Dừng lại em!
Cho tôi ngồi bẻ gãy muộn phiền
Để quên đi lớp sần sùi không muốn nhớ
Qua một thời trót ngộ nhận bình yên
Là dằn vặt nổi chìm trăn trở…
Khi nước mắt chưa trôi bụi lắng trong hồn
Dòng xanh sớm vẫn hoàng hôn quá khứ!
Dừng lại em!
Cho tôi lấy hơi gọi lại tên mình
Đã bỏ quên trong ngăn đời vị kỷ
Chỉ có nhịp đập trái tim định hình chân lý
Dồn dập yêu thương khi vắng bóng quê nhà
Bao năm dài dằng dặc trôi qua, trôi qua…
Tôi như cánh chim di vô tình phớt phủi!
Dừng lại em!
Tiếp sức tôi hôn nồng nàn sông núi
Mảnh đất, tình người chưa đến đổi mất nhau
Giọt máu lòng có mùi ngọn cỏ, gốc rau
Đã vẽ lại ánh nhìn sai bản chất
Và tôi gọi tên em trong yên bình rất thật
Như bữa cơm chiều đạm bạc đủ ngưởi thân…
Phong Tâm
03.05.2018
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét