HƯƠNG XƯA
Tình mất vui khi đã vẹn câu thề
Đời chỉ đẹp những khi còn dang dở.
Hồ Dzếnh
Dòng sông Long Hồ nước chia ba ngõ
Hòa Tịnh, An Lương, Phú Đức...những rạch quê
Nơi có trường làng đơn sơ đôi lớp
Cho đám học trò chân đất ngô nghê.
Dĩ vãng hơn năm mươi năm xa thẳm
Ngỡ hôm qua ...mỗi lần nhớ quay về:
Em ngồi đó, tôi đứng ngay cửa lớp
Ngắm nhìn em với tất cả đa mê.
Ngỡ hôm qua ...mỗi lần nhớ quay về:
Em ngồi đó, tôi đứng ngay cửa lớp
Ngắm nhìn em với tất cả đa mê.
Mười một tuổi tình học trò như thế
Có sớm không vào thuở tuổi ngây thơ?
Tình yêu đến tôi làm sao cưỡng được
Với tình em tôi chỉ biết ngẩn ngơ.
Hai lớp học trường làng liền một vách
Thầy chấm bài vội lén bước sang bên
Có sớm không vào thuở tuổi ngây thơ?
Tình yêu đến tôi làm sao cưỡng được
Với tình em tôi chỉ biết ngẩn ngơ.
Hai lớp học trường làng liền một vách
Thầy chấm bài vội lén bước sang bên
Một giây ngắm cũng thỏa lòng thương nhớ
Kỷ niệm này ngàn năm vẫn không quên.
Hai xuồng nhỏ hằng ngày bơi đến lớp
Dòng sông thân thương bao lượt đi về
Háo hức theo sau em từng con nước:
Khi lớn khi ròng xuôi ngược miền quê.
Háo hức theo sau em từng con nước:
Khi lớn khi ròng xuôi ngược miền quê.
Thời gian trôi qua ...tình thêm thắm thiết
Dõi theo người ...ta từng bước chân đi
Không nói dù chỉ một lời thố lộ
Không nói dù chỉ một lời thố lộ
Xin biết cho… tôi luôn giữ tình si!
Văn Khoa đó trời xanh và mây trắng
Khoa Học đây nắng cháy với mưa dầm
Cửa Bắc Sài Gòn một lần gặp mặt
Cùng chào nhau... tôi là kẻ thương thầm.
Lần đầu chào nhau như trao ngỏ ý
Cũng là lần từ giã ...biệt hai nơi.
Nhủ lòng giữ kỷ niệm này muôn thuở
Tình một chiều... nên không vẹn em ơi!
Anh Tú
December 22, 2009