|
Hồ Đông Hồ và Núi Tô Châu, Hà Tiên (Internet)
|
CHUYỆN VIẾT NHÂN NGHE MỘT BÀI CA
“Ngàn năm thương hoài một bóng người thôi”… vang vang
trong không gian u tịch mà mênh mông của núi rừng Tô Châu voi phục, của hồ
Đông Hồ thơ văn Chiêu Anh Các …, bến Trần Hầu thơm mùi biển mặn, mùi cá
tôm phơi nắng… cho tôi một chỗ ngồi để thả hồn về một thành phố đã
đong đầy kỷ niệm yêu thương trong tôi dưới ánh trăng rằm rực rỡ soi bóng
dòng Giang Thành và rọi cả mặt một thư sinh chập chững vào đời.
Lời ca rót từng âm điệu ngọt ngào tình ái vào tim lãng mạn của tuổi có nhiều ước mơ cho con đường đời phía trước,
tuổi có nhiều tin yêu nhưng ngờ nghệch không biết rằng nhiều chông gai đang đợi đang chờ.
Những năm tháng với thầy, bạn, giảng đường, với
những Duy Tân, Tự Do, Lê Lợi, Bạch Đằng tay trong tay , với Rex , Eden
thì thầm hẹn ước… thoáng qua trước mắt trôi theo âm điệu
tình ca.
Tấm ảnh hiếm hoi của người trao tặng mĩm cười được
bàn tay nâng niu nhưng sao bỗng chập chờn khi có cụm mây đen vừa bay
ngang che khuất ánh trăng…
Ba tháng trôi qua chậm chạp, hình như bến nước của thị
trấn biên cương này đã thường chứng kiến kẻ nhớ …nhà (?) ngồi
một mình trong tối.
Trở về thăm nơi yêu thương vì sự nghiệp phải rời xa
thì còn gì nôn nao hơn, nhất là nơi đó còn có người đã từng hẹn
hứa bên nhau suốt đời. Trời vốn ban cho ân sủng là những tình thương,
trong đó tình thương người sẽ đi bên cạnh cuộc đời mình là như mật
ngọt, quyến rũ nhất, thường khoác cho hai chữ mỹ miều là tình yêu,
càng thúc hối nhịp chân.
Chỉ có ba tháng mà cớ gì ngõ vào nhà em sao chậm
mở, những ánh mắt nhìn nhạt nhẽo, ly nước lạnh mời giải khát hững
hờ…
Tự mình rời sớm hơn nơi mình định ở chơi lâu … Sao
mình can đảm thế? Lang thang đến trung tâm thành phố, dạo qua các con
đường xưa, nơi chốn đã từng in dấu chân mình, ngỡ những con đường ấy,
những nơi chốn ấy cũng sẽ hờ hững, nhưng ngạc nhiên vô cùng khi có
cảm giác chúng vẫn niềm nở với mình như xưa.
Cám ơn những vật tưởng chừng vô tri đã cho mình sự
an ủi quý báu.
Đường trở về thị trấn nghèo êm ả, hiền hoà… có
thêm chất liệu mới cho cuộc sống, dù thoáng buồn nhưng cảm thấy thú
vị , một thú vị dù mơ hồ (nhưng mình trân trọng nó mãi đến hôm
nay). Hôm sau, một bức ảnh, tự nó là vật vô tri, biết vậy nhưng có
lý do, mình phải nhờ một phong bì thông
qua bưu tín hoàn về cho chủ của nó.
Có phải là đúng“ngàn
năm thương hoài một bóng người thôi” không nhỉ?
Anh Tú
December 04, 2018
Bài thơ liên quan:
BƯỚC NGOẶC
Trong nắng mai có tiếng chim rộn rã
Ngợi tình yêu của đôi lứa học trò
Chàng miệt mài bút nghiên xây chí cả
Cho tương lai đã một thuở hẹn hò.
Qua song cửa khi học bài buổi sáng
Mĩm cười vui tia nắng sớm ngoài song
Như có hương nàng trong cơn gió thoảng
Gởi về chàng với bao nỗi nhớ mong.
Hạnh phúc thong dong trôi theo ngày tháng
Bỗng bão miền Trung gây cảnh khổ sầu
Sài Gòn bùng lên tình yêu lai láng
Cứu trợ xuống đường: bí phải thương bầu.
Chàng hướng Đông nàng phía Tây dấn bước
Những đoàn lạc quyên khắp nẽo phố phường
Chuyện hôm nay cho đồng bào ruột thịt
Vui biết bao trong hạnh phúc tình thương.
Ngày tháng tiếp theo có tình yêu mới
(Bão miền xa trở thành bão cuộc đời)
Nàng vẫy tay giã biệt nhau từ đó
Chàng ngỡ ngàng nghe lòng chợt chơi vơi.
Chuyện thường tình từ tình yêu con gái
Lường đếm đong đo ước vọng với trời
Tội nghèo khó nên cam đành mãi mãi
Ghi vào tim chút cay đắng
của đời.
Nay kể lại một mối tình nghiệt ngã
Đã phôi pha theo ngày tháng xa vời
Không trách móc không giận hờn ai cả
Có gì đâu chỉ bước ngoặc cuộc đời!
Anh Tú
August 08, 2010