SÀI-GÒN CỦA TÔI

Blog CHIA SẺ VUI BUỒN: Viết, đọc thơ văn là thú vui tao nhã. Xin chép lại nơi đây thơ văn của bè bạn, của tôi và sưu tầm những bài hay của các thi văn sĩ thành danh nổi tiếng, bên cạnh đó là những nhạc khúc, clips, hình ảnh đẹp … để chia sẻ với mọi người cùng tìm chút niềm vui. Anh Tú anhtu010168@yahoo.com.vn
2014/08/25
2014/08/23
TỰ TÌNH*
Lặng ngắm trăng trêu cợt tuổi già,
Thời gian ám ảnh chẳng buông tha.
Mong gì Ta ngẩn ngơ như Cuội,
Có thể Cuội gần gũi với Ta?
Tập sống vô tình; hư cũng được,
Rèn quên ảo vọng; khỏe thôi mà!
Mỗi năm còn tiếng ru thơ ngủ,
Vẽ bức tranh Kiều, nhớ Tố Nga.
PHONGTÂM
(23.8.2014)
*Hoạ LÃO GIÀ ĐÊM TRUNG THU của Trương Văn Lũy
2014/08/22
CỘI GIÀ VÀ THU*
Dưới trăng rằm những mái đầu già
Nghe dế nỉ non giọng thiết tha.
Khúc nhạc vừa ca trao tặng bạn
Vần thơ mới viết gởi cho ta.
Bên này thơ ý còn tha thiết
Phía ấy nhạc hồn vẫn mặn mà.
Dù cuộc đời tang thương khổ lụy
Trung Thu họp mặt cùng ngâm nga.
Nghe dế nỉ non giọng thiết tha.
Khúc nhạc vừa ca trao tặng bạn
Vần thơ mới viết gởi cho ta.
Bên này thơ ý còn tha thiết
Phía ấy nhạc hồn vẫn mặn mà.
Dù cuộc đời tang thương khổ lụy
Trung Thu họp mặt cùng ngâm nga.
Anh Tú
August 22, 2014
*Họa bài
LÃO GIÀ ĐÊM TRUNG THU
*Họa bài
LÃO GIÀ ĐÊM TRUNG THU
Trung Thu yên ắng một thân già
Ngắm mảnh Trăng Tròn dáng thướt tha
Trên ấy sáng trưng hình Chị Nguyệt
Dưới này hôi hổi bóng hình Ta
Hai đường tri kỷ đang vời vợi
Một khối tình chung vẫn mặn mà
Ngẩng mắt nhìn trời xin Thượng Đế
Cho đời trẻ mãi với Hằng Nga.
Ngắm mảnh Trăng Tròn dáng thướt tha
Trên ấy sáng trưng hình Chị Nguyệt
Dưới này hôi hổi bóng hình Ta
Hai đường tri kỷ đang vời vợi
Một khối tình chung vẫn mặn mà
Ngẩng mắt nhìn trời xin Thượng Đế
Cho đời trẻ mãi với Hằng Nga.
Trương Văn Lũy
2014/08/16
KHI NƯỚC NHẢY BỜ
Áo trắng chập chờn
bay trước ngõ
Sáng chiều hai lượt nón
che nghiêng
Đôi khi đuôi mắt
nhanh và sắc
Chạm cửa nhà anh điên
đảo điên.
Từ dạo bóng em trong
xóm nhỏ
Có người thấp thỏm ngóng
chờ mong
Làm đuôi từng bữa đưa
cùng đón
Thiếu vắng một hôm
ray rức lòng!
Phượng đã tàn ve sầu
bặt tiếng
Nhảy bờ nước nổi tựu
trường về
Im lìm đường cũ em đâu
hởi
Có biết lòng anh nhớ tái tê?
Anh Tú
August 16, 2014
2014/08/12
TRĂNG BUỒN!
Trăng buồn, ngã bóng bên thềm,
Để hồn mộng tưởng môi mềm ai ru,
Trăng gầy khi tỏ, khi lu,
Nỗi lòng cô phụ, mịt mù tình xa…
Người giờ xa tít…trùng xa
Chỉ còn mộng ảo…giao hoà ngã nghiêng
Ngậm ngùi tình chẳng được duyên,
Sóng tình phai nhạt, tơ duyên bẽ bàng
Trăng buồn, người bước sang ngang
Trăng đành ôm mối mộng tàn …đắng cay
Trăng đành ôm mối mộng tàn …đắng cay
Ôi, tình sao quá chua cay
Nợ tình nặng, đủ trả vay một đời!
Nợ tình nặng, đủ trả vay một đời!
Cho dù người đã xa rời,
Trăng buồn, cô phụ một đời luyến thương!
Trăng buồn, cô phụ một đời luyến thương!
Huỳnh Hương
2014/08/11
2014/08/09
ĐÊM TRUNG NGUYÊN
Nước tro dừa
lắng trong
Gội tóc, hong nắng
chiều
Má cho Ba một thuở
Hương dầu dừa, hương
cau.
Ngọn đèn đêm leo lét
Một đàn con vỡ vạc
Bà kể Lục Vân Tiên
Ông nghe đầu võng hát
Lụa mo cau vấn thuốc
Tàn khói lạc hương
đồng…
Bây giờ sóng trên sông
Mưa trăng vàng nhấp
nháy
Đêm Trung nguyên
lặng thầm
Trôi theo dòng trôi
mãi…
Mênh mông!…Mênh
mông!…
Phong Tâm
(Mùa Vu Lan – 2014)
2014/08/08
CÓ BAO GIỜ THƠ CHO MẸ
TA KHÔNG !
Kể từ ngày biết làm thơ, viết văn từ năm mười mấy tuổi đến
nay, tôi nhớ rằng mình đã làm hàng trăm bài thơ cho những chàng trai, rồi những
người đàn ông đã đi qua đời mình. Những bài thơ hân hoan rộn rã cùng buồn bã
tiếc thương, nhưng dường như chưa bao giờ có nổi một bài thơ trọn vẹn cho Mẹ
của mình !
Bố tôi mất năm tôi 13 tuổi. Khi còn sống, Bố rất yêu chiều tôi, có lẽ vì tôi là con út. Tôi còn một anh và hai chị nữa, chị kế hơn tôi tới 5 tuổi. Khi tôi hơn 10 tuổi rồi vào mỗi bữa ăn, Bố vẫn gỡ hết xương trong cá rồi mới cho tôi ăn. Mỗi lần Bố đi công tác xa về , tôi đều nhảy cẩng lên vui mừng để được Bố ôm vào lòng xoa đầu âu yếm . Nên khi Bố mất, tôi cứ gào khóc rằng " Bố mất rồi , đâu còn ai thương con như Bố nữa". Có lẽ, lúc đó vì quá đau đớn tôi cảm thấy như thế. Hơn nữa, thuở ấy Mẹ tôi luôn bận rộn với bao chuyện nội trợ nhà cửa nên ít thể hiện tình thương ra bên ngoài với con cái, hoặc tôi vô tâm chưa nhận biết ?
Cho đến khi tôi 40 tuổi, Mẹ từ giã cõi đời, tôi mới hiểu nỗi đau mất Mẹ là to lớn và khủng khiếp đến nhường nào! Vì độc thân, suốt bao năm tháng dài tôi vẫn sống với Mẹ, dù đi làm xa nhà cuối mỗi tuần mới về cùng Mẹ. Do các anh chị đã lập gia đình hết, tất cả tình yêu mẹ gần như dành trọn cho tôi. Dẫu bấy nhiêu tuổi, trong mắt Mẹ, tôi vẫn chỉ là đứa gái yếu đuối bé nhỏ cần phải chăm sóc , chở che. Mẹ mất vào một ngày tháng giêng cách đây 20 năm. Tôi ngỡ chừng trái đất đã sụp đổ. Tôi ngồi khóc ngoài vườn, không hiểu sao trời vẫn xanh, mây vẫn trắng và nắng vẫn vàng được chứ. Trong lúc lòng tôi tràn ngập đau thương, tưởng như chẳng còn thiết sống. Nhưng rồi tôi vẫn phải tiếp tục thở và tồn tại. Phải mất nhiều ngày tháng sau đó, tôi mới tạm nguôi ngoai, hồi phục tinh thần bởi bao công việc bộn bề cùng những chuyến đi công tác xa gần liên miên.
Tuy nhiên, đến bây giờ mỗi khi nhớ về Mẹ, tôi vẫn nghe tim.mình đau nhói và vẫn khóc nghẹn ngào, ngay giây phút này cũng vậy.
Tôi luôn nghĩ mình không phải là một đứa con hiếu thảo, dù chẳng phải không yêu Mẹ và chưa khi nào làm gì sai với Mẹ,mà chỉ vì tôi là đứa con khiến Mẹ luôn phải bận tâm lo lắng nhất cho đến lúc lìa trần. Mẹ đã không an lòng nếu Mẹ mất đi, sẽ không có ai thương yêu chăm sóc cho tôi như Mẹ đã làm suốt bao tháng năm qua.
Nhưng Mẹ của con ơi, vượt qua niềm đau vô tận khi "đường xa vạn dặm, mẹ bỏ con đi" ( TCS ), con vẫn vững vàng bước tiếp đời mình với tình thương của gia đình, những người thân yêu cùng bạn bè thân mến. Giờ đây, ở một cõi thiêng xa vời nào, con mong Mẹ có thể tự hào về con với những thành công nhất định trên đường đời. Con gái yếu đuối của Mẹ, nay đã trở thành một phụ nữ mạnh mẽ, tự tin, hoàn toàn làm chủ được cuộc sống mình trên con đường đã chọn.
Bố tôi mất năm tôi 13 tuổi. Khi còn sống, Bố rất yêu chiều tôi, có lẽ vì tôi là con út. Tôi còn một anh và hai chị nữa, chị kế hơn tôi tới 5 tuổi. Khi tôi hơn 10 tuổi rồi vào mỗi bữa ăn, Bố vẫn gỡ hết xương trong cá rồi mới cho tôi ăn. Mỗi lần Bố đi công tác xa về , tôi đều nhảy cẩng lên vui mừng để được Bố ôm vào lòng xoa đầu âu yếm . Nên khi Bố mất, tôi cứ gào khóc rằng " Bố mất rồi , đâu còn ai thương con như Bố nữa". Có lẽ, lúc đó vì quá đau đớn tôi cảm thấy như thế. Hơn nữa, thuở ấy Mẹ tôi luôn bận rộn với bao chuyện nội trợ nhà cửa nên ít thể hiện tình thương ra bên ngoài với con cái, hoặc tôi vô tâm chưa nhận biết ?
Cho đến khi tôi 40 tuổi, Mẹ từ giã cõi đời, tôi mới hiểu nỗi đau mất Mẹ là to lớn và khủng khiếp đến nhường nào! Vì độc thân, suốt bao năm tháng dài tôi vẫn sống với Mẹ, dù đi làm xa nhà cuối mỗi tuần mới về cùng Mẹ. Do các anh chị đã lập gia đình hết, tất cả tình yêu mẹ gần như dành trọn cho tôi. Dẫu bấy nhiêu tuổi, trong mắt Mẹ, tôi vẫn chỉ là đứa gái yếu đuối bé nhỏ cần phải chăm sóc , chở che. Mẹ mất vào một ngày tháng giêng cách đây 20 năm. Tôi ngỡ chừng trái đất đã sụp đổ. Tôi ngồi khóc ngoài vườn, không hiểu sao trời vẫn xanh, mây vẫn trắng và nắng vẫn vàng được chứ. Trong lúc lòng tôi tràn ngập đau thương, tưởng như chẳng còn thiết sống. Nhưng rồi tôi vẫn phải tiếp tục thở và tồn tại. Phải mất nhiều ngày tháng sau đó, tôi mới tạm nguôi ngoai, hồi phục tinh thần bởi bao công việc bộn bề cùng những chuyến đi công tác xa gần liên miên.
Tuy nhiên, đến bây giờ mỗi khi nhớ về Mẹ, tôi vẫn nghe tim.mình đau nhói và vẫn khóc nghẹn ngào, ngay giây phút này cũng vậy.
Tôi luôn nghĩ mình không phải là một đứa con hiếu thảo, dù chẳng phải không yêu Mẹ và chưa khi nào làm gì sai với Mẹ,mà chỉ vì tôi là đứa con khiến Mẹ luôn phải bận tâm lo lắng nhất cho đến lúc lìa trần. Mẹ đã không an lòng nếu Mẹ mất đi, sẽ không có ai thương yêu chăm sóc cho tôi như Mẹ đã làm suốt bao tháng năm qua.
Nhưng Mẹ của con ơi, vượt qua niềm đau vô tận khi "đường xa vạn dặm, mẹ bỏ con đi" ( TCS ), con vẫn vững vàng bước tiếp đời mình với tình thương của gia đình, những người thân yêu cùng bạn bè thân mến. Giờ đây, ở một cõi thiêng xa vời nào, con mong Mẹ có thể tự hào về con với những thành công nhất định trên đường đời. Con gái yếu đuối của Mẹ, nay đã trở thành một phụ nữ mạnh mẽ, tự tin, hoàn toàn làm chủ được cuộc sống mình trên con đường đã chọn.
Tôi cũng sẽ không nói gì nhiều về Mẹ mình.
Nói rằng, Mẹ đã yêu thương , tận tụy, hy sinh vì con cái như thế nào ư ! Tôi nghĩ , Mẹ của ai chả thế !
Nói rằng, Mẹ cao cả, vĩ đại, tuyệt vời nhất trên đời ư ! Tôi nghĩ, có người Mẹ nào không như vậy !
Nói rằng, con biết ơn và thương yêu Mẹ vô cùng vô tận ư ! Tôi nghĩ, ai làm con mà chẳng cảm nhận điều này !
Nói rằng, Mẹ đã yêu thương , tận tụy, hy sinh vì con cái như thế nào ư ! Tôi nghĩ , Mẹ của ai chả thế !
Nói rằng, Mẹ cao cả, vĩ đại, tuyệt vời nhất trên đời ư ! Tôi nghĩ, có người Mẹ nào không như vậy !
Nói rằng, con biết ơn và thương yêu Mẹ vô cùng vô tận ư ! Tôi nghĩ, ai làm con mà chẳng cảm nhận điều này !
Có một bài thơ , khi đọc lần đầu tiên cách nay gần 30 năm,
tôi đã không dám nhớ đến vì lúc đó Mẹ vẫn ở bên tôi.
Còn hiện tại, tôi muốn ghi lại nơi đây, để nhớ Mẹ và gửi đến bạn bè tôi, những ai không còn Mẹ . Cũng như những ai vẫn có niềm Hạnh phúc còn được cài một bông hồng đỏ, trên ngực áo nơi phía trái tim mình.
Nguyễn Như Thường
Còn hiện tại, tôi muốn ghi lại nơi đây, để nhớ Mẹ và gửi đến bạn bè tôi, những ai không còn Mẹ . Cũng như những ai vẫn có niềm Hạnh phúc còn được cài một bông hồng đỏ, trên ngực áo nơi phía trái tim mình.
Nguyễn Như Thường
MẸ
Con sẽ không đợi một
ngày kia…
khi mẹ mất đi mới
giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi
đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước
thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua
tuổi mẹ già nua
mỗi ngày qua con lại
thấy bơ vơ
ai níu nổi thời gian?
ai níu nổi bao giờ?
Con mỗi ngày một lớn
lên
Mẹ mỗi ngày thêm già
cỗi
Cuộc hành trình thầm
lặng phía hoàng hôn.
Con sẽ không đợi một
ngày kia
có người cài lên áo
cho con một nụ bạch hồng
mới thảng thốt nhận
ra mình mất mẹ
mỗi ngày đi qua đang
cài cho con một bông hồng
hoa đẹp đấy – cớ sao
lòng hoảng sợ?
Giọt nước mắt kia bao
lâu nữa của mình?
Ta ra đi mười năm xa
vòng tay của mẹ
Sống tự do như một
cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và
biết bao nhiêu người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ
ta không?
Những bài thơ chất
ngập cả tâm hồn
đau khổ – chia lìa –
buồn vui – hạnh phúc
Có những bàn chân đã
giẫm xuống trái tim ta độc ác
mà ta vẫn cứ đêm về
thao thức làm thơ
ta quên mất thềm xưa
dáng mẹ ngồi chờ
giọt nước mắt già nua
không ứa nổi
ta mê mải trên bàn
chân rong ruổi
mắt mẹ già thầm lặng
dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa
máu bàn chân
mấy kẻ đi qua
mấy người dừng lại?
Sao mẹ già ở cách xa
đến vậy
trái tim âu lo đã
giục giã đi tìm
ta vẫn vô tình
ta vẫn thản nhiên?
Đỗ Trung Quân
2014/08/07
2014/08/06
RẰM THÁNG BẢY
Nhớ xưa Rằm Tháng Bảy
Kiền Liên cứu Mẹ già
Thoát cực hình ngạ quỹ
Chốn địa phủ âm ty
Hôm nay Rằm Tháng Bảy
Con nhớ thương Mẹ già
Vu Lan Mùa Báo Hiếu
Cầu xin Mẹ tiêu diêu
Ngày sau Rằm Tháng Bảy
Con kính yêu Mẹ già
Suốt đời vì con trẻ
Đóa hồng dâng Mẹ yêu
Hằng năm Rằm Tháng Bảy
Mẹ Cha dẫu sanh tiền
Hay dù người quá cố
Ta mãi biết kính yêu…
Phú Thạnh
Mùa Vu Lan 2014
Nhớ xưa Rằm Tháng Bảy
Kiền Liên cứu Mẹ già
Thoát cực hình ngạ quỹ
Chốn địa phủ âm ty
Hôm nay Rằm Tháng Bảy
Con nhớ thương Mẹ già
Vu Lan Mùa Báo Hiếu
Cầu xin Mẹ tiêu diêu
Ngày sau Rằm Tháng Bảy
Con kính yêu Mẹ già
Suốt đời vì con trẻ
Đóa hồng dâng Mẹ yêu
Hằng năm Rằm Tháng Bảy
Mẹ Cha dẫu sanh tiền
Hay dù người quá cố
Ta mãi biết kính yêu…
Phú Thạnh
Mùa Vu Lan 2014
2014/08/05
*LẠI LÀ MẸ*
Trời đã khuya còn bên bếp lửa
Long lanh ánh mắt rọi đêm đen
Từng lọn rơm thơm mùi lúa mới
Chập chờn leo lét cháy thay đèn.
Nồi bánh dở vung vừa chín tới
Mĩm cười tay vội quẹt mồ hôi
Đòn tét chợ mai nằm yên đợi
Mẹ tôi! Thương quá dạ bồi hồi…!
Anh Tú
August 5, 2014
*Từ MẸ, BẾP LỬA HỒNG của Hoành
Châu
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)