Phương pháp trị bịnh bằng cách DẬP BÀN TAY
Blog CHIA SẺ VUI BUỒN: Viết, đọc thơ văn là thú vui tao nhã. Xin chép lại nơi đây thơ văn của bè bạn, của tôi và sưu tầm những bài hay của các thi văn sĩ thành danh nổi tiếng, bên cạnh đó là những nhạc khúc, clips, hình ảnh đẹp … để chia sẻ với mọi người cùng tìm chút niềm vui. Anh Tú anhtu010168@yahoo.com.vn
2017/03/05
Tiếng Buồn Trong Đêm
Chỉ còn là kỷ niệm
Ngày tháng đẹp xa xưa
Chỉ còn sợi nắng thưa
Tan trong chiều mưa lạnh!
Chỉ còn lại đêm xuân
Những bước chân ngập ngừng
Chỉ còn thoáng bâng khuâng
Vương hồn hoa tháng hạ
Chỉ còn chút hương thơ
Nửa chừng thu viết dở
Chỉ còn chút hương mơ
Thương gởi người tri kỷ
Chỉ còn giọt sương mai
Đọng trên cành đông trắng
Chỉ còn lại bờ vai
Tựa đầu khi thổn thức
Chỉ còn trong ngăn tim
Một thoáng tình êm ả
Chỉ còn lại trong đêm
Tiếng buồn rơi của lá
Chỉ còn ta đêm nay
Và tiếng mưa tầm tã…
Yên Dạ Thảo
Ngày tháng đẹp xa xưa
Chỉ còn sợi nắng thưa
Tan trong chiều mưa lạnh!
Chỉ còn lại đêm xuân
Những bước chân ngập ngừng
Chỉ còn thoáng bâng khuâng
Vương hồn hoa tháng hạ
Chỉ còn chút hương thơ
Nửa chừng thu viết dở
Chỉ còn chút hương mơ
Thương gởi người tri kỷ
Chỉ còn giọt sương mai
Đọng trên cành đông trắng
Chỉ còn lại bờ vai
Tựa đầu khi thổn thức
Chỉ còn trong ngăn tim
Một thoáng tình êm ả
Chỉ còn lại trong đêm
Tiếng buồn rơi của lá
Chỉ còn ta đêm nay
Và tiếng mưa tầm tã…
Yên Dạ Thảo
2017/03/04
2017/03/01
Tưởng Như Còn Đó
Người đi rồi buổi chiều phai
Tôi về đường cũ tìm ai biệt mù
Trời đang mùa hạ hay thu
Mà xao xác gió mà âm u chiều
Một mình tôi với quạnh hiu
Tưởng như còn đó những chiều nào xưa
Một đời đã nói gì chưa
Ngàn điều đã nói sao chưa nói gì
Người đi thôi người đã đi
Hai giòng sông đã chia ly đời đời
Người đi rồi buổi chiều ơi
Sao tôi còn đứng trông vời ngẩn ngơ
Thôi người hãy cứ là thơ
Cho tôi còn một giấc mơ trong đời
Khánh Hà
2017/02/27
BƯỚC CHÂN BUỒN
Thơ: Yên Dạ Thảo
Nhạc: Nhược Thu
Hòa âm: Phan Thanh Hùng
Tiếng hát: Lệ Tuyền
Thực hiện: Yên Dạ Thảo
Bước qua thời áo trắng
Niềm mơ ước bay xa
Đời buồn như chiếc lá
Hồn tím tựa cánh hoa
Bước lên thuyền viễn xứ
Bỏ lại kỷ niệm thương
Xuôi dòng đời trôi nổi
Mang theo tình hoài hương
Bước vào bóng hoàng hôn
Thơ thẩn trên lối buồn
Ngược về miền yêu dấu
Tìm lại thoáng dư hương
Bước qua thời con gái
Cất lại mộng xuân nguyên
Khép chuyện tình hoa nắng
Vui buồn với phận duyên.
Yên Dạ Thảo
09/01/2015
2017/02/26
NHỮNG SÁNG MÙA ĐÔNG
Mấy tháng qua là của lạnh lùng
Đất trời u ám buồn mông lung
Cây trần trụi lá trơ cành xám
Hoa bướm đâu rồi? Ai nhớ nhung?
Rực rỡ hôm qua nắng chói chang
Xôn xao dưới phố lẫn trên ngàn
Niềm vui òa vỡ mừng Xuân sớm
Sai, đúng? Ơn trời! Hưởng lộc ban.
Sáng sớm hôm nay mờ mịt sương
Đông Xuân hòa hợp thấy mà thương
Gai gai hơi lạnh len áo khoác
Hạnh phúc chan hòa trong hạt sương.
Dẫu thế nào ngày mai xảy ra
Được còn thức dậy phước đời ta
Cám ơn dòng máu và hơi thở
2017/02/24
MẸ...*
Nửa chừng xuân.
Mẹ cõng trên lưng nghiệt ngã cuộc đời.
Tóc rối-môi khô-quảy lệch đường chiều mòn mỏi.
Ơi mẹ tôi !
Vì con trẻ-lặng lẻ giấu nổi buồn.
Vì con trẻ-mu bàn chân múm chặt xuống lòng đời.
Lầm lủi mưu sinh.
Hoàng hôn.
Lá sầu rơi hiu hắt.
Mãi miết dìu con.
Mảnh trăng tròn.
Vỡ toang móp méo.
Mảnh trăng tròn.
Khuyết nặng vai cong.
Mảnh trăng tròn.
Nhòe nhoẹt đơn côi.
Ơi Mẹ tôi !-chặng đường dài.
Liêu xiêu gần tới đích...
Con run tay- làm sao níu mẹ...mẹ ơi ??!
Đinh Lan
February 24, 2016
*Trích lời của tác giả:"... bài nầy em viết cho má chồng em-thật đến từng con chữ..."(Facebook)
2017/02/23
Rời bến người đã xa rồi
Mắt nhìn hun hút thuyền trôi chẳng ngừng
Sóng tràn cuốn cạn bâng khuâng
Nhận chìm xuân sắc mắt rưng rưng trào
Quay lưng người nhớ đêm nào
Nghĩa ân vàng đá ngạt ngào dư hương?
Xót chăng chiếc bóng canh trường
Hoài mơ kỷ niệm tơ vương ta mình?
Trả lời đi, sao làm thinh
Lòng ngăn dạ cách chia tình giết tôi
Ngỡ gần, tầm với xa xôi...
Ngùi trông nuốt lệ chôn hồi ức thương
Kim Oanh
7/1/2017
*Từ bài Bồi Hồi Phố Xưa của Anh Tú:
2017/02/22
Stretch Your Ring Finger With Your Thumb and Maintain For a
Few Seconds. Reason You’ll Love!
In the following we’re going to present you what can
happen if you stretch your ring finger with your thumb! You’ll be really
amazed!
The positions of hands also called ”mudras” have had a very
important role in the practice of yoga, that is the reason they are also
known as “the producers of joy.”
This practice is explained by the huge amount of nerve
endings containing our fingers so when they’re pressed in a specific way, they
help us connect channels that allow energy circulating through the body.
1. Gyan Mudra for Healing ( Mudra of Knowledge)
How to do it:
Sit in a lotus posture and keep your hands on knee then
touch thumb tip with your index finger tip and keep the remaining three fingers
free.
Benefits:
-Improves concentration
-helps us relax
-treats insomnia
-treats depression
2. Vaya Mudra ( Mudra of Air)
How to do it:
Fold your index finger towards palms and press with the base
of thumb. Extend the rest fingers.Benefits:
– eliminates excessive gas
– relives the problems associated with the air element such
as: flatulence, constipation, arthritis etc.
3. Prithvi Mudra for Healing ( Mudra od Earth)
How to do it:
Touch the tip of your ring finger witg tip of thumb and then
pressing the bth binger with each other. Extend the other fingers.Benefits:
– balance the element Earth in your body
– improves blood circulation
-improves digestion
4. Agni Mudra (Mudra of Fire):
How to do it:
Close the ring finger towards palm and press second phalanx
with thumb base and rest of the fingers keep extend. Benefits:
-reduces cholesterol
-reduces fat
– improves the metabolism
5. Jal Mudra (Varuna Mudra/Mudra of Water)
Touch the little finger tip of thumb and don’t press the
fingers and then keep the rest of the fingers straight like shown above picture)
Benefits:
-reduce body aches
-improves circulation
-reduce dryness of mouth
6. Shunya Mudra (Mudra of Emptiness)
How to do it:
Firs phalanx of your middle finger should be pressed with
thumb base.
Benefits:
-reduce vertigo
-helps with ear, nose and tongue problem
7. Prana Healing (Mudra Mud rod Life)
How to do it:
Bend your little finger and ring finger then touch these two
finger tips to tip of thumb.
Benefits:
-Energize your body
– boosts your immune system
– cure eye problems
source and courtesy: gofitstayfit.com
2017/02/20
Trả Em...
Trả em
ánh mắt nụ cười
dáng e ấp gợi mở lời
sơ giao
Trả em
tình ái ngọt
ngào
đầu môi chót lưởi làm
xao xuyến đời
Trả em
ngày tháng rong
chơi
Eden, Lệ Lợi… nơi nơi
Sài Gòn
Trả em
lời hứa sắt son
"dù sông có cạn đá mòn…
còn thương"
Hợp rồi tan vốn chuyện
thường
Trả cho nhau hết… vấn
vương ích gì
Đường em chọn... hãy vui đi
Riêng anh gặm nhấm tình si lạc lầm!
Anh Tú
March 17, 2016
Bình Nguyên Lộc
Lời dẩn của Luong Vo:
Tôi
là người gốc Triều Châu nhưng từ nhỏ đến lớn chỉ học tiếng Việt và
chỉ giao du với bạn VN và ngay cả cái nhà tôi ở cũng ngay trung tâm thành phố
(ngay trước Hội Đồng Xã Tân An - Cần Thơ) và xung quanh là nhà của các công
chức VN. Vốn liếng tiếng Tiều của tôi lúc đó rất ít nhưng lớn lên, cho đến giờ
tôi vẫn có một suy nghĩ: tại sao người ta gặp nhau hay hỏi "Anh khỏe
không?", "How are you?" "你好嗎?"
nhưng duy nhất thời đó người Triều Châu ở VN găp nhau lại hòi "食飯未?" (chẹ bừng quề) có
nghĩa là "Ăn cơm chưa?"
Nghe bà nội tôi kể: hồi đó bên Tàu nghèo lắm, nhất là ở quê
hương của bà, không đủ cơm ăn, một nắm gạo nấu nước, người lớn uống nước
cháo, gạn xác cháo cho con ăn đỡ dạ. Có lẽ đó là lý do tại sao rất nhiều người Triều
Châu bỏ nước ra đi làm cu-li hay bất cứ công việc vất vả nặng nhọc vì chỉ
mong tìm chút tiền để gởi về giúp đỡ gia đình và cho đến bây giờ trên thế giới,
doanh gia người Hoa thành công lớn và giàu có trong thương nghiệp, đa số đều
gốc gác Triều Châu.
Sau tháng 4 năm 1975, thời gian đầu, không đủ gạo, gia đình
tôi phải ăn cơm độn. Với anh em tôi thì không thấy gì, không để ý mà còn thấy
lạ, còn thích nữa là đằng khác (có lẽ vì chưa đói qua) nhưng tôi thấy bà nội
tôi khóc. Bà nói không muốn trở lại thời kỳ đói khổ bên Tàu, nhưng cũng chỉ tạm
có mấy tháng rồi thôi, không bao giờ có màn cơm độn lần nữa.
Tôi cho tới giờ vẫn còn bâng khuâng đó nên vẫn muốn tìm hiểu
tại sao người Tiều ở VN gặp nhau hay hỏi "Ăn cơm chưa?" mà không bao
giờ hỏi "Khỏe không?", vẫn không thấy gì giải thích đặc biệt trên
mạng nhưng lại tìm được một truyện ngắn của Bình Nguyên Lộc. Đọc hết câu chuyện
trong bài viết, tôi cảm thấy nghẹn ngào, rưng rưng có lẽ nó bây giờ đã giải đáp
dù cho chưa thỏa mãn nhưng cũng đáp ứng phần nào cho chút suy tư của tôi. Mời
các bạn:
ĂN CƠM CHƯA ? (食飯未 ?)
của Bình Nguyên Lộc
Bà sơ rút nhiệt kế ra khỏi nách tôi, chăm chú đọc nhiệt độ,
mặt lộ vẻ ngạc nhiên như không tin ở điều mà bà đọc thấy. Bà dòm mặt tôi, đoạn
đọc lại một lần nữa.
Tôi đang hồi hộp vì đoán rằng có chuyện không hay thì bà đã
nhảy ra khỏi phòng, làm cho tôi hốt hoảng đến cực điểm.
Tôi mắc chứng thương hàn, sốt mê man mấy tuần nay, vừa tỉnh
lại chứng kiến sự bối rối của con người áo đen bé loắt choắt ấy, làm tôi ngỡ,
tôi chết đến nơi.
Nhưng gương mặt tươi của bác sĩ Chaput hiện ra nơi khung
cửa, giúp tôi an lòng lại ngay. Giờ ấy còn sớm quá, bác sĩ, chắc mới đến nhà
thương, chưa kịp mặc áo choàng, còn vận thường phục.
Bà sơ theo sau nói:
- Hắn không còn nhiệt độ nữa, chắc hắn phải lạnh lắm, vì sự
thay đổi đột ngột nầy, tôi cho hắn uống Potion de Todd, bác sĩ nhé!
- Phải đấy.
Đoạn bác sĩ hỏi tôi:
- Ông nghe thế nào?
- Như vừa tái sanh, thưa bác sĩ.
- Tốt! Mới nghe, tôi hoảng lắm,vì nhiệt độ xuống thình lình,
có thể là triệu chứng của sự chảy máu ruột… nếu ông lén ăn gì.
Tôi cười, một cái cười héo hon của con người sốt liên miên
hăm tám ngày, mà không ăn uống gì cả trong thời gian đó. Bác sĩ dặn thêm, trước
khi rời buồng tôi:
- Vài hôm nữa là thèm ăn, nhưng phải nhịn, ăn là lủng ruột
ngay. Ngoan lên nhé!
Quên nói rõ, là tôi mắc bịnh nầy trước chiến tranh, vào thuở
mà loài người chưa tìm ra thuốc trị thương hàn. Nhà thương cứ để vậy, tiêm
thuốc nâng đỡ cho trái tim khỏi lụy, rồi ai kháng chết được, thì sống, ai yếu
lắm, là đi.
Như vừa được tái sanh! Tôi nói không quá lố lắm đâu. Vi
trùng thương hàn phá rối sinh lý con người một cách kỳ lạ lắm. Tôi nghe yêu đời
ghê hồn và dòm ra sân nhà thương tỉnh Bình Dương (bấy giờ là Thủ Dầu Một), tôi
thấy khóm bông gừa, thứ bông hèn ấy, sao mà hôm nay lại đẹp lạ lùng.
Trưa hôm đó, bác sĩ Chaput khoe với tôi rằng, ở trại bố thí
III, một con đồng bịnh với tôi cũng vừa khỏi. Ông ta sung sướng về chuyện ấy
lắm,vì con bịnh các trại bố thí chết nhiều quá, khiến dân chúng hiểu lầm, nhà
thương bỏ bê người nghèo khó. Sự thật, thì sở dĩ, số tử ở đó lên cao theo tỷ
lệ, vì các con bịnh nghèo, thường để thật nguy kịch mới vào nhà thương và khi
vào điều trị, không có người nhà theo để săn sóc, nhà thương chỉ vừa đủ người
lo thuốc men thôi. Còn những sự săn sóc (rất cần) phải được người nhà lo lấy
mới mong lành bịnh.
Tôi yêu đời, và cố nhiên, yêu kẻ đồng bịnh vừa khỏi cùng một
lượt với tôi. Ba hôm sau, được nuôi dưỡng bằng nước xúp và bột Ý, tôi đã chống
gậy đi được, và mục tiêu phiếm du đầu tiên của tôi là trại III.
Kẻ đồng bịnh với tôi là một cô gái Trung Hoa, hai mươi tuổi,
con gái đang thì, cái ngực tất phải to, thế mà tôi trông cô ta xẹp lép như con
khô hố. Cái mền cô ta đắp, như dán sát vào chiếu nhà thương.
Người bạn đồng bịnh với tôi, đi không được như tôi. Trong
cơn nóng sốt không ăn, người nhà tôi có mua Sérum Glucosé cho bác sĩ bơm vào
tôi, nhờ thế mà tôi không suy lắm. Con bịnh nghèo nầy, thì khỏi hưởng món xa xí
phẩm ấy, mà nhà thương không sắm được, vì kém tài chánh.
Tuy nhiên, nhìn sơ cô gái, tôi cũng thấy là cô ta đẹp lắm.
Hoa tàn kia mà còn mang dấu vết thời tươi thắm thay, huống chi đây chỉ là một
đóa hoa thiếu nước lọ trong chốc lát thôi… Cứ theo người cùng trại với Á Lìl,
thì cô ta là một đứa bé “mua”. Chú Xừng Hinh, chủ tiệm chạp phô ngoài chợ, năm
xưa về thăm quê quán bên Tàu, gặp mùa lụt lội, đói kém, đã mua đứa bé ấy ba
mươi đồng bạc. Bạc Trung Hoa với bạc Đông Dương thuở ấy tương đương giá với
nhau, thì các bạn biết, con bé ấy rẻ là dường nào.
Chú Xứng Hinh cũng khá, xem Á Lìl như con chú, chớ nhiều
thằng khác, nó nuôi những con bé “nước lụt” ấy cho đến thời trổ mã, bắt làm
lụng cho bù với số tiền mua, rồi lại hưởng luôn chúng là khác.
Như chủ nó, Á Lìl là người Triều Châu. Phụ nữ Triều
Châu để rìa tóc phủ lên trán, xem rất ngây thơ và có duyên. Họ lại đẹp
người hơn tất cả các thứ người Trung Hoa khác. Á Lìl lại là gái dung nhan có
hạng trong thứ người đẹp nầy, nên tình thương kẻ đồng bịnh của tôi, bỗng nhiên,
tăng lên gấp bội, vì tôi mới có hăm ba tuổi.
Nếu như ở ngoài, chắc không bao giờ tôi nghĩ đến chuyện yêu
một ả nô tỳ, cho dẫu là nó đang đẹp lộng lẫy. Nhưng ở đây, nó là con bịnh, đồng
hạng với tất cả con bịnh khác.
Một ngày, tôi chống gậy xuống trại III đến hai lần, lần nào
tới nơi, tôi cũng đứng lại nơi cửa trại, để thở dốc một hơi, rồi mới vào được.
Á Lìl đoán biết tình cảm của tôi đối với nó, nên lần nào,
mắt nó cũng sáng lên, khi nghe tiếng gậy của tôi nện cồm cộp trên gạch.
Từ năm lên chín, mãi đến bây giờ, nghĩa là từ năm bị bán và
đưa sang nước “An Nam”, con nô tỳ nầy chưa được ai nói ngọt với nó lời nào cả.
Bây giờ, bỗng nhiên có một dân mặc bi-da-ma riêng, lân la thăm hỏi nó, thì làm
sao nó không rưng rưng lệ sung sướng được.
Mặc dầu chỉ được uống nước cháo với đường hạ, con ở Á Lìl cứ
càng ngày càng hồng hào ra. Con gái, dường như, có dự trữ trong người những sức
mạnh gì như cứ chực vùng lên, không cần ăn gì cho bổ lắm, họ cũng cứ béo tốt ra.
Má Á Lìl cạn dần lên, trông ngon như hai trái đào ở bảy phủ Triều
Châu mà Á Lìl thường ca tụng với tôi.
Trông Á Lìl, tôi nghĩ ngay đến những phi tần bên Tàu ngày
xưa, cũng tuyển lựa trong đám dân “nước lụt” như vầy. Thì ra, con gái Trung
Hoa, ngàn đời, vẫn đẹp và vẫn để mà tiếp tế cho các cung tần. Á Lìl sẽ làm bé
chú chệt già đại phú nào đây, một ngày kia.
Hôm ấy, Á Lìl ngồi dậy được, nhưng còn phải ăn cháo hoa với
hàm-yũu. Cháo với vị mặn giúp Á Lìl tươi tỉnh hẳn ra. Nó tiếp tôi bằng một bài
hát gì đó, tôi không hiểu, nhưng rất thích nghe. Cái giọng mũi của người Triều
Châu, khi hát lên, nghe líu lo rất dễ yêu, nhứt là dễ thương, nghe như là họ
khóc cảnh sống lầm than của họ.
Á Lìl cắt nghĩa cho tôi biết rằng, bài hát ấy nói đến cái
mặt trăng nho nhỏ và tròn tròn. Nó mới giải thích tới đó, thì người nhà chú
Xừng Hinh mang cho nó một gàu-mên cơm. Mắt con Lìl sáng hơn là khi tôi mới vào
thăm nó nữa. Tôi hỏi:
- Nhà đem cơm từ bao lâu rồi?
- Ngóa thèm quá, chỉ mới nhắn đem vô lần đầu thôi.
- Lìl không nên ăn cơm vội. Bác sĩ không có dặn gì sao?
- Bác sĩ nói tiếng Tây, ngóa đâu có hiểu. Bà Sơ biết chút ít
tiếng Annam, dặn đừng cho ăn đồ cứng, ăn thì lủng ruột chết liền.
Á Lìl nói xong cười ngặt nghẹo, một hơi, rồi tiếp:
- Đời thuở nào, ăn cơm lại chết. Chỉ có không ăn cơm mới
chết thôi.
- Lìl không hiểu, chớ ruột Lìl đã bị vi trùng làm cho mỏng
lắm rồi đó.
Á Lìl lại cười một giây nữa, mà rằng:
- Bị thuốc của thằng Tây làm cho mỏng thì có. Thầy biết sao
không? Hổm nay ông Tây chích cho ngóa chết mà ngóa không chết, nên ổng bỏ đói
cho ngóa chết đó.
Á Lìl nói rồi vừa kéo gàu-mên cơm lại, vừa nói:
- Ăn cơn với ngừng (gừng) nấu dấm thì tốt lắm, như người
Annam ăn với muối tiêu vậy mà, chết sao được.
Tôi bối rối quá. Hôm ấy có Má Mẹ, người cai quản các bà Sơ,
từ Sàigòn lên Bình Dương thanh tra, nên bà Louise bận tiếp đón bà Mẹ Bề Trên
ấy, không còn ai cho tôi cầu cứu để thuyết lý Á Lìl. Các thầy khán hộ thì đã
dặn con bịnh cữ kiêng xong là nghe tròn bổn phận, không theo dõi họ để ngăn cản
gì nữa. Còn tôi, tôi ngại một điều, mà cũng chẳng khỏi.
Khi tôi giựt lấy gàu-mêm cơm, thì Á Lìl giận dỗi trách:
- Cố lứ nói thương ngóa, sao không cho ngóa ăn cơm?
- Vì thương mới không cho ăn.
Thật thế. Nếu Á Lìl chỉ là một cô gái xấu xí, tôi cũng không
nỡ để cho nó tự tử một cách gián tiếp như vậy. Huống chi trong mấy ngày vui
mừng tái sanh ấy, tôi lại điên dại mà yêu đứa nô tỳ nầy.
Lìl cười gằn hỏi:
- Thương gì lại bỏ đói?
- Vì ăn thì chết ngay.
- Đời thuở nào, ăn cơm lại chết. Chỉ có không ăn cơm mới
chết thôi.
Á Lìl lập lại câu hồi nãy, rồi khóc mùi mẫn.
Thật là em nhỏ, mất miếng ăn một cái là khóc bù lu, bù loa.
Nhưng không sao, tôi sẽ dỗ em nhỏ, thì em nhỏ nín chớ gì.
Tôi định bụng như thế, nhưng tôi lầm.
Lần đầu tiên, tôi rờ đến Á Lìl. Tôi vuốt tóc trán nó và nói
rằng:
- Lìl nín đi, rán nhịn, rồi vài bữa khỏi hẳn, tôi sẽ đưa Lìl
đi ăn tửu lâu Triều Châu Đại La Thiên ở Chợ Lớn, có nhiều món ngon
bằng một vạn thứ cơm gừng dấm nầy. Ở Đại La Thiên có chè thịt heo nè, có cù lao
nè.
Nhưng Á Lìl cứ khóc, khóc như mẹ chết không bằng, lâu lắm nó
mới nói được trong tấm tức, tấm tưởi:
- Ngóa nhớ tía má của ngóa quá. Tía má ngóa vì không có cơm
ăn nên chết. Tía ngóa chết đi được một tháng, thì má ngóa bán ngóa cho Xừng
Hinh lấy tiền mua gạo cho mấy em của ngóa ăn. Nhưng cả nhà ăn giỏi lắm được
mười ngày, chắc rồi cũng chết hết. Cơm sao lại giết người? Không cơm mới nguy
chớ!
Nghe Á Lìl nhắc tới nguồn gốc nó, tôi đau xót vô cùng. Cơm
là giấc ác mộng của người Trung Hoa từ mấy ngàn thế hệ nay, cho đến đỗi họ gặp
nhau, chào nhau bằng câu: “Ăn cơm chưa?”
Nhưng làm thế nào cho con bé dại dột nầy hiểu rằng, không
cơm thì chết đã đành, mà có cơm, lắm khi cũng chết.
Vả, Á Lìl không cả quyết ăn vì thèm nữa, mà ăn để trả thù sự
chết đói của cả nhà nó, thì làm sao mà thuyết phục nó được. Có lẽ nó đang nhìn
cơm, mà nói thầm: “Ừ, ngày xưa, cha mẹ tao không có mầy nên chết, bây giờ gặp
mầy đây, tao có dung tha đâu! Tao ăn cho sống dai, mặc kệ lũ nó bày điều, đặt
chuyện”.
Biết nói làm sao cũng không xong, tôi xách gàu-mên mà đi;
sau lưng tôi, Á Lìl chửi rủa om sòm bằng tiếng Tàu. Nếu nó mà rượt theo được,
chắc nó một mất, một còn với tôi, để cướp cơm lại.
Chiều hôm ấy, tôi trốn luôn, đến sáng ngày hôm sau mới
dám chống gậy qua trại III.
Á Lìl vắng mặt trên giường. Thấy tôi ngơ ngác tìm quanh, một
bà lão vừa ho sù sụ, vừa nói:
- Nó chết đêm rồi thầy à, hồi năm giờ sáng, người ta đã
khiêng nó xuống nhà xác.
- Trời ơi! Sao lại chết? Tôi giậm chân mà hỏi câu ngớ ngẩn
ấy.
Người khán hộ ở đâu sau lưng tôi đáp hộ bà lão:
- Chảy máu ruột!
- Sao lại chảy máu ruột?
- Vì ăn!
- Trời ơi!
Bà lão ho, rồi lại nói:
- Thầy giựt cơm của nó mà trốn đi, thì chiều lại, người nhà
nó đem cơm vô nữa. Nó ăn xong, tối lại kêu đau bụng, vằn vật tới khuya mới chết.
- Sao bà không mời bác sĩ dùm nó?
- Có, tôi có cho bà Sơ hay, bả có kêu thầy đây.
Bà chỉ vào thầy khán hộ, thầy ta lắc đầu thở ra và giải
thích:
- Tôi có tiêm thuốc cho nó, nhưng không gọi bác sĩ...
- Sao vậy?
- Vô ích. Chỉ có sang máu mới có một chút xíu hy vọng cứu
nó. Nhưng ai sẽ cho máu nó? Còn thuê người để lấy máu thì tiền đâu?
Là con trai, tôi không khóc được. Nhưng lòng tôi đã tơi bời
như áo mục phơi dưới gió to. Đứng tần ngần giây lâu, tôi hỏi bà lão:
- Nó có nói gì hay không bà, lúc nó hấp hối?
- Có. Nó có kêu thầy...
- Kêu tôi? Có nhắn gì hay không ?
Nó kêu khóc rằng: “Thầy hai ơi, té ra, quả thật không cơm
cũng chết, mà ăn cơm cũng chết. Ngóa nghèo dốt, biết đâu. Trước kia tía má của
ngóa nghèo nên không ăn cơm, ngày nay ngóa nghèo nên không biết, hai lần đều
chết. Thầy hai ơi, ở lại mạnh giỏi nhá!”
Tôi không còn là con trai nữa, nhưng tôi không khóc tiếc
thương một cô gái đẹp. Tôi chỉ khóc vì một gia đình sống không tên, không tuổi
bị thảm kịch cơm làm tuyệt nòi, chỉ còn một mống thôi. Mống ấy trôi dạt đi xa
ngàn dặm, qua cái xứ có cơm nhiều nầy, mà lại cũng không thoát khỏi thảm kịch
cơm.
Ngày nay, mỗi khi nghe một người Trung Hoa chào ai: “Ăn cơm
chưa?”, tôi bâng khuâng nhớ lại mối tình yêu đầu và nao nao buồn mối tình
thương đầu của tôi.
BÌNH NGUYÊN LỘC
2017/02/19
Ai ơi! *
Ai ơi ! Sắc nước hương trời
Đong đầy cặp mắt ngập lời đáy tâm
Kể từ đấy đến mươi năm
Hỏi thầm đây đó thấm đầm nhớ nhau?
Tình như gió nhẹ nước xao
Bướm vờn hoa nở nhụy trao mấy từng
Cố kềm tim sao mãi rưng
Có làm đẩm ướt cánh rừng lá tơ?
Anh Tú
February 19, 2017
*Mượn vần của Nhỏ Ơi của Hồng Băng:
2017/02/18
Mấy Xuân
Thời gian vội bước đà bao dặm
Xứ lạ quê người trãi mấy Xuân
Quê ta có én về mùa ấm
Đất khách chim di ẩn tiết hàn
Xuân về mai rực vàng cành lá
Đông đến thông ngàn bạch tuyết hoa
Nhớ đến Xuân nhà … ôi rộn rã
Quên sao Xuân lạ … quá qua loa
Khúc Giang
Xuân Đinh Dậu
Xuân Đinh Dậu
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)