CÁI BÌNH MỰC NHÔM
Má tôi hay cằn nhằn, “Chưa thấy con gái nhà ai mà bầy hầy, tâm hơ tâm hất như con Nga nầy.” Ừ mà hồi nhỏ tôi thiệt tình y chang như lời má tôi diễn tả. Bỏ quên tập, bình nước, nón rơm, bình mực …là chuyện thường…như cơm bửa của tôi. Nhân bài viết của Phương Mai về ngòi viết lá tre, tôi đã xí phần với anh chủ chợ để viết về bình mực chấm đã làm khổ tôi không ít.
Chắc các bạn còn nhớ bình mực chấm? Có loại làm bằng mủ cứng
rẻ tiền, dễ bể nhưng đủ màu sắc ưa nhìn , trong khi loại nhôm mắc tiền hơn thì
xài bền, vì chỉ cần chà bằng chùi nhôm thì bóng trở lại như mới. Má tôi biết
tính lãng trí của tôi, nên mua sẵn…một lố bình mực mủ để hờ. Nhưng má tôi không
lường tới cái tính bầy hầy thuộc loại tuyệt đỉnh của tôi. Do không cẩn thận làm
bình mực nứt ọc mực tràn tèm lem lên tập. Hoảng quá tôi dùng tay lau mà quên là
mình có giấy chậm, sau đó quẹt lên mặt. Ai ở tuổi đó mà không đôi khi có vài
vết mực trên mặt? Nhưng tôi bảo đãm không ai có nhiều và thường xuyên như tôi.
Về tới nhà, nhìn mặt tôi là má tôi… nổi sùng lên, “Trời đất quỷ thần ơi, coi
cái mặt nó kìa. Còn cái bình mực đâu? Bể rồi chớ gì?” Sau cùng, má tôi lên cấp…sắm
bình mực nhôm cho tôi nhưng răn đe tôi, “ Cái nầy mắc tiền phải giử cẩn thận.
Làm mất là má không mua cho cái khác đâu.” Nghe mà sợ vì không có bình mực thì
phải chấm ké với con bạn kế bên; chắc là nó không cho, tính nó kỷ lưỡng lắm! Kể
từ đó, bình mực nhôm như là vật bất ly thân của tôi. Cho tới một ngày kia…
Mỗi ngày trước khi tới trường, má cho tôi tiền ăn sáng. Tôi là khách hàng thường trực của gánh bún riêu. Ngày xui xẻo đến, sau khi ních xong tô bún, tôi quẹt mỏ đứng lên, quên tuốt luốt cái bình mực nhôm yêu dấu còn để dưới đất, ba chân bốn cẳng chạy tới trường. Tới trước cỗng, phát giác ra cái bình mực còn… ở với bà bún riêu. Tôi điếng hồn quày lại kiếm, thì hởi ơi bà đã dọn gánh về nhà. Lúc đó chắc mặt tôi hốt hoảng quá nên bà bán cơm tấm thương tình chỉ nhà bà bán bún riêu. Mà nhà bà bún riêu nào có dễ tìm, phải băng qua nhiều hẽm chi chít như bàn cờ. Nhưng vì vật bất ly thân, cái bình mực nhôm của tôi và lời răn đe của má tôi, giúp tôi thêm…can đảm, sau cùng tôi cũng tìm tới được nhà. Chưa bao giờ tôi cảm thấy hãnh diện vì mình là mối trung thành của bà bún riêu như lúc đó. Bà thấy tôi là nói liền, “Tới lấy bình mực phải không? Tao biết là của mầy nên tính chờ mai gặp mầy rồi đưa.” Bà bún riêu sao mà dễ thương quá! Tôi rối rít cảm ơn bà rồi quày quả chạy lại trường mà quên hỏi sao bả biết ngày mai tôi sẽ ăn bún riêu nữa?
Chuyện rối rắm chưa hết đâu các bạn, dù chạy như bay tới trường, tôi vẫn trể; nghĩa là phải bị phạt quỳ gối nửa tiếng trong giờ ra chơi. Thú thiệt, tôi chưa bao giờ chịu phạt với… cõi lòng hân hoan như vậy. Vì tôi vẫn còn “cái bình mực nhôm”yêu dấu!!!
Mỗi ngày trước khi tới trường, má cho tôi tiền ăn sáng. Tôi là khách hàng thường trực của gánh bún riêu. Ngày xui xẻo đến, sau khi ních xong tô bún, tôi quẹt mỏ đứng lên, quên tuốt luốt cái bình mực nhôm yêu dấu còn để dưới đất, ba chân bốn cẳng chạy tới trường. Tới trước cỗng, phát giác ra cái bình mực còn… ở với bà bún riêu. Tôi điếng hồn quày lại kiếm, thì hởi ơi bà đã dọn gánh về nhà. Lúc đó chắc mặt tôi hốt hoảng quá nên bà bán cơm tấm thương tình chỉ nhà bà bán bún riêu. Mà nhà bà bún riêu nào có dễ tìm, phải băng qua nhiều hẽm chi chít như bàn cờ. Nhưng vì vật bất ly thân, cái bình mực nhôm của tôi và lời răn đe của má tôi, giúp tôi thêm…can đảm, sau cùng tôi cũng tìm tới được nhà. Chưa bao giờ tôi cảm thấy hãnh diện vì mình là mối trung thành của bà bún riêu như lúc đó. Bà thấy tôi là nói liền, “Tới lấy bình mực phải không? Tao biết là của mầy nên tính chờ mai gặp mầy rồi đưa.” Bà bún riêu sao mà dễ thương quá! Tôi rối rít cảm ơn bà rồi quày quả chạy lại trường mà quên hỏi sao bả biết ngày mai tôi sẽ ăn bún riêu nữa?
Chuyện rối rắm chưa hết đâu các bạn, dù chạy như bay tới trường, tôi vẫn trể; nghĩa là phải bị phạt quỳ gối nửa tiếng trong giờ ra chơi. Thú thiệt, tôi chưa bao giờ chịu phạt với… cõi lòng hân hoan như vậy. Vì tôi vẫn còn “cái bình mực nhôm”yêu dấu!!!
Phương Nga
Oregon-USA