2021/12/15

Xin Hãy Yêu Tôi_thơ Đinh Hùng _ HỒ ĐIỆP ngâm


Xin hãy yêu tôi, những lòng thiếu nữ!
Tôi chép thơ ca tụng miệng hoa cười
Ôi những nàng như liễu, mắt xa xôi!
Yêu tôi nhé, tôi vốn người mê đắm!

Xin hãy yêu tôi, những lòng hoa thắm!
Xuân đã hồng, thu biếc, tôi làm thơ
Cửa phòng tôi giăng lưới nhện mong chờ
Buồn phơ phất mới trông chiều, ngóng gió

Tôi vẫn ở một phòng sầu bé nhỏ
Riêng một đèn, một gối, một tình yêu
Đời của tôi là giấc mộng ban chiều
Tôi lấy bút vẽ con đường vũ trụ

Em có má hồng dạo lòng qua đó
Bởi vô tình không biết đấy mà thôi
Trời của tôi mà Thu cũng của tôi
Để em tới em làm người khách lạ

Miệng kia xinh sao tình lơ đãng quá!
Tôi không yêu sao có má em hồng?
Tôi không buồn sao có mắt em trong?
Tôi không mộng sao có lòng em đẹp?

Nay đến trước xin yêu, hồn khép nép
Tự trời xanh rơi xuống để gần em
Một tờ hoa đính ước gởi thơ kèm
Si tình thế vậy mà hiu quạnh mãi!

Yêu tôi với! tôi làm thơ ân ái
Để yêu người và cũng để người yêu
Để các em qua từng bước diễm kiều
Trong cảnh nước non tình tôi xếp đặt

Ngày hôm nay cánh bướm vàng phơ phất
Các em đi tha thướt, áo màu hoa
Đời đua vui, tôi buồn ở trong nhà
Tình chép mãi, thơ sầu như châu lệ

Các em dịu dàng sao tàn nhẫn thế?
Mà lòng tôi hoài vọng cứ đa tình!
Hãy yêu tôi vì tôi biết em xinh
Tôi biết khóc để cho Tình cảm động

Hãy yêu tôi vì tôi làm nên mộng
Hãy yêu tôi vì tôi dệt nên trời
Em đi trong trời mộng đó, em ơi!
Theo áo nhẹ, bay cao hồn vũ trụ

Xin hãy yêu tôi, những lòng thiếu nữ!
Một hôm nay Tình ghé bến Thu Hồng
Tôi khổ rồi, em có thấy yêu không?

2021/12/14

Tạp văn

THƯƠNG HOÀI NGÀN NĂM

 
Giửa tháng mười hai, trời Nam California lạnh, dù lạnh không bằng vùng Đông Bắc nơi tôi cư ngụ, lại có thêm mưa gió, tôi phải ở trong nhà thay vì lang thang ngoài đường.
Vậy thì bên ly cà phê... "một mình"là một chọn lựa, thời gian vào Internet đọc tin, nghe nhạc tăng lên, cũng như có dịp để hoài niệm này nọ.

Một địa danh, một nhân vật, một ca khúc nào đã từng biết qua trước đây nay tình cờ gặp lại đều gợi nhớ kỷ niệm vui, buồn.
Tôi mới được nghe lại ca khúc Thương Hoài Ngàn Năm.

Thời học sinh, sinh viên hay thuở thanh niên, hầu như ai cũng đã trôi nổi trong tình yêu trai gái với những ước mơ tươi đẹp, những thời điểm bên nhau thắm thiết lãng mạn đắm say, thề non hẹn biển.
Tôi lớn lên, vào đời với một nghề cần làm gương mẫu tốt cho cộng đồng tại một vùng đất mình chọn lựa, và nơi đó phải trở thành miền yêu thương trong lòng mình và cho mọi người mãi mãi.
Tôi biết tôi là một con người có đủ tính hỉ nộ ái ố, thêm một chút nhạy cảm và lãng mạn nên tự nhủ lòng là phải kềm chế bản thân, tự giác theo một kỷ luật sắt, nếu có thể cần sự hổ trợ từ bên ngoài. Tôi đã được sự nhắc nhở của một bậc cha chú trước khi lên đường,  đại khái là: bốn phương của cuộc sống phải giữ một phương làm việc tốt thì ba phương kia mới được thơm lây.
Thế mà những tình huống tiêu cực đã dự đoán đều lần lượt xảy ra, và tôi đã dập tắt ngay tức khắc thế mà vẫn không tránh khỏi tiếng đồn, phóng đại đến không ngờ. Tính cách của xã hội Việt Nam là vậy, thị thành hay không thị thành đều tương tự như nhau chỉ khác nhiều hay ít.

Tôi lên đường vào đời với mớ hành trang nghề nghiệp học tại trường-học và hành trang xử thế ít ỏi từ trường-đời, cộng thêm một tình yêu vun quén năm năm, ngập ngừng tiến vào cuộc sống tự lập. 
Tôi tự tin  nhưng ... thật ra vẫn ngại trước mặt có những vấn nạn đang chờ mà tôi không biết; rồi sau đó có cái biết được sau một năm, có cái biết được khi mái tóc điểm sương.
Tôi tự tin... trái tim tôi rắn rỏi với một THƯƠNG HOÀI NGHÌN NĂM như bài hát của  nhạc sĩ Phạm Mạnh Cương ra đời vào lúc tình yêu của chúng tôi thăng hoa, bất kể nội dung ra sao, chỉ cần tựa bài hát đủ để tôi mua một bản ký tặng cho người yêu và tập tành nghêu ngao.
Có những buổi tối, có trăng hay không, tôi ra một mình ngồi ở bến sông nổi tiếng của thị trấn, ngắm dải núi bên kia bờ soi bóng dưới dòng nước lăn tăn sóng mà nhớ về người thương. Lòng hẹn lòng vài năm nữa sẽ chung một mái nhà; đó là bức tường vửng chắc trước những mời gọi ...
Như đã nói, tâm hồn tôi có chút lãng mạn, thích thơ văn, núi biển, hoa lá, thích sự thân thiện , vui vẻ, chiêm ngưỡng cách trong sáng cái đẹp nào đó nói chung như mái tóc thề xỏa bờ vai, ánh mắt sáng ngời thông minh, bàn tay mũi viết...
Ôi, có một bàn tay mũi viết tôi khen một cách tình cờ, và đón nhận một sự vui vẻ thân thiện của một người mà vô tình tạo một hiểu lầm liên quan đến tôi mà lúc đó tôi không hề biết, mãi mấy chục năm sau. Họ chụp mủ cho tôi một việc mà tôi không làm rồi họ khi dể, chê bai tôi không xứng đáng này nọ, sự việc tôi cố tránh mà tự nhiên như trên trời rơi xuống trúng tôi. Tin tức lại được phao ra trong cộng đồng mà tôi vẫn không bìết. Tôi nực cười cho một gia đình phong kiến, nghĩ mình là trục vũ trụ.

Phải làm gì đây? Đính chính ư? Không đâu.

Tôi viết tự tình này cho tôi, bài THƯƠNG HOÀI NGÀN NĂM ngọt ngào tôi dành cho người phối ngẫu của tôi , tôi hạnh phúc tiếp tục thưởng thức giọng hát Hoàng Oanh và thương hại cho những người bên kia, kể cả những kẻ đồn đại.

Anh Tú,
December 14, 2021 

ƯỚC NGUYỆN MỦA ĐÔNG


Xin cho một que diêm. Tôi dâng lời cầu nguyện.Lời nguyện cầu ngắn ngủi.Trong ánh lửa que diêm.


Xin đời một chút nắng. Sưởi ấm trời giá băng. Khi tuyết rơi đầy ngỏ. Lặng lẽ mùa đông về.


Trong màn đêm tăm tối.Xin thêm một vì sao.Sáng lên khung trời rộng. Soi quá khứ ngọt ngào.


Xin một tiếng kinh cầu. Chở che tâm hồn nát.Dù cuộc đời lạnh nhạt.Còn hơi ấm tình thương.


Trong ngôn ngữ muà đông.Tôi mượn giọt nắng hồng.Từ những mùa hạ cũ.Vẻ bức tranh bình yên.


Trầm Hương Ptt


*Trích từ FB của Tri Pham : Nhật Ký Mùa Đông 9/12/2021*

2021/12/11

 Tạp ghi

CỘNG SẢN VIỆT NAM, CHỜ ĐÓ!


Cho đến khi viết bài này, tôi cũng vẫn không hiểu tại sao, cách nay hơn 40 năm – trong buổi lễ vô cùng trọng thể để di dân nhập tịch tuyên thệ trung thành với Hoa Kỳ – tôi lại quẹt nước mắt với tâm trạng vô cùng đớn đau; không khác chi lúc tất cả sĩ quan, binh sĩ, đồng bào và gia đình tôi trên Dương Vận Hạm Thị Nại HQ502, vừa hát Quốc Ca Việt Nam Cộng (VNCH) trong buổi lễ Hạ Kỳ tại Subic Bay, năm 1975, vừa khóc!

Không phải chỉ có gia đình tôi, mà hầu như tất cả người Việt tỵ nạn cộng sản Việt Nam (csVN) tại Hoa Kỳ, từ năm 1975, đều vươn lên từ đau thương, từ mất mác và hy sinh mọi điều mới tạo dựng được thế hệ di dân thứ hai rực rỡ!  

     Ngoài lòng hy sinh, nỗi đau thương và sự mất mác, người Việt tỵ nạn csVN còn mang theo nền văn hóa và đạo đức của sự giáo dục đầy nhân bản thuộc chính thể VNCH.

     Những thành tựu lớn lao của thế hệ người Việt di dân thứ hai không những giúp người Việt sang Mỹ sau năm 1975 được dễ dàng hội nhập vào xã hội mới, trong mọi lãnh vực – như giáo dục, y tế, luật pháp, quân sự, chính trị, âm nhạc, văn học, kỹ thuật, khoa học, khoa học không gian, v.v... – mà những thành tựu tuyệt vời của thế hệ di dân thứ hai còn là niểm hãnh diện chung của những người mang dòng máu Lạc Hồng.

     Cùng một thời gian, từ 1975 đến 2021, trong khi người Việt tỵ nạn cộng sản vượt qua không biết bao nhiêu khổ nạn để vừa xây dựng tương lai; vừa gửi từng đồng đô-la đẫm mồ hôi và nước mắt về Việt Nam cứu giúp người thân đang bị csVN đọa đày trong các trại cải tạo và ở kinh tế mới; vừa tạo được nhiều thành quả lớn lao trong mọi lãnh vực trên thế giới thì người csVN lại thực hiện những điều quá tồi tệ, quá bẩn thỉu, làm nhục Quốc thể Việt Nam!

     Tôi sẽ không khơi lại những hành động thiếu lễ độ, thiếu giáo dục, vô văn hóa của những nhân vật cao cấp trong guồng máy đầy ác tính của csVN và của du học sinh từ Việt Nam sang ngoại quốc du học – như Dương Đức Thịnh – bị giới truyền thông quốc tế phổ biến và ghi lại.

      Tôi cũng sẽ không nhắc đến vấn nạn xuất cảnh lao động để 39 “thùng nhân” người Việt bị chết thảm. Thông Tấn Xã Việt Nam, ngày 09/12/2021 @ 14:45:05 đưa tin: “Phim tài liệu One Year on the Essex Lorry Tragedy về một năm sau thảm kịch 39 người Việt thiệt mạng trong xe tải tại Essex (Anh) do báo Việt Nam News,  Thông tấn xã Việt Nam thực hiện, được trình chiếu tại Liên hoan phim quốc tế thường niên Erie, tại tiểu bang Pennsylvania, Hoa Kỳ, từ ngày 10 đến 19/12/2021”. 

     Trong những đợt xuất cảnh lao động từ Việt Nam, nữ giới làm điếm, làm “osin”; nam giới trồng cần sa, bị bắt, bị nhốt tù. Thế mà, dạo này, dư luận viên của csVN sửa lại là: Thanh niên Việt Nam canh gác, bảo vệ các trại trồng cần sa – ngầm bảo rằng thanh niên xuất cảnh lao động từ Việt Nam sang không trồng cần sa!

     Tôi chỉ muốn đề cập đến hai câu trong bản tin của đài VOA, ngày 29/11/2021 @ 2:50 PM. Hai câu ấy như thế này: “Mỹ không mời Việt Nam tham gia hội nghị thượng đỉnh về dân chủ sắp diễn ra.  Bộ ngoại giao Mỹ cho biết khi công bố danh sách các nước được mời hôm 23/11.

     Sẽ có 110 nước tham dự sự kiện được tiến hành qua mạng vào hai ngày 9 và 10/12, có mục tiêu ngăn chận tình trạng dân chủ bị thụt lùi và các quyền tự do bị suy yếu...”

      Đọc hai câu này xong, tôi vừa vui vừa buồn!

      Vui, vì tôi thấy nhà cầm quyền csVN bị “quê xệ” nặng nề trước dư luận thế giới!

      Buồn, vì tôi ước chi danh từ kép thân thương “Việt Nam” không bị đề cập đến trong sự kiện bẽ bàng này!

      Không bẽ bàng sao được khi mà Đài Loan – một quốc gia có diện tích và dân số kém xa diện tích và dân số Việt Nam – lại được Hoa Kỳ mời!

      Đấy, nhà cầm quyền csVN lúc nào cũng lừa dối dân Việt bằng những khẩu hiệu “rền vang” như sấm để người dân “tự hào” với khẩu hiệu, với tượng đài, với lễ hội, với đá banh, với nhiều cuộc thi hoa hậu, v.v... mà quên đi nỗi nhục quốc thể do các nhân vật cao cấp trong đảng csVN tạo nên!

      Những quốc gia văn minh thường phân định rõ ràng sinh hoạt giữa các địa hạc văn học, nghệ thuật, văn hóa, chính trị, thể thao, v.v... – chỉ có đảng và người csVN mới “thừa nước đục thả câu”. 

      Hành động “thừa nước đục thả câu” của đảng và người csVN trong dịp thí sinh hoa hậu Việt Nam Đỗ Thị Ngà độc tấu nhạc khúc Cô Gái Vót Chông, bằng đàn T’rưng, tại đảo Puerto Rico, thuộc Mỹ, đã cho thấy – một lần nữa – người csVN đã lộ rõ bản chất hạ cấp, vô văn hóa, vô giáo dục: Một tay đưa ra nhận tiền, nhận tất cả sự hỗ trợ lớn lao của Mỹ; tay kia lén đâm vào vết thương còn mưng mủ của Mỹ!

     Từ ngàn xưa, Ông Bà mình có câu: “Cái nết đánh chết cái đẹp” để giáo dục con người. Bây giờ, csVN “biến” một cô gái thi hoa hậu trở thành một kẻ vô liêm sĩ, vô giáo dục và vô văn hóa về hành động thiếu hiểu biết, không thân thiện của cô ấy trong cuộc thi hoa hậu thế giới. Và, cũng chỉ người csVN mới manh tâm bỏ câu châm ngôn “Tiên học lể hậu học văn” trong chương trình giáo dục tại Việt Nam. (Mời đọc bài của Nguyễn Văn Mỹ trên BBC, ngày 26/11/2021.) 

      Tôi không buồn hoặc tức giận về hành động thiếu suy nghĩ của cô thí sinh hoa hậu Đỗ Thi Ngà mà tôi lại căm phẫn về chính sách khơi động căm thù của người csVN. Nếu vị nào nghĩ rằng tôi kết tôi csVN một cách quá đáng thì kính mời người đó hãy nhớ lại những dịp 30 tháng Tư, Tết Mậu Thân, mùa Hè đỏ lửa, v.v... csVN đã tổ chức ăn mừng chiến thắng “hoành tráng” như thế nào!

     Trong khi csVN ăn mừng “chiến thắng?”, tôi âm thầm tạ ơn Trời Phật đã giúp cho quân lực Hoa Kỳ biết tôn trọng những quy ước quốc tế trong chiến tranh để khỏi tạo nên những War Crimes – như người csVN đã cố tình tạo ra – để giết hại người Việt!

      Theo định nghĩa của hai chữ War Crimes mà tôi thấy trên internet là: “Examples of war crimes include intentionally killing civilians or prisoners, torturing, destroying civilian property, taking hostages, performing a perfidy, raping, using child soldiers, pillaging, declaring that no quarter will be given, and seriously violating the principles of distinction and proportionality...” Theo định nghĩa này thì csVN đã tạo ra không biết bao nhiêu War Crimes, kể từ ngày ông Hồ Chí Minh du nhập chủ nghĩa cộng sản vào Việt Nam cho đến nay!

     Trong chiến tranh Việt Nam, Đệ Thất Hạm Đội Hoa Kỳ luôn luôn túc trực tại hải phận Thái Bình Dương. Là một người hiểu rõ sức mạnh của Hải Quân, tôi nghĩ rằng: Nếu quân lực Hoa Kỳ không cố tình tránh né để khỏi tạo ra War Crimes thì không thể nào bộ đội csVN có thể kéo dài cuộc chiến tranh xâm lược – từ phía Bắc vĩ tuyến 17, vượt sông Bến Hải, vượt dãy Trường Sơn, vào Nam Việt Nam – đến gần 21 năm!

     Tôi nghĩ, cả thế giới và người csVN cũng hiểu được những điều tôi đã nêu trên; nhưng, vì căn bệnh tự ti mặc cảm quá nặng nề, người csVN phải “nổ”. Trong khi tự “đánh bóng”, người csVN và dư luận viên của csVN cứ “nổ” là người csVN đã thắng Mỹ và thắng nhiều cường quốc trên thế giới – đồng minh của Mỹ – như Úc, Đức, Đại Hàn, v.v...

     Không sao! Người csVN cứ “nổ”. Nhưng người csVN nên đọc kỷ thế giới sử về hậu quả khốc hại của trận Trân Châu Cảng – sau khi Nhật dùng cảm tử quân đánh lén Hạm Đội của Hoa Kỳ tại Honolulu, Hawaii, ngày 07/12-1941 – thì người csVN và dư luận viên csVN sẽ tự thẹn về sự “nổ sản” của mình!

     Ông Bà mình có câu “Sáu mươi chưa què, đừng khoe là lành”. Người csVN thấy đảng và bộ đội ông Hồ Chí Minh – sau khi tiêu diệt không biết bao nhiêu đảng phái đối lập để đưa dân tộc Việt Nam vào tệ trạng “nồi da xáo thịt” – đã vượt quá con số 60 mà vẫn còn “hãnh tiến” (chữ của người Việt trong nước) trên con đường ngập máu và nước mắt của người Việt Nam, cho nên, người csVN không thể che giấu được sự ngạo mạng!

     Viết đến đây, tôi chợt nhớ câu ngạn ngữ của Pháp mà Ba tôi đã dạy tôi từ ngày bé thơ: “Tout passe, tout lasse, tout casse et tout se remplace.” (Everything passes, everything weary, everything breaks and everything replaced).

     Chờ đó! Định luật thiên nhiên và quả báo của không biết bao nhiêu triệu oan hồn, uẩn tử sẽ không cho phép người csVN tiếp tục sống ngạo mạng trong niềm “hãnh tiến” đầy ảo vọng đâu!

ĐIỆP MỸ LINH

https://www.diepmylinh.com/


2021/12/06

 MẢNH VỤN!



Trời Cali vào Đông man mát lạnh

Trưa nắng nồng gợi nhớ Tết quê hương

Nhà bà ngoại: sân phơi đầy bánh tráng

Mẹ tảo tần cực nhọc thấy mà thương


Con đến trường vô tư vui bè bạn

Nhìn én bay mơ mộng một góc trời

Nơi bướm vờn hoa tình người thân ái

Gió thuận mưa hoà cuộc sống thảnh thơi


Con đường Hai Bà Trưng dài vời vợi

Dẫn tôi thăm trời Phú Nhuận đôi khi

Vòng xe đạp len lỏi vào ngõ hẹp

Dưới ánh đèn đêm đi kiếm tìm gì?


Đại lộ Cộng Hoà chối từ ngỏ ý

Nay: nực cười thương hại thuở ngu ngơ

Chiếc taxi đưa em về Khánh Hội

Vĩnh viễn hai người xa cách mịt mờ!


Núi hồ biển biên cương khi xa thì nhớ

Khép vào khuôn lề sống kiếp đơn sơ

Hụt hẫng về đôi hiểu lầm không tưởng

Mà sao tôi tha thiết mãi đất mơ


Dạt về Cần Thơ dong chơi  một thuở

Lớp tối xong tìm cháo trắng tép kho

Ngắm cặp tình nhân hát Rừng Lá Thấp

Nhấp ngụm cà phê đắng ngọt thơm tho!


Phà Cái Vồn ? Trong tim tôi còn đó

Qua lại từng ngày con nước đầy vơi

Sóng Hậu Giang lục bình không hải sợ

Bình Minh ơi! Dáng em vẫn gọi mời!


Thuở khờ dại viễn vong nghĩ ngợi

Trong lúc chiến tranh bom đạn rền vang

Lớn vào đời nếm lắm cay nhiều đắng

Giấc mơ một đời đổ vỡ tan hoang


Phải rời bóng tối tìm về vùng sáng

Sự sinh tồn đưa lối kiếp lang thang

Cuộc sống mới che lấp nhiều góc khuất

Âm thầm đau gặm nhắm những phũ phàng!


Anh Tú 

December 6, 2021

2021/12/03



NỬA ĐÊM THỨC GIẤC

Nửa đêm thức giấc mình tôi
Bàng hoàng chợt nhớ xa rồi người thương
Mưa buồn từng giọt vấn vương
Không đủ tôi nấu trà sương đãi người.
 
Em đi tình cũ đổi dời
Cho tôi sống trọn kiếp đời rong rêu.
Tình ta như sợi chỉ thêu
Nay đành đứt đoạn mỹ miều còn đâu.
 
Năm nay nước lớn thật lâu
Ngắm nhìn con nước dưới cầu nhớ ai
Nhớ em rối sợi tóc mai
Lo nhà nước ngập thở dài mà thương.
 
Đời người sao lắm tai ương
Mãi lo chống đở chán chường tấm thân
Nhớ xa rồi lại nhìn gần
Hóa ra gió cuốn tri âm mất rồi.
 
Buồn - tôi lại trách ông trời!...
 
Dương hồng Thủy

27/11/2021

2021/12/01

 


Bà Đã Ra Đi

 

Mây xám lưng trời như tóc mây

Buồn dâng cành liễu tấm thân gầy

Hồn hoang biền biệt nghe thơ thẩn

Để mộng ân tình mây trắng bay….

 

Giọt nước long lanh nắng đã lên

Hơi sương tan chảy khóc mình ên

Không gian lơ lửng màu tang trắng

Gió nhẹ ru lòng không lãng quên.

 

 Bà đã ra đi chẳng một lời

Tôi về ngấn lệ mãi người ơi

Nhớ bà ánh mắt còn chưa khép

Câu nói ân tình vẫn đẹp đôi.

 

Bà đã đi để tôi đớn đau

Con tim rạn nứt đến ngàn sau

Đêm về là nẩy mầm thương nhớ

Dù nắng đã lên chẳng úa màu…

 

Dương hồng Thủy

01/12/2021

2021/11/24

 Truyện ngắn

Tiếng Hát Chiều Thanksgiving

 

Happy thanksgiving clip art free Images Pictures 2019 | Happy Thanksgiving

 ĐIỆP MỸ LINH

 

Vừa mở cửa, thấy bà Hoa, Heather cười:

-Hi, “ba Noi”!

-Hi, Heather! Happy Thanksgiving!

-Cảm ơn “ba Noi”. Happy Thanksgiving to you too!

Thấy bà Hoa bước vào, mọi tiếng động của nhóm người trẻ nơi phòng khách đột ngột ngưng. “Ba Noi” vẫy tay về phía nhóm người trẻ, chúc:

-Happy Thankgiving đến mọi người. 

-Cảm ơn Bà. Chúng cháu cũng chúc Bà như thế.

Heather nhìn các bạn, giới thiệu:

-Xin giới thiệu đến các bạn, đây là “my ba Noi”.

Nhiều bàn tay vẫy vẫy. Người con trai của bà Hoa bước đến.

-Happy Thanksgiving, Măng! 

-Cảm ơn con. Măng cũng chúc vợ chồng con và các cháu như rứa.

-Măng ra ngoài “deck” ngồi với nhóm người lớn; trong này mấy đứa nhỏ ồn ào lắm.

-Răng dịch Covid mà con tụ họp nhiều người rứa?

-Dạ, chỉ vài cặp láng giềng lớn tuổi, con cháu của họ ở xa, không về được và vài đứa bạn học của mấy đứa con của con, vì nhà xa, phải ở lại trường. Con mời họ dự Thanksgiving để họ đỡ tủi thân. Đi, Măng ra “deck” ngồi chơi. 

Từ ngày ông Trực – chồng của bà Hoa – qua đời, Bà chỉ thích sống cách biệt để được “yên thân già”:

-Măng ở trong ni chơi với các cháu, được không, con?

-Tùy Măng.

Sau khi cô dâu và các con đến chào, bà Hoa xoay sang Heather, đùa:

-Heather! Cho bà Nội vui chung, được không?

-Okay! Nếu “ba Noi” chấp nhận được sự phá rối của tụi cháu.

-Không ai phá rối được Bà; vì, chỉ thấy cây đàn là Bà vui rồi.

Nhìn thanh niên Á Đông đang ôm Guitar, Heather nói:

-Johnathan! Biết nhạc Việt không, hát cho “my ba Noi” nghe đi!

-Nhạc Việt anh chỉ biết có một bài, nhờ hồi đó thường nghe “my on Noi” đàn và hát. Anh thích bài này nhưng lâu quá không đàn; còn hát thì…tiếng Việt anh nói còn không được mà hát cái gì! 

-“My ba Noi” cũng chơi đàn. Có thể Bà biết bài mà anh thích đó. Đàn đi!

-Để anh dợt lại xem.

Trong khi Johnathan “từng tưng”, cố nhớ lại dòng nhạc xưa thì Heather đến bên bà Hoa, nói nhỏ:

-“Ba Noi”! Johnathan là bạn trai của con đó.

-Cái gì? Con có bạn trai?

-Con lớn rồi! Tháng Năm này con tốt nghiệp đại học. “Ba Noi” quên rồi sao?

Im lặng. Bà Hoa thầm nghĩ: Mới ngày nào Bà và Tú – người yêu đầu đời của Bà – đi bên nhau còn e ấp, ngượng ngùng mà bây giờ cháu nội của Bà đã ở vào tuổi đầy mộng mơ như rứa à? Không thể tin được! 

Bất chợt Johnathan reo vui:

-Heather! Sorry, anh chỉ có thể đàn phân đoạn nào anh nhớ thôi. Được không?

-Okay.

Vừa nghe vài “notes” của tình khúc Nhìn Nhau Lần Cuối của Nguyễn Vũ bà Hoa lặng người! Giai điệu u hoài của tình khúc này như khơi dậy trong lòng Bà nỗi đau xưa! Qua khung cửa sổ, nhìn mây trôi lặng lờ, bà Hoa tưởng như có thể thấy lại được Bệnh Viện Hạm Hát Giang, HQ 400, đang hải hành chầm chậm trong vịnh Đà Nẵng vào buổi chiều xưa.

Chiều xưa ấy, sau khi tan trường, thấy Tú – trong quân phục xanh xám của Hải Quân – đang đứng đợi cạnh cổng trường Phan Châu Trinh, Hoa reo vui:

-Anh đến Đà Nẵng khi mô, răng không cho em hay?

-Chuyện nhà binh mà cho em hay sao được! Tàu đang công tác tại Thuận An, về đây nhận nhiên liệu và cũng để đón một sĩ quan cùng khóa với anh, sẽ thuyên chuyển xuống tàu.

-Khi mô “tàu anh” đi?

-Mai.

-Rứa anh có ghé nhà em không?

-Anh sẽ ghé để “trình diện” hai Bác và xin phép hai Bác cho em với cậu em của em tối nay xuống tàu chơi.

-Tối ni “tàu anh” có chi vui rứa?

-Mấy “thằng” cùng khóa với anh đón chàng sĩ quan mới nhận nhiệm sở, tụ họp nhau ca hát cho vui. Em đi, nha!

-Anh mà không cho em đi, mai mốt em biết được, em sẽ buồn anh lắm đó!

Câu nói ngọt ngào của Hoa làm Tú vui thích bao nhiêu thì tối đó, trong phòng ăn của sĩ quan, thấy bác sĩ Long – phục vụ trên HQ 400 – cứ quanh quẩn, “xoắn” lấy Hoa, Tú càng khó chịu bấy nhiêu!  

Khi được yêu cầu, Hoa hát tình khúc Love của Bert Kaempfert và Milt Gable: 

“L is for the way you look at me
O is for the only one I see
V is very, very extraordinary
E is even more than anyone that you adore can…” 

Hoa chọn nhạc khúc Love vì nàng muốn kín đáo thể hiện tình yêu nàng dành cho Tú. Nhưng, vì bác sĩ Long, ngay khi thấy Hoa nơi hạm kiều, đã bị “coup de foudre”; do đó, Long không thể đè nén, không thể giấu diếm tình cảm Long dành cho Hoa. Tú hiểu lầm, nghi rằng Hoa ham địa vị, muốn mượn lời ca tình khúc Love để hé lộ tình cảm nàng dành cho Long.

Hoa hát xong, Tú nén giận, lấy Guitar từ tay Long, vừa đàn vừa hát ca khúc Nhìn Nhau Lần Cuối như gián tiếp nói lên niềm thất vọng của chàng:

“Em, giờ hai đứa mình xa nhau rồi
Đường em đi mây giăng đẹp lối
Đường anh về gió mưa tơi bời…”

Là một thiếu nữ đẹp, nhưng Trời lại phú cho Hoa bản tính cứng rắn, ngay thẳng, chân thật; do đó, Hoa chỉ âm thầm đau khổ chứ chưa bao giờ tìm hiểu tại sao Tú lại đột ngột đoạn tình với nàng! 

Hôm nay – sau khi Johnathan ngưng đàn – bà Hoa cảm ơn Johnathan rồi xuống bếp, mở cửa sau, ra “deck”; vì muốn chôn vùi hình bóng xưa!

Nhóm người nơi “deck” hơi nhổm người, cúi chào bà Hoa. Người con cả nói nhỏ:

-Mấy người này Măng đã gặp vào những dịp nhà con có tiệc. Măng nhớ không?

Bà Hoa chỉ nhớ mặt chứ không thể nhớ tên. Nhưng vì phép xã giao, Bà chỉ gật đầu, chúc Thanksgiving. Người con cả mời:

-Măng ngồi đi.

Vừa ngồi xuống, bà Hoa thấy ông mặc áo trắng đến bàn lấy miếng thịt gà tây đút lò rồi quay sang nói với ông đang bưng ly rượu chát:

-“Tụi nó” – cộng sản Việt Nam (csVN) – mà nhân đạo gì! Theo báo Tuổi Trẻ online, ngày 30/10/2020, khi được Mỹ quyết định viện trợ cho Việt Nam hai triệu USD để khắc phục hậu quả thiên tai, sau khi “tụi nó” chia chác nhau, nhín lại chút ít, đem gạo tặng cho Lào để chứng tỏ với thế giới là “tụi nó” cũng nhân đạo.

Ông mặc áo “ca-rô” lên tiếng:

-Trường học cho học sinh Việt Nam thì không có nhà vệ sinh; đồng bào miền Trung bị lụt lội khốn khổ như vậy mà đem gạo đi cho người dưng!

Một bà phàn nàn:

-Trường học mà không có nhà vệ sinh thì làm sao, Trời!

Ông mặc áo “ca-rô” nhún vai:

-Cũng trong bản tin đã đề cập, thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc xác nhận rằng: “Không khỏi xót xa khi nhìn thấy trẻ em đến trường phải đu dây qua những dòng sông dữ ở nhiều tỉnh miền núi hay phải chèo xuồng đến trường ở nhiều tỉnh đồng bằng sông Cữu Long”. Đã vậy, thầy giáo Đỗ Việt Khoa còn cho biết vấn nạn lạm thu trong trường học!

Ông mặc áo trắng ngạc nhiên:

-Trường học không có nhà vệ sinh, học sinh phải “đu dây” đến trường mà học sinh còn bị lạm thu. Một xã hội như thế mà lúc nào người csVN cũng vỗ ngực khoe bảnh! 

Ông áo trắng bực dọc:

-Mẹ! Hồi đó csVN chủ trương “đánh Mỹ ‘kíu’ nước”. Bây giờ, trên đài VOA tiếng Việt, ngày 20/11/2020, cho hay: “Một báo cáo mới công bố của Viện Giáo Dục Quốc Tế – Institute of International Education – cho thấy số lượng sinh viên Việt Nam ‘đăng ký’ học tại các đại họa Hoa Kỳ vẫn đứng hàng thứ sáu trên toàn cầu…” Mẹ! Sao “tụi nó” không cho con cháu tụi nó qua Nga, Tàu, Tiệp Khắc học mà lại qua xứ “ đế quốc Mỹ” và “tư bản giảy chết” này để học?

Ông mặc áo ca-rô cười cười:

-Tin này mới nhục cho “bác” Hồ và đảng csVN: Trên Vietnamnet, ngày 15/11/2020, thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc “phán”: “Dù ai là người thắng cử, ông Joe Biden hay ông Donald Trump, Mỹ vẫn là người bạn có quan hệ tốt đẹp với Việt Nam!”

Ông mặc áo xám cười lớn:

-Đó là lời xác nhận sự nhầm lẫn của “bác” và đảng csVN. Đó cũng là lời thú tội chân thành và đầy đủ nhất của csVN trước thế giới, trước người dân Việt Nam và trước vong linh của mấy triệu người Việt đã bị csVN đưa vào cuộc chiến “chống Mỹ” vừa qua!

Ông mặc áo ca-rô bảo:

-Tôi nhớ, báo Công An Nhân Dân – ngày 02/09/2019 – đăng tin Tổng Thống Đức, Walter Steinmeier, đã xin lỗi Ba Lan trong bài phát biểu hôm 01/09 khi hồi tưởng lại việc phát xít Đức tấn công quốc gia này 80 năm trước. Không biết chừng nào đảng và người csVN xin lỗi người dân miền Nam Việt Nam đây?

Ông mặc áo ca-rô vừa dứt câu, bà Hoa nghe tiếng Johnathan thì thầm phía sau:

-Chào “ba Noi”, cháu đi.

Bà Hoa quay lại:

-Bà tưởng nhà cháu xa, không về được vì Covid-19 mà!

-Các bạn của cháu nhà xa; chỉ có Heather và cháu là gia đình ở đây. Bây giờ cháu phải đi đón “my on Noi” về dự Thanksgiving với gia đình cháu.

-Ủa, “on Noi” của cháu không sống với gia đình của cháu à?

-Không. Ông sống trong viện dưỡng lão.

-Ô, tội nghiệp Ông!

-“My on Noi” không bị bệnh gì hết; chỉ quên thôi.

-Ông quên nhiều không?

-Nhiều! Nhưng cũng có nhiều điều Ông nhớ hoài; như bài hát mà lúc nãy cháu đàn đó, Ông vẫn hát được vài câu; còn những gì mới xảy ra Ông không thể nhớ được.

-Nếu tình trạng của Ông như rứa thì đâu đến nỗi phải vô viện dưỡng lão!

-“My ba Noi” bệnh, yếu, không thể lo cho “my on Noi”. “My ba Noi” phải sống với Cô của cháu; Ba Mẹ cháu bận đi làm, không lo cho “my on Noi” được

Từ ngày dịch Covid-19 bùng phát trở lại, bà Hoa lo sợ, tù quẫn và trầm cảm nhiều hơn. Chiều nay, nhân trang điểm phơn phớt, chưng diện áo quần đẹp đẻ để đến nhà con dự tiệc, bà Hoa muốn đi “vòng vòng” cho khuây khỏa và Bà cũng muốn nhân cơ hội này tìm hiểu về viện dưỡng lão để “dọn đường” cho cuộc đời còn lại của Bà:

-Bà có thể đi với cháu đến thăm “on Noi”, được không?

-Được. Bà để xe của Bà tại đây. Đón “my on Noi” xong cháu sẽ đưa Bà về lại đây.

-Mất công Johnathan không?

-Không. Cháu phải trở lại đây đón Heather đến nhà cháu dự tiệc Thanksgiving mà. 


***

 

Vừa bước về phía người đàn ông Á Đông ngồi lặng lẽ cạnh cửa sổ của một phòng khách trang hoàng rất mỹ thuật Johnathan vừa nói:

-Có lẽ “my on Noi” sẽ vui khi gặp Bà.

-Tại sao?

-Vì trong đó không ai nói được tiếng Việt.

-Ông có thể nhận ra Johnathan hay không?

-Đôi khi Ông nhận ra; đôi khi không. Ngay như Ba cháu mà nhiều khi Ông cũng không biết! Thiệt là buồn!

Khi được nhân viên yêu cầu ký tên vào danh sách người thăm viếng, bà Hoa hỏi:

-Johnathan! Tên “on Noi” là gì đề Bà điền vô đây?

-John Phan.

Nói xong Johnathan cũng ký tên, nhận lãnh “on Noi”. 

Khi bà Hoa và Johnathan đến bên ông John, Johnathan nói:

-Hi, “on Noi”! Vô phòng lấy quần áo, cháu đón Ông về.

Im lặng. Thấy ông John cứ nhìn Piano, bà Hoa cảm thấy xót xa quá nhưng không biết phải làm gì! Để xua đuổi nỗi ám ảnh về khoảng đời vô vị – như ông John – có thể xảy đến cho Bà, bà Hoa dở nắp Piano, “gõ” vài “notes” cho đỡ buồn! Không ngờ âm thanh bên “Bass” như từng đợt sóng ngầm, dội thẳng vào tâm thức u uẩn; rồi, với động tác vô thức, mười ngón tay của Bà “tìm về” tình khúc Nhìn Nhau Lần Cuối lúc nào bà Hoa cũng không hay! 

Bà Hoa vừa đàn hết phân đoạn đầu, Johnathan giật mình; vì ông John cầm tay chàng, lắc lắc. Johnathan quay sang:

-“On Noi”! Ông muốn đi về, phải không?

Ông John lắc đầu, chỉ tay về phía bà Hoa. Johnathan giải thích:

-Đó là “ba Noi” của …

Johnathan chưa dứt câu, Ông John đứng lên, chậm chạp bước về phía bà Hoa, nghiêng mặt, nhìn Bà. Bà Hoa nhìn Ông, hơi mỉm cười, khẻ cúi chào – chính lúc đó Bà đàn sai; vội ngưng đàn. Với ánh mắt hết sức thiết tha, ông John thều thào:

-Đàn tiếp đi, Hoa!

Bà Hoa giật mình, tưởng Bà đang mơ, vội quay sang, hỏi Johnathan:

-Nghe chi không, Jhonathan?

-Vâng. Nhưng cháu không hiểu.

-Ông gọi tên Bà và bảo Bà đàn tiếp.

-Thiệt sao? Thế thì Bà làm ơn đàn tiếp đi!

Bà Hoa đàn lại tình khúc Nhìn Nhau Lần Cuối. Bất ngờ, bà Hoa nghe – từ sau chiếc “mask” của ông John – tiếng hát thều thào:

“…Em, anh xin em kỷ niệm ngày xưa
Dù hun hút tựa như giấc mơ
Đừng bôi xóa đừng quên nhé em!...”

Bà Hoa ngưng đàn, nhìn ông John, hỏi:

-Tên Việt Nam của Ông là gì?

-Tú, HQ 400.

-Trời, anh!

Gọi “người xưa” xong, bà Hoa ôm mặt, khóc! Johnathan bước đến, ngạc nhiên:

-“On Noi” nói gì mà Bà khóc? 

-Ông nhận ra Bà! Ông và Bà là “bạn xưa”.

Trong khi bà Hoa quẹt nước mắt thì nhiều tiếng vỗ tay vang lên từ cửa phòng khách. Bà Hoa vẫy tay về phía nhóm người đang vỗ tay.

Cô quản lý và nhóm người giúp việc trong Katy Assisted Living cùng bước đến gần hơn. Sau khi niềm xúc động lắng xuống, bà Hoa nhìn ông Tú rồi nhìn mọi người, giọng nghẹn ngào:  

-Chúng tôi là “bạn xưa”; bất ngờ nhận ra nhau trong chiều Thanksgiving này. 

Cô quản lý cười vui:

-Thật là món quà tuyệt vời mà Bà và ông Phan nhận được vào Thanksgiving.

Bà Hoa đáp:

-Cảm ơn cô quản lý. Sau Thanksgiving, bạn tôi sẽ trở lại đây – nếu quý vị trong Katy Assisted Living cho phép – mỗi ngày tôi sẽ vào đây bầu bạn với người “bạn xưa” của tôi. Được không ạ?

Cô quản lý vui mừng:

-Chúng tôi rất hân hạnh. Bất cứ lúc nào, trong giờ làm việc, Bà cũng có thể đến đây.

Bà Hoa bước về phía ông Tú:

-Đi, anh! Vô phòng lấy quần áo, đi về với Johnathan.

Ông Tú lẳng lặng theo Johnathan vào phòng.

Khi ông Tú và Johnathan trở ra, cô quản lý chợt nhớ, vội nói với bà Hoa:

-Lúc nãy Bà đàn, chúng tôi rất ngạc nhiên; vì âm hưởng thiết tha của dòng nhạc nghe rất lạ, rất khác biệt; do đó chúng tôi muốn đến nghe.

-Đó là một trong những tình khúc ướt lệ của nền âm nhạc miền Nam Việt Nam trước năm 1975. Có lẽ cô cũng chơi đàn cho nên cô mới có thể nhận ra được sự khác biệt đó.

Động từ “chơi đàn” khiến cô quan lý chợt nhớ, vội reo lên:

-Oh Yeah! Tôi sẽ đàn bài Thank You for Being a Friend (1) để mừng hai người “bạn xưa” vừa tìm lại được nhau!

Tiếng vỗ tay cùng tiếng Piano vang lên rộn rã. Cô quản lý – không tháo “mask” – hát. Mọi người cũng để “mask”, hát theo:

“…Thank you for being a friend
Traveled down a road and back again
Your heart is true, you're a pal and a confidant…”

Trong khi mọi người vừa hát vừa nhìn ông Tú vừa nghiêng vai nhè nhẹ theo tiếng Bass trầm trầm thì Johnathan đưa ông Tú đến cạnh bà Hoa. 

Bà Hoa, ông Tú và Johnathan đều đưa khuỷu tay chạm vào nhau, ánh mắt ngời sáng niềm vui!



(1) Andrew M Gold; Kobalt Music Publishing Ltd., BMG Rights Management.



 

 ĐIỆP MỸ LINH

https://www.diepmylinh.com/