Mái tóc dài óng mượt
Mẹ cho con tất cả
Bước đường đời con đi
 
Khi tóc con rối bời
Nhờ lược chảy tóc suôn
Cuộc đời con trắc trở
Mẹ hiền dang tay ôm
 
Mái tóc không có lược
Chẳng bao giờ óng mượt
Không có Mẹ trên đời
Con như thuyền chơi vơi
 
Con nhớ lắm Mẹ ơi !
Tuổi thơ mẹ chảy tóc
Chiếc lược vẫn còn đây
Mẹ ở đâu Mẹ hỡi ?
 
Phan Lương
20/12/2015

2015/01/18

Play list NHẠC XUÂN

*Dưới Trăng Sao
Nắm tay dạo dưới trăng sao
Nghe tình yêu dấu dâng trào đôi tim.
Nhớ thời xao xác kiếm tìm
Chân trời hạnh phúc triền miên ngọt ngào
Cám ơn nguyệt lão thương trao
Nợ duyên tuyệt diệu dạt dào hương yêu.
Anh Tú
1/16/2015

2015/01/17


Chạm...
Tựa chi nhau những hững hờ
tựa như sương khói
lững lờ ...

treo nghiêng

 tựa chi một nỗi niềm riêng
hai người hai nẻo
đôi miền
cách xa

tựa chi em những thật thà
phía không nhau
lặng
khóc òa
anh ơi
môi cười...
tình cũng lả lơi
 mưa xuân lớt phớt
nụ chồi ra hoa
một thoảng gần
một thoảng xa
đàn ai buông níu
vượt qua
nỗi đời
... mà rơi xuống
mộng chơi vơi
say say
lịm lịm
bờ môi khát chờ...
khuê
(Đồng Khuê)

2015/01/15


*Tết Dưới Trời Đông

Cô đơn đi dưới trời Đông
cúi đầu đếm bước nghe lòng quạnh hiu.

Đèn đêm soi cảnh cô liêu
Tuyết dầy xây nỗi tiêu điều cao thêm.

Nao nao nhớ thuở êm đềm
Giờ này quê mẹ bên thềm Tết sang.

Trước sân rực rỡ mai vàng
Bàn ông thiên thoảng mùi nhang thơm lừng.

Khắp nơi pháo nổ tưng bừng
Người người hớn hở đón mừng Xuân sang.

Tôi, bao năm xa cách ngút ngàn
dặm xa tổ quốc. Lệ tràn bờ mi!

Anh Tú
15/01/2015

2015/01/14

LÁ DIÊU BÔNG
Thơ: Hoàng Cầm
Nhạc: Trần Tiến
Trình bày: Phương Thảo

LÁ DIÊU BÔNG
 Thơ: Hoàng Cầm
Nhạc: Phạm Duy
Trình bày: Ỷ Lan

LÁ DIÊU BÔNG, MỘT TÌNH YÊU THÁNH HÓA

Lá Diêu Bông không hiện hữu trên trái đất này thì làm sao ai mà tìm thấy được và như thế thì chẳng khác nào người đẹp gieo cầu trong gió lớn, làm lỡ duyên người con gái thơ ngây! Tôi viết vài dòng về Lá Diêu Bông vì thấy lyric và nhạc của Trần Tiến mang tính mẫn cảm thật đẹp về tình yêu hơn lyrics và nhạc của Phạm Duy về cùng một bài thơ, Lá Diêu Bông của Hoàng Cầm.
Photo courtesy: bachduongqt3065.blogspot.com
 
Thật vậy, câu chuyện tình Lá Diêu Bông là có thật cho dầu Lá Diêu Bông là một loại cỏ cây huyền thoại mang tính platonic.  Năm 8 tuổi, cậu bé học trò Bùi Tằng Việt (sinh năm 1921) từ nơi trọ học trở về nhà ở Bắc Ninh thì tình cờ cậu gặp một thiếu nữ hàng xóm 16 tuổi tên Vinh, cậu fell in love immediately.  Rung cảm trước tình cảm thiết tha thật dễ thương đó nơi một cậu em thật bé, tâm hồn người thiếu nữ đã khởi lên một tình yêu thăng hoa đầy thánh hóa.  Nhưng rồi mùa Xuân có giới hạn thời gian, người thanh nữ phải xuất giá ở tuổi 20 khi nhà thơ tương lai Hoàng Cầm của chúng ta mới tròn 12 tuổi.  Chôn chặt hình ảnh lãng mạn đầu đời đó mãi đến năm 1959 thì bài thơ "Lá Diêu Bông" mới ra đời.  Cần phân biệt ở đây bài thơ của Hoàng Cầm với bản nhạc cùng tên do Phạm Duy sáng tác trong thập niên 1980s.  
 
Bài thơ nguyên tác như sau:
 
Váy Đình Bảng buông chùng cửa võng
Chị thẩn thơ đi tìm 
Đồng chiều,
Cuống rạ.
Chị bảo:
Đứa nào tìm được Lá Diêu Bông
Từ nay ta gọi là chồng.
Hai ngày em tìm thấy lá
Chị chau mày: Đâu phải Lá Diêu Bông.
Muà đông sau em tìm thấy lá
Chị lắc đầu,
Trông nắng vãng bên sông.
Ngày cưới chị 
Em tìm thấy lá
Chị cười xe chỉ cắm trôn kim.
Chị ba con
Em tìm thấy lá
Xoè tay phủ mặt, chị không nhìn.
Từ thuở ấy
Em cầm chiếc lá
Đi đầu non cuối bể.
Gió quê vi vút gọị
Diêu Bông hời … ới Diêu Bông ! 
 
Qua kinh nghiệm cuộc đời, chúng ta biết cả hai, cô Vinh và cậu bé Việt, đã tha thiết yêu nhau trong ý nghĩa thánh thiện nhất của tình yêu.  Ở đây tình thơ và tình yêu đã quyện lẫn vào nhau nhưng vẫn ở ngoài tình ái.  Biết tình cảm lãng mạn của mình không có lối thoát nên cô Vinh đã đưa ra một thách đố không thể thực hiện được cho cậu bé Việt.  Cô Vinh biết rằng làm gì có Lá Diêu Bông trên thực tế nhưng cậu bé Việt thì quyết tâm đi tìm trong cả cuộc đời mình như là một sự đi tìm cái "bản lai diện mục" của Tình Yêu viết hoa vậy.  Đấy là "the Soul of World" và "when you want something with all your heart, that's when you are closest to the Soul of World .  It's always a positive force." [The Alchemist, p. 78].  Khi một người tha thiết yêu ai đó thì tình yêu đó là một nguồn cảm hứng dạt dào thúc đẩy người ấy sáng tác những vần thơ tuyệt diệu mà sức tuôn trào của lời thơ như một dòng thác chảy vô bờ.
 
Tôi rất ngưỡng mộ khả năng diễn đạt ngôn ngữ qua lời nhạc của Phạm Duy nhưng lyric Lá Diêu Bông của ông thì dường như ông chưa nhận ra được tình yêu chân thành của cô Vinh dành trọn vẹn cho cậu bé Việt khi ông đem chữ "tao" gắn vào ngôn ngữ trữ tình của cô Vinh thay cho chữ "ta" nguyên khởi của chính cô, "Đứa nào tìm được lá diêu bông / Từ nay tao sẽ gọi là chồng."  "Ta / ngươi" là ngôn ngữ tình yêu được xử dụng bình đẳng giữa nam và nữ khi tình cảm của họ đã "tế ngộ" mà quan hệ xã hội chưa đủ chín mùi để chuyển sang "anh / em."  Và cuộc hành trình đi tìm Lá Diêu Bông vẫn tiếp tục nơi Hoàng Cầm cho dầu đang tìm ở cõi vĩnh hằng chứ không phải nói như Phạm Duy, "Em đi trăm núi nghìn sông / Nào tìm thấy lá Diêu Bông bao giờ ...".
Nhạc của Phạm Duy hay hơn nhưng tương đối khó hát trong khi nhạc của Trần Tiến rất gần gũi dân ca và dễ hát hơn, và lyric của Trần Tiến thì trung thành với cảm quan của cô Vinh và cậu bé Việt hơn; ngoài ra Trần Tiến lại thêm vào vài lời thật dễ thương mà có người con gái đã trả lời tôi khi tôi hỏi về chồng con của nàng sau nhiều năm mới gặp lại, "Lấy chồng sớm làm gì /để lời ru thêm buồn !"  Thật ra cô em này cũng "ăn gian" tôi khi cô chỉ trích ra một dòng để trả lời câu hỏi của tôi, trong khi lyric của Trần Tiến là lời than của Hoàng Cầm đối với cô Vinh khi cô Vinh đi lấy chồng:
 
Lấy chồng sớm làm gì, để lời ru thêm buồn 
Ru em thời thiếu nữ xa xôi 
Còn đâu bao đêm trăng thanh 
Tát gàu sòng, vui bên anh.
 
Để hiểu bài thơ Lá Diêu Bông của Hoàng Cầm thì không thể không nói phớt qua về ý nghĩa của các chữ “váy Đình Bảng” và “buông chùng của võng” được.
 
Váy: Từ trước khi quân nhà Minh chiếm đóng Việt Nam thì đàn bà người Việt mặc váy.  Váy giống như skirt của Mỹ và jupe của Pháp:
 
Vừa bằng cái thúng mà thủng hai đầu,
Bên ta thì có, bên Tàu thì không.
 
 Đến đầu thế kỷ thứ 15 khoảng sau năm 1415 thì nhà Minh bắt buộc đàn bà Việt phải mặc áo ngắn và quần dài như người Tàu.  Hơn 250 năm sau thì Nhà Lê cấm đàn bà mặc quần áo như Tàu mà phải mặc váy theo truyền thống văn hóa dân tộc.  Đến khoảng năm 1750 thì Chúa Nguyễn thấy người Chiêm ăn mặc kín đáo hơn nên bắt buộc đàn bà người Việt phải mặc quần như người Tàu.  Đến đời Vua Minh Mạng thì nhà vua buộc đàn bà cả nước phải mặc quần như đàn bà Đàng Trong nhưng lệnh này không được thi hành triệt để ở Đàng Ngoài, nhất là vùng thôn quê. 
 
Tháng chín có chiếu vua ra:
Cấm quần không đáy người ta hãi hùng. 
Đình Bảng: Làng Đình Bảng nguyên là đất cố đô Hoa Lư, cách Hà Nội khoảng 30 km.  Đình Bảng là nơi nổi tiếng về con gái đẹp, vãi lĩnh và lụa tốt, và có nhiều thợ may khéo, nhất là may váy phụ nữ.  Về con gái đẹp thì Đình Bảng cũng như Nha Mân của Miền Nam hay Kim Long của Huế.
 
Gà nào hay bằng gà Cao Lãnh, 
Gái nào bảnh bằng gái Nha Mân? 
Kim Long con gái mỹ miều
Trẫm yêu trẫm nhớ trẫm liều trẫm đi
 
Nhưng xin các cô gái Miền Nam và Miền Trung đừng giận tôi nhe vì tôi phải thành thật nói rằng cả Nha Mân và Kim Long đều không thể nào sánh được nét thướt tha duyên dáng của người con gái Đình Bảng trong chiếc váy lĩnh, váy lụa thật mượt mà và sang quý khi họ làm như vô tình "buông chùng" đến mắt cá chân với các nếp gấp phía trước (phụ nữ) hay hai bên (thiếu nữ) lượn hình lưỡi trai (con trai, con hến) như những gợn sóng nhấp nhô nho nhỏ để tha hồ cho các chàng trai giàu tưởng tượng mến yêu.
 
Cửa võng: hay còn gọi là “bao lam” là hình ảnh của “rèm vắn lên hai bên” như chúng ta cột màn cửa sổ sát hai bên thành đố cửa sổ.  Vải rèm hay màn dồn lại và rũ xuống hai bên.  Trên một bức hoành phi thì cửa võng là phần trang trí sơn son thếp vàng làm khung phía trên của bức hoành phi mà phía dưới thì “để trống” không trang trí.
 
Câu thơ này là câu thơ nói lên đại ý của cả bài thơ.  Một cậu bé 8-9 tuổi lững thửng theo sau một cô gái 16-17 tuổi đang thẩn thơ (chứ không phải thẩn thờ) đi tìm trên đồng ruộng vừa gặt lúa xong chỉ còn trơ cuống rạ trong một buổi chiều để đi tìm cái chân nguyên thơ mộng mà trong tâm tư thầm kín nhất, sâu thẳm nhất của nàng là cái mộng mơ đầu đời không diễn đạt thành lời.  Đấy là cái tinh hoa của tình yêu nam nữ mơ hồ được thăng hoa từ sự phát triển thể chất tròn đầy một cách tự nhiên và không gợn một tí gì về dục tính.  Và đấy là cái mà nàng đi tìm suốt cuộc đời một khi nàng đã trưởng thành và biết tên gọi rõ ràng cái tinh hoa đó là Hạnh Phúc !  Hình ảnh đầu tiên gây ấn tượng nhất về cô gái đối với cậu bé là chiếc váy của nàng (cậu bé thấp quá so với cô gái !).  Cái váy của người phụ nữ lớn tuổi và vất vã thì rất đơn giản, chỉ là một cuộn vải may khép kín, tròng vào qua hai chân, và có giây thắt lưng ở phần trên, nhưng chiếc váy của các phụ nữ giàu sang hay các cô gái mới lớn thì ngoài “cái thúng mà thủng hai đầu” đó thì vạt vải còn rộng dung hơn sự cần thiết dùng để tạo dáng thướt tha bằng cách làm nên những nếp gấp cân đối ở hai bên như hình ảnh cửa võng hay bao lam vậy.
 
Điều bi thảm của con người là cô gái mãi đi tìm trong suốt cuộc đời nàng nhưng cái tinh hoa của tình yêu mang tên là Hạnh Phúc đó vẫn xa xôi biền biệt vì rằng
 
Hai ngày em tìm thấy lá
Chị chau mày : Đâu phải Lá Diêu Bông.
 và
Muà đông sau em tìm thấy lá
Chị lắc đầu ,
Trông nắng vãng bên sông. 
rồi
Ngày cưới chị 
Em tìm thấy lá
Chị cười xe chỉ cắm trôn kim. 
cuối cùng
Chị ba con
Em tìm thấy lá
Xoè tay phủ mặt, chị không nhìn. 
 
Tâm trạng người con gái đi từ “chau mày, lắc đầu, cười” lơ đãng đến nỗi buồn vô vọng “xòe tay phủ mặt, chị không nhìn” vì không thể nào tìm được Hạnh Phúc của Tình Yêu.
 

2015/01/13


*Một Đời Để Sống*

Còn yêu ta hãy cứ nên yêu
Không sá gì khi "sáng" hoặc "chiều"
Lúc trẻ vui chơi đầy nhiệt huyết
Khi già năng nổ chớ buồn thiu.
Trao nhau mật ngọt thời xuân sắc
Xướng họa thơ văn buổi xế chiều
Để sống một thời tròn nghĩa ý
Trút lòng hết dạ với đời yêu.

Anh Tú
10. Tháng 1.2015
*Từ "Đêm Tạ Từ" của Đào Văn Lộc:

ĐÊM TẠ TỪ

Thôi thì tạm biệt,hởi anh yêu?
Hãy cố quên đi những buổi chiều,
Lệ đẫm khăn tay,em vẫn giữ,
Khô giòng dư lệ,mãi buồn thiu
Tình chung sãi cánh bay đi mất,
Lỗi hẹn về đâu buổi xế chiều?
Tựa cửa song thưa em vẫn đợi,
Nghe hồn thổn thức tuổi vào yêu.


Đào Văn Lộc

http://www.trunghoccholach.com/2015/01/dem-ta-tu/

2015/01/12

*Chiều Đông
Nắng tắt, đèn lên, hoa tuyết rơi…
Có ai ngơ ngác bước bên trời
Tương-lai, dĩ-vãng là gì nhỉ?
Là ảo ảnh trôi của kiếp đời!
Anh Tú
January 11, 2015

 
LỤC BÁT XƯA   MÙA CŨ Ở CÁI NHUM
 
Anh

Đưa nhau đứng lại giữa chiều...
Giữ chung niềm tiếc, xẻ đều nỗi đau
Cầu ơi sao ngắn hỡi cầu
Tình ơi sông mấy dòng sâu chưa vừa
Em đi bay vạt áo tơ
Vàng phai dáng lụa khuất mờ phố xa
Còn đây ngày lại tháng qua
Mưa sang nắng đến một ta ngóng vời
 
 Và Em
 
Tiễn chân che lá kề đầu
Thương sao chẳng nói , cầm sầu đôi tay
Đường quanh mấy ngả vắn dài
Để anh một bước đi hai bước dừng
Em về tóc gió vấn vương
Vẫy khăn giã biệt rũ lòng từ ly
Ngoái trông nẻo quận phân kỳ
Dường trong bụi đỏ sầu bi mắt người


Nguyễn Như Thường
( 1974, với H.H.T )

2015/01/11


*Chạnh Lòng*

Có cảm tưởng như là chớp mắt,
Vừa bình minh đã ngả hoàng hôn
Chân trời bàng bạc áng mây hồng;
Nhìn xuống, ngước lên đà biến mất.

Một thuở tháng ngày vui chất ngất,
Mới đây nay biết ở đâu tìm?
Hình như còn đóm lửa trong tim,
Ẩm ĩ ngún lay lòng ta nhức nhối.

Bạn bè có đôi thằng vừa rẽ lối.
Tuổi cha ông còn xót lại đôi người,
Gầy còm thân xác sắp buông xuôi.
Rưng nước mắt chờ giây ly biệt.

Bịnh lão tử sinh ta vốn biết,
Mất nhau chua xót vẫn không đành.
Ngậm ngùi ngửa mặt hỏi trời xanh: 
Ban sự sống sao nỡ lòng lấy lại?

Anh Tú
January 11, 2015
*Để nhớ ngày người thân trên giường bệnh.
Bước Chân Buồn
 

Bước qua thời áo trắng
Niềm mơ ước bay xa
Đời buồn như chiếc lá
Hồn tím tựa cánh hoa

Bước lên thuyền viễn xứ
Bỏ lại kỷ niệm thương
Xuôi dòng đời trôi nổi
Mang theo tình hoài hương

Bước qua thời con gái
Cất lại mộng xuân nguyên
Khép chuyện tình hoa nắng
Vui buồn với phận duyên

Bước vào bóng hoàng hôn
Thơ thẩn trên lối buồn
Ngược về miền yêu dấu
Tìm lại thoáng dư hương!...


Yên Dạ Thảo
09/01/2015

2015/01/10

*Xa Người Một Thuở*


Trong tim khắc đậm tên người
Từ khi cất tiếng chào trời cao, xanh.

Đồng ruộng sông rạch thác gành
Thơm tho ươm ướp mộng lành, mơ tươi.
Vòng tay êm ái của người
Từng giây chia sẻ nụ cười lời than

Dọc theo gió núi mây ngàn
Với cánh chim bạt lang thang lối dài
Vì đâu xoay hướng đường bay
Xa người một thuở xót thay...lay lòng.

Chập chờn xứ lạ mênh mông
Thiết-tha gặp lại hằng trông một lần.

Anh Tú
January 10, 2015

2015/01/07

*Chút Nhớ*
Bè bạn lao-xao theo tiếng trống
Chân chim nhí-nhảnh buổi tan trường
Líu lo cười giởn râm-ran nói
Áo trắng tung bay khắp phố phường.

Mỗi bửa vào đường mòn bước nhỏ
Có người thường-trực bám theo sau
Chợt khi bắt gặp em quay lại
Thì kẻ làm đuôi mĩm miệng chào.

Mười sáu ngây-thơ vào thuở đó
Biết gì hơn chuyện thích ô-mai
Cho nên không hiểu tình si ấy.
Khi lớn lên… hoài-niệm chẳng phai?

Anh Tú
January 7, 2015
*Theo chuyện kể của bạn


Tuyết Sương

Đường phố đông phủ đầy hoa tuyết trắng
Gió hoàng hôn xua vạt nắng chiều vương
Hàng cây khô run rẩy đứng bên đường
Màn đêm phủ chợt lòng nghe buốt giá!

Nhớ ngày xa bước lên miền đất lạ
Một ngày xuân, hoa lá rộ đầy cành
Rồi hạ sang, thu đến, đông qua nhanh...
Thời gian nhuộm tuyết sương lên mái tóc

Có những đêm bỗng dưng buồn muốn khóc
Gió vi vu nơi góc lạnh đồi thông
Tuyết vẫn rơi, rơi hạt nhớ vào lòng
Ngàn hoa trắng giăng mịt mờ lối mộng

Chiều tháng Giêng tuyết, mưa và bão lộng
Buồn tiễn đông hay vọng nhớ nàng xuân?
Gió ngang qua, thổi cuốn sợi nắng ngần
Đêm cô tịch, trăng chìm trong sương lạnh!


Yên Dạ Thảo
(Sau ngày bão tuyết Toronto)
04/01/2015
Liên khúc
VÌ ĐÓ LÀ EM & CHỈ CÓ MỘT THỜI
 Don Hồ &Diệu Hương
BP