2021/09/22

CÓ MỘT CUỘC TÌNH

“Tình đầu hay tình cuối, khi một ngày một người đã ra đi…”

Thế là anh đã rũ áo ra đi, đến một nơi mà anh sẽ không thể nào quay trở lại.  Nhà doanh nhân, nhà từ thiện, nhà yêu nước… Bùi Khả Trình đã xuôi tay sau tám mươi mùa xuân vui buồn trên đất.  Thôi nhé anh, nghìn thu vĩnh biệt.  Cuộc tình chúng mình chỉ đến thế mà thôi.

***

My lặng lẽ rời khỏi mộ phần theo dòng người tiễn đưa anh, họ cũng đang lặng lẽ ra về.  Những tiếng thì thầm to nhỏ tiếc thương người bạn, người anh, người chủ, người đồng sự, người ân nhân trong tiếng xào xạc của lá khô âm vang theo từng bước chân tạo nên điệp khúc buồn rưng rức. 

My lê bước chân vô vọng dẫm lên một cành khô kêu “rắc”, tiếng kêu khô khan như mũi dao nhọn xoáy vào trái tim My khoét một vệt cuối cùng cho vỡ tan màng mủ bưng kín lâu nay nhức nhối, nhức nhối.  Vết thương này hôm nay phải được nặn, được rửa, được chùi cho sạch để ngày mai kéo da non và chờ ngày lành hẳn.  Nàng ôm ngực ngồi vào xe, khóa cửa, gục đầu vào tay lái, đôi vai run lên bần bật theo từng tiếng nấc cố nén vào lòng ngực nhưng lại bướng bỉnh bật ra ngoài. 

Bài thơ My đã đọc tới đọc lui bao nhiêu lâu nay: 

“Hai mươi bốn năm xưa, một đêm vừa gió lại vừa mưa.

Dưới ngọn đèn mờ, trong gian nhà nhỏ,

Hai cái đầu xanh kề nhau than thở:

– Ôi đôi ta, tình thương nhau thì vẫn nặng,

Mà lấy nhau hẳn là không đặng,

Để đến nỗi, tình trước phụ sau,

Chi cho bằng sớm liệu mà buông nhau…”(**)

Đó là chuyện của người ta, còn chuyện chúng mình tính đến nay đã hai mươi bảy năm bốn tháng mười tám ngày rồi đó anh?  

Giá mà nghe được anh sẽ mỉm cười và bảo: “Em thật là chi tiết đó.”  Câu này anh đã từng nói với em mà. 

Đó là năm 1980, em được tuyển vào làm nhân viên cho khách sạn của anh.  Anh là một doanh nhân thành công với tuổi đời rất trẻ.  Qua Mỹ năm 1975 năm năm sau anh đã là chủ nhân của hai khách sạn lớn tại New York.  Với gương mặt phúc hậu, thái độ nhu hoà, ánh nhìn sâu lắng, ngày đầu gặp anh, em thật bối rối khi đụng phải ánh mắt ấy.  Anh đến tận bàn làm việc của em đưa tay vuốt vào bông hoa đang nở trong bình rồi nhìn em:

“Cô là nhân viên văn phòng mới tuyển vào à?”, anh quan tâm. 

“Dạ. Có gì không ạ?”

Em trả lời với giọng hơi bướng bỉnh.  

“Ồ, chúc mừng cô. Tôi nghĩ rằng cô sẽ rất thích và sẽ ở đây lâu dài giúp chúng tôi.” Anh thân mật chìa tay.

Sau đó anh bảo em cho xem bản tường trình chi tiết trong ngày, nhìn kỹ chi thu được cập nhật từng giờ, phút, giây, anh giả giọng diễn viên Tàu và lừ mắt : “Cô… thật là chi tiết đó”. Sau chữ “đó” dài giọng anh cười vẻ hài lòng. Em đã nguýt anh thật dài, anh nhìn sững vào mắt em, ngập ngừng:

“Wao, cô nguýt tôi dài đến đỗi… mắt có đuôi rồi kìa.”

Ảnh: Thought Catalog/Unsplash

Em đỏ mặt vì tự dưng bị trêu mà không biết trả lời sao vả lại chưa rõ anh giữ nhiệm vụ gì trong khách sạn này? Anh chào em và huýt sáo một điệu nhạc vui rời khỏi phòng.     

Em đã bị cuốn hút vào ánh nhìn của anh, vẻ đàn ông và cử chỉ thoáng đãng của anh khiến em bối rối. Anh là mẫu người lý tưởng mà em hằng ước mơ, đàn ông phải ra đàn ông, em không cần người đẹp trai em chỉ cần người có phong cách “nam nhi”. Từ hôm ấy em điểm trang thêm một chút, chọn y phục kỹ hơn một chút, đi làm sớm hơn một chút và tưởng tượng thêm một chút về người trong mộng của mình.  

Thời gian trôi qua, càng ngày anh càng thân thiết hơn, không có chút ngăn cách nào giữa liên hệ hai chúng mình.  Mỗi ngày em hiểu anh thêm, mỗi ngày anh nhìn em khác hơn và nồng nàn hơn. Vì anh không đến khách sạn thường nên em nghĩ có lẽ anh là quản lý làm việc bán thời gian, mỗi tuần chỉ đôi ba ngày. Em bắt đầu biết nôn nao trông ngóng, em ngơ ngẩn bần thần như người sắp bệnh khi anh đi xa hàng tuần. Em nhắm mắt thấy đang đi dạo phố cùng anh; đang dọn cơm cho anh trong căn phòng chỉ có hai đứa; đang tựa cửa đón anh về và ôm chầm khi anh bước vào nhà. Em mơ mộng, em hy vọng, em ước ao, niềm ước ao của tuổi thanh xuân với một mái gia đình lý tưởng. 

Rồi… khi biết anh là chủ khách sạn, em lặng đi một lúc, rồi không ai xô nhưng em rơi tõm vào hụt hẫng. Tại sao anh là ông chủ giàu có, tại sao em là nhân viên quèn, tại sao và tại sao???  Bao nhiêu câu hỏi tại sao đến với em, đêm về em nằm vắt tay lên trán tự vấn lòng: “Người ơi gặp gỡ làm chi? Trăm năm biết có duyên gì hay không?”. Em trăn trở, em sụt sùi, em tự trách mình, trách anh. Từ đó em khép kín ước mơ, đi làm như cái bóng vì biết rằng em ở một địa vị thấp kém, xa cách anh nhiều.  

Phía nữ nhân viên ngồi lại thường rù rì rằng ông chủ đẹp trai lại độc thân vui tính có ai dám mơ làm bà chủ không?  

Cũng có tin rằng ông chủ có vợ con bên Việt Nam đang chờ bảo lãnh qua (?)  

Bàn chuyện phiếm là chuyện của “ba bà bốn chuyện” nhưng tuyệt nhiên có những chuyện mà họ không hề biết nên không hề bàn. 

Đó là chuyện thật bất ngờ hôm em làm ca đêm thay cho chị Hằng anh mang đến phần súp nóng bảo: “Thưởng cho nhân viên giỏi.” 

Đó là chuyện bức thư tỏ tình anh gửi cho em sau một năm biết nhau, kèm theo lẵng hoa hồng tươi thắm, đẹp hơn mơ ước của em. 

Đó là chuyện em vẫn chưa trả lời có yêu anh hay không? Làm sao em dám nói yêu anh khi mà anh đang trong cương vị “chủ nhân”. Em sợ khi em trả lời anh sẽ thắc mắc liệu có phải em yêu anh thật lòng một tình yêu nam nữ hay em yêu anh vì anh đang ở địa vị giàu sang.  

Đó là chuyện trái tim cứ giải thích: “Tình yêu không phân biệt giai cấp, địa vị, tuổi tác” vì anh hơn em đến hai mươi tuổi. 

Đó là chuyện anh mặc áo phủ kín đầu đứng dưới cây cổ thụ to, giữa trời tuyết giá chờ đợi em vén màn cửa sổ gửi anh một nụ hôn theo gió rồi mới ra về, lãng mạn quá phải không anh?

My nức nở trên tay lái, ký ức ùa về, dồn dập gõ mạnh cửa tâm hồn cô đơn bao nhiêu năm tháng khép kín trong tĩnh lặng. My không quan tâm đến bầu trời đang gầm thét, sấm chớp đang xẹt qua xẹt lại trên không, mây đen từ đâu kéo đến vần vũ. Trời sắp đổ mưa rồi đó anh, như đêm mưa mình ngồi với nhau bên tách cà phê nóng để nghe anh dốc tỏ nỗi lòng. Anh đã hôn vào đôi mắt em đang khép chặt, cố ngăn dòng lệ đang chực trào, giọng anh chùng thật thấp:

“Xin lỗi em và xin em hiểu lòng anh, anh yêu em cho đến chết.  Anh sẵn sàng gây dựng một cơ sở cho em ở tiểu bang khác.  Anh sẽ bảo bọc đời em, nhưng…(anh ngập ngừng) anh không thể kết hôn với em được vì tương lai con anh, anh phải bảo lãnh vợ con qua đây cho tròn hai chữ “nghĩa, tình” vì gia đình vợ đã đóng vàng cho anh đi vượt biên, anh phải có trách nhiệm với họ.  Anh gặp em muộn màng nhưng em là người yêu đầu đời của anh. Anh sẽ bay qua hằng tuần với em, anh sẽ bù đắp đầy đủ anh không để em thiệt thòi đâu. Hãy nghe anh đi em, đừng khóc nữa em, anh đau lòng lắm, anh xin thề với em anh không lừa dối em đâu”. Anh nói một hơi dài như sợ em ngắt lời. 

Em bụm miệng anh, em tin anh mà, em không muốn anh thề; gục đầu vào bờ vai rắn chắc của anh mà mặc cho đôi dòng lệ cứ tuôn tràn ướt đẫm áo anh.

“Anh ơi, em không thể, cho dù em yêu anh đến mức độ nào, cho dù anh yêu em đến đỗi có thể moi quả tim ra để trên bàn tay anh, em cũng không thể làm kẻ thứ ba”. Em nghẹn ngào, rấm rức.  

Thế đó, mặc cho anh nài nỉ, van xin, em vẫn quyết định nói tiếng “không”. Sau nhiều đêm thức trắng, giọt vắn giọt dài ướt đẫm lọn tóc mai, em thầm hát câu: 

“Tóc mai sợi vắn sợi dài. Lấy nhau chẳng đặng thương hoài nghìn năm”. (***)

Mình lấy nhau chẳng đặng rồi anh ơi. Một tháng trước ngày gia đình anh đoàn tụ em xin nghỉ việc. Em muốn anh để hết tâm trí vào lo chuẩn bị cho mái ấm gia đình của anh đừng bận tâm đến em nữa. Em đã chọn cho mình một quyết định. Ra đi trong âm thầm, đến nơi ở mới trong âm thầm và sống những ngày lặng lẽ nơi ấy thật âm thầm. Xoá hết những gì dính líu đến mình, em trở thành con người mới với tên thường gọi mới, sống thu mình không giao du bè bạn. Em không cho anh một manh mối nào, một cơ hội nào để tìm ra em; em xa lánh tất cả trốn về một thành phố nhỏ rất gần gũi với thiên nhiên nhưng lại xa đô thị trong một trại nuôi gà của gia đình bạn. 

Không phải dễ dàng mà thực hiện ý định của mình, đã đôi lần em nghĩ: “Không cần cưới hỏi, không cần hôn thú nhưng được sống với anh là vui rồi, là hạnh phúc rồi. Ở Mỹ có năm mươi tiểu bang, vợ con anh ở một tiểu bang, em ở tiểu bang khác thì có gì dính líu đến nhau đâu. Có ai biết gì đâu mà bẻm mép cho lộn xộn gia đình anh. Em và anh xứng đáng được hưởng hạnh phúc riêng của mình vì anh đã bảo em là người anh yêu cơ mà…”. Ấy nhưng, em không thể chìu theo trái tim được vì toà án lương tâm em cứ gióng lên từng hồi chuông cảnh tỉnh.

Thôi thì chia xa, thôi thì xem như một giấc mơ đẹp đã hết, tỉnh giấc chỉ còn lại một mình thôi.  

Anh yêu ơi, anh biết không, em đã đếm từng ngày, em đã ghi vào từng trang nhật ký hết ngày này sang ngày khác, hết tháng này sang tháng nọ, hết năm nọ qua năm kia. Rồi những trang nhật ký ấy sẽ được tóm lại bằng hai từ chua chát và thật mỉa mai “dĩ vãng”. Vâng tất cả sau mỗi một ngày trôi qua đều trở thành dĩ vãng, ngày hôm qua là thuộc về dĩ vãng phải không anh?

Em thường ngồi thừ người thầm hỏi: “Nơi đó, trong ngôi nhà đầy đủ mọi thứ, sang trọng nhất nhì thành phố, anh thật sự có hạnh phúc bên vợ đẹp con ngoan không?”. Em không biết, chỉ biết là tuy cách xa nhưng em vẫn dõi theo anh qua tin tức trên báo, đài truyền hình, truyền thanh.

Anh vẫn làm việc, vẫn thành công, và vẫn là người chồng tốt, người cha tốt trong gia đình. Là một doanh nhân lỗi lạc trên thương trường, là một ông chủ nhân từ với mọi người. Em mừng vì vợ anh đã sánh vai bên anh cùng làm những công việc từ thiện mà ai cũng quý mến, yêu thương. Trong nạn đói năm 1984 ở Ethiopia anh đã tặng cho tổ chức cứu trợ nạn đói hai máy bay trực thăng để làm phương tiện vận chuyển. Anh hào phóng và rộng tay với những kẻ khốn cùng, em biết rõ, anh không vì phô trương nhưng vì lòng nhân ái vô lượng của anh. Em còn nhớ trong một buổi ăn tối trên tàu, nhìn ra biển mênh mông dưới ánh sáng vằng vặc của vầng trăng mười sáu, anh thì thầm bên tai em:

– Biển nhân từ với anh nên mới đưa anh đến bến bờ bình an này để được gặp em.  Anh muốn sống bao dung, nhân ái và rộng lượng như biển vậy.  Em chịu không?

Em đã trả lời anh bằng một nụ hôn nhanh phớt qua môi rồi quay mặt tránh nụ hôn trả của anh. Sau này xa anh rồi, mỗi khi nhớ đến những giây phút hai đứa bên nhau em tiếc sao mình lại hẹp hòi với anh quá vậy? Còn anh thì luôn tôn trọng em không làm điều gì khiến em buồn, anh nói: “Em không cho phép thì anh sẽ chờ, anh không muốn em hiểu lầm rằng anh lợi dụng em. Anh yêu em thật lòng, anh trân trọng em vì em là của quý đối với anh”. Em đã nguýt dài, phụng phịu khi nghe anh nói và chỉ biết cám ơn anh bằng cách kéo bàn tay anh ủ lên trái tim đang đập rộn ràng.  

Ảnh: Suhyeon Choi/Unsplash

Hàng đêm em vẫn ngước lên bầu trời cao qua khung cửa sổ cầu nguyện với Chúa yêu thương, xin Ngài gìn giữ và ban phước cho anh, em cũng tạ ơn Ngài đã giúp em không phạm vào điều răn: “Chớ lấy vợ hay chồng người”. Em tạ ơn Ngài đã cho anh thành công rực rỡ trên thương trường. Báo, đài đưa tin anh đã đóng góp bạc triệu trong quỹ cứu trợ nạn nhân của sự kiện khủng bố chín một một (9/11) năm 2001. Năm 2003 Liên hiệp người Mỹ gốc Á đã vinh danh anh là “Nhà từ Thiện”. Ở nơi đó anh có biết mắt em đã rực sáng niềm vui, em chạy vội ra sân quỳ xuống vạt cỏ non nhìn lên bầu trời mùa Hạ đầy sao lung linh mà gọi tên anh không ngớt, trái tim hét lớn trong lồng ngực: “Em yêu anh. Anh nhân từ quá, anh rộng lượng quá!”. Ở nơi đó anh có nghe? Em biết tính anh mà, lúc nào anh cũng muốn ôm hết những kẻ khốn khổ trên thế giới vào lòng. 

Tháng 5 năm 2004, em đã về Washington DC để hoà vào cộng đồng người Mỹ gốc Việt mừng anh được trao Giải Đuốc Vàng, giải thưởng vinh danh của cộng đồng Việt tại Mỹ. Anh có biết em đã vui đến mức nào không? Vui đến rơi lệ. Vui nhưng lại đau lòng lắm, vui vì mừng cho anh, đau lòng vì thấy anh đó mà như nghìn trùng xa. Lòng thì muốn chạy đến với anh nhưng trí óc không cho phép và đôi chân chẳng thể dời đi. 

“Hai bên giáp mặt chiền chiền.  Muốn nhìn mà chẳng dám nhìn lạ thay” (*)  

Anh luôn dõi mắt vào đám đông có lẽ anh muốn tìm em giữa đám người đang đứng đó, ôi “bụng làm dạ chịu” em đã tự quyết định thì em phải gắng chịu xót xa một mình. Bấy giờ anh đó em đây, nhưng “Ai ra đường nấy, ai nhìn được ai” (*)

Những lúc nhớ nhung vùng dậy, em muốn phone cho anh để chỉ nghe anh nói vài câu, hoặc đến gặp anh một lần gục đầu vào lòng anh để được anh vỗ về, cho thỏa lòng mong nhớ. Nhưng anh ơi, con tim em quá yếu đuối không chịu nỗi sự kiện cáo của lương tâm nên em cứ sống trong đơn lẻ để rồi: “Sớm ngơ ngẩn bóng, đêm năn nỉ lòng” (*)

Tháng 8 năm 2005, em laị nghe tin anh đến tận Houston để cứu trợ nạn nhân bão Katrina hàng trăm ngàn Mỹ kim.  Một số tiền không nhỏ anh đã chi ra để an ủi những mảnh đời tan vỡ, họ sẽ vui mừng và biết ơn anh. Nhưng anh đâu mong họ biết ơn, anh chỉ mong vá víu những tấm lòng rách nát, những mảnh đời vỡ tan, có lẽ vì anh nghĩ rằng “Không chừng trong số những con người đó có em?”   

Em mừng vì vợ anh là một phụ nữ có tâm tình và tấm lòng nhân ái như anh, điều này khiến em mãn nguyện vì anh có được một gia đình hạnh phúc. Báo đài và cộng đồng đều khen ngợi và yêu quý vợ anh, có lúc nào đó sự ích kỷ trong em nổi dậy muốn em ganh tị với chị ấy, nhưng… chỉ là một lúc nào đó thôi anh à. Em nhận thấy vợ anh xứng đáng được sánh vai anh bước đi trong thành công và tình yêu của cộng đồng dành cho hai người.  Em đã quyết định là kẻ đứng ngoài cuộc đời anh, là quan khách trong vở kịch đời mà anh và vợ anh là hai diễn viên chính, và hai vai diễn đã thành công tốt đẹp.

Anh đã từng nói: “Anh yêu vợ con khác với tình yêu của anh với em, tình yêu của anh dành cho em đúng nghĩa một tình yêu nam nữ. Đối với vợ con anh yêu bằng tình yêu nhân loại. Anh không biết diễn đạt như vậy đúng không nhưng anh chỉ biết rõ một điều là trái tim anh nói vậy”.

Anh yêu, anh có biết em đã đau khổ dường bao trong chuỗi ngày cô đơn nơi làng quê hẻo lánh ấy. Em càng đau khổ nhiều hơn khi hay tin anh bệnh nặng; em đã vò đầu bứt tóc không biết làm sao để thăm anh, để chăm sóc anh, để mang niềm vui đến cho anh hầu anh chóng lành bệnh. Làm sao và làm sao?  Câu hỏi không có đáp án! 

“Thương càng nghĩ, nghĩ càng đau,

Dễ ai lấp thảm, quạt sầu cho khuây” (*)

Em biếng ăn, chán ngủ, thao thức thâu đêm, hết ra lại vào, hết đi lại đứng, hết đứng lại ngồi.

Bỗng dưng anh bị đột quỵ. Anh nằm trên giường bệnh một thời gian dài mà em không dám đến thăm anh. Em không muốn vợ anh bắt gặp tình cảm của em rồi nghi ngờ và phiền muộn anh. Em không muốn mọi người hiểu lầm anh là một con người không chung thuỷ. Em lại càng không muốn gặp anh với tư cách một người xa lạ. Phải, làm sao em chịu nỗi tình cảnh ấy. Em biết rõ lòng mình, em biết em sẽ vỡ oà khi gặp anh và em sẽ đau khổ lắm khi anh không còn đủ tỉnh táo để nhận ra em.

Ảnh: Ralf Skirr/Unsplash

Rồi cái ngày em lo sợ nhất đã đến, khi đọc trang cáo phó của gia đình anh, hung tin này bóp nghẹt trái tim em. Giữa cái nóng tháng năm mà em lại run bần bật, tim em kêu lên tức tưởi: “Anh ơi, sao lại bỏ em, bỏ vợ, bỏ con, bỏ cả sự nghiệp đã xây dựng bao tháng ngày mà ra đi, anh có còn nhớ đến em không?” 

Em muốn đến nhìn mặt anh lần cuối nhưng em không đủ sức chịu đựng, em quyết định tiễn anh đến nơi an nghỉ cuối cùng. Giờ đây Trời đất cũng thảm sầu với cảnh biệt ly, sấm rền vang, chớp loé lên vắt ngang bầu trời, mưa trút xuống ào ào như cõi lòng My đang giông bão. Mọi người đã đi hết rồi, còn mình anh nằm đây cô đơn lạnh lẽo, My không cam lòng bỏ anh. 

***

Mười phút sau, mưa nhẹ hạt dần rồi tạnh hẳn. My trở lại phần mộ, nâng bức hình anh lên lau khô những giọt nước đọng rồi áp sát vào mặt nấc lên từng hồi tức tưởi: “Bây giờ chỉ còn anh và em, sao anh im lặng, sao anh không nói gì với em đi, anh muốn nói nhiều với em lắm mà.  Anh có buồn không khi giờ phút cuối mà không gặp mặt em? Anh có trông chờ em không? Âu cũng là số mệnh phải không anh? Bao năm qua tuy sống xa anh nhưng em biết rằng sẽ có cơ hội gặp nhau nếu em muốn bất cứ lúc nào. Nhưng từ nay em sẽ không mong có ngày gặp anh vì anh đã bỏ em rồi. Lần này là chính anh bỏ em chứ không phải em bỏ anh như ngày ấy. Thôi anh hãy yên giấc nghìn thu và hãy yên lòng về em. Hôm nay em đến tiễn đưa anh, mai này ai sẽ đưa tiễn em đây? Hãy về với vòng tay yêu thương của đất và hãy mỉm cười với em lần cuối nhé anh. Bây giờ là năm giờ, ba mươi sáu phút, mười hai giây rồi (anh đừng bảo: “Em thật là chi tiết đó”) em về đây. Vĩnh biệt anh.”

My đếm từng bước nặng nề rời xa mộ phần Bùi Khả Trình, nghĩa trang giờ này thật vắng lặng. Nước mắt không thể ngừng rơi, trái tim không đập đều nhịp, đầu óc không thể suy nghĩ điều gì khác hơn sự chia ly vĩnh viễn. 

“Thế là hết, kết thúc một cuộc tình. Bùi Khả Trình ơi, hôm nay anh trở về cát bụi, đời này kiếp này em đã thực sự mất anh”


Truyện ngắn của Chu An

Tháng Sáu 2021


Chú thích: 

(*) Truyện Kiều của Nguyễn Du.

(**) Thơ “Tình Già” của Phan Khôi.

(***) Nhạc phẩm “Tóc mai sợi vắn sợi dài” của Phạm Duy.

Tự truyện viết theo lời kể của một người. Nhân vật và sự kiện có thật nhưng tên đã thay đổi và có ít phần hư cấu. Nếu có sự trùng hợp nào là ngoài ý muốn của tác giả. 

Nguồn:https://saigonnhonews.com/van-hoa-van-nghe/co-mot-cuoc-tinh/

 

Không có nhận xét nào: