2017/10/01

Hiên Xưa

Yêu dấu ạ, có bao giờ chợt thấy
Cánh cửa đời dẫn đến mái hiên xưa
Nhớ thương nhau nên mỗi lúc sang mùa
Giàn bông giấy che nỗi buồn thơ dại

Yêu dấu ạ, mơ thời gian trở lại
Còn gì đâu tờ lịch rớt trong ngày
Giữ mãi cho nhau một chút tình phai
Lần đã tới trong tim hồng xa lắc.

L Hương
24.9.17
Nguồn:
Cảm tác:

Hiên Xưa Yêu Dấu 

Yêu dấu hởi! Hằng thường nghĩ đến
Hiên xưa tạc tượng góc tim tôi
Đến mỗi mùa dâng lên nỗi nhớ
Dạt dào hương vị thuở xa xôi!

Anh Tú
26.9. 17

2017/09/29

Dáng Thu*

Thu qua còn lắng đọng
Thu này lừ đừ trôi
Hương thu ngun ngút vun bồi
Dáng thu điêu đứng anh rồi đó em.

Đêm vào mộng ảo trăng lên
Ngày bay theo lá nhẹ tênh xa gần

Gì nặng thu về bổng nhẹ
Gì khổ buồn cũng chợt quên
Không còn xiêu vẹo chông chênh
Dáng thu xin giữ một bên mong chờ.

Anh Tú
29.9.2017
*Cảm họa từ BÓNG THU của Phong Tâm:
https://anhtuvaban.blogspot.com/2017/09/bong-thu-phia-sau-chieu-rang-ong-truoc.html
Bóng Thu

Phía sau chiều ráng đọng
Trước mặt tháng ngày trôi
Dòng sông thức với lở bồi
Huơ tay chạm bóng thu rồi - Thưa em!

Đường về giội nước trăng lên
Niềm vui tới chậm. Buồn tênh sợ gần

Bước đêm như làn gió nhẹ
Về đâu màu xanh bỏ quên
Thu nầy đã mấy mùa chênh?
Người đi. Dấu nhớ còn bên vườn chờ.

Phong Tâm
22.9.2017

2017/09/25


Giòng Thời Gian

                           ( Nhân nghe Thái Thanh hát bản Buồn Tàn Thu của Văn Cao)

Thời gian đi sao em còn đứng đó
Chẳng có gì còn lại nữa đâu em
Người nhạc sĩ tài hoa nay đã chết
Một thời xưa đã khuất bóng bên thềm

Tiếng hát đó sao nồng nàn, tha thiết
Vượt không gian và vượt cả thời gian
Như tiếng chuông ngân trong chiều diễm tuyệt
Rồi buổi hoàng hôn cũng vội phai tàn

Người nghe nhạc cùng em rồi cũng biệt
Dù đã có  lần hẹn ước xưa sau
Non sông kia bỗng chốc cũng thay màu
Chuyến đò dọc đêm trăng tàn mộng mị

Tình em tưởng  là thiên thu vạn kỷ
Cũng chỉ là cái bóng của ngày qua
Từng tế bào trong xương thịt trong da
Cũng thay đổi, cũng không ngừng sinh diệt

Thì em ơi chẳng cần chi nuối tiếc
Lần lượt rồi tất cả sẽ ra đi
Cuộc đời là một chuỗi những chia ly
Chút hạnh ngộ, cám ơn lòng tử tế

Khánh Hà

2017/09/23

Image result for lá thu bay
Vẩn Vơ Thu Về

Thu về cho lá vàng bay
Chập chờn theo gió sầu lay lắt sầu
Lá xanh... xanh được bao lâu
Cùng cây tròn kiếp vẹn câu nghĩa tình?

VàngÁo
Thu về hoa cúc xinh xinh
Áo vàng rực rỡ chúng mình thương hơn
Thương hơn vắng bóng giận hờn
Sá gì con tạo chập chờn trêu ngươi.

Anh Tú
23.9.2017

2017/09/22


Ai Buồn Hơn Ai

Lênh đênh một chiếc thuyền nan
Rời xa cõi thực trần gian muộn phiền
Tìm miền hạnh phúc bình yên
Ngược dòng sóng bạc triền miên gợn sầu

Sông đời ai biết nông sâu
Chữ tình ai biết ngày nào đổi thay
Thời gian như cánh vạc bay
Lá xanh mơ cũng nhạt phai rơi buồn…

Hợp tan tan hợp vô thường
Người đi người ở … ai buồn hơn ai?

Yên Dạ Thảo
18.09.2017


2017/09/20

Chào Thu

Thu dấu yêu nay trở lại rồi
Bao niềm vui nở rộ trong tôi
Mở lòng tận hưởng quà trời đất
Nắm bắt từng giây quý báu trôi!

Anh Tú
20.9.2017

2017/09/18

Image result for Kinh phật
Đau Thương Hay Hạnh Phúc

Buồn hôm qua , lại buồn hôm nay
Buồn mà không thể nói cùng ai
Nói gì cũng chỉ thêm thê thảm
Vạn pháp vô thường luôn đổi thay

Bao nhiêu thảm cảnh trên trần thế
Tình nghĩa đá vàng cũng nhạt phai
Hỏi từ kim cổ bao nấm mộ
Đã chết đi trong nỗi đọa đày

Nghe Pháp đêm ngày mà chẳng ngộ
Lời Phật như nước đổ lá khoai
Không buông không bỏ thì cứ khổ
Thì đau thương còn đó ngày ngày

Sao không thấy cũng là hạnh phúc
Còn yêu thương dẫu chẳng đợi chờ
Cám ơn người  bao nhiêu kỷ niệm
Một quảng đời như trong giấc mơ

Khánh Hà

2017/09/14


Xuôi Ngược*

Như mùa thu đến hè đi
Chuyện đời kết hợp phân ly lẽ thường
Người đi để lại yêu thương
Vườn sau sân trước nồng hương nghĩa tình

Nếu là duyên nợ ba sinh
Chắc người ở lại giữ mình trước sau.
Lá thu, râu tóc thay màu
Luật trời! Chớ có lao xao cõi lòng.

Thuận khi xuôi nước lớn ròng
Bẽ bàng lúc lội ngược giòng thời gian.

Anh Tú

September 14, 2017
*Tặng người nghĩ rằng mình được tặng.


GÓP LỜI CỦA BẠN BÈ:



LÊNH ĐÊNH CÁNH LỤC BÌNH TRÔI
Đời là cõi tạm đến , đi
Người sau , kẻ trước buồn chi ? Chuyện thường !
Thế nên hãy cứ yêu thương
Nụ cười luôn nở , chan hương , ngấu tình
Sống cho trọn kiếp phù sinh
Gia đình , bè bạn trọn tình trước sau
Bầu trời xanh thẫm một màu
Trời thu êm ả lòng nao nao lòng
Thoắt như con nước lớn , ròng
Lênh đênh cánh lục ngược dòng thời gian

Phan Lương
15/8/2017

Nguyễn Thị Hạnh:

Nhà thơ Anh Tú ạ,

Sống theo qui luật cuộc đời
An nhiên tự tại thảnh thơi tâm mình.



Suối còn nước sẽ còn trôi
Bể sông lặng lẽ trả đời thu xanh
Bốn mùa nắng gió qua nhanh
Có thêm mùa nữa hỏi anh mùa gì ?
Hợp tan tan hợp biệt ly
Rồi ra nhân cuộc vô kỳ đó thôi
Thu về thu cũng về rồi
Thu ơi ở lại thu thời thấy quen

THU VỀ

Thu về lượt gấm thêu ren
Hải đường thạch thảo lồng đèn rũ buông
Gió đưa thoang thoảng làn hương
Sương bay nhẹ hạt trong vườn tầm xuân

Thu vê mây trắng trắng ngần
Nước xanh xanh biếc lá vàng vàng mơ
Nơi hồ liễu xỏa tóc tơ
Nai vàng đi lạc ngác ngơ giữa rừng

Thu về bổng thấy mông lung
Hai người cùng mối tình chung ôm lòng
Say cùng một giấc mơ hồng
Và cùng tỉnh dậy bên đồng heo may

Thu về thi sĩ đắm say
Vần thơ lục bát dễ lay động đời
Nghiêng chao theo ánh mắt cười
Rơi theo nhung nhớ tình người cố nhân .

Ngọc Diệp

My Nguyen:

Huynh Anh Tú ơi! Bài thơ của huynh thật nồng ấm, dạt dào… Muội đã cảm nhận bằng tâm tư một người đơn lẻ, đầy bâng khuâng, nhung nhớ… Theo dòng cảm xúc đó, muội xin có bài họa này huynh nhé!

DÒNG ĐỜI XUÔI NGƯỢC

Thu về hạ lại ra đi
Bèo mây tan hợp, phân ly lẽ thường
Làm sao cho khỏi nhớ thương
Người đi còn đó mùi hương ân tình.

Chẳng còn thề hẹn ba sinh
Thì em vẫn giữ phận mình trước sau
Nhỡ mai tóc có phai màu
Biển dâu dời đổi không xao tấm lòng.

Thân em như nước lớn ròng
Ngược xuôi dầu dãi giữa giòng thời gian!

17/9/2017
My Nguyễn

2017/09/11


Thu Thấp Thoáng

Thềm tây khuất bóng mặt trời
Hướng dương tắt lịm nụ cười hồn nhiên
Gió mùa lay nhẹ lá duyên
Thu vàng thấp thoáng hai miền nhớ nhung

Xa về cánh gió lạnh lùng
Buồn ai nhuộm tím cả khung  trời chiều
Thưa dần vạt nắng nghiêng xiêu
Vương cành hoa rũ đìu hiu góc vườn

Một người nhớ một người thương
Bên thềm hoa mộng nhạt hương sắc màu
Bước thu nhè nhẹ vườn sau
Nghe sương khuya rụng … nghe xao xuyến lòng!

Yên Dạ Thảo
09/09/2019

2017/09/05

Image result for ghế trống trong vườn
Ranh Giới Của Vùng Lãng Quên

Ôi! Ranh giới của vùng lãng quên
Một ngày bỗng thấy đứng kề bên
Ngoảnh nhìn lại quảng đời chìm nổi
Như bọt bèo giữa dòng lênh đênh

Cuối cuộc đời ai quên ai nhớ
Dù nhớ hay quên đều cũng buồn
Người quên, mất sạch toàn gia sản
Kẻ nhớ, hồn mang bao vết thương

Tưởng tượng một ngày ta trắng tay
Chẳng còn nhớ được mình là ai
Quên mất cửa nhà, quên tên tuổi
Ngơ ngơ ngác ngác ngày lại ngày

Ký ức làm người ta bị thương
Đôi khi phảng phất một mùi hương
Đủ làm sống lại thời quá vãng
Lòng chợt đau nỗi nhớ điên cuồng

Buỗi sáng nắng non còn nguyên đó
Mảnh vườn xanh thơm ngát mùa hè
Chiếc băng gỗ nhớ bàn tay phủi
Cho em ngồi chỗ bóng mát che.


Khánh Hà

2017/08/27

THAY MÙA*
Image may contain: plant, tree, sky, flower, outdoor and nature
THU CHẠM NGÕ: August 26,2017/Stamford, Connecticut/Anh Tú

Chiều qua gió chuyển mùa rồi
Vườn xanh có cánh hoa rơi buồn buồn
Nhớ xuân, luyến hạ ngùi thương
Thu vừa chạm ngõ vô thường nắng mưa

Hỏi mùa trăng đến gần chưa
Bụi hoa hoàng cúc đầy, thưa bên thềm?
Ngoài hiên cánh gió êm êm
Lay cành sương mỏng trong đêm thu về?

Vời xa một góc trời quê
Nhớ ai, ai nhớ bộn bề nhớ ai
Bây giờ gió đổi, mùa thay
Hạ phai nhạt sắc, hoa phai nhạt màu

Chao nghiêng một chiếc  lá sầu
Rơi trong vườn hạ đêm thâu gió lùa!

Yên Dạ Thảo
23/08/2017
*Cảm họa từ HƠN NỮA ĐỜI NGHIÊNG của Anh Tú:
https://anhtuvaban.blogspot.com/2017/08/hon-nua-oi-nghieng-giat-minh-toc-oi-mau.html


2017/08/24

BÊN EM, BÊN ANH, BÊN NHÀ*

Bên em đã chuyển mùa rồi
Khi vài lá úa vàng rơi gợi buồn?
Bên anh hạ còn vương thương
Cuộc vui chưa thỏa nên thường đổ mưa.
**
Bên em thu chạm ngõ chưa
Khi sương đêm rụng trải thưa trước thềm?
Có hơi lạnh theo gió êm
Mang tin báo trước vài đêm thu về?
***
Bên nhà thu viếng trời quê
Hay mưa với nắng một bề trần ai?
Chỉ hai mùa mãi không thay
Thủy chung như máu chẳng phai sắc màu.
****
Đất người nhớ Nước đếm sầu
Hằng đêm trăn trở canh thâu gió lùa!

Anh Tú
24.8.2017
*Thêm lần nữa mượn vần NỮA CHIỀU NGHIÊNG của Phong Tâm.

2017/08/21


Hơn Nửa Đời Nghiêng*

Giật mình tóc đổi màu rồi
Có ngày phải cảnh đơn côi tủi mình
Ước chi lá vẫn màu xanh
Ước chi luôn được gió lành thuận mưa

Lẽ trời ba tháng thay mùa
Trăng đầy rồi khuyết gió lùa trời trong
Mới Xuân mà đã đến Đông
Hãy vui cho kịp hoài mong kiếp người

Một mai lá héo rụng rơi
Cành cây trơ trọi bên đời chân quê
Có hay cây đợi lá về
Trọn lòng chung thủy một bề không quên

Khi rơi vào cảnh chênh vênh
Một lòng dành trọn một tên một người.

Anh Tú
21.8.2017
Ngày Nhật Thực
*Mượn vần NỬA CHIỀU NGHIÊNG của Phong Tâm:
https://anhtuvaban.blogspot.com/2017/08/nua-chieu-nghieng-thua-em.html
Nửa Chiều Nghiêng

Thưa em. Hạ chuyển mùa rồi
Vừa nghe chiếc lá mồ côi trở mình
Gió vàng mây bớt màu xanh
Chiều buông khói nhạt – Đêm lành lạnh mưa

Ở đây sông nước hai mùa
Đầy vơi, lại nổi nênh lùa đục trong
Thu về từa tựa sang đông
Chỉ lao xao nhẹ đủ mong nhớ người

Thưa em. Hoa dẫu tàn rơi
Mầm xuân vẫn hẹn bên đời sống quê
Người đi người ở người về
Như đơn giản nhớ – Như bề bộn quên

Góc tình nửa bóng chênh vênh
Ngăn tình vừa đủ cho tên một người.

Phong Tâm

18.8.2017

2017/08/20

Image may contain: plant, flower and nature
Lan Man Chuyện Sáng Tâm

Ngày xưa trong kinh tạng của Phật, ngài tuyên thuyết chúng sanh có tám vạn bốn ngàn trần lao, cái kết tiếp theo là có tám vạn bốn ngàn pháp môn để mà tri thức vô minh trong mỗi con người, chọn một pháp môn cho riêng mình. Nếu được duyên may, sau vài chục năm gắng công lục lạo tìm kiếm bốn phương, trong lòng cũng như ngoại giới, ta tình cờ được đặt vào cõi an lạc sáng suốt trong ngần, từng niệm một hiện ra theo ý mình, tròn trịa sáng tỏ niệm đó, ta thấy cuộc sống vốn cân bằng an lạc, nhân nào tròn trịa quả nấy, nhân duyên quả vốn xưa nay đã tự vê tròn hồi đời kiếp nào rồi, năm dài qua tháng lụn lại mọi sự việc sáng tỏ êm ái ngày xưa bổng mất dấu, vết tích vẫn còn mà tìm lại không không thấy tăm hơi, chợt nhớ ngày sơ tổ Bồ Đề Đạt Ma trước khi lên đường về Tây Thiên có bảo các đệ tử bày giãi sở đắc của mình trình lên cho tổ sư, vị đệ tử thứ hai là Bà Ni Tổng Trì trình - Theo chổ con thấy, như đức A Nan nhìn vào cõi Phật A Súc, thấy một lần không thấy lại đươc " Cõi Phật A Súc là cõi Phật bất động "
Vào khoảng gần cuối thập niên sáu mươi cúa thếkỷ trước,một nhóm giáo sư của khu vực Huế có phong trào ăn Osawa, đọc sách Thiền, phong trào này sớm lan tỏa khắp miền nam, như một cơ duyên, các bản nghiên cứu thiền, một nhánh Phật giáo thuộc Tâm Tông, được phát hành rất nhiều, đủ chủng loại sách.Khoảng năm 1970 tôi tình cờ được người bạn cho mượn tập sách tóm lượt với tựa đề " Đạo Phật Tinh Hoa " dừơng như của học giả Nguyễn Duy Cần, trong đó có đoạn phê bình ngắn lời đại nguyện của bồ tát " Nếu các chúng sinh chưa thành Phật ta nguyện không thành Phật " Câu phê bình tiếp theo " Phải chăng lời đại nguyện là lời đại láo ", chính câu này đã khiến tôi dốc hết sức toàn tâm toàn ý, bao nhiêu công việc ngoài ráng làm xong sớm, rồi gắng tìm đọc các bản kinh, các bản sớ giải, các bản luận đều dành cho mục đích giải minh về Phật đạo của bản thân mình, tìm ắt gặp dù một chút xíu, nhưng cái cưc nhỏ ít ỏi đó lại là chổ tín tâm của chính mình, biết chắc chắn đúng chơn thật như thực.
Nhân xem lại bản dịch TÂM THIỀN của giáo sư Suzuki do thầy Như Hạnh dịch, đây là bài hướng dẫn người sơ cơ cũng như nhắc lại cho người thâm cứu trong Phật đạo, phương pháp giữ tâm chớ có la cà nhà ma động quỹ, tôi chép lại mục đích giới thiệu đến các bằng hữu, bản văn ngắn nhưng xúc tích của một giáo sư người Nhật, ông có nội chứng hay không qua bản văn sau, tùy vào duyên các bạn .
TÂM THIỀN của SUZUKI
Như Hạnh dịch
Người ta nói rằng tu tập Thiền khó, nhưng người ta lại hiểu lầm lý do việc ấy. Không phải khó vì khó ngồi kiết già, hay đạt đến giác ngộ. Khó vì khó giữ tâm và sự tu tập của mình tinh thuần theo đúng ý nghĩa nền tảng của nó. Thiền Tông đã phát triển theo nhiều lối sau khi thiết lập ở Trung Hoa nhưng đồng thời càng ngày Thiền càng mất thuần túy. Nhưng ở đây tôi không muốn nói về Thiền Trung Hoa hay lịch sử Thiền. Tôi lưu ý đến việc giúp các bạn giữ việc tu tập của mình khỏi tạp loạn.
Ở Nhật, chúng tôi có từ ngữ SƠ TÂM, có nghĩa là, " tâm của người sơ học ". Mục tiêu của việc tu tập là luôn giữ cái SƠ TÂM của mình. Giả sử bạn chỉ tụng kinh Bát Nhã Ba La Mật Đa có một lần. Đó có thể là một bài tụng hay. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra cho bạn nếu bạn tụng Kinh hai, ba, bốn lần hay hơn nữa. Có lẽ bạn dễ dàng mất đi cái thái độ ban sơ của mình đối với Kinh. Trong việc tu tập Thiền của bạn cũng vậy. Trong chốc lát bạn hẳn giữ được Sơ Tâm, nhưng nếu bạn tiếp tục tu tập một, hai, ba năm hay lâu hơn nữa, mặc dù bạn có thể tiến triển đôi chút, bạn dễ dàng đánh mất cái ý nghĩa vô hạn của bản tâm.
Đối với những người học Thiền điều quan trọng nhất là không được có đầu óc nhị nguyên. Cái " bản tâm " của chúng ta bao hàm tất cả trong nó. Nó luôn luôn phong phú và mãn túc trong chính nó. Bạn không được đánh mất cái tâm trạng TỰ TÚC này. Đó không có nghĩa là một tâm thức khép kín, mà thực ra là một tâm thức trống không, nó luôn luôn sẵn sàng cho bất cứ việc gì, nó mở rộng cho tất cả mọi cái. TRONG TÂM KẺ SƠ HỌC CÓ RẤT NHIỀU KHẢ TÍNH, TRONG TÂM MỘT CHUYÊN GIA LẠI RẤT ÍT.
Nếu bạn phân biện nhiều quá, bạn tự giới hạn mình. Nếu bạn quá đòi hỏi hay quá tham lam, tâm bạn không phong phú và TỰ TÚC. Nếu chúng ta đánh mất cái tâm TỰ TÚC bản nguyên của mình, chúng ta hẳn mất đi tất cả mọi huấn lệnh. Khi tâm bạn trở nên đòi hỏi, khi bạn trông mong một cái gì, rốt cuộc bạn hẳn vi phạm các huấn lệnh của chính mình : Không nói dối, không trộm cắp, không sát hại, không vô luân,..v.v.. Nếu bạn giữ được bản tâm, các huấn lệnh sẽ được duy trì.
Trong tâm kẻ sơ học không có ý tưởng như : "Ta đã được một cái gì ". Tất cả các tư tưởng qui kỷ hạn hẹp cái tâm bao la của mình. Khi chúng ta không có ý tưởng về NGÃ chúng ta là những người sơ học chân chính, lúc ấy chúng ta mới thực sự học được một cái gì. Sơ tâm là Bi tâm. Khi tâm chúng ta từ bi, nó vô biên. Đạo Nguyên Thiền sư luôn luôn nhấn mạnh sự quan trọng của việc khôi phục cái bản tâm vô biên của mình. Lúc ấy chúng ta luôn thành thực với mình, thiện cảm với tất cả mọi chúng sinh và có thể thực sự tu tập.
Nên điều khó nhất là luôn luôn giữ cái SƠ TÂM của mình. Không cần phải có một kiến thức sâu sắc về Thiền. Dù cho bạn đọc nhiều văn học Thiền, bạn phải đọc mỗi câu với một tâm thức mới mẻ. Bạn không được nói " Tôi biết Thiền là gì ", hoặc " tôi đã đạt được ngộ ". Đây là bí quyết thực sự của nghệ thuật : Luôn luôn là kẻ bắt đầu. Xin cẩn trọng nhiều về điểm này. Nếu bạn bắt đầu tập tọa Thiền, bạn hẳn bắt đầu hân thưởng cái SƠ TÂM của mình. Đó là bí quyết của việc tu tập Thiền.
Y theo bản dịch của Như Hạnh.

Trương Văn Phú
Tháng Tám, 2017


2017/08/19

Chuyện Tình Cô Lái Đò Bến Hạ - Thúy Hằng (Thanh Nga, Hùng Cường)

 MỘT CÂU CHUYỆN CẢM ĐỘNG      
            
   Để câu chuyện thêm rõ ràng, tưởng cũng cần nói thêm là mấy lúc sau này, trong mục đích cạnh tranh giảm tiền vé tối đa, các hãng hàng không không còn serve thức ăn trên tàu bay cho hành khách economy class (trừ business class hay first class và những chuyến oversea long hours) mà thay vào đó chỉ bán sandwich, snack dưới hình thức BOB (buy on board) những đồ ăn trưa.
   Tôi đặt hành lý vào hộc ở trên đầu ngồi rồi ngồi xuống ghế. Đây là chuyến bay dài làm tôi ước gì mình có một quyển sách hay để đọc trên phi trình. Có lẽ tôi cũng cần chợp mắt một chút.
  Vừa lúc trước khi máy bay cất cánh, một nhóm 10 người lính trẻ men theo lối đi và ngồi hết vào chỗ trống rải rác còn lại. Chẳng có gì để làm, tôi bắt đầu gợi chuyện người lính ngồi gần nhất.
 - Các cậu đi tới đâu vậy?
 - Petawawa. Chúng tôi sẽ ở đó hai tuần để thụ huấn một chương trình huấn luyện đặc biệt rồi sau đó sẽ bổ sung tới A Phú Hãn.
   Sau khi máy bay cất cánh độ một tiếng thì tiếng loa thông báo là trên máy bay có bán thức ăn nhẹ đựng trong bao giá $5.
 Cũng còn lâu lắm chuyến bay mới tới phía Đông nên tôi quyết định mua một bao đồ ăn để vừa ăn vừa giết thì giờ. Khi tôi móc bóp lấy tiền thì chợt nghe một người lính hỏi bạn mình là có muốn mua thức ăn không.
 -Không! Có vẻ như mắc quá đó. Bao lunch gì mà tới $5. Thôi tao ráng đợi tới căn cứ hẳn hay.
 Và anh lính trẻ gật gù đồng ý với bạn.
  Tôi đảo mắt nhìn chung quanh thì thấy mấy người lính khác cũng không có ý định mua gì cả mặc dù lúc đó cũng đã tới giờ ăn trưa rồi. Một ý nghĩ chợt đến trong đầu, tôi gọi người nữ tiếp viên tới đưa cho bà ta $50 và nói:
 - Xin bà vui lòng lấy thức ăn cho những người lính này.
   Người tiếp viên ngạc nhiên nắm chặt lấy tay tôi, qua đôi mắt long lanh ngấn lệ vì xúc động, bà ngõ lời cám ơn tôi và nghẹn ngào:
 - Con trai tôi cũng là một quân nhân đang chiến đấu tại Iraq. Nghĩa cử này của ông như đang dành cho nó vậy.
   Rồi bà xăng xái đi lấy 10 bịch đồ ăn trao cho tất cả các người lính trên tàu. Sau đó bà dừng lại chỗ tôi hỏi:
 - Thưa ông dùng gì ạ? Bò, gà rất hảo hạng.
 - Xin cho tôi gà.
   Tôi trả lời bà ta trong một thoáng ngạc nhiên vì theo tôi biết hạng economy bây giờ chỉ có BOB thôi mà.
   Người nữ tiếp viên đi về phía trước của máy bay độ một phút sau đó trở lại với nguyên khay thức ăn nóng hổi dành cho hành khách vé hạng nhất, bà trịnh trọng nói với tôi:
 - Đây là tấm lòng tri ân nho nhỏ của những người trên chuyến bay này đối với ông.
   Sau khi ăn xong với tâm trạng sảng khoái nhẹ nhàng, tôi bước tới phòng vệ sinh ở phía sau cùng. Trên đường đi, một người đàn ông thình lình đứng lên chận tôi lại nói:
 - Tôi rất cảm phục việc ông làm, xin ông cho tôi được chia phần mà vui lòng nhận cho.
   Nói xong, ông ta dúi vào tay tôi 25 mỹ kim.
  Sau đó không lâu, viên phi công trưởng rời buồng lái vừa đi vừa nhìn số ghế ghi trên hộc hành lý, linh cảm khiến tôi thầm mong ông ta đừng kiếm tôi nhưng … ô kìa! Ông ta dừng lại ngay hàng ghế của tôi rồi cười thật tươi và chìa tay ra nói:
 - Tôi muốn được bắt tay ông.
   Cực chẳng đã, tôi mở dây an toàn đứng dậy bắt tay viên phi công trưởng.
   Với giọng hân hoan, ông ta nói lớn như để mọi người cùng nghe:
 - Tôi cũng đã từng là một quân nhân và cũng là phi công chiến đấu. Có một lần có người cũng mua cho tôi thức ăn. Điều đó thực sự thể hiện cả một tấm lòng tốt đẹp mà tôi không bao giờ quên.
   Cả một tràng pháo tay tán thưởng vang dội làm tôi đỏ bừng mặt vì mắc cở.
   Chỉ với một hành động nhỏ nhặt tầm thường của tôi mà đánh động lương tâm con người đến thế sao?
   Vì chuyến bay quá dài nên có một lúc, tôi phải đi bộ về phía trước để dãn gân cốt thì bỗng nhiên có một nam hành khách ngồi trên tôi độ sáu dãy đưa tay ra bắt và để lại trong tay tôi cũng 25 mỹ kim.
  Bầu không khí trên chuyến bay thật nhẹ nhàng và chan hòa tình người cho tới khi máy bay hạ cánh. Tôi lấy hành lý và bắt đầu bước ra khi vừa tới cửa máy bay thì một người đàn ông chận tôi lại và nhét nhanh vào túi áo tôi một thứ gì đó xong ông ta vội vả bước đi mà không nói một lời. Lại thêm $25 nữa.
   Nếu tính ra, tôi chỉ chi có $50 mà bây giờ thu lại tới $75. Kiếm được $25 dễ dàng đến thế sao! À! Quên! Còn bữa ăn thiệt ngon miệng nữa chứ.
   Đúng là khi ta làm phải thì không bao giờ lỗ lã cả.
   Tôi vui vẻ bước nhanh vào cửa phi trường thì thấy mấy người lính trẻ kiểm điểm nhân số để chuẩn bị về căn cứ. Tôi tiến tới trao cho họ 75 mỹ kim và nói:
 - Từ phi trường về tới trại phải khá xa. Mà bây giờ cũng đã tới giờ để dằn bụng một cái sandwich chứ. Trời Phật sẽ ban ơn cho các cậu.
   Mười người lính trẻ trong ngày hôm đó chắc đã rời chuyến bay trong tâm trạng yêu thương và kính mến những hành khách đồng hành. Tôi hăng hái bước tới xe với lời thì thầm nguyện cầu cho tất cả sẽ được trở về trong an bình.
   Những chàng trai nầy đã hy sinh tất cả cho quê hương mà tôi chỉ biếu họ có một vài phần ăn. Thật là quá ít ỏi nếu không muốn nói là chỉ trong muôn một.
   Nghĩ xa hơn nữa, người cựu chiến binh đã từng đánh đổi cả cuộc đời khi viết lên chi phiếu trắng đề tên người nhận là “Hiệp Chủng Quốc”mà số tiền có thể lên đến chính sinh mạng của họ.
   Đó là một vinh dự tối cao lẽ ra cả đất nước phải dành cho họ nhưng than ôi! Có nhiều người đã không cần biết tới và bỏ quên họ.
   Xin các Đức Hộ Quốc Nhân Vương Bồ Tát và Kim Cang Đại Lực Sĩ Bồ Tát gia trì sức mạnh và lòng can đảm cho bạn chuyển tiếp câu chuyện này tới bạn bè quen biết.
   Riêng tôi thì đã làm xong.

            Nguyên Trần, Toronto