Hòn Đá Bên Cây Tùng
Huyền Lam
Sinh ra lớn lên tại khu ghetto nghèo đầy tội phạm thường
thấy tại các thành phố lớn, John không có cha, mẹ nghiện ngập suốt ngày. Bao
nhiêu tiền chính phủ trợ cấp hàng tháng cho gia đình nghèo, mẹ anh dùng mua
rượu, thuốc.
John nhiễm theo tính xấu môi trường chung quanh, tuy chưa
dính vào ma túy, nhưng thỉnh thoảng trốn học, cạy cửa xe, đột nhập nhà ăn trộm
để có tiền mua những món đồ mình thích. John cũng từng bị cảnh sát bắt một lần
nhưng dưới tuổi trưởng thành nên chưa phải ngồi tù.
Do mẹ anh không còn tiền mua thực phẩm, John ăn sáng ăn trưa tại trường học
được Bộ Xã hội tài trợ cho học sinh nghèo. Chiều tối John cuốc bộ đến nhà ăn từ
thiện dưới phố dành cho người khốn khó. Đến đây ăn đã nhiều năm nhưng John
không quen ai trong nhóm thiện nguyện, bởi mỗi ngày có những nhóm khác nhau
tham gia phục vụ.
Người duy nhất John nhớ đến là ông già tuổi ngoài 70 thường làm vào chiều thứ
Bảy. Mỗi lần gặp, ông cười tươi, chào mọi người đến ăn rất chân tình. Ông khéo
léo múc các món thức ăn vào khay, tươm tất gọn gàng. Khi đưa khay thức ăn, ông
bao giờ cũng niềm nở, chúc người ăn ngon miệng như thể đang phục vụ cho vị
khách cao quý tại nhà hàng sang trọng nào. Mỗi lần gặp ông, John cảm thấy an
lạc, nhẹ nhàng. Thỉnh thoảng khi vắng người, thấy John ngồi ăn lẻ loi một mình,
ông pha ly nước cam đem đến.
John thường không giấu ông điều gì, ngay cả chuyện đánh nhau ở trường hay cạy
xe ăn cắp vặt bị cảnh sát bắt. Ông ngồi nghe chăm chú gật gù, cám ơn người
thiếu niên to lớn tuổi teen đã chia sẻ. Sau mỗi lần trò chuyện, ông luôn cười
rất tươi khuyên John:
- Làm cậu bé tốt tính đi! Đừng làm chuyện dính vào phiền phức nữa, khi đến
tuổi trưởng thành sẽ không tốt cho cháu.
John bản tính ương ngạnh, máu giang hồ ảnh hưởng từ khu ghetto, cười lanh lảnh,
chỉ vào bắp tay cuồn cuộn, tự hào:
- Cháu mạnh, chắc như đá tảng. Không ai làm gì được cháu đâu!
Không giống như những người khác đến dùng cơm một thời gian rồi ra đi, John đến
đây hàng ngày, năm này qua năm kia nên tất cả các nhóm thiện nguyện đều biết
đến cậu tuổi teen này. John trở nên thân thiết gắn bó với ông già, gọi ông thân
mật hí hỏm bằng cái tên tự đặt: Ông già Cool (cool: vui vẻ, điềm tĩnh).
Bẵng đi một thời gian dài John đột nhiên biến mất không đến dùng cơm. Mọi người
thắc mắc muốn tìm hiểu nhưng không biết địa chỉ. Mấy tháng sau, viên cảnh sát
đến tìm ông Cool tại nhà ăn, trao bức thư:
“Ông Cool ơi, cháu đã 20 tuổi rồi, đang ngồi tù vì tội trộm cướp. Mẹ cháu mất
hơn nửa năm nay. Tháng tới cháu sẽ được thả nhưng không biết phải đi đâu, làm
gì để sống. Với hồ sơ tội phạm nếu không người bảo lãnh sẽ không ai mướn cháu,
dù có tiền thuê nhà không ai sẽ cho cháu thuê. Cháu không muốn sống trở lại với
giới giang hồ để tiếp tục con đường cũ. Cháu muốn làm người tốt, ông ơi!”.
*
Buổi chiều bước chân ra khỏi nhà tù, nét mặt John mệt mỏi, hoang mang cực độ
sau một đêm trằn trọc. Cảm giác được tự do không đủ làm anh vui khi đối diện
tương lai vô vọng phũ phàng. John thất thểu bước đến trạm đăng ký xe miễn phí
dành cho tù nhân mãn hạn, dù không biết phải đi đâu. Hình như có ai đang vẫy
tay nơi xa xa. Nụ cười tươi mát ấy, khuôn vóc điềm tĩnh ấy, không thể nào ai
khác, John mừng rỡ kêu to, anh chạy ào đến ôm choàng, siết chặt:
- Ông Cool!
Ông xoa nhẹ, vỗ về tấm lưng chắc thịt của người thanh niên mới lớn, ông cho
biết các nhóm thiện nguyện tại nhà ăn đã quyên góp mướn căn phòng gần đó giúp
anh có nơi cư trú trong 6 tháng. Ông sẽ chở John về nhà ở tạm đêm nay rồi ngày
mai đi nhận phòng. John bàng hoàng như không tin vào chính tai mình. Mới vài
phút đây thôi anh thấy cô đơn lạc lõng tận cùng. Thế giới như không có anh,
loài người như không biết đến sự hiện hữu của anh. Cảm giác được yêu thương,
được chấp nhận làm John xúc động mạnh. Mắt anh hoen ướt đầu tiên trong đời.
Ông Cool sống một mình trong căn nhà nhỏ chỉ có một phòng ngủ nhưng có phòng
khách lót sàn gỗ khá rộng thoáng. Nơi đây ngoài mấy kệ sách, vài tấm gối ngồi
trên sàn của Nhật (tọa cụ), có chiếc bàn thô sơ chưng bức tượng đồng ngồi mỉm
cười thật đẹp mà John không biết là ai và có ý nghĩa gì.
Ông Cool làm sẵn món mì Ý đãi John trong buổi cơm chiều. John kể cho ông nghe
nhiều khía cạnh khốc liệt đời sống trong tù. Ông chăm chú lắng nghe, gật gù.
Dùng bữa xong, ông khuyên John đi tắm để ông lót nệm ngoài phòng khách cho John
ngủ tối nay. Khi tắm xong, John bước ra, không gian thanh tịnh lạ lùng. Anh
chợt giật mình khi thấy ông Cool phong thái rất an nhiên, ngồi thẳng lưng lặng
im giữa căn phòng, miệng mỉm cười cùng bức tượng trên bàn.
Đột nhiên ông nói khẽ:
- Cháu ngồi xuống đây bên cạnh ta, trên tấm gối này, chúng ta cùng trò chuyện.
John nghe lời, ngồi xuống như dáng ông ngồi, nhìn vào bức tượng đang mỉm cười.
Không gian lắng đọng, anh nghe được cả hơi thở chính mình.
Ông Cool hỏi John:
- Cháu kể về đời sống trong tù, thế cháu có dự tính gì sau khi ra tù không?
- Cháu không biết bắt đầu ra sao ông ạ, mọi chuyện đối với cháu như ngõ cụt.
Cháu may mắn được ban thiện nguyện giúp 6 tháng tiền trọ, nhưng sau 6 tháng
cháu cũng không biết phải làm gì.
Vẫn nhìn bức tượng mỉm cười, dáng an nhiên bất động, ông lên tiếng:
- Thật ra cháu đã biết bắt đầu rồi đấy chứ. Cách đây 1 tháng, cháu biết bắt đầu
bằng nhận thức rằng mình phải làm người tốt. Chính điều ấy đã gieo mầm cho
những điều tốt đẹp hôm nay. Nếu cháu tiếp tục con đường làm người tốt thì điều
tốt đẹp sẽ tiếp tục đến với cháu.
- Nhưng cháu tiếp tục như thế nào hở ông? Cháu sẽ cố gắng xin việc làm, nhưng
cháu không có kinh nghiệm gì. Ai sẽ mướn một người từng ở tù như cháu?
Nhẹ nhàng, ông Cool khuyên:
- Cháu hãy cố gắng kiếm việc làm hàng ngày. Ai cũng muốn thuê người tốt. Vậy
cháu nên làm gì để mọi người có cơ hội biết cháu là người tốt?
Suy nghĩ một lúc lâu, John lên tiếng, giọng vẫn còn rổn rảng, khô cứng của giới
giang hồ:
- Mỗi ngày ăn ở nhà ăn thiện nguyện, cháu sẽ giúp dọn dẹp, rửa chén hoặc bất cứ
việc gì cần làm.
Ông Cool đôi mắt sáng biểu lộ niềm vui:
- Thật tuyệt vời! Cháu thấy không? Cháu biết mình phải bắt đầu như thế nào mà.
Chỉ vào bức tượng trên bàn, ông nói tiếp:
- Làm người tốt bao gồm làm người chung quanh cảm thấy an vui. Mỗi ngày cháu
ráng bỏ ra 10 phút, ngồi một mình, thở nhẹ nhàng, tập cười như bức tượng kia
cười. Gặp ai cháu cũng cười nhẹ nhàng như bức tượng nhé. Làm được như thế,
nhiều điều mầu nhiệm sẽ đến. Cháu sẽ thấy đời sống đáng yêu, âu lo cũng bớt đi
rất nhiều. Mấy mươi năm nay mỗi ngày ông đều ngồi tập cười như thế.
John trầm trồ:
- Ồ, thì ra vì thế mà ông lúc nào cũng cười rất tươi mát với mọi người. Ai cũng
thân thiện quý mến ông. Làm thế nào cháu cũng có một tượng như thế? Tượng là
Buddha (Phật) phải không ông? Phật là vị thánh như thế nào?
- Ông sẽ cho cháu một tượng như thế. Phật là người có thể tự tại mỉm cười trước
mọi hoàn cảnh. Cháu có thể nghĩ đơn giản rằng: Phật là người lúc nào cũng cool.
Sau này cháu muốn tìm hiểu thêm, ông sẽ nói thêm.
*
Ngày đầu tiên John trở lại dùng cơm tại nhà ăn, mọi người vui vẻ đón chào. Khi
anh ngỏ lời muốn giúp những việc lặt vặt tại đây, các nhân viên từ thiện đều
đồng ý nhưng có chút ưu tư trong lòng: không biết tính khí giang hồ trước đây
của anh có làm công việc khó khăn nặng nề thêm? Thế nhưng chỉ sau vài ngày, mọi
người thì thầm bàn tán “thằng John rổn rảng ngang ngược ngày trước sao giờ dễ
thương quá đỗi!”.
John không hề câu nệ bất cứ việc gì, từ lau chùi dọn dẹp cho đến nấu nướng. Anh
tâm niệm lời ông Cool dạy, lúc nào cũng niềm nở cười tươi. Gặp những người già,
anh tận tình đem đồ ăn thức uống đến tận bàn và thỉnh thoảng hỏi han cần thêm
chi. Chỉ một tháng, hơn trăm nhân viên tình nguyện của các tổ chức phục vụ tại
đây đều quý mến John. Sau hai tháng, biết John hằng ngày nỗ lực xin việc làm,
ông chủ chuỗi nhà hàng sang trọng thỉnh thoảng đến đây làm thiện nguyện đã ngỏ
lời mướn anh.
Ông ta nói với John:
- Anh làm việc không lương mà vẫn vui tươi tận tình như thế thì tôi biết khi
có lương anh sẽ làm tốt hơn thế nữa.
John như không tin vào tai mình, vui mừng cực độ khi lần đầu tiên trong đời
được mướn đi làm.
Anh đến vội nhà ông Cool báo tin. Gặp ông, anh dang hai tay lên trời sung sướng
hét to:
- Ông ơi! Thật nhiệm mầu, cháu có được việc làm rồi! Cháu thật không ngờ những
điều ông dạy đơn giản như thế lại thành sự thật. Lãnh lương đầu tiên, cháu sẽ
đãi tiệc ông.
Ông Cool hân hoan, giọng điềm đạm từ tốn:
- Ông thật vui cho cháu, nhưng phải nhớ nhé, mỗi ngày cháu
tiếp tục cố gắng bỏ ra ít phút tập thở và cười. Nếu mình bỏ lơ đi một ngày thì
sẽ từ từ thành hai ngày và rồi đánh mất chính mình tự lúc nào. Điều mầu nhiệm
cũng sẽ biến mất. Thực hành trong mỗi ngày nhắc nhở ta sống trong ý thức, nhắc
nhở ta sống trong chánh niệm.
Khung cảnh giờ ăn tại nhà thiện nguyện. (ảnh minh họa)
- Ảnh: H.L
John hỏi:
- Chiều Chủ nhật hàng tuần, ông cho cháu đến nhà ngồi chung
với ông nhé, để dạy cháu thêm?
Ông Cool nhìn John trìu mến, vỗ nhẹ vào vai anh:
- Được chứ, ông rất vui khi cháu đến!
Cuộc sống John kể từ đó thuận buồm xuôi gió, anh được tài
trợ đi học thêm, thăng tiến chức vụ theo năm tháng, từ người hầu bàn, thành ca
trưởng, trợ lý. Mười năm sau anh được thuyên chuyển qua tiểu bang khác làm quản
lý nhà hàng. Tuy xa ông Cool nhưng anh vẫn liên lạc mỗi tuần và hàng ngày thực
hành lời ông dạy.
Một hôm, khi gọi thăm như thường lệ, anh rất ngạc nhiên khi
nghe giọng nói đầu dây khác lạ. Qua vài câu xã giao thăm hỏi, giọng người lạ
báo tin:
- Tôi là cháu Thiền sư Sota từ tiểu bang khác về, cách đây
vài hôm bệnh viện báo tin ông đã qua đời anh ạ. Ông ra đi khuôn mặt vẫn cười
rất an lạc. Ông có để lại di chúc, trong đó có nhờ anh tí việc.
*
Một ngày mùa xuân, người đàn ông tên John tuổi ngoài 30,
theo lời dặn trong di chúc để lại của ông lão dạy thiền nơi miền Tây bắc Hoa
Kỳ, lái xe hơn 2 ngàn cây số xuôi Nam tìm đến Vườn quốc gia Zion, bang Utah,
Hoa Kỳ. Đoạn đường dài như bất tận ấy, một mình lái xe, John thả hồn trong cảm
xúc nhớ thương ông lão vô biên...
Sau một đêm nghỉ ngơi tại nhà trọ trong Vườn quốc gia, sáng
sớm anh hỏi người quản lý giúp nhận định địa điểm tên một đỉnh núi trong hơn
mấy chục đỉnh tại đây, John lần theo đường mòn đi bộ lên đỉnh núi cao. Con
đường trắc trở, khi đi, khi trèo qua những khối đá, phải mất 4 giờ John mới tới
nơi. Anh loay hoay ngang dọc trên đỉnh một lúc lâu rồi thốt lên mừng rỡ:
- Ô, đây rồi! Ôi, đẹp quá!
Một cây tùng xanh tươi mọc ngay trên bờ đông của đỉnh mà một
phần thân trườn ra bên ngoài vực sâu thăm thẳm cả ngàn mét. Gió ở đây khá mạnh,
rít từng cơn làm John cảm tưởng có thể hất văng anh xuống vực bất cứ lúc nào.
John mở ba-lô lấy hộp đựng tro, anh quỳ xuống, cẩn thận tỉ
mỉ, rót từng giọt tro qua những khe đá nơi rễ cây tùng mọc. Xong việc anh ngồi
đối diện cây tùng, hồi hộp mở lá thơ ông Cool để lại, không biết ông viết gì
trong ấy mà phải đến đây mới được đọc.
John giọng mỗi lúc mỗi nghẹn ngào:
“Thời trai trẻ biết bao lầm lỗi, ta lang thang đến đây.
Trong tuyệt vọng chán chường ta có ý định nhảy xuống vách núi kết liễu cuộc
đời. Nhưng mi - cây tùng bỗng nhiên hiện diện vững vàng ngay trên vách. Ở đây
chỉ có đá và gió, thân mi thì có thể rơi xuống vực sâu bất cứ lúc nào, nhưng mi
vẫn sống khỏe trên vùng núi khắc nghiệt này, vẫn xanh, vẫn tươi mát chở che soi
bóng cho hòn đá thô cứng bên cạnh. Cám ơn mi cứu mạng, giúp ta bài học nhiệm
mầu. Xin gởi đám tro tàn góp phần cho mi”.
Nước mắt John tuôn chảy, xúc cảm từng cơn chấn động châu
thân. John thấy mình hết sức phước đức được ông Cool bằng xương bằng thịt chỉ
dẫn từng bước trong cuộc sống. Còn ông Cool khởi đầu chỉ có cây tùng. Anh thấy
mình có nhiệm vụ làm cây tùng tiếp nối cho những hòn đá khác.
Nghẹn ngào, hùng tráng, anh ngâm to bài thơ ông Cool làm cho
cây tùng trên đỉnh núi cao, giữa không gian lộng gió:
Núi sừng sững cao
Vực thăm thẳm sâu
Gió cuồng điên bạt!
Sấm gầm động vang!
Hề ta đứng! Mỉm cười cùng năm tháng
Soi bóng đời che chở đá cô liêu.
Huyền Lam
(Hoa Kỳ)