2018/09/18



CHỢT NHỚ

Vô tình em liếc nhìn tôi
Rồi quay mặt ngó xa xôi mĩm cười
Vô tình mắt đã giết người
Thêm vạt áo trắng chết tươi hồn này !

Đa tình nhuốm bịnh từ đây
Ước mơ trộn với ngất ngây lạ lùng
Đêm ngày nghĩ ngợi lung tung
Làm sao gặp lại mi nhung một lần !

Chợt nhớ sao lắm bâng khuâng
Tim lòng vẫn nóng dù thân héo gầy?
Chút vui để sống lất lây
Khi ta còn được tặng ngày cho thêm !

Anh Tú
September 18, 2018

2018/09/15


THONG DONG

Người đi .Người đã đi luôn
Sao còn chờ đợi cho buồn cho đau?
Còn gì để nói với nhau
Thời gian còn lại được bao nhiêu giờ?

Có gì đâu, một giấc mơ
Đứng làm chi mãi bên bờ ly tan
Thong dong gió núi mây ngàn
Bận lòng chi chuyện nhân gian đổi dời

Hôm qua nằng nặng mây trời
Rồi mưa rồi gió tơi bời cỏ cây
Hôm nay rạng rỡ một ngày
Nắng vàng lấp lánh trải đầy vườn xanh

Vui buồn rồi cũng qua nhanh
Chỉ là cảm thọ quẩn quanh tâm nguời
Bình an còn mãi nụ cười
Như Lai thường trụ giữa đời sắc không.

Khánh Hà

2018/09/10



ĐI XE ĐÒ

-Chú Hai dành cho cháu một chỗ như thường lệ. Ngày mai, chuyến sớm nhất.

Bến xe tại Ngả Ba Cần Thơ thuở những năm đầu thập niên 1960-1970 có hai hảng xe lớn chạy tuyến Vĩnh Long - Sài Gòn, Nhan Nhật và Hiệp Thành, cạnh tranh nhau ráo riết. Tôi thích đi hảng Nhan Nhật hơn vì ít khi ghé dọc đường rước khách.

Khi xong bậc Trung học Đệ nhị cấp tại tỉnh nhà, tôi tiếp tục bậc Đại học tại thủ đô  Sài Gòn thuộc Việt Nam Cộng Hoà lúc bấy giờ, nổi danh là Hòn Ngọc Viễn Đông.

Sau những ngày học hành mệt nhọc, thỉnh  thoảng cuối tuần tôi nhớ nhà, hoặc cần tiếp tế nên về Vĩnh Long, xong sáng sớm thứ hai trở lên cho kịp buổi học. 

Mấy chú bán vé của hai hảng tôi quen nhẵn mặt, họ biết tôi muốn gì khi dặn vé trước.

Dạo đó "bắc" <hay phà> Mỹ Thuận còn ... nên qua đò phải chờ đợi, nhanh nhất cũng mất nửa tiếng đồng hồ. Nhìn lưu lượng xe đậu chờ, ai thường qua lại đều đoán được thời lượng phải...dùng vào việc "nhởn nhơ" cho đở chán: mua quà, ăn uống, đọc báo, tán gẫu, nhìn sông nước nhấp nhô, ghe thuyền xuôi ngược, lục bình lững lờ trôi... Thi sĩ thì có thể làm thơ, trai tơ thì tán đào, gái đẹp thì mộng mơ...

Hai bên đường xuống phà của hai bờ sông đầy quán xá , người bán rong thức ăn thức uống, đặc sản mùa nào cũng có, nem Nha Mân, cây trái bốn mùa... Hành khách phải xuống xe, ngược xuôi tấp nập. Cảnh kẻ bán, người mua rộn rịp, trả giá, cãi cọ, thậm chí chửi bới nhau... như vỡ chợ!
Tôi bị người bán mắng tục một lần khi hỏi giá rồi không mua vì họ nói thách "trên mây" mà là con trai nên không quen trả giá đôi co, làm thinh nên ra cớ sự.

Do kinh nghiệm đó nên sau này khi muốn mua món gì ở đây tôi ra điều kiện trước với người bán là tôi có quyền trả giá, có quyền không mua mà người bán không bực để chửi bới om sòm bởi vì đa phần mấy bà, cô buôn bán nơi đây rất dữ dằn. Thật ra kẻ hiền lương cũng có nhưng thiểu số.

Một lần, tôi và một bạn đi xuống "bắc", gặp hai cô đi trước mặt với áo vàng áo xanh, chúng tôi "ngâm nga" :

" Áo nàng vàng tôi về yêu hoa cúc
Áo nàng xanh tôi mến lá sân trường" ( Nguyên Sa).

Hai nàng bấu vai nhau, chân ngập ngừng, cười khúc khít.

Từ "bắc" Mỹ Thuận đến Ngã ba Trung Lương, rẽ trái đi Sài Gòn, rẽ mặt vào chợ Mỹ Tho, xe ngừng cho hành khách xả hơi. Nơi này cũng có quán ăn, bán hàng rong đặc biệt là mận nổi tiếng trái lớn rất ngon.

Từ Trung Lương trở lên Tân An hai bên đường là những vườn trồng rau cải xanh tươi. Tân An có cầu Bến Lức to nhất thuở ấy trên tuyến đường này. Gần cầu dân bài bán khóm khá ngon, khách hàng thường là những ai đi xe con và thỉnh thoảng mới có dịp xe khách bất chợt dừng do một lý do nào đó.

Mỗi lần qua Cầu Bến Lức, tôi luôn nhớ đến người chị duy nhất của tôi, chị Hồng Yến, "ở" tại một nơi nào đó của mảnh ruộng bên đầu cầu. Mẹ tôi cho biết chị bị bệnh, mất và chôn cất lúc tám tuổi lúc ba má tôi đi buôn bán xuôi ngược trên sông khi ngang đây.

Còn nhiều kỷ niệm nữa về những chuyến xe đò Sài Gòn-Vĩnh Long …

Do đường dài, tôi phải tìm một việc nào đó để quên thời gian trôi qua chậm chạp và nhàm chán; chuyện bây giờ mới kể.
Thuở còn thanh xuân nhất là phái nam nên nếu có hành khách nữ trẻ tình cờ ngồi ghế kế bên thì chuyến xe đường xa này sẽ làm quên hẳn mọi chuyện quanh mình, mong thời gian chuyến xe kéo dài càng lâu càng tốt. Tìm cách làm quen, nếu người đẹp chấp nhận thì chuyện trò giữa hai người trẻ khác phái chắc chắn thú vị. Ba, bốn giờ nói chuyện cho vui mà điều cần giữ là lịch sự, đứng đắn, không sàm sỡ để đừng xảy ra chuyện mất mặt với toàn hành khách trên xe và để khi chia tay nhau còn chút lưu luyến, biết đâu lần sau gặp nữa. Khi tôi đặt vé với câu "Chú dành cho tôi một chỗ như thường lệ " là chú bán vé biết làm việc gì giùm tôi. Đơn giản là có cô trẻ nào đi một mình thì chú giữ chỗ kế bên cho tôi. Dĩ nhiên việc này khi được khi không. Gặp người đẹp mà đi với ba hoặc má thì nên ngồi xa ra.

Dù thế nhưng gặp mấy chị biết mặt mà không có quen thì ngồi im co ro... như người xa lạ; như lần tôi và một người bạn thân cùng lớp <anh Lê Thành Nghiệp, xưa trọ học tại nhà bà Sáu Rớt đường Xóm Bún>ngồi liền nhau trên cùng hàng ghế với hai chị mà chúng tôi biết cả … lý lịch, nhà ở đường Gia Long.Từ ngày tốt nghiệp đi làm, lớn lên, lập gia đình thì những chuyện  làm quen trên xe như thuở học trò/ sinh viên không dám nghĩ tới.

Còn bao nhiêu kỷ niệm êm đềm như thả hồn ngắm đồng lúa xanh rờn hay chín vàng, hay đồng đầy rạ khô sau mùa gặt, đồng nước nổi  mênh mông, những kỷ niệm khủng khiếp do chiến tranh gây ra đắp mô, giật mìn, phục kích, bắn tỉa, máu đổ chết người.

Từ ngày sống xứ người, lần đầu đi xe đò Hoàng đưa vợ chồng chúng tôi từ Los Angeles đến San Jose khiến tôi nhớ  và nhắc lại vài hoài niệm đi xe đò Lục Tỉnh dể thương hay không dể thương nhưng tất cả đều khó quên này.

Anh Tú
Trên đường bay ngược mặt trời<từ California về Connecticut>
April 22, 2015.

2018/08/23


CHUYỆN " CÁI GIỌNG SÀI GÒN " 


Giọng Sài Gòn cũng như văn hóa và con người Sài Gòn là một sự pha trộn và giao thoa đến hợp nhất của nhiều nơi. Đó là những người Chăm bản địa, những người khách Hoa, những người miền Trung đầu tiên đến đất Gia Định… Từ đó hình thành một loại ngôn ngữ vừa bản địa, vừa vay mượn của những người đi mở đất…

Giọng người Sài Gòn được xem là giọng chuẩn của miền Nam, cũng như giọng người Hà Nội được xem là giọng chuẩn của miền Bắc. Giọng chuẩn tức là giọng không pha trộn, không bị cải biến đi qua thời gian. Như nói về giọng chuẩn của người Hà Nội, người ta nói đến chất giọng ấm nhẹ, khi trầm khi bổng, khi sắc khi thanh, và chẳng ai phủ nhận người Hà Nội nói chuyện rất hay và “điêu luyện”. Cái “điêu luyện” ấy như thuộc về bản chất của người Hà Nội mà chỉ người Hà Nội mới có được. Nếu nói là người Việt Nam nói như hát, thì đúng ra chỉ có người Hà Nội là “nói như hát” mà thôi, họa chăng chỉ có giọng Huế của người con gái Huế trầm tư mới cùng được ví von thế… 

Người Sài Gòn thì khác, giọng Sài Gòn cũng khác. Không ngọt ngào… mía lùi như một số người dân Tây Nam Bộ ven vùng sông nước mênh mang chín rồng phù sa; không nặng nề cục mịch như người miền Đông Nam Bộ nóng cháy da thịt; giọng người Sài Gòn cũng ngọt, nhưng là cái ngọt thanh hơn, nhẹ hơn. Đó là chất giọng “thành thị” đầy kiêu hãnh của người Sài Gòn, chẳng lẫn vào đâu được mà dù người khác có bắt chước cũng khó lòng. Dường như qua nhiều năm cùng với đất Gia Định – Sài Gòn phù hoa trong nhịp sống thì giọng nói của người Sài Gòn cũng trở nên “cao sang” hơn. Dù vậy, có cái “thanh” của một vùng đất một thời là thủ phủ Nam Bộ, nhưng cũng chẳng mất đi đâu cái mộc mạc không bỏ được của cái gốc chung Nam Bộ.

Giọng người Sài Gòn nói lên nghe là biết liền. Ngồi nghe hai người Sài Gòn nói chuyện cùng nhau ở một quán nước, bên đường hay qua điện thoại, dễ dàng nhận ra họ. Cái giọng không cao như người Hà Nội, không nặng như người Trung, mà cứ ngang ngang sang sảng riêng… Mà điều đặc biệt trong cách người Sài Gòn nói chuyện cùng nhau là mấy từ “nghen, hen, hén” ở cuối câu… Người miền khác có khoái, có yêu người Sài Gòn thì cũng vì cách dùng từ “nghen, hen” này. Khách đến nhà chơi, chủ nhà tiếp. Khách về, cười rồi buông một câu: “Thôi, tôi dìa nghen!” – Chủ nhà cũng cười: “Ừ, dzậy anh dìa hen!”. Nói chuyện điện thoại đã đời, để kết câu chuyện và cúp máy, một người nói: “Hổng còn gì nữa, dzậy thôi hen!” “Thôi” ở đây nghĩa là dừng lại, kết thúc, chấm dứt gì đó. Hai đứa bạn nói chuyện cùng nhau, bắt gặp cái gì vui, quay đầu sang đứa kế bên: “Hay hén mậy?” bằng giọng điệu thoải mái… 

Người Sài Gòn nói riêng và miền Nam nói chung, có thói quen dùng từ “dạ” khi nói chuyện, khác với người miền Bắc lại dùng từ “vâng”. Để ý sẽ thấy ít có người Sài Gòn nào nói từ “vâng”. Khi có ai gọi, một người Sài Gòn nói “vâng!” là trong dáng dấp của câu nói đó có giọng đùa, cười cợt. Khi nói chuyện với người lớn hơn mình, người dưới thường đệm từ “dạ” vào mỗi câu nói. “Mày ăn cơm chưa con?” – “Dạ, chưa!”; “Mới dìa/dzề hả nhóc?” – “Dạ, con mới!”… Cái tiếng “dạ” đó, không biết sao trong cảm giác nghe của một người Sài Gòn với một người Sài Gòn thấy nó “thương” lạ… dễ chịu mà gần gũi, nhẹ nhàng mà tình cảm lắm lắm. Cảm giác nó thật riêng so với những nơi khác. Nghe một tiếng “dạ” là biết ngay tên này là dân miền Nam cái đã rồi hẵng hay.

Một người miền khác, có thể là Bắc hoặc Trung, diễn tả một khoảng thời gian ngắn vài ngày thì nói “Từ bữa đó đến bữa nay”, còn người Sài Gòn thì nói “hổm nay”… người khác nghe sẽ không hiểu, vì nói chi mà ngắn gọn ghê. (Lại phát hiện thêm một điều là người Sài Gòn hay dùng từ “ghê” phía sau câu nói để diễn tả một sắc thái tình cảm riêng. Tiếng “ghê” đó chẳng hàm ý gì nhiều, nó mang ý nghĩa là “nhiều”, là “lắm”. Nói “Nhỏ đó đẹp ghê” nghĩa là khen cô bé đó lắm vậy.) Lại so sánh từ “hổm nay” với “hổm rày” hay nghe ở các vùng quê Nam Bộ, cũng một ý nghĩa như nhau, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau. Nghe người Sài Gòn dùng một số từ “hổm rày, miết…” là người Sài Gòn bắt chước người miền sông nước vậy. Nhưng nghe vẫn không trái tai, không cảm thấy gượng, vì trong người Sài Gòn vẫn còn cái chất Nam Bộ chung mà. 

Nghe một đứa con trai Sài Gòn nói về đứa bạn gái nào đó của mình xem… “Nhỏ đó đẹp lắm!”, “Nhỏ đó ngoan!”…Tiếng “nhỏ” mang ý nghĩa như tiếng “cái” của người Hà Nội. Người Sài Gòn gọi “nhỏ Thúy, nhỏ Lý, nhỏ Uyên” thì cũng như “cái Thúy, cái Uyên, cái Lý” của người Hà Nội thôi.

Giọng nói người Sài Gòn không sang trọng, điệu đà như giọng người dân đất Bắc, cũng chẳng trầm lắng, thanh thanh như tiếng Huế Thần Kinh, cái giọng Sài Gòn đi vào tai, vào lòng, vào cách cảm, và nỗi nhớ nhung của người Sài Gòn lẫn dân miền khác bằng sự ngọt ngào của sông nước Nam Bộ, bằng cái chân chất thật thà của truyền thống xa xưa, và bằng cả cái “chất Sài Gòn” chảy mạnh trong từng mạch máu người dân Sài Gòn. Đi đâu, xa xa Sài Gòn, bỗng dưng nghe một tiếng “Dạ!” cùng những tiếng “hen, nghen” lại thấy đất Sài Gòn như đang hiện ra trước mắt với những nhớ thương…

Giọng người Sài Gòn đôi khi diễn đạt cùng một câu nói, nhưng lại bằng nhiều cung bậc giọng điệu khác nhau lại mang ý nghĩa khác nhau. Đám nhỏ quậy, nghịch phá, người chị mắng, giọng hơi gằn lại và từng tiếng một, có chút hóm hỉnh trong đó: “Dzui dzữ hen!”. Đám bạn cùng tuổi, ngồi chơi chung, cười đùa, một người nói giọng cao cao vui vẻ: “Dzui dzữ hen!”… Người Sài Gòn có thói quen hay “đãi” giọng ở chữ cuối làm câu nói mang một sắc thái khác khi hờn giận, khi đùa vui như: “Hay dzữuuu”, “Giỏi dzữưưu…!” Nghe người Sài Gòn nói chuyện, trong cách nói, bắt gặp “Thôi à nghen”, “Thôi à!” khá nhiều, như một thói quen và cái “duyên” trong giọng Sài Gòn. 

Người Sài Gòn nói chuyện, không phát âm được một số chữ, và hay làm người nghe lẫn lộn giữa âm “d,v,gi” cũng như người Hà Nội phát âm lẫn các từ có phụ âm đầu “r” vậy. Nói thì đúng là sai, nhưng viết và hiểu thì chẳng sai đâu, đó là giọng Sài Gòn mà, nghe là biết liền. Mà cũng chẳng biết có phải là do thật sự người Sài Gòn không phát âm được những chữ ấy không nữa, hay là do cách nói lẫn từ “d,v,gi” ấy là do quen miệng, thuận miệng và hợp với chất giọng Sài Gòn. Ví như nói “Đi chơi dzui dzẻ hen mậy!” thì người Sài Gòn nói nó… thuận miệng và tự nhiên hơn nhiều so với nói “Đi chơi vui vẻ hen!”. Nói là “vui vẻ” vẫn được đấy chứ nhưng cảm giác nó ngường ngượng miệng làm sao đó.

Nói một ai đó chậm chạp, người Sài Gòn kêu: “Thằng đó làm gì mà cứ cà rề cà rề… nhìn phát bực!” Nghe cứ như là đùa, chẳng làm câu nói nặng nề lắm. Một người lớn hơn gọi: “Ê, nhóc lại nói nghe!” hay gọi người bán hàng rong: “Ê, cho chén chè nhiều nhiều tiền ít coi!”… “Ê” là tiếng Sài Gòn đó, coi gọi trổng không vậy mà chẳng có ý gì đâu, có thể nói đó là thói quen trong cách nói của người Sài Gòn.

Mà người Sài Gòn cũng lạ, mua hàng gì đó, thường “quên” mất từ “bán”, chỉ nói là “cho chén chè, cho tô phở”… “Cho” ở đây là mua đó nghen. Nghe người Sài Gòn nói chuyện với nhau, thường bắt gặp thế này: “Lấy cái tay ra coi!”; “Ngon làm thử coi!”; “Cho miếng coi!”; “Nói nghe coi!”… “Làm thử” thì còn “coi” được, chứ “nói” thì làm sao mà “coi” cho được nè? Vậy mà người Sài Gòn lại nói, từ “coi” cũng chỉ như là một từ đệm, dân Sài Gòn nói dzậy mà. Ngồi mà nghe người Sài Gòn nói chuyện cùng nhau thì quái lắm, lạ lắm, không ít người sẽ hỏi: “mấy từ đó nghĩa là gì dzậy ta?” – Mà “dzậy ta” cũng là một thứ “tiếng địa phương” của người Sài Gòn à. Người Sài Gòn có thói quen hay nói: “Sao kỳ dzậy ta?”; “Sao rồi ta?”; “Được hông ta?”… Nghe như là hỏi chính mình vậy đó, mà… hổng phải dzậy đâu nghen, kiểu như là nửa hỏi người, nửa đùa đùa vậy mà.

Tiếng Sài Gòn là thế đó, nếu bạn giả giọng Sài Gòn nói chuyện, dù có giống cách mấy mà bỏ quên mấy tiếng đệm, mấy tiếng Sài Gòn riêng riêng này thì đúng là… “bạn hông biết gì hết chơn hết chọi!”

Trích lại từ bài viết “Cái giọng Sài Gòn” của tác giả Hải Phan

2018/08/11

Ảnh: Internet

NƯỚC, QUÊ MUÔN THUỞ

Muôn thuở quê tôi vương vấn vương 
An Lương con rạch nhỏ thân thương
Quanh co lờ lững êm đềm chảy
Chuyên chở tháng năm nghĩa miệt vườn.

Muôn thuở láng giềng tình đậm đà
Cháu con
tiếp nối bước ông, cha
Vun bồi ruộng rẫy
gìn nhân nghĩa
Cuối xóm đầu thôn sống thuận hoà
.

Muôn thuở nước tôi tên Việt Nam
Sáng ngời chữ S dáng hiên ngang
Lạc Hồng
dòng giống danh bất khuất
Miên viễn sinh tồn vang vẻ vang.

Muôn thuở lời thề với tổ tiên
Bốn ngàn năm núi sông hồn thiên
Nội thù rồi sẽ thành tro bụi
Lũ giặc liệu hồn chớ lấn biên.

Anh Tú
August 11, 2018

2018/08/09


Ở TRONG CỔ TÍCH

Ở đây đâu phải quê mình
Dẫu em con suối vô tình chảy qua
Dẫu tôi hóa cội thông già
Trăm năm đứng đó thiết tha reo buồn

Tới đây nước đã xa nguồn
Qua ngàn dâu biển, qua truông cơ cầu
Bọt bèo tan tác về đâu
Soi trong hạt lệ còn màu phân ly

Hương mùa xưa dẫu tàn đi
Còn trong mộng mị chút gì chưa phai
Quê mình không ở đời này
Ở trong cổ tích mỗi ngày một xa

Khánh Hà

2018/08/04

Tranh: Phi Rôm
TÔI YÊU

Tôi yêu cảnh sắc quê mình
Xanh rờn lá mạ yên  bình làm sao
Tôi yêu buồng chuối , ngọn cau
Có dòng sữa mẹ ngọt ngào thắm môi
***
Tôi yêu mỗi sáng quê tôi
Cha lo đồng áng,  Mẹ bồi liếp rau
Tôi yêu , yêu đến dạt dào
Giọt mồ hôi đổ thắm màu áo cha
***
Tôi yêu, yêu đến thiết tha
Mỗi hôm chiều xuống nhớ Bà chuyện xưa
Tôi yêu vạt nắng lưa thưa
Mỗi chiều ngóng đợi buồn chưa hết buồn
***
Tôi yêu những buổi mưa tuôn
Bên thềm đếm giọt mưa buồn rơi rơi
Tôi yêu, yêu lắm cuộc đời
Đã luôn ban tặng tuyệt vời cho tôi

Phan Lương

2018/08/03





BỒ CÂU, CHIM SẺ

Lại một ngày đầu xuân
Đến thăm thành phố biển
Nắng  vàng tươi rưng rưng
Trên luống hoa sương đọng

Kìa những con bồ câu
Lông mỗi con một màu
Trắng , xám, nâu đủ cả
Đầm ấm đi bên nhau

Chúng đi trên vệ đường
Mổ mồi trong đám cỏ
Đầu gục gặc dễ thương
Không đánh nhau giành giật

Chúng rủ rỉ rù rì
Không biết nói chuyện gì
Biết có ai nhìn ngắm
Cả bầy vụt bay đi

Bỗng dưng mà nhớ quá
Những nơi mình đi qua
Trời Paris mùa hạ
Sân nhà thờ Đức Bà

Bao nhiêu là chim sẻ
Ríu rít đi loanh quanh
Chỉ cần giơ mẩu bánh
Cả bầy đến rất nhanh

Đám bố câu lẩn quẩn
Trên những lối cỏ xanh
Chờ đợi những miếng bánh
Từ tay em tay anh

Ở một nơi nào đó
Trong bom đạn chiến tranh
Bồ câu và chim sẻ
Thân xác có tan tành?

Khánh Hà
Kiel thứ sáu 13/04 2018

2018/07/30


NHỮNG GIAO MÙA*

HẠ
Nắng hanh nồng vuốt ve thềm
Hong khô suối tóc lưng mềm lả lơi
Nghĩ gì môi nở nụ tươi
Phải chăng em trải ra phơi tình hồng?

THU
Xanh rờn sâu thẳm mênh mông
Trời thu đang chớm ...bao lòng chờ say
Vài làn hương thoang thoảng bay
Lẩn len trong gió lung lay lá vàng

ĐÔNG
Thu đi Đông đến không màng
Vòng tay em quấn mộng vàng ai khuân
Mặc hoa trắng rụng đầy sân
Đôi mắt say đắm trong ngần ước mơ

XUÂN
Sương mai bám gương đục lờ
Nụ hoa hàm tiếu đang chờ bên song
Rồi đây đầy ắp nắng hồng
Bước chân dung dẻ tiển đông xuân về

Anh Tú
07/30/2018
 *Mượn vần của TÌNH KHÚC BỐN MÙA của Nhật Quang:
http://tongphuochiep-vinhlong.com/2018/07/tinh-khuc-bon-mua-cua-nhat-quang/comment-page-1/#comment-75978                                                                                                            




2018/07/29



Tơ Tình

Khi thương thì gọi là mình
Hờn nhau nghiêng ngã “chữ tình”… mình ơi!
Mai nầy duyên nợ cạn vơi
Trách ta hay trách ông trời vẩn vơ?

Dệt tình chớ dệt “tình hờ”
Hoa không ươm mộng đợi chờ tình thu
Mưa không trĩu giọt sa mù
Trăng không buồn nở đêm mờ hơi sương

Lá duyên nếu gởi người thương
Thì xin giăng sợi tơ vương mượt tình! …

Yên Dạ Thảo
29.05.2018