Hiển thị các bài đăng có nhãn Khánh Hà. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Khánh Hà. Hiển thị tất cả bài đăng

2020/04/21





BỖNG DƯNG

Đời đưa ta đến những nơi không ngờ
Ta đã qua, qua bao nhiêu bến bờ
Ta đã đi như giòng sông trôi xa
Mà hình như còn đây một quê nhà

Tấm ảnh xưa ta chợt nhìn đêm qua
Năm mươi năm, ôi thời gian quá xa
Biết làm sao sống lại thời xưa cũ
Con đường nào về ngày xanh của ta

Phảng phất đâu đây hương hơi một thời
Hoàng hôn xưa lấp lánh cuối chân trời
Ôi! Chiều nay ta khao khát được về
Được lang thang trong cơn mê cuối đời 

Khánh Hà
Na Uy, April 2020

2019/01/16

Ảnh: Anh Tú
TUỲ DUYÊN

Tôi làm thơ để qua giờ
 Để qua ngày đợi tháng chờ năm mong
Bao xuân hạ rồi thu đông
Một mình đi giữa mênh mông đất trời
Khác gì hạt bụi chơi vơi
Giữa đời gió bão đâu nơi an bình
Đảo điên bám lấy chút tình
Sắc không, không sắc, quên mình là ai
Tứ đại giả hợp hình hài
Mong manh như giọt sương mai đầu cành
Không ngừng cảm thọ diệt sanh
Tùy duyên mọi sự an lành thân tâm

Khánh Hà
2019

2018/05/16


NHỮNG TƯỞNG

Buổi tôi về cô đơn và lạc lỏng
Bơ vơ tìm thăm những dấu chân xưa
Đâu thuở hẹn hò ai đón ai đưa
Con phố rỗng thênh thang còn đứng đợi

Người yêu dấu bước qua đời rất vội
Chưa cùng nhau đi lại quãng đường xanh
Tìm bóng trăng vời vợi chiếu qua mành
Tìm tiếng gió xạc xào trong khóm trúc

Nhà mình xưa, con ngỏ sâu hun hút
Bờ rào cao, giàn mướp trái đong đưa
Cây xoài già, chim ríu rít buổi trưa
Hoa giấy tím phất phơ trên vòm cổng

Tôi mơ cùng người đi tìm giấc mộng
Thăm những lâu đài thành quách cổ xưa
Thăm bến sông nào vẳng tiếng chuông đưa
Hàn San Tự nửa đêm ai thức giấc

Lầu Hoàng Hạc, hạc vàng xưa bay mất
Còn bài thơ man mác tận ngàn sau   
Bờ tang thương, sông núi có phai màu
Ta gởi lại chút tình riêng, qua đó

Chút tình riêng đọng trong hồn cây cỏ
Tôi với người trong một giấc chiêm bao
Những tưởng cuối đời tóc bạc bên nhau
Chỉ còn lại cô đơn và lạc lỏng.

Khánh Hà

2018/03/17

Bến sông Tiền-Vĩnh Long/Ảnh Khánh Hà cung cấp

Bên Bờ Sông Cũ

Mênh mông trời nước một vùng
Bờ xưa bến cũ muôn trùng cách xa
Tìm đâu nữa một mái nhà
Cùng nhau sớm tối vào ra một thời
Hởi giòng nước Cổ Chiên ơi!
Lênh đênh  Đại thủy bình (*) trôi phương nào
Bờ sông sóng vỗ nao nao
Thoáng nghe hương gió cù lao thổi về
Quanh co mấy nẽo đường quê
Vườn ai hoa trái bốn bề tươi xanh
Tìm đâu nữa một mái tranh
Cùng nhau nối giấc mộng lành dỡ dang
Kiếp bèo mây hợp rồi tan
Bên bờ sông cũ bàng hoàng, ngẩn ngơ.

Khánh Hà
(*) lục bình

2018/03/12

Mộng M

Mặt trời lên, nắng chói ngoài vườn
Sao lòng ta như có vết thương
Đau đau trong ngực, cay trong mắt
Tự nhủ có chi đâu mà buồn

Người đã xa thì vẫn là xa
Nếu có lần tưởng người-của-ta
Hãy vui lần đó, thôi cũng đủ
Thuận duyên thì hết khổ đó mà

Chỉ vì chút linh hồn vi-diệu
Cảm mạo phong hàn theo nắng mưa
Lang thang đi khắp trong trời đất
Mãi kiếm tìm mà đã gặp chưa?

Tưởng đã gặp mà như chưa gặp
Tưởng như gần mà thật rất xa
Mơ hồ đi giữa cơn mộng mị
Hiện tại này vừa đến đã qua.

Khánh Hà

2018/02/25


Như Giấc Mộng

Như giấc mộng. Đời như giấc mộng
Ngẩn ngơ thương xót cõi người ta
Một thời xưa ngây thơ, hy vọng
Thoáng chốc đây, ngơ ngác tuổi già

Ngoảnh nhìn lại trùng trùng dâu bể
Bao người thân ái đã lìa xa
Cha mẹ, anh em đều khuất bóng
Tìm đâu thấy nữa một quê nhà

Quê người đất khách, ai ngờ được
Lê bước tha hương đến cuối đời
Em vẫn giữ ngôi đền quá khứ
Có tuổi thơ ta, kỷ niệm một thời.

Khánh Hà



2018/02/17

Như Mây Trắng Bay
Image result for Mây trắng bay
Rồi một ngày vết thương hết đau
Lòng thản nhiên, bình an biết bao
Thời gian sẽ chữa lành tất cả
Kinh nghiệm ngàn đời, chẳng phải sao ?

Năm mươi năm rồi sáu mươi năm
Ngoảnh nhìn thật đã quá xa xăm
Gánh hành trang nặng oằn kỷ niệm
Quảng đời xưa đó chợt mù tăm

Thì ra tất cả là ảo mộng
Vô thường, giả hợp kiếp nhân sinh
Bao nhiêu hạnh phúc và đau khổ
Bởi đắm chìm trong cõi vô minh

Đến đi, sinh diệt trong trời đất
Như mảnh trăng kia khuyết lại đầy
Chấp nhận vô thường là lẽ thật
Lòng nhẹ nhàng như mây trắng bay!

Khánh Hà

2018/01/15

Khu Rừng Lau*
Related image
Khu rừng lau! Khu rừng lau
Tấm hình gợi nhớ một thời nào
Ngây thơ, mơ mộng, "yêu văn nghệ"
Thích đọc, thích làm văn biết bao

Con đường đi học, qua nhà sách
Ghé xem báo mới đã về chưa?
Bách Khoa ,Sáng Tạo, rồi Hiện Đại...
Thế Kỷ Hai Mươi, số mới vừa

Image result for nhà sách khai trí trước 1975

Bao nhà văn lớn , như cổ thụ
Che mát khung trời thơ mộng xưa
Một vài nhân vật trong tiểu thuyết
Hiển hiện giữa đời như nắng mưa

Có phải ta yêu "Khu rừng lau"?
Làm sao về lại những ngày nào
Hai thành phố kiểng chân ngóng đợi
Ai biết đời ra sao ngày sau

Những bông lau trắng nghiêng trong gió
Trắng cả trời xưa, trắng lối về
Gió miên man thổi trong trời đất
Gió cuốn về đâu những cơn mê

Khánh Hà
January 14,2018
*Tên truyện của  nhà văn Doãn Quốc Sĩ và bài thơ cảm tác khi xem tấm ảnh rừng lau bên trên.



2018/01/11

Mùa Đông Năm Nay
Mùa đông năm nay
Có phải lạnh hơn những mùa đông trước?
Tôi ngồi co ro trong một góc đời
Nhìn tuyết bay phơi phới ngoài trời
Rừng thông trắng xóa
Những mái nhà trắng lan man khói tỏa
Lòng tôi lan man như vệt khói ngoài trời

Chợt nhớ một câu vừa đọc được:
Trong truyện dịch ngày xưa
"Mùa đông năm nay ông tôi thấy lạnh
hơn những năm trước."
Ngày ấy tôi còn quá nhỏ
Nhưng cũng hiểu ông tôi đã già

Mới đó mà đã hơn bảy chục năm qua
Tôi cũng thành người già rất vội
Vì chợt thấy mùa đông này rất lạnh
Bảy mươi năm vụt qua nhanh
Tựạ hồ trong chớp mắt
Mọi biến cố của cuộc đời
Thoáng qua như giấc mộng
Tất cả buồn vui chợt rả tan như bọt sóng
Chỉ còn đây giòng sông êm đềm tĩnh lặng
Lững lờ trôi vào cõi mênh mông.

Khánh Hà

2017/12/14

Nói Với Trái Tim

Trái tim nhỏ bé của tôi ơi!
Em đang bất an, tôi biết rồi
Em đang trăn trở sai nhịp đập
Muốn nói cùng tôi, em đau thôi

Tôi biết làm gì để giúp em?
Khi em đau, tôi càng đau hơn
Tay chân rời rã, lòng tê tái
Nghe mình quặn thắt cả ruột gan

Giá mà có thể ôm em được
Để nói một đời em trong tôi
Tình sâu đậm nồng nàn, tha thiết
Bao nhiêu năm cũng chẳng đổi dời

Cho dẫu cuộc đời luôn dời đổi
Không có gì vĩnh cữu,  em ơi
Thì ta vẫn bên nhau trọn kiếp
Đến khi cùng nhắm mắt lìa đời

Khánh Hà

2017/12/09

Ảnh: Anh Tú 2017
CÒN CÓ AI

Sao quá là vất vả
Vượt qua hết một ngày   
Và còn đêm nay nữa
Rồi lại tới ngày mai

Giống như người bệnh nặng
Đang chống chọi tử thần
Từng phút giây tuyệt vọng
Chỉ một mình một thân

Người bệnh hi vọng sống
Lành bệnh và vui tươi
Tôi hi vọng gì nữa
Khi người đã xa người

Tôi sẽ sống ra sao
Với đầy hồn thương đau
Từng tháng ngày lặng lẽ
Đời đời không thấy nhau

Giữa trùng trùng im lặng
Tôi khóc trong chiều nay
Âm thầm giòng lệ nóng
Đời có ai , còn ai?

Khánh Hà

2017/12/01

Vòng vo dác dác quanh co
Trở về nhà cũ khơi tro tìm tàn
AnhTú
Mai Tôi Về

Mai tôi về ngủ trên đồi
Có đất ôm ấp, có trời chở che
Trăng sao vằng vặc bên hè
Ngày nhìn mây nổi, đêm nghe gió đàn
Đã qua rồi những hợp tan
Bao năm lữ khách dậm ngàn ruỗi dong
Như con ngựa chạy giáp vòng
Màn đua khép lại, tay không ra về
Dậm dài, chân mõi, lòng mê
Thấy gì hoa cỏ bên lề đường đi
Bắt đầu lại được, ước chi
Chánh niệm từ mỗi bước đi trên đường

Khánh Hà


2017/11/11

Related image
Sao Im Lặng Quá

Sao im lặng quá buổi chiều nay
Hình như chỉ có tiếng thở dài
Lá phong ửng đỏ trong vườn nắng
Lặng lẽ cành phong gió nhẹ lay

Làm sao trở lại ngày xưa cũ
Ta sẽ đi hoài trong giấc mơ
Có em tóc úp bờ vai nhỏ
Người một bến sông mãi đợi chờ

Giờ thôi người cứ như núi xanh
Bởi tình trần thế rất mong manh
Bốn mùa cây cỏ thay màu áo
Đá vẫn trơ trơ đá nỡ đành

Người cứ lững lờ như mây bay
Phiêu du cho hết tháng năm dài
Mây tan mây tụ theo mùa gió
Để lệ đầm đìa trong mắt ai

Khánh Hà

2017/10/26


Vàng phai

Thì thôi buỗi sáng đã qua
Thì thôi người đã xa ta thật rồi
Sương mù giăng mắc đầy trời
Sao tâm thức bỗng chơi vơi giữa dòng
Còn nguyên đây cõi bụi hồng
Đã kề bến giác vẫn không quay về
Chạy tìm ai giữa cơn mê
Người đi đâu mất, bốn bề quanh hiu
Bàn tay buốt lạnh trong chiều
Lòng run như thể mới yêu lần đầu
Vàng phai thắm nhạt về đâu
Đành như nước chảy qua cầu, thế thôi.

Khánh Hà

2017/10/18

Related image
Thời Gian Còn Lại

Hãy trân trọng thời gian còn lại
Một ngày, một tuần hay bao lâu
Chẳng biết lúc nào thì khép lại
Bỏ lại sau lưng thế giới sầu

Đáng lẽ ra cuộc đời quá đẹp
Trời sanh ai cũng có nụ cười
Nếu tặng nhau mỗi lần gặp mặt
Là cho nhau một món quà vui

Trong thiên nhiên bao nhiêu kỳ thú
Từ đóa hoa nhỏ bé bên đường
Đến khí trời, núi non, sông biển
Và khoảng không mầu nhiệm khôn lường

Chung quanh ta tràn đầy ân sủng
Nếu mở lòng cảm nhận tình thương
Không tham cầu si mê vọng tưởng
Thế giới ta cả một thiên đường

Khánh Hà

2017/10/06

Image result for cô đơn
Điệp Khúc

(Hạnh phúc hôm nay là cội nguồn của đau khổ ngày mai)

Tôi lại ngồi bất động
Nhìn thời gian trôi qua
Nghe nỗi gì quằn quại
Trong trái tim đã già

Đã bao lần như thế
Tôi biết rồi một ngày
Chỉ còn tôi ở lại
Một mình giữa trần ai

Bao nhiêu năm lặng lẽ
Từng ngày lại từng ngày
Mặt trời xa ấm áp
Gởi tia nắng ban mai

Cũng có khi mưa gió
Đất trời buồn ủ ê
Nhớ lời ai đã nói
"Đi đâu cũng trở về"

Hôm nay người không về
Một ngày buồn lê thê
Bao giờ mới chấm dứt
Cơn đồng thiếp điên mê

Khánh Hà

2017/09/25


Giòng Thời Gian

                           ( Nhân nghe Thái Thanh hát bản Buồn Tàn Thu của Văn Cao)

Thời gian đi sao em còn đứng đó
Chẳng có gì còn lại nữa đâu em
Người nhạc sĩ tài hoa nay đã chết
Một thời xưa đã khuất bóng bên thềm

Tiếng hát đó sao nồng nàn, tha thiết
Vượt không gian và vượt cả thời gian
Như tiếng chuông ngân trong chiều diễm tuyệt
Rồi buổi hoàng hôn cũng vội phai tàn

Người nghe nhạc cùng em rồi cũng biệt
Dù đã có  lần hẹn ước xưa sau
Non sông kia bỗng chốc cũng thay màu
Chuyến đò dọc đêm trăng tàn mộng mị

Tình em tưởng  là thiên thu vạn kỷ
Cũng chỉ là cái bóng của ngày qua
Từng tế bào trong xương thịt trong da
Cũng thay đổi, cũng không ngừng sinh diệt

Thì em ơi chẳng cần chi nuối tiếc
Lần lượt rồi tất cả sẽ ra đi
Cuộc đời là một chuỗi những chia ly
Chút hạnh ngộ, cám ơn lòng tử tế

Khánh Hà

2017/09/05

Image result for ghế trống trong vườn
Ranh Giới Của Vùng Lãng Quên

Ôi! Ranh giới của vùng lãng quên
Một ngày bỗng thấy đứng kề bên
Ngoảnh nhìn lại quảng đời chìm nổi
Như bọt bèo giữa dòng lênh đênh

Cuối cuộc đời ai quên ai nhớ
Dù nhớ hay quên đều cũng buồn
Người quên, mất sạch toàn gia sản
Kẻ nhớ, hồn mang bao vết thương

Tưởng tượng một ngày ta trắng tay
Chẳng còn nhớ được mình là ai
Quên mất cửa nhà, quên tên tuổi
Ngơ ngơ ngác ngác ngày lại ngày

Ký ức làm người ta bị thương
Đôi khi phảng phất một mùi hương
Đủ làm sống lại thời quá vãng
Lòng chợt đau nỗi nhớ điên cuồng

Buỗi sáng nắng non còn nguyên đó
Mảnh vườn xanh thơm ngát mùa hè
Chiếc băng gỗ nhớ bàn tay phủi
Cho em ngồi chỗ bóng mát che.


Khánh Hà

2017/08/14

Image result for mưa trên mái tranh
Một Ngày Chờ Đợi

Một ngày chờ đợi mõi mòn
Người đâu không thấy, trời còn mưa sa
Người đâu hởi người của ta
Tình, tiền rồi cũng chỉ là phù vân
Nhớ ai đã nói một lần
"Bao giờ N được sờ làn áo M"
Áo em nước mắt ướt mềm
Người đi, đi mất, ngoài thềm mưa tuôn
Tới đây nước đã xa nguồn
Buông tay.rồi cũng phải buông thôi mà.

Khánh Hà

2017/08/03

MÀU THỜI GIAN
Related image
Dòng sông xưa đã qua đời
Tôi về ngơ ngác dưới trời tiêu sơ
Bãi trơ, nước cạn xa bờ
Hàng dừa nghiêng bóng phất phơ gió vờn

Một mình tôi với cô đơn
Tiếng chim quốc quốc gọi hồn ai đây
Tưởng người về qua chốn này
Chao ôi! Chỉ thấy lá cây rơi buồn

Người đi  như nước bỏ nguồn
Mặc cho con suối đang tuôn mạch sầu
Chút tình hư ảo về đâu
Chưa thu mà đã úa màu thời gian

Khánh Hà