2017/06/21

Image result for trường gia long ngày xưa
THEO HÈ VỀ

Xứ
xa em theo hè về quê mẹ
Sân trường xưa phượng rực rỡ sắc hồng
Tâm sự lâu nay muốn tỏ cho thông
Đây ấp úng còn kia sao ngọng nghịu.

Gió hiu hiu chan hòa cơn nắng hạ
Nóng nung người ấm lại chút tình
Em thỏ thẻ lời thoảng nhẹ hương thơ
Tôi mượn cánh phượng hồng mừng tương hội.

Hè nhẹ nhàng tr
ôi nhưng sao thấy vội
Người phải đi rồi thành phố đìu hiu
Vui chưa thoả... tan trong khói sương chiều
Kẻ đứng lặng nhìn chuyến bay dần khuất.

Anh Tú
blank
Chuyện Về Một Ông Thầy.

Dương Qung Hàm, nghe qua cái tên, bất cứ ai quan tâm đến nền văn học Việt nam đều biết đó là một vị giáo sư có công lớn trong nền văn học nước nhà. Ngoài việc dạy học cho nhiều thế hệ hc sinh, thầy còn nghiên cứu văn học và đã để lại cho hậu thế những công trình khảo cứu nghiêm túc và có giá trị. (Việt Nam Văn Học S Yếu/ Việt Nam Thi Văn Hợp Tuyển...)  Ở đây chỉ có ý nhắc đến một câu chuyện có thật xảy ra vào những năm tháng thầy còn phụ trách giảng dạy môn văn học cho trường Bưởi ngoài Hà nội.
Khi còn là giáo sư ở trường Bưởi, thầy Hàm nổi tiếng là một ông thầy nghiêm, cả trường đều "rét" cái oai của thầy, hiếm khi thầy ban cho học sinh một nụ cười, phải nói là một ông thầy luôn có... "bộ mặt hình sự". Có lần một học sinh đã dùng com-pa vạch trên mặt bàn một vạch nhỏ để ghi dấu khi thầy Hàm nở nụ cười, dù chỉ là cười mỉm. Cho đến cuối năm học, anh chàng học sinh chuyên "sưu tập nụ cười thầy Hàm" đã làm "tổng kết" và công bố cho bạn bè đều biết là chỉ có... ba vạch mà thôi!1! Học với thầy là một ước mơ của  những học sinh nào mê văn học, nhưng phải trả giá bằng cách gồng mình chịu  những hình thức kỷ luật, suốt niên học phải chịu "rét" nhiều hơn là ấm áp.

Vậy mà một hôm, trong một lớp học của trường Bưởi, thầy Hàm đang say sưa  giảng về một thể thơ gọi là "yết hậu" (một thứ thơ đường luật biến thể, gồm bốn câu: ba câu đu có bảy chữ, và câu cuối chỉ có một chữ mà thôi). Cũng nên nói thêm là khi thầy Hàm giảng bài thì ông hay nói say sưa như lên đồng, đến không kịp... nuốt nước bọt. Có khi thì đang huyên thuyên như thế, bất chợt ông dừng lại... nuốt nước bọt đánh ực một phát, rồi mới nói tiếp. Đó là cố tật của thầy Hàm mà hc sinh cả trường đều biết. Trở lại chuyện bài thơ yết hậu, sau khi ging tất cả những niêm luật của th thơ này, thầy Hàm đưa ra một thí dụ bằng một bài thơ do chính thầy cảm tác tại chỗ, bài thơ có nội dung mô tả một anh chàng bợm nhậu, khi chết xuống âm phủ được gặp mặt Diêm Vương mà trên tay vẫn còn cắp theo be rượu. Thơ rằng:
"Sống ở dương gian đánh chén nhè,
"Chết về âm phủ cắp kè kè
"Diêm vương phán hỏi rằng chi đó?
"Be" (tức là be rượu. )
 Sau khi ngâm nga dt bài thơ ngắn đó, thầy hất hàm ra hiệu cho cả lớp và nói:

"Em nào cho tôi một thí dụ tương tự xem nào."

Một qung im lặng kéo dài hơn một phút, rồi đột ngột từ hàng ghế cuối lớp có một cánh tay giơ lên, thầy ra du cho phép học sinh kia đứng lên để đọc bài thơ của mình.
Sau mt lúc chần chừ, anh chàng mới bắt đầu cất tìếng:
"Sống ở dương gian chỉ nuốt đàm,
"Chết về âm phủ nói làm nhàm.
"Diêm vương phán hỏi rằng ai đó?
 Cậu học sinh nọ chỉ vừa đọc dứt câu ba, thì không ai bảo ai, cả lớp đều đng thanh hét tht to:
"Hàm!!"
Nghe đến đây, chắc bà con đều nghĩ rằng c lớp sẽ bị "ông hung thần" nghiêm trị, còn anh chàng học sinh chủ xướng kia chắc không tránh khỏi một trận đòn tut xác ra. Vậy mà như một phép lạ. thầy Hàm lại mỉm cười, một nụ cười thật tươi và hoàn toàn mang vẻ đôn hậu, dễ thương đến tội nghiệp. Và thưa bà con, nếu như năm học đó có anh chàng nào muốn "sưu tập nụ cười", thì chắc chắn sẽ được... bốn vạch trên mặt bàn học đấy.

Hôm nay, nhân ngày Nhà Giáo Việt Nam, tui muốn nhắc lại mu chuyện này, để tỏ lòng nhớ đến thy Hàm, mong ông sẽ gặp toàn những người tử tế ở thế gii bên kia, đang say sưa giảng bài cho học sinh, môn Văn Học Việt Nam.

Một đôi li ngắn ngủi, coi như một nén hương cho thầy, có gì thất thố, kính mong thầy lượng thứ.

Nguyễn Tấn Hồng

Nguồn:
http://www.ngo-quyen.org/a4833/nguyen-tan-hong-chuyen-ve-mot-ong-thay 

2017/06/19

GIẤC NGỦ

Có lúc ngủ vùi xong thức giấc
Vô tư chào đón cuộc đời vui
Miệt mài hưởng thụ trong ngây ngất
Lặn hụp mê say ngọt lẫn bùi.

Rồi trổi dậy... đêm ba bốn bận
Chập chờn ngái ngủ bước chân xiêu
Có ai đồng cảnh cùng lận đận
Chia sẻ ưu tư tuổi xế chiều?

Đôi lúc trắng đêm không thể ngủ
Băn khoăn trằn trọc suốt canh thâu
Bao nhiêu hình ảnh dòng đời cũ
Ẩn hiện chập chờn nhức khổ đầu.

Đến lúc ngủ vùi không thức giấc
Thân về cát bụi... phách thong dong?
Duyên nghiệp mang theo về đất Phật
Mấy ai thanh thản cõi phiêu bồng?

Anh Tú
June 16, 2017

2017/06/13

Sầu Dư

Đêm thâu trăn trở
Gió chở mùa sang
Lá duyên một chiếc bẽ bàng
Rơi trong thu lạnh chiều tàn mưa giông

Tình hồng lưu luyến
Ước nguyện vời xa
Hiên khuya một ánh trăng tà
Mình ta với bóng đêm sa lệ lòng

Giọt buồn hoen mắt
Thời khắc xuôi dòng
Bâng khuâng một bóng hoài mong
Tình không như có …  mênh mông cõi tình

Bóng mình đêm trắng
Giọt đắng sầu dư
Rót sâu giếng mắt lệ hư
Tiếng lòng nức nở đêm cư tang … TÌNH!!!

Giáng Thu Xưa

*****

( Cảm tác từ "Sầu Dư" của Giáng Thu Xưa)

Hoa Sầu Đâu

Sầu đâu hé nở
Bỡ ngỡ canh thâu
Sương khuya rót đọng giọt sầu
Ướt trăng khuyết mảnh đêm sâu treo buồn

Khẽ buông tiếng nấc
Trở giấc nửa đêm
Mơ xuân một thoáng êm đềm
Tan trong mưa lệ bên thềm bâng khuâng

Tần ngần một bóng
Chiều trống vắng chiều
Ngoài hiên cánh gió liêu xiêu
Mưa bay lất phất đêm đìu hiu đêm!

Buông rèm xuân lạnh
Nghe chạnh buốt lòng
Niềm riêng, nỗi nhớ … mênh mông
Cây sầu đâu nở rộ bông tím buồn!

Yên Dạ Thảo