2021/02/14

 TÌM LẠI TÌNH YÊU

 

C:\Users\VNPham\Desktop\timlaitinhyeu (1).JPG (1)


Vì tò mò và cũng vì nhân dáng ngoan hiền của cô giáo, những hôm đoàn chiến đỉnh về bến sớm, Duy mong tiếng kẻng tan trường vang lên để Duy được dịp quan sát cô giáo một cách kín đáo.


Những lần vào Quận họp hành quân, Duy thường tìm cơ hội hỏi thăm Thiếu Tá Quận Trưởng về cô giáo. Thiếu Tá Quận Trưởng chỉ cười, đáp:


- Moa không biết nhiều về cô ấy. Moa là “con tem đóng dấu” rồi, đâu dám “léng phén”. Nghe nói cô ấy là cháu ông Phó Quận Trưởng Hành Chánh. Cô ấy mới thuyên chuyển về đây chưa được bao lâu cho nên “bà xã” moa chưa được dịp làm quen.


Chưa thấy mặt cô giáo, Duy không biết nhan sắc của cô như thế nào. Nhưng, nhìn mái tóc dài, chiếc nón nghiêng nghiêng của cô giáo Duy tưởng như chàng đã gặp hình bóng ấy vào một chiều Xuân, tại Nha Trang, khi Trục Lôi Hạm Chương Dương II, HQ 115 ghé Cầu Đá.


Chiều Xuân năm đó, trong ánh nắng dìu dịu, gió rì rào, sóng tung tăng và tiếng chân người khua nhè nhẹ trên khóm lá bàng khô, Duy nghe tiếng thì thầm của nhóm nữ sinh trong khuôn viên Hải Học Viện, Nha Trang. Phía sau nhóm nữ sinh là toán thanh niên hơi trọng tuổi. 


Duy – đang đứng chung với nhóm bạn Hải Quân tại bậc cấp – đoán có lẽ toán thanh niên là sinh viên đại học về Nha Trang nghỉ Tết. Không ai bảo ai nhưng Duy và các bạn Hải Quân đều cố tình tìm cách làm quen với nhóm nữ sinh. Khi nhóm nữ sinh vừa e lệ nhìn nhóm Hải Quân vừa bước xuống bậc cấp, Duy nghe tiếng nói từ toán thanh niên:


- Hôm nay Hải Quân làm gì mà cả ba chiếc tàu đều giăng cờ, giăng đèn, đẹp quá! Ra cầu tàu chơi, các bạn chịu không để tôi hỏi mấy cô?


Nhóm nữ sinh dừng lại không xa nhóm Hải Quân. Duy nghe một cô nói với cô có mái tóc ngắn:


- Có lẽ người ta tổ chức liên hoan mừng Xuân. Lúc nãy mình thấy lính gác ngay cổng, làm sao ra cầu tàu được mà anh của nhỏ Thúy lại rũ tụi mình? 


Cô gái có mái tóc dài khẽ nói:


- Anh Toàn của mình là sinh viên Y Khoa rồi mà cứ ham vui như thời trung học.


Qua câu nói, Duy biết ngay cô gái tóc kẹp tên Thúy. Duy bước nhanh đến bên Thúy:


- Xin lỗi cô Thúy, nếu các cô và các bạn muốn ra cầu tàu thăm chiến hạm, chúng tôi rất hân hạnh được mời tất cả quý vị.


Nhóm Hải Quân ngạc nhiên nhìn Duy rồi nhìn nhau như ngầm hỏi: Thường ngày Duy rất ít nói, sao hôm nay Duy “bạo” thế này? Thấy các bạn nhìn chàng, Duy cười, nhìn lơ chỗ khác sau khi nheo mắt. 


Trong khi Thúy lúng túng, chưa hiểu tại sao “ông Hải Quân” này biết tên nàng thì Toàn vừa đến cạnh. Như hầu hết mấy người có em gái đẹp, Toàn hơi “lên mặt”:


- Xin lỗi, ông cần chi? Tôi là anh của cô này. Tôi có thể giúp ông điều chi không?


- Chào anh. Tôi, Duy. Qua những câu đối thoại của các bạn, tôi nghĩ các bạn muốn ra cầu tàu chơi. Chiều nay, nhân ba chiến hạm tổ chức mừng Xuân, chúng tôi xin phép được mời các cô và các bạn. Anh nghĩ sao, anh Toàn? 


- Ủa, sao ông biết tên tôi?


Duy cười, đưa tay phải về phía Toàn. Toàn bắt tay Duy và hỏi:


- Có lẽ mấy cô này gọi tên tôi cho nên ông nghe, đúng không? 


Duy cười, không đáp. Toàn tiếp:


- A, chúng tôi được phép gọi bằng anh hay là phải gọi theo cấp bậc nhà binh? Nếu phải gọi theo nhà binh thì thú thật, chúng tôi … chịu thua; vì không biết cách phân định cấp bậc của Hải Quân.


- Đối với HQ 115, tôi là Đại Úy Hạm Phó. Nhưng đối với các bạn, mong các bạn gọi tôi bằng anh cho thân mật. 


Toàn không đáp lời Duy mà lại quay về phía các bạn, reo lên:


- Này, các bạn! Ông Hạm Phó HQ 115 mời xuống thăm chiến hạm, đi nhanh lên!

Quay sang nhóm nữ sinh, Toàn tiếp:


- Các cô đi với chúng tôi luôn, nha!


Vài cô có vẻ lo ngại:


- Về trễ bị la đó, anh Toàn.


- Chiều rồi. Sắp hết xe lam, làm sao tý nữa về, anh Toàn?


Toàn hơi lung túng. Duy đáp thay:


- Tý nữa tôi sẽ liên lạc với Trung Tâm Huấn Luyện Hải Quân, mượn xe để đưa các cô về. Các cô an tâm, nhé!


Ba nhóm nhập lại, vừa đi vừa chuyện trò vui vẻ. Duy cứ bám sát và cố kết thân với Toàn trong khi mắt không rời Thúy. Điều làm Duy hơi khó chịu là anh chàng cao lớn, đeo kính cận, cứ theo sát Thúy. Vừa đi Duy vừa hỏi chuyện để lấy lòng Toàn:


- Nghe nói anh học Y Khoa, phải không, anh Toàn?


- Vâng. Năm thứ ba.


- Dạo còn học tại đại học Khoa Học, mỗi năm cứ nơm nớp sợ thi hỏng sẽ bị động viên, tinh thần tôi không yên. Cuối cùng, tôi bỏ ngang để vào Hải Quân. Bây giờ thấy các anh sống hồn nhiên, vô tư, tôi chạnh nhớ đến cuộc đời sinh viên ngắn ngủi của mình.


- Uổng chứ, anh nhỉ! Mấy năm gần đây ngưỡng cửa đại học bị giới hạn trong khi cổng các quân trường lại rộng mở. Cũng vì lý do đó, tôi đang dự tính xin sang Quân Y.


- Tôi có thằng bạn thân học Quân Y. Có lẽ nó học trước anh một năm.


- Vậy là bạn anh cùng học với Quý.


- Quý nào?


Vừa nói Toàn vừa kín đáo chỉ về phía Thúy: 


- Lúc nãy lộn xộn quá, chưa kịp giới thiệu mọi người với các anh. Xin lỗi anh, nha! Quý là anh chàng cao cao, đi cạnh nhỏ em tôi kìa.


Duy bỗng thở dài nhè nhẹ, nhìn ra khơi. Biển lặng yên. Nhưng dường như Duy đang cảm nhận được những đợt sóng ngầm trong lòng biển và trong lòng chàng. Chuyến hải hành nào không hứa hẹn nhiều vất vả, lắm gian nan; nhưng chuyến hải trình đầu đời để đi vào đường tình Duy đã thấy nhiều chướng ngại! Tuy biết chướng ngại đang giang mắc, nhưng không hiểu tại sao ánh mắt của Duy vẫn không rời Thúy và Quý.


Image result for hải quân việt nam cộng hòa hq115 (2)

Trên boong tàu, các anh Hải Quân đều chỉnh tề trong quân phục tiểu lễ trắng. Các anh chạy tới chạy lui lo sắp xếp bàn ghế, ly chén và thức ăn. Khung cảnh trông vui tươi, nhộn nhịp. Nhưng những tà áo dài thướt tha, những mái tóc bay bay trong gió, những bước chân ngại ngùng mới thật sự tô điểm cho buổi chiều lộng gió trên HQ 115 và đem đến niềm ấm áp cho những chàng trai yêu biển.

Không hiểu vô tình hay cố ý, ban tiếp tân sắp Thúy ngồi cạnh Quý và đối diện với Duy. Suốt buổi tiệc Duy nhìn Thúy không rời. Thỉnh thoảng Thúy liếc sang Duy và bắt gặp ánh nhìn say đắm của chàng. Thúy e thẹn cúi mặt, mỉm cười. Tuy nụ cười của Thúy không trọn, nhưng cái cằm chẻ đôi của nàng khiến Duy cứ muốn nhìn mãi nhìn hoài. 

Ý tưởng của Duy đang miên man về Thúy thì Huấn – sĩ quan đệ tam của HQ 115 – đến sau lưng Duy, reo lên:

- Trời, Hạm Phó! Hạm Phó bị coup de foudre rồi hay sao mà trông Hạm Phó thẩn thờ quá vậy? 

Duy giật mình, quay lui:

- Ơ, cái gì thế? 

Mọi người cười ồ lên. Huấn cũng cười, đáp:

- Bao nhiêu người mời Hạm Phó lên micro mà Hạm Phó có nghe đâu! Thôi, mời Hạm Phó lên đi. 

Đến trước máy vi âm, Duy cười:

- Kính thưa quý vị và các bạn, quý vị bắt tôi lên đây giúp vui quý vị như thế nào đây ạ?

Nhiều tiếng cười xen lẫn tiếng huýt, tiếng reo. Huấn lại đến cạnh Duy, nói vào máy vi âm:

- Kính thưa quý vị, theo sự dò xét của riêng tôi thì có lẽ Hạm Phó bị “tiếng sét ái tình” đánh trúng từ lúc chiều. Vì lẽ đó, “con tàu tình cảm” của Hạm Phó đang lắc lư cho nên tinh thần của Hạm Phó bị chi phối hoàn toàn. Bây giờ tôi xin lập lại trò chơi của chúng ta để Hạm Phó am tường. Thưa Hạm Phó, mỗi người trong chúng ta sẽ được mời lên máy vi âm để góp vui. Sau khi thi hành phận sự của mình, người đó sẽ mời một người khác và cứ tiếp tục như vậy. Bây giờ mời Hạm Phó bắt đầu phận sự của Hạm Phó. 

Duy hỏi:

-Ai yêu cầu tôi “thế mạng” đây? 

Huấn chỉ về nhóm sinh viên:

- Dạ, anh Toàn. 

- Xin cảm ơn anh Toàn. Như vậy có nghĩa rằng khi tôi yêu cầu người nào thì người đó không được từ chối, đúng không ạ? 

Mọi người đồng thanh “đúng rồi”. Vài tiếng “đúng năm” xen vào. Huấn lại nói vào máy vi âm:

- Xin phép Hạm Phó cho tôi nói một câu cuối. 

Duy đứng lui, nhường máy vi âm. Huấn tinh nghịch:

- Chúng tôi xin chúc Hạm Phó sang năm có Hạm Phó phu nhân.

Tiếng vỗ tay, vỗ bàn vang dội. Với thái độ từ tốn, giọng trầm trầm, Duy bắt đầu: 

- Kính thưa quý vị và các bạn, tôi xin góp vui bằng câu chuyện mà tôi được nghe lúc tôi tu nghiệp tại quân trường U.S. Naval Postgraduate School tại tiểu bang California, Hoa Kỳ. Câu chuyện như thế này: “Trong giờ lịch sử Hoa Kỳ, giáo sư cùng sinh viên bàn luận về sự thay đổi quan niệm về sắc đẹp của phụ nữ theo từng thời đại. Vị giáo sư đưa ra một thí dụ, vào năm 1921, một hoa khôi nước Mỹ có tầm vóc lý tưởng là 108 cân Anh, vòng số một 30 inches, vòng số hai 25 inches và vòng số ba 32 inches. Các bạn thử tưởng tượng, nếu một mẫu người đẹp như vậy xuất hiện trong cuộc dự thi hoa hậu ngay vào thời đại của chúng ta thì chúng ta sẽ nghĩ như thế nào? Cả lớp im lặng. Một nam sinh viên nhún vai, nói trổng ‘Không khá lắm.’ Giáo sư hỏi: ‘Tại sao?’ Anh sinh viên đáp: ‘Bà ấy già khụ rồi!’” (3) 

Mọi người vỗ tay. Duy nhìn xuống chỗ Thúy và yêu cầu nàng. Thúy tươi cười đứng lên. Quý cũng đứng lên, bước theo Thúy. Khi Thúy và Quý đến cạnh, Duy hỏi: 

- Cô vui lòng cho biết cô sẽ cho chúng tôi thưởng thức tiết mục gì ạ?

Thúy chưa kịp đáp, Quý đề nghị: 

- Thúy hát Gợi Giất Mơ Xưa đi! 

Thúy không đáp lời Quý mà lại hỏi Duy: 

- Anh Duy thích nghe nhạc Việt hay nhạc ngoại quốc? 

Không ngờ Thúy hỏi ý kiến chàng, Duy có vẻ lúng túng: 

- Ơ…tùy cô… nhạc gì tôi nghĩ cô hát là phải hay rồi. 

Quý lại xen vào: 

- Anh thích Thúy hát Gợi Giất Mơ Xưa. Giọng em cao, rất hợp với bài đó. 

- Thúy thích hát tình khúc Vaya Con Dios.

Nhìn nét mặt không vui của Quý, Duy ngầm thích trong lòng. Duy tưởng Quý sẽ bực mình, bỏ đi về chỗ ngồi, nhưng không, Quý vẫn kiên nhẫn đứng đợi.

 

Trong khi Thúy lắng nghe tiếng Tây Ban Cầm của Huấn để “bắt” vào cho đúng “tông”/đúng nhịp thì Duy nhìn Quý. Tự dưng Duy muốn đặt cho Quý một biệt danh. Duy nghĩ, Quý cao lớn, lại trồng “cây si” quá sâu, rất hợp với tên “Cây Cổ Thụ”. Duy mỉm cười. Tiếng Tây Ban Cầm của Huấn chậm lại, giọng soprano của Thúy vút cao trong không gian bát ngát của biển/trời:


“La nuit bleue sur l'hacienda

La nuit légère
Et soudain monte la voix
D'une prière
Vaya con Dios, mon amour
Que Dieu pense à toi, mon cœur… » (4)

Mọi người đều im lặng. Duy nhìn quanh. Dường như gió đã dịu dần và sóng cũng thôi rì rào để lời ca và tiếng hát của Thúy vang xa trong không gian êm ái và lưu lại trong lòng Duy một hình bóng khó quên.


Sau khi cuộc vui tàn, để lấy lòng Thúy và cũng muốn biết nhà của Thúy, Duy theo xe và đề nghị sẽ đưa Thúy và Toàn về sau cùng. 


Khi đến nhà Toàn, trước khi bắt tay Toàn để từ giã, Duy nói: 


- Những ngày chiến hạm còn công tác ở đây, anh cho phép thỉnh thoảng tôi ghé thăm anh, anh Toàn nhé! 


Siết chặt tay Duy, Toàn cười, ra chiều rất thông cảm câu nói của Duy: 


- Vâng, tôi còn nghỉ đến hai tuần nữa. Anh rãnh, mời anh ghé chơi.


Duy trở ra xe. Trước khi tài xế cho xe nổ máy, Duy quay lại và thấy Thúy đang quay lui nhìn chàng và Duy nghe loáng thoáng tiếng Toàn: 


- Thúy thấy không? Mấy anh chàng Hải Quân thiệt là đa tình! 


Chiều hôm sau, lảng vảng trước nhà Thúy nhưng Duy không dám vào; vì nghĩ rằng chàng không nên “tấn công” quá nhanh. Quanh tới quanh lui đường Hoàng Tử Cảnh, không thể nào Duy không nghĩ đến Quý. 


Sau vài ngày đi lên đi xuống khoảng đường Hoàng Tử Cảnh, Duy quyết định bước vào nhà Thúy vào một buổi chiều. Đúng như ý Duy mong muốn, người mở cổng chính là Thúy. Thúy tươi cười mời Duy vào phòng khách. Duy bước theo và cảm nhận được niềm vui thích đang dâng lên trong lòng. 


Vừa bước lên khỏi bậc cấp cuối cùng, Duy chạm ngay ánh nhìn “tóe lửa” của một chàng Nhảy Dù. Liếc nhanh lên cổ áo của chàng Nhảy Dù, thấy một hoa mai vàng, Duy cảm thấy đỡ lo. 


Thúy bước vào phòng khách. Duy theo sau. Anh Nhảy Dù lịch sự đứng lên trong khi Thúy giới thiệu:


- Xin giới thiệu với anh Duy, đây là anh Hà. Thưa anh Hà, đây là anh Duy, anh Toàn và em mới quen hôm Tết.


Sau khi hai người bắt tay nhau, Hà đưa tay mời Duy: 


- Mời anh tự nhiên. 


Hà ngồi xuống, quay sang Thúy, tiếp:


- Thúy lấy nước mời anh Duy đi. 


Thúy “dạ”, đi vào trong. Duy ngồi vào ghế đối diện với Piano. Thúy trở ra, đặt tách nước trà nơi bàn nhỏ, cạnh Duy, giọng bẽn lẽn: 


Dạ, mời anh. 


-Cảm ơn cô.


Thúy nhìn Hà, hỏi: 


- Tách trà của anh chắc nguội rồi, để Thúy châm thêm, nha! 


Hà đáp: 


- Thôi, được rồi. Trở lại đề tài lúc nãy đi. Cô không trốn được đâu.


Thúy giả vờ nhăn mặt, nhìn Duy. Duy nhìn nàng, tỏ ra không hiểu gì cả. Hà tiếp: 


- Anh thích nghe Thúy đàn bản đó. Hôm trước Thúy hứa với anh rồi, nhớ không? Bây giờ có anh Duy đây, đàn đi để anh Duy cùng thưởng thức luôn. 


Thúy tròn mắt, che miệng, cử chỉ nửa như sợ nửa như đùa:


- Ý, chết rồi! Đàn bị chùng giây. Mẹ kêu người lên giây nhưng họ chưa đến.


- Từ hôm đó đến giờ mà cũng chưa lên giây? Cô bé này đáng…đánh đòn thật!


Duy ngẩn người trước lối nói chuyện của Hà. Thì ra Hà muốn cho Duy biết sự liên hệ mật thiết giữa chàng và Thúy đây. Cảm thấy như mình bị thừa thãi, Duy nhìn quanh và nói khác với mục đích của chàng:


- Xin lỗi, anh Toàn có ở nhà không, cô Thúy? 


Hà lại nhanh nhẩu đáp thay: 


- Anh Toàn vừa mới đi đâu đó. Dường như anh Toàn nói anh Toàn đi thăm anh Quý nào đó, phải không, Thúy? 


Thúy đáp: 


- Dạ. Có lẽ đến tối anh Toàn mới về.


Duy nói dối một cách vụng về:


-Tôi muốn ghé rũ anh Toàn đi dạo biển, nhưng không được gặp. Thôi, để dịp khác.

Nói xong Duy đứng lên, cáo từ. Thúy nhìn Duy với ánh mắt buồn buồn; vì Thúy tin rằng Duy ghé nhà chỉ vì Toàn chứ không phải vì nàng!


Sau khi rời nhà Thúy, Duy cảm thấy buồn và tự ái như bị tổn thương. Buồn một lúc, Duy chợt cười thầm cho thái độ quá tự tin của Hà. Duy nghĩ có lẽ Hà chưa biết “anh Quý nào đó” là một đối thủ rất “nặng ký” cho cả Hà và Duy. Với cõi lòng buồn rười rượi, Duy sang đường Yersin, lang thang đến đường Duy Tân rồi đón xích lô về tàu. 


Tối đó, HQ 115 nhận được công điện khẩn từ Bộ Tư Lệnh Hạm Đội: HQ 115 phải rời Cầu Đá ngay để đảm nhận vùng công tác mới. Lúc này Duy mới tự trách tại sao chàng quá vụng về, không xin địa chỉ của Thúy để viết thư. 


Không ngờ, sau chuyến hải hành đó, Duy được thuyên chuyển về giang đoàn. 


Bao nhiêu năm qua, mối tình đơn phương tưởng đã yên nghỉ trong vùng kỷ niệm; nhưng mấy hôm nay, mái tóc dài và nhân dáng dịu dàng của cô giáo khiến Duy nhớ đến Thúy rất nhiều.

Chiều 29 Tết, sau khi đoàn chiến đỉnh ủi bãi, Duy lang thang dọc bờ sông thuộc quận Gò Quau, tỉnh Chương Thiện. Tự dưng cảm thấy buồn buồn, Duy bước vào hiệu sách duy nhất trong quận, với dụng ý tìm mua bản nhạc Vaya Con Dios để nhớ lại người xưa.

Vừa lật từng bản nhạc trong xấp nhạc dày cộm Duy vừa cảm biết như có người vừa bước vào. Duy nghe giọng Huế “lai”:

- Lực ơi! Báo hôm ni về chưa, em?

- Dạ, thưa cô giáo, báo chưa về; vì đường bị Việt cộng đắp mô ở Phụng Hiệp.

Nghe hai tiếng “cô giáo” Duy xoay nhìn ra cửa. Duy hơi sửng sốt, tưởng như chàng nhìn nhầm; nhưng kìa, Thúy đang đứng đó, tròn mắt ngạc nhiên khi thấy chàng. Không nén được vui mừng, Duy bước đến: 

- Cô Thúy! Xin lỗi, có phải cô là cô Thúy, ở Nha Trang không ạ?

Thúy cười, giọng đầy xúc động: 

- Anh Duy! 

- Cô còn nhớ tên tôi sao, cô Thúy?

Thúy cúi mặt, cười bẻn lẻn, thầm nghĩ: “Làm sao quên được”. Duy cũng hơi lúng túng, hỏi một câu không đúng với ý chàng:

- Anh Toàn vẫn khỏe chứ, cô Thúy?

- Dạ, cảm ơn anh. Anh Toàn cũng rứa thôi. Còn anh, anh làm chi ở đây?

Duy chỉ đoàn giang đỉnh, đáp:

- Bây giờ tôi là “lính sông” chứ không còn là “lính biển” nữa.

- A, giang đoàn nớ là … “của anh”; rứa mấy hôm ni đi ngang hoài mà Thúy có biết mô. 

- Nếu biết tôi ở giang đoàn này Thúy có muốn ghé thăm tôi không?

- Dạ, ghé chứ. Anh Toàn cứ nhắc anh hoài. Thúy cũng muốn gặp lại anh để hỏi xem Thúy có làm chi anh giận hay không mà bỗng dưng anh biệt tăm?

Nhận thấy Thúy tỏ ra bặt thiệp, dạn dĩ chứ không nhút nhát và thầm lặng như trước, Duy nhìn nàng, dò xét:

- Bây giờ gặp lại tôi rồi, Thúy có muốn hỏi tôi câu ấy nữa hay không?

Thúy cúi mặt thẹn thùng trong khi Duy lén nhìn vào ngón tay áp út nơi bàn tay trái của nàng. Một thoáng thôi, Duy hỏi lơ chuyện khác:

- Tại sao Thúy lại về dạy nơi vùng heo hút này?

- Anh cũng biết rằng Thúy mang một chút nghệ sĩ tính trong dòng máu. Nghệ sĩ thường có những cái “ngông” rất dễ thương, anh đồng ý không? 

Duy lúng túng chưa kịp trả lời, Thúy đã liết nhanh bàn tay trái của Duy rồi tiếp:

- Thúy nghĩ có lẽ anh không đồng ý.

Duy nhìn Thúy, cười, lòng thầm nhũ “Bất cứ điều chi em nói, điều chi em làm anh cũng đồng ý cả”. Như hiểu được ý nghĩa nụ cười của Duy, Thúy nhìn đồng hồ tay, bảo:

- Chiều rồi, Thúy phải về kẻo chú thiếm trông. Khi mô anh rãnh, mời anh ghé nhà chú thiếm của Thúy thăm cho biết. Chào anh.

Vừa nói Thúy vừa bước ra cửa. Duy bước vội theo: 

- Tôi đến bây giờ, được không, Thúy? 

Thúy nhìn Duy, vừa cười vừa chầm chậm bước đi. Duy bước theo. Cả hai im lặng đi bên nhau dọc bờ sông. Một lúc sau Duy hỏi:

- Những người bạn hồi đó, bây giờ ra sao, Thúy?

- Anh muốn biết về nhân vật nào?

Duy không thể dối lòng:

- Anh Quý.

Thúy cười. Duy tiếp:

- Tại sao Thúy lại cười? Câu hỏi của tôi vụng quá, phải không?

- Dạ, không phải. Thúy cười vì Thúy đã nghĩ anh sẽ hỏi một câu tương tự như rứa.

- Tại sao Thúy lại nghĩ như thế?

- Tại răng thì anh biết rồi! 

Cả hai cùng cười. Đi được vài bước, Duy lại không muốn bỏ qua đề tài “Cây Cổ Thụ”:

- Anh Quý chắc ra trường rồi, phải không, Thúy?

- Dạ. Anh ấy phục vụ trong binh chủng Nhảy Dù.

- Còn anh Toàn, anh ấy đã xin sang Quân Y chưa?

- Dạ, anh Toàn sang Quân Y lâu rồi.

- Bao giờ Thúy trở thành “bà bác sĩ” nhớ mời tôi với, nhé!

Nhớ lại lần Duy đến nhà, Duy bảo Duy muốn đến rủ Toàn đi biển chứ không phải vì nàng, Thúy hờn mát:

- Anh tưởng mọi cô gái đều lóa mắt trước mảnh bằng bác sĩ cả sao? Anh nhầm ngay từ đầu. Anh xem thường Thúy…

Duy hoảng, không ngờ Thúy hiểu lầm về sự nói dối của chàng ngày trước, vội cắt lời Thúy:

- Thúy! Tôi vô tình nói đùa, Thúy đừng giận. Lúc nào tôi cũng quý Thúy và không bao giờ tôi có ý xem thường Thúy đâu. 

Im lặng.  Chỉ một thoáng thôi, Duy tiếp:

- Thúy còn giận tôi, phải không? 

- Dạ, mô có. 

Thúy dừng bước, nhìn Duy, tiếp:

- Anh nhớ khi nãy em nói với anh về cái “ngông” của nghệ sĩ không?

- Vâng.

- Anh Quý tội nghiệp lắm! Chuyện của anh Quý và em không thành, anh Quý chẳng hề buồn anh Toàn hay trách em. Đã vậy, lúc gặp anh Hà cùng đơn vị, anh Quý tận tình chăm sóc anh Hà khi anh Hà bị thương. Anh Hà bảo anh Quý lo lắng, giúp đỡ anh Hà mọi điều. Nhưng, vì chiến trận ác liệt quá, trực thăng không đáp được…

Thúy dừng lại, đôi mắt ửng đỏ như sắp khóc. Duy bồn chồn:

- Rồi anh Hà… làm sao? 

- Dạ, anh Hà bị tàn phế! 

- Ồ!…

Cả hai cùng im lặng cho bớt xót xa. Duy thầm đoán, có lẽ Hà là người thân trong gia đình chứ không phải là một trong những “cây si” của nàng. Một lúc sau, để xác định sự suy luận của mình, Duy hỏi:

- Anh Hà có bà con với Thúy, đúng không?

- Dạ không. Anh Hà là học trò cũ của Ba em. Trong nhà ai cũng thương anh Hà như thương anh Toàn rứa. Anh Hà để ý mấy “cây si” của em kỷ lắm; bởi rứa mấy chàng “lang bang” không dám làm quen với em mô. 

Hiểu rõ sự việc, lại nghe Thúy lúc thì xưng tên, khi thì xưng em, Duy khẽ than:

- Trời! Chỉ tại cái công điện khẩn mà tý xíu nữa…

Duy muốn nói “tý xíu nữa anh mất em” nhưng dừng lại kịp. Thúy ngạc nhiên:

- Công điện khẩn chi rứa, anh Duy?

- Vì công điện khẩn, HQ 115 phải cấp tốc rời Cầu Đá cho nên anh không đủ thì giờ từ giã Thúy.

- Ô, rứa mà em có biết mô, cứ nghĩ là em vụng về chi đó nên anh giận.

Duy lập lại câu hỏi lúc nãy bằng giọng tha thiết:

- Thúy ơi! Trả lời giùm anh đi. Tại sao Thúy lại xin về dạy nơi đèo heo hút gió này?

Thúy cúi mặt một chốc mới đủ can đảm đáp:

- Lúc học sư phạm, Thúy gặp anh Huấn – sĩ quan đệ tam của HQ 115 khi trước. Thúy hỏi thăm anh. Anh Huấn bảo anh đổi đi giang đoàn, nhưng anh Huấn không nhớ giang đoàn nào. Anh Huấn chỉ giải thích rằng hầu hết các giang đoàn đều phục vụ tại vùng IV Chiến Thuật…

Thúy dừng lại, nhìn Duy, dò xét. Duy cũng nhìn nàng một cách thiết tha và thốt lên khe khẽ “Thúy”! Cả hai đều im lặng. Nhưng hai tâm hồn đang rộn ràng vui, vì đã tìm lại được Tình Yêu. 

Bỗng dưng Duy giật mình, vừa lục nhanh mấy túi áo tìm cuốn sổ tay vừa nói:

- Đây, đây, ghi địa chỉ của Thúy vào đây cho anh ngay; nếu không, rủi anh nhận được công điện khẩn nữa thì chắc anh… “nhảy dù” quá! 

Thúy cười, mặt đỏ bừng, lòng cảm thấy thương sự vô-duyên-đáng-yêu của Duy vô cùng!

ĐIỆP MỸ LINH

http://www.diepmylinh.com/

(1) hoangsaparacels.blogspot.com & Văn Bút Nam Hoa Kỳ.

(2) Internet.

(3) Reader’s Digest.

(4) Của Luis Mariano.

2021/02/13

ĐÂ ̀U CUỐI

Đầu tiên giọt máu của cha
Mẹ thương ôm ấp cho ta cuộc đời
Mênh mông biển, vút cao trời
Công ơn phụ mẫu tuyệt vời viễn miên

Chào đời tiếng khóc đầu tiên
Khóc vui, khóc khổ vào miền vô minh?
Bốn phương tám hướng tìm nhìn
Đường đi sai, đúng một mình đắn đo

Cuối cùng: dài ngắn quanh co
Đời tựa như một con đò đậu yên
Cố gạt bỏ mọi ưu phiền
Mà sao gió bão đảo điên không chừa?

Bao giờ không còn trời mưa
Tuyết rơi, nắng đổ thì chưa cuối cùng!
Rớt rơi vào cõi mông lung
Bởi đen trắng múa nhảy chung quanh mình!

Anh Tú
Mùng hai Tết Tân Sửu
February 13, 2021

2021/02/10


BUỔI CHIỀU CUỐI NĂM*

 

Xuân về tết đến lòng xao xuyến

Cạn chén anh-tôi nhắc chuyện xưa

Bạn bè dăm đứa thời chinh chiến

Có kẻ ra đi mấy độ mưa!

***

Chiều 30 tết đọc Nhất Linh

Nhớ quá giờ Văn nhớ giọng bình

"Đoạn Tuyệt" bài văn thầy thường giảng

Chiều nay sao lại bổng buồn tênh!!

***

Cuối năm ngồi tính sổ đời ta

Sáu bảy năm qua tuổi chóng già...

Cuộc tình đếm lại đôi ba ngón

Mấy chục năm rồi đã chóng xa...

***

Thôi thì cũng rượu cũng trà tươi

Cạn chén nhìn xuân với nụ cười

Ly bôi tình cũ xin chào biệt

Mặc cho sông núi có đầy vơi....

 

Trần Văn Mãnh

16/02/2018 

*Chiều 30 tết nhớ bài văn về buổi chiều cuối năm trích trong tác phẩn "Đoạn Tuyệt" của Nhất Linh.


2021/02/09

 Lá Thư Ngày Tết Của Thiện Thệ Tử Thích Tuệ Sỹ

Thầy Thích Tuệ Sỹ

Kính đảnh lễ Chư Tôn Trưởng Lão,

Kính gởi Huynh đệ Bốn chúng,

Ngày đầu xuân, kính gởi đến Đại chúng niềm vui trong Chánh pháp, cùng chia sẻ Pháp lạc trong Giáo pháp hiện thế của Đức Thích Tôn, cùng hướng đến Giáo nghĩa đương lai của Đức Từ Tôn Vô Năng Thắng.

Trong những chu kỳ thành-trụ-hoại-không của thế giới, trong cái cộng nghiệp và biệt nghiệp của mỗi chủng loại, của mỗi dân tộc, nhân loại đã và đang trải qua những biến đổi trong thế giới tự nhiên, những biến động trong xã hội loài người, làm thay đổi tư duy của con người từ giáo nghĩa, giáo điều, tín lý của các tôn giáo, các hệ tư tưởng, gây nên những thế kỷ xung đột, bạo hành, chiến tranh, giữa các dân tộc, các tôn giáo.

Trong những cộng nghiệp và biệt nghiệp ấy, dân tộc Việt Nam cũng đang trải qua những biến đổi trầm trọng, từ hình thái tổ chức xã hội cho đến định hướng tư duy. Phật giáo Việt Nam cũng đã và đang chịu những thử thách lớn của thời đại, không chỉ xuất hiện những hình thái sinh hoạt biến đổi theo cơ cấu tổ chức của một xã hội tiêu thụ, mà chính trong tư duy cũng biểu hiện những giá trị lệch hướng, định hướng theo thị hiếu quần chúng, thỏa mãn nhu cầu tri thức thấp kém, những giá trị thế tục phù phiếm.

Khi mà những người học Phật bị mê hoặc bởi các giá trị thế tục, diễn giải giáo nghĩa theo kiến thức nhặt lượm từ những thành tựu vụn vặt trong xã hội tiêu thụ, chánh kiến mờ nhạt dần, và Chánh pháp được thay thế bằng tượng pháp; vàng thật được thay thế bằng vàng giả, như Đức Phật đã giải thích cho Tôn giả Đại Ca-diếp: Khi vàng giả xuất hiện trong thị trường tiêu thụ, vàng thật biến mất. Đây là quy luật cần được hiểu theo ý nghĩa kinh tế học. Do bản thân vàng giả không hàm chứa giá trị nội tại, người tiêu thụ dễ dàng phung phí. Từ đó, tạo ra ảo tưởng về một xã hội phồn vinh, mà nhất định nó sẽ dẫn đến sự sụp đổ. Cũng vậy, những giá trị phù phiếm của tượng pháp vẽ ra ấn tượng hư cấu về một thời kỳ hưng thịnh của Chánh pháp, đồng thời cũng hàm chứa tín hiệu cho sự suy tàn tất yếu.

Phật giáo Việt Nam, trong hiện tại đang chứng kiến hiện tượng trăm hoa đua nở, mà bất cứ ai, có trí hay không có trí, có học hay không học, có đạo hay vô đạo, đều có thể phát ngôn tự ý và tự gán cho đó là Phật ngôn mà không thể tìm thấy bất cứ đâu trong kho tàng Thánh điển; được diễn giải tùy tiện nhằm thỏa mãn thị hiếu vật dục thấp hèn. Như một dự ngôn đã báo trước bằng ẩn dụ: đem vàng đi đổi củi; mang giáo nghĩa giải thoát cao thượng đổi lấy những giá trị thế tục được cho là giá trị văn minh thời đại.

Quả thực, với những hiểu biết giáo lý nông cạn không được thực chứng qua công phu tu tập, tu trì nghiêm mật, giữa thời đại mà nhiễu loạn thông tin đang là công cụ đắc lực cho các tham vọng quyền lực, đam mê tài sản, hấp dẫn tiêu thụ, thật khó mà phân biệt thật với giả, chánh tín với tà tín và cuồng tín. Đó là hiện tượng mà ngày nay nó được gọi là sự nhiễu loạn thông tin qua các mạng truyền thông xã hội.

Nhiễu loạn thông tin, tuyên truyền phổ biến những giá trị hư cấu, có thể nói, cũng được tìm thấy, từ xa xưa, như là tín hiệu xã hội cho các giai đoạn thăng trầm của các cộng đồng dân tộc và tôn giáo. Những giá trị hư cấu được phổ biến gây nên ảo giác về một xã hội phồn vinh; cũng vậy, Phật ngôn hư cấu tác thành vọng tưởng về sự hưng thịnh của Chánh pháp, và lịch sử quá khứ cũng như hiện tại đã và đang chứng kiến sự suy thoái đạo đức trong các chúng đệ tử Phật.

Tuy nhiên, như mặt trời giữa hư không, sau những lúc bị mây mù, khói bụi che khuất, rồi cũng xuất hiện tỏa sáng thế gian. Cũng vậy, mặt trời trí tuệ, vốn là Giác tính uyên nguyên của mọi loài chúng sinh, trong sinh tử trường kỳ bị che lấp bởi khách trần phiền não, rồi cũng sẽ bừng sáng khi nhân duyên hội đủ. Đạo Phật Việt Nam, kể từ thời dựng nước, độc lập và tự chủ, đã dung hội giác tính trong nhất thể dân tộc, trải qua những thăng trầm, vinh nhục của lịch sử, vẫn tự tin và đứng dậy từ những sụp đổ đau thương.

Vũ trụ xoay vần trong các chu kỳ thành-trụ-hoại-không, thiên nhiên xoay vần trong bốn mùa xuân-hạ-thu-đông, những người con Phật, qua các giai đoạn thịnh suy, bĩ thái của dân tộc và nhân loại, vẫn hướng đến tương lai trong ánh sáng Từ bi và Trí tuệ, trong ngày Xuân Di-lặc, trong nụ hoa vi tiếu của Đức Từ Tôn Vô Năng Thắng.

Kính chúc đại chúng ngày Xuân tăng ích và an lạc trong Chánh Pháp.

Nam-mô Đương lai Thế Tôn Từ Thị Vô Năng Thắng.

Phật lịch 2564, Xuân Tân Sửu, 2021
Thiện Thệ Tử Thích Tuệ Sỹ



XUÂN NHỚ

Xuân về rộn rã khắp miền quê
Trăm hoa đua nở Tết cận kề
Bên kia tuyết trắng còn hay hết?
Nâng cánh mai vàng anh nhớ em

Nhớ em từ thuở tuổi còn thơ
Lẫy mai trước ngỏ để trông chờ
Năm nay mai trổ ngay ngày Tết
Hai đứa cùng hoa nở ước mơ

Xuân này mai nở lại vắng em
Nụ hoa rưng rức khóc bên thềm
Chờ em về đến rồi mới trổ
Không biết khi nào mai có em…

Phú Thạnh  
8/2/2014 

2021/02/08




 ANH VỀ MÙA XUÂN

    *Tặng những cặp vợ chồng đoàn tụ sau khi bị chia cách vì thời cuộc vào lúc Tết  về *

Xuân này anh đến bên em
Em không còn tựa bên rèm trông anh
Anh về! Có mắt long lanh
Có chén rượu ngọt tình xanh má hồng.

Anh về đem khối tình nồng
Như dòng hơi ấm sưởi lòng em yêu
Chân trời rực áng mây chiều
Như bình minh đến mang nhiều ước mơ.

Xuân này thỏa dạ mong chờ
Bao năm mòn mõi mịt mờ bóng anh
Trên trời có áng mây xanh
Dưới đất em có tình anh tuyệt vời!


Anh Tú
NGƯỜI TÌNH GIÀ TRÊN ĐẦU NON
Sáng tác: Phạm Duy
Trình bày: Duy Quang


Người tình già trên đầu non Tuyết đã tan trên vai mỏi mòn Giữa đám mây xanh xao chập chờn Nhìn mặt trời thoi thóp hoàng hôn Người tình già trên đỉnh khơi Muốn lãng quên trăm năm một đời Nhưng dưới thế gian mông mênh vời vợi Người chợt nghe tiếng em chờ đợi. ÐIỆP KHÚC '' Người tình già trong lẻ loi Có nhớ thương.... ai ? '' Người tình già nghe lời kêu Lững thững đi trên con đường chiều Xuống lũng sâu, leo qua ngọn đèo Về một miền phơn phớt cỏ nâu Người tình còn nhớ tuổi son Cúi xuống hôn bông hoa thật gần Nghe suối vẫn reo trong hang rì rầm Người tưởng nghe tiếng em thì thầm... ÐIỆP KHÚC '' Ðợi người tình đã từ lâu Vẫn khát khao... nhau '' Người từng là nắng mùa Xuân Ðã dắt em đi trên đường trần Ðã vuốt ve em trong Hạ mềm Rồi lạnh lùng Thu đến... lìa em Người trở thành cây mùa Ðông Lá úa rơi vun cao cội nguồn Nhưng cuối bước đi trăm năm một lần Ðầu cành khô bỗng hoa nở tràn ÐIỆP KHÚC Người tình vào cuộc tử sinh Sống chết lung... linh. Thành người tình đang trẻ ngây Sẽ đứng lên mê say từng ngày Cất bước Xuân đi qua Hạ dài, Người hẹn người leo thế kỷ chơi Một đời người trong tầm tay Sống với nhau hơn ba vạn ngày Xin cố gắng nuôi sao cho tình đầy Chẳng vì Thu với Ðông, ngần ngại ÐIỆP KHÚC Và người tình ngoảnh về non Hát khúc Xuân... sang. CODA Rồi hẹn rằng sẽ về thăm Lúc đã trăm... năm Và người tình sẽ từ khơi Xuống núi vui... chơi Rồi lại từng thế kỷ sau Cứ hoá sinh... theo.

2021/02/07



 QUA SÔNG**


Tháng cha ̣p chiê ̀u vàng như lá khô

Mùa đi không la ̣nh đê ̉ mong chờ

Da ̣ tâm khúc da ̣o bên bờ vắng

Không còn tre ̉ nữa đê ̉ vu vơ


Tháng cha ̣p qua sông lòng như sóng

Lan man nho ̉ nhe ̣ tựa bên đời

Những khúc quanh xưa là ky ̉ niê ̣m

Không còn tre ̉ nữa đê ̉ chơi vơi


Tháng cha ̣p thèm nghe nha ̣c Pha ̣m Duy

"Theo đò ngang quá giang, thương chiê ̀u" *

Cửu Long chính nga ̉ vê ̀ muôn ne ̃o

Không còn tre ̉ nữa đê ̉ rong rêu...


THƯ DUY

_________

*Chiều Về Trên Sông- lời nhạc Phạm Duy

https://www.youtube.com/watch?v=7FdBYjKPMu4

https://www.youtube.com/watch?v=UldE5Vmpbxw

**Trích từ Tập thơ NGỒI HÁT MỘT MÌNH của THƯ DUY


2021/02/06


 Bánh Ích

  (Nhân đọc bài “bánh Ích hay bánh Ít”

    của Phuơng Nguyệt trong CSVB)


Nhìn mâm bánh ích nhớ nhà

Nhớ giỗ, nhớ Tết quê ta những ngày

Vườn xưa tàu chuối gió lay

Giúp mẹ rọc lá phơi ngoài mái hiên 

Bàn tay khéo léo mẹ hiền

Gói những chiếc bánh tinh tuyền hương quê

Hình tháp góc cạnh đề huề

Nhưng đậu, bột ngọt dễ mê lòng người

Nhưng dừa ngọt, bột trắng tươi

Bọc lá óng mượt, đôi mươi xuân thì

Tha hương đất khách từ khi

Mỗi lần Tết đến, thấy gì Tết đâu!


    Bạch Tú Cầu

2021/02/04

 Thiền Là Chìa Khóa Dùng Nhận Diện Chính Mình


Lời giới thiệu

Ni sư Pema Chodron là ni sư xuất sắc nhất hiện nay. Bà tu học theo các Lạt Ma Tây Tạng nhưng không vì thế mà hạn cuộc trong tông môn pháp phái. Bà học hỏi, trao đổi ý tưởng, giáo lý của tất cả các truyền thống. Bà hiện đang hoằng pháp ở Mỹ  nói riêng, Âu – Mỹ nói chung. Bà đã được đức Dalai Lama tiếp kiến, tổng thống Barac Obama thỉnh mời vào Bạch Cung để tham vấn và còn rất nhiều những người nổi tiếng trên thế giới quy y với bà. Bà còn là người thành lập tổ chức từ thiện vì tu học Phật pháp PANA FOUNDATION for DHAMMA STUDIES, INC, Nevada… Ngôn ngữ hạn hẹp và nghèo nàn, khó có thể nói hết hành trạng và công hạnh của bà, sau đây tôi xin dịch một bài viết mới nhất của bà về thiền Vipassana, bài này đăng trên trang nhà Pema Chodron – Buddhist Nun.



Pame Chodron
by Pema Chodron

 


Thực hành thiền nó giúp đánh thức niềm tin của chúng ta, khôn ngoan và từ bi vốn cần và chúng ta sẵn có. Nó giúp để nhận biết chính mình: cái phần thô tháo và cái phần mềm mỏng của chính chúng ta, sự đam mê, sự gây hấn, cái vô minh và trí huệ của chính chúng ta.

Lý do mà con người hại con người, lý do mà trái đất chúng ta bị ô nhiễm nghiêm trọng, lý do mà con người và muôn loài động vật không được đối xử tốt, đấy là những ngày mà mỗi cá nhân không biết sự thật, không tin tưởng, không biết yêu thương một cách đầy đủ chính cái bản thân mình. Phương pháp thiền Vipassana ( Shammatha- Vipashyana/ Samatha- Vipassana) ( tiếng Pali) ( sự tịnh tâm), nó giống như chìa khóa vàng giúp chúng ta nhận biết rõ ràng chính mình.

Trong thiền Vipassana ( Shamatha-Vipashyana) chúng ta ngồi thẳng lưng, hai chân bắt chéo ( kiết già hoặc bán già), mắt mở, hai tay đặt ( sao cho dễ chịu) trên đùi. Chúng ta chỉ đơn giản là nhận biết hơi thở đi ra, nó đòi hỏi sự chính xác được ở ngay với hơi thở, mặt khác, nó rất là thoải mái và mềm mại, nói rằng:” Ngay tại đây với hơi thở, khi nó đi ra”, cũng tương tự như “ sự có mặt một cách trọn vẹn”. Ngay tại đây với bất cứ điều gì đang xảy ra: tiếng động trên đường phố, ánh sáng trên tường, những điều đó thu hút sự chú ý của chúng ta, nhưng chúng ta không cần chúng nó. Chúng ta ngồi đây, nhận biết hơi thở đi ra.

Hơi thở chỉ là một phần của kỹ thuật, những tư tưởng suy nghĩ liền lạc xuyên suốt tâm của chúng ta lại là một phần khác. Chúng ta ngồi đây để nói chuyện với chính mình. Hướng dẫn là khi bạn nhận ra bạn đã suy nghĩ và cái nhãn hiệu “ suy nghĩ”. Khi tâm trí bạn lang thang, bạn nói với chính bản thân mình”suy nghĩ”, cho dù là sự suy nghĩ của bạn đầy bạo lực, đầy đam mê, hoặc đầy vô minh, thiếu hiểu biết và chối bỏ; cho dù suy nghĩ của bạn đầy lo lắng, sợ hãi; cho dù suy nghĩ của bạn hướng về tâm linh, những suy nghĩ  hài lòng, những suy nghĩ an ủi, suy nghĩ làm nâng cao tinh thần, bất cứ cái gì mà chúng có, không có sự lên án hay sự quấy rối nghiệt ngã, tất cả đơn giản chỉ là cái nhãn hiệu“ suy nghĩ”, hãy thực hành với sự trung thực và nhẹ nhàng thoải mái.

Cái chạm trên hơi thở là ánh sáng, chỉ có hai mươi lăm phần trăm của nhận thức trên hơi thở. Các bạn không cần nắm bắt hay sửa chữa nó, Các bạn đang mở, hãy để hơi thở đi ra và hòa vào không gian của căn phòng, chỉ đơn giản để hơi thở bạn hòa vào trong không gian. Sau đó, có cái gì đó như tạm dừng lại, một khoảng thì hơi thở kế tiếp lại thở ra. Trong lúc bạn hít vào, có thể có những cảm giác mở ra và chờ đợi, nó giống như bạn bấm chuông cửa và chờ đợi ai đấy trả lời, sau đó bạn lại bấm chuông của lần nữa và chờ đợi ai đấy trả lời. Sau đó, đại khái là tâm bạn lang thang và bạn  nhận ra là bạn suy nghĩ lại, tại cái điểm này dùng kỹ thuật ghi nhận. 

Điều quan trọng là phải tin và trung thành với kỹ thuật này, nếu như bạn thấy cái nhãn nó thô tháo, nghiệt ngã, tiêu cực thì cũng giống như bạn buột miệng nói lời thô lỗ “ Dammit!” là bạn đang tự cho mình một thời gian khó khăn, nói lại lần nữa và làm cho nó sáng lên. Nó không giống như là cố gắng để bắn hạ những suy nghĩ như thể chúng nó là bồ câu bằng đất sét. Thay vào đó là nhẹ nhàng, dùng kỹ thuật ghi nhãn này như một cơ hội để làm tăng trưởng sự mềm mại và từ tâm cho chính mình. Bất cứ điều gì tăng trưởng lên là tốt trong lĩnh vực thiền định. Điểm quan trọng là bạn có thể nhìn thấy nó một cách trung thực và kết bạn với nó.

Mặc dù nó ngăn ngại và đau đớn nhưng nó hiệu quả để chữa  bệnh để dừng sự lẩn trốn chính mình, đó là chữa bệnh để biết tất cả các cách mà bạn đang lén lút, tất cả các cách mà bạn đang trốn bên ngoài, tất cả các cách mà bạn ngắt nguồn, từ chối, đóng chặt và phê bình chê bai mọi người, tất cả những cách nhỏ bé quái dị của bạn, Bạn có thể biết tất cả những điều đó với cảm giác hài hước và tử tế, bằng cách hiểu biết chính mình là bạn đang trên đường hiểu biết nhân văn. 

Nói chung tất cả chúng ta đều đấu tranh chống lại những điều này, vì vậy  khi bạn nhận ra bạn đang nói chuyện với chính mình, cái nhãn “suy nghĩ” và nhận thấy âm điệu giọng nói của chính bạn, hãy để nó trở nên từ tâm, nhẹ nhàng và hài hước. Sau đó bạn sẽ được thay đổi cái kiểu thức cũ kỹ mà toàn bộ loài người cùng xài chung. Từ tâm đối với người khác bắt đầu bằng sự tử tế với chính bản thân của chúng ta.


Vài nét về Pema Chodron 

tên thật khai sinh của bà Deidre Blomfield Brown, bà sinh năm 1936, tại New York. Bà theo học trường Miss Porter, tốt nghiệp đại học Berkeley, California. Bà là giáo viên cấp tiểu học trong nhiều năm, dạy ở New Mexico và California 

Bà gặp sư Lama Chime Rinpoche trên dãy Alps- Pháp, năm ấy bà ba mươi tuổi. Năm 1974, khi theo học với Lama Chime bà trở thành nữ tu mới ( sa di ni ) ở London, cũng trong năm này bà nhận được sự tấn phong từ đức Dalai Lama. 

Chogyam Trungpa Rinpoche là vị thầy bổn sư của bà, năm 1972 Lama  Chime đã khuyến khích bà học tập với Rinpoche và cả với chính ông. Bà có mối quan hệ sâu sắc, học tập với ông từ 1974 cho đến 1987, khi ông viên tịch. Theo yêu cầu của Karmapa XVI vào năm 1981,  tại Hồng Kông bà nhận sắc phong đầy đủ từ một tu viện thuộc dòng truyền thừa Trung Quốc.

Bà là giám viện Karma Dzong ở Boulder, năm 1984 di chuyển đến Cape Breton- Nova Scotia để làm giám viện Gampo Abbey. Chogyam Trungpa Rinpoche yêu cầu bà hướng đến thành lập một tu viện cho  tăng và ni người Âu – Mỹ.

Bà hiện giảng dạy ở Mỹ và Canada và có kế hoạch tăng thời gian cho việc tịnh tu một mình, dưới sự hướng dẫn của hòa thượng Dzigar Kongtrul Rinpoche. Bà tận tâm hướng dẫn việc thiết lập truyền thống tu viện ở Âu – Mỹ, song song đó là việc tận tụy với các Phật tử của mình. Bà chia sẻ ý tưởng và giáo lý của tất cả các tuyền thống khác nhau.


Dịch Việt: Tiểu Lục Thần Phong 

Nguồn:

https://vietbao.com/p301436a306813/thien-la-chia-khoa-de-nhan-dien-chinh-minh

2021/02/02

 


TÔI LÀM THƠ


Tôi làm thơ như con tằm dệt kén
Rút ruột dâu xanh mướt nhả vàng tơ!
Gom cảm hứng vui buồn tim thai nghén
Làm tơ tình tôi dệt mấy vần thơ .

Tôi làm thơ hồn nhiên như chim hót!
Ngứa cổ thì cất tiếng véo von chơi
Dù mưa gió hay trời trong nắng tốt
Vẫn liú lo tiếng hót mến yêu đời

Tôi làm thơ như trăng vàng gối sóng
Xé đêm đen lấp lánh giữa dòng sâu .
Chán thực tế phũ phàng tôi gối mộng
Quên khổ đau, thương khó giữa bể sầu!

Tôi làm thơ như Mẹ ru con ngủ
Giữa trưa hè thánh thót tiếng ca dao
Lời mộc mạc mà tình quê ấp ủ
Cho con yêu tiếng Việt rất ngọt ngào.

Tôi làm thơ như người theo đạo Lão
Đi dưới sân mà nói chuyện trên trời
Xin đừng bảo rằng tôi mơ mộng hảo
Thế gian này cũng là mộng đấy thôi.

Tôi làm thơ như là tôi đang thở
Chuyện đương nhiên cần thiết chẳng đặng dừng
Nếu không khí ra vào nuôi cơ thể
Thì thơ ca xuất nhập dưỡng tinh thần.

Tôi làm thơ như nước trôi êm ả
Nước từ nguồn, thơ lai láng từ tim
Ðời vạn ngả, thuyền thơ tôi một lá
Thiện mỹ chân, luôn chở mộng đi tìm.

Quang Tuấn
Chú thích:
Nhà thơ Quang Tuấn
tức
Ông Trần Quang Tuấn
Pháp danh Tâm Quang
Cựu Hiệu Trưởng Trung Học Thủ Đức
Sinh năm 1927, Gò Công, Việt Nam
Từ trần ngày 01- tháng 3- 2016 tại San Jose California, Hoa Kỳ