CÓ KHÔNG MỘT TUỔI GIÀ HẠNH PHÚC?
BS Đỗ Hồng Ngọc
Trước hết phải nói ngay là không có cái gọi là “già”!
“ Khi người ta 20-30 tuổi, người ta còn quá trẻ; 30-40 tuổi,
đang trẻ; 40-50, hãy còn trẻ; 50-60 trẻ không ngờ; 60-70 trẻ lạ lùng! và
trên 70 ngưòi ta trẻ vĩnh viễn!”… Ông Khai Trí, chủ nhà sách Khai Trí
trước kia ở Saigon nói với tôi như vậy. Ông
nói ông đọc được câu này trong một cuốn sách… Tây từ lâu lắm rồi!
Còn Trịnh Công Sơn thì bảo:“… Nói với một người trẻ, tôi già
rồi em ạ là một điều vô lễ… Không có già không có trẻ…” ( Gió heo
may đã về, ĐHN).
Thì ra vậy! Vậy thì cái tựa bài này “Có không, một tuổi già
hạnh phúc?”, câu hỏi đặt ra đã sai ngay từ đầu rồi còn gì!
Già là một vấn đề văn hóa. Già Tây khác già Ta. Ở một xã hội
nông nghiệp, lúa nước, già là một hãnh diện. Già luôn được kính nể. Già làng.
Kính lão đắc thọ. Ông tiên nào cũng râu tóc bạc phơ. Phúc lộc thọ luôn đi với
nhau. Người chưa kịp già cũng làm bộ tằng hắng cho ra vẻ. Cho oai. Ngồi chiếu
trên. Còn Tây thì khổ vì già, ráng giấu đi. Các mụ… phù thủy đều già, xấu xí,
tàn ác. Các ông già thì luôn biển lận, lẩm cẩm, làm trò cười. Cho nên già phải
mang mặt nạ, cố nhí nhảnh, oai phong lẫm liệt.
Nhưng, nói vậy mà không phải vậy!
Già có đó. Sanh bệnh lão tử! Ngày nay tỷ lệ người già ngày càng
đông, tuổi thọ ngày càng tăng, “ba cao một thấp” ngày càng nhiều. Một
người bạn tôi ở Mỹ về nói bạn bè mình lúc này đa số bị bệnh “Ba cao một thấp”.
Tôi ngạc nhiên : “Ba cao một thấp là bệnh gì ?”. Thì ra 3 cao là “cao
máu” (tăng huyết áp), “cao đường” (tiểu đường), và cao mỡ (tăng cholesterol
xấu). Còn “một thấp?”, tôi hỏi. “Một thấp là Thấp khớp!”.
Già có đó. Nên đôi khi người ta cảm thán « nhìn lại
mình đời đã xanh rêu ! ». Hoặc đã phải tự nhắc đi nhắc lại, thôi, “…về
thu xếp lại/ ngày trong nếp ngày/ vội vàng thêm những lúc yêu người… Cuồng
phong cánh mỏi/ về bên núi đợi/ ngậm ngùi ôi đá cũng thương thay…” (TCS).
Sư bà Diệu Không viết lúc ngoài tuổi 80:
Rù rờ đổ vở thật là hư!
Chẳng biết mần răng được nữa chừ!
Ăn uống vãi rơi làm họ bực
Vào ra đụng chạm thấy mình dư…
Người quen gặp lại nhìn ngơ ngẩn
Để trước quên sau kiếm mệt đừ
Đâu biết ngày nay ra thế ấy
Xưa kia lỗi lạc một tay cừ!
“Vào ra đụng chạm thấy mình dư…” nghe mới cảm khái làm
sao!
Để có hạnh phúc tuổi già, trước hết phải có sức khỏe. Cho
nên Tổ chức Sức khỏe Thế giới (WHO) đề ra một định nghĩa sức khỏe cho người già
có chút khác biệt : Sức khỏe của người già chủ yếu là phát triển và duy
trì được sự sảng khoái (well-being) và hoạt động chức
năng(function) về tâm thần, xã hội và thể chất của họ, bởi đa số các hoạt động
chức năng xài lâu đều rệu rả, quá date, dễ cảm thấy chán nản, tuyệt vọng, lo
âu, trầm cảm…
Sự khác biệt của định nghĩa này với định nghĩa chung về sức
khỏe là đã đưa vấn đề “tâm thần” lên hàng đầu: làm sao phát triển và duy
trì được sự sảng khoái và hoạt động chức năng tốt nhất
về tâm thần (mental), rồi mới nói đến xã hội (social) và thể
chất (physical). Tiếp theo đó là một định nghĩa về Chất lượng cuộc sống(
Quality of life): “là những cảm nhận của các cá nhân về cuộc sống của họ
trong bối cảnh văn hóa và các hệ thống giá trị mà họ đang sống, liên quan
đến các mục đích, nguyện vọng, tiêu chuẩn và các mối quan tâm của họ”
(WHO).
Rồi đưa ra một bảng các chỉ số để giúp ta đánh giá chất
lượng cuộc sống của mình như Tình trạng dinh dưỡng ra sao? Mức độ của sự
mệt mỏi, đau nhức về thể chất?… Giấc ngủ và sự nghỉ ngơi? Tự nhìn nhận
bản thân mình thế nào? Có hài lòng với dáng vẻ bên ngoài của mình không? Khả
năng suy nghĩ, học tập, trí nhớ? Mức độ vận động, đi lại, sinh hoạt ? Khả năng
thích ứng công việc hằng ngày? Các mối quan hệ cá nhân với gia đình và xã hội
chung quanh có duy trì tốt không? Nguồn tài chính có ổn định không? Môi
trường nhà ở, đi lại, vui chơi giải trí thế nào, có an toàn không, có phù hợp
không? v.v…
Đó là một ít trong hằng trăm câu hỏi đựơc đặt ra để giúp “đo
lường” một cách tương đối chất lượng cuộc sống. Như vậy chất lượng cuộc sống là
những cảm nhận cá nhân, có tính chủ quan, phù hợp nếp sống văn hóa, hệ thống
giá trị của riêng mình chớ không phải được đánh giá bởi máy móc xét nghiệm của
bác sĩ hay cách cân đong đo đếm của một nhân viên công tác xã hội nào đó, so
sánh ta với người hàng xóm!
Tóm lại, tuổi già thường có được hạnh phúc khi:
- Chấp nhận. Hiểu luật vô thường/ Từ bi với mình!
- Gần gũi những người trẻ…dễ thương,
- Có ký ức tốt về tuổi thơ và tuổi thanh niên,
- Tự tại: sắp xếp cuộc sống riêng của mình, không bị
áp đặt,
- Đựơc xã hội và gia đình chấp nhận, tôn trọng,
Với những điều kiện cụ thể:
- Có sức khỏe tương đối ;
- Tài chánh tự chủ;
- Nhà ở an toàn; môi trường thuận lợi;
- Duy trì các mối quan hệ gia đình/ bè bạn;
- Hoạt động xã hội phù hợp để thấy luôn hữu ích;
- Gần gũi với thiên nhiên;
- Giữ ngọn lửa nhiệt tình, niềm an lạc, thanh
thản trong tâm hồn.
Có một lời khuyên của Tổ chức Y tế Thế giới để có một sức
khỏe tốt: SAFE. Tôi thêm chữ R thành SAFER (an toàn hơn). Đó là chữ
viết tắt của các biện pháp : Smoking (không thuốc lá), Alcohol (giảm
rượu), Food (Dinh dưỡng đúng), Exercise (rèn luyện thể lực) và Respiration (Thở
đúng phương pháp). Thuốc lá rõ ràng là có hại. Rượu thì giảm thôi chứ không
khuyên bỏ hẳn.
Nguyễn Bỉnh Khiêm nói: “Rượu đến gốc cây ta sẽ nhắp/
Nhìn xem phú quý tựa chiêm bao”. “Sẽ nhắp” chứ không phải “sẽ nốc”!
Dinh dưỡng đúng là đừng quá cữ kiêng, thiếu calori, thiếu
chất. Vận động thể lực vừa sức, chủ yếu là tạo sức bền, dẻo dai… chớ không phải
vai u thịt bắp!
Và cách thở tốt nhất là thở bụng, thở cơ hoành.
Tuệ Tĩnh, thế kỷ XIV nước ta cũng khuyên : « Bế
tinh dưỡng khí tồn thần/ Thanh tâm quả dục thủ chân luyện hình » !
Đời sống bây giờ tinh không bế, khí không dưỡng, thần không tồn, tâm náo loạn…
bảo sao không sinh lắm chuyện!
Ngày xưa đời sống vật chất khó khăn mà sao an nhàn hơn: “Tháng
giêng ăn Tết ở nhà/ Tháng hai cờ bạc tháng ba hội hè/ Tháng tư đong đậu nấu
chè/ Ăn Tết Đoan Ngọ trở về tháng năm…”. Còn nay ta có thiên lý nhãn,
thuận phong nhĩ, “cân đẩu vân” và có đủ 72 phép thần thông các thứ chỉ trên một
bàn tay với vài cái nút bấm… lẽ nào không có được hạnh phúc? Có khi hạnh phúc
sờ sờ đó mà ta không thấy biết, mãi mê tìm kiếm đâu đâu: gia trung hữu bảo hưu
tầm mích/ đối cảnh vô tâm mạc vấn thiền (Cư trần lạc đạo, Trần Nhân Tông).
Tóm lại, có một tuổi già hạnh phúc đó vậy!
ĐHN
(Xuân Văn hóa Phật Giáo)