Blog CHIA SẺ VUI BUỒN: Viết, đọc thơ văn là thú vui tao nhã. Xin chép lại nơi đây thơ văn của bè bạn, của tôi và sưu tầm những bài hay của các thi văn sĩ thành danh nổi tiếng, bên cạnh đó là những nhạc khúc, clips, hình ảnh đẹp … để chia sẻ với mọi người cùng tìm chút niềm vui. Anh Tú anhtu010168@yahoo.com.vn
2020/04/25
2020/04/23
CORONAVIRUS#2019-2020
Someone posted this poem on Facebook:
We fell asleep in one world and woke up in another.
Suddenly Disney is out of magic,
Paris is no longer romantic,
The Chinese wall is no longer a fortress, and
Mecca is empty.
Hugs & kisses suddenly become weapons, and
not visiting parents & friends becomes an act of love.
Suddenly you realize that power, beauty & money
are worthless, and can’t get you the oxygen you’re
fighting for.
The world continues its life and it is beautiful.
It only puts humans in cages.
I think it’s sending us a message:
"You are not necessary. The air, earth, water, and
sky without you are fine. When you come back,
remember that you are my guests. Not my
masters."
(Internet)
Google Translate:
Chúng ta ngủ thiếp đi ở một thế giới và tỉnh dậy ở một
thế giới khác.
Đột nhiên Disney hết phép thuật,
Paris không còn lãng mạn,
Bức tường Trung Quốc không còn là pháo đài, và
Mecca trống
rỗng.
Những cái ôm và những nụ hôn đột nhiên trở thành vũ khí, và
không đến thăm cha mẹ và bạn bè trở thành một hành động của thương yêu.
Bỗng nhiên bạn nhận ra rằng sức mạnh, sắc đẹp & tiền bạc
là vô giá trị, và không có thể giúp bạn có được oxy mà bạn
chiến đấu vì.
Thế giới tiếp tục cuộc sống của nó và nó thật đẹp.
Nó chỉ đặt con người vào những cái lồng.
Tôi nghĩ rằng nó gửi một tin nhắn cho chúng ta:
"Bạn không cần thiết. Không khí, đất, nước và
bầu trời vẫn ổn khi không có bạn. Khi bạn trở lại,
hãy nhớ rằng bạn là khách. Không phải là chủ nhân của tôi.
2020/04/21
BỖNG DƯNG
Đời đưa ta đến những nơi không ngờ
Ta đã qua, qua bao nhiêu bến bờ
Ta đã qua, qua bao nhiêu bến bờ
Ta đã đi như giòng sông trôi xa
Mà hình như còn đây một quê nhà
Tấm ảnh xưa ta chợt nhìn đêm qua
Năm mươi năm, ôi thời gian quá xa
Biết làm sao sống lại thời xưa cũ
Con đường nào về ngày xanh của ta
Phảng phất đâu đây hương hơi một thời
Hoàng hôn xưa lấp lánh cuối chân trời
Ôi! Chiều nay ta khao khát được về
Được lang thang trong cơn mê cuối đời
Khánh Hà
Na Uy, April 2020
2020/04/12
Về ngày thứ hai 3 tháng 2, dương lịch, 1975.
Đó cũng là ngày 23 tháng 12 âm lịch năm Giáp Dần, ngày đưa ông
Táo về trời và Tết Nguyên Đán Ất Mão sắp đến.
Vậy là đã bốn mươi mốt năm trôi qua! Hôm nay nhằm ngày đưa Ông
Táo về trời chờ tết Bính Thân.
Ngày này, 3/2 dl 1975, trường trung học Bình Minh Vĩnh Long
diễn ra “Ngày Truyền Thống” đầu tiên (cũng là cuối cùng) của trường.
Nhớ lại trước đó, trong tỉnh, có thể là toàn Miền Nam Việt
Nam thời Việt Nam Cộng Hòa, được thông tư từ cấp trên là mỗi trường phải chọn một
ngày truyền thống để qua đó nhắc lại tiểu sử, thành tích, phát huy những điều tốt
cho trường nhà,…
Qua buổi họp nhân viên, giáo chức, sau khi bàn thảo các ý kiến
được đưa ra, mọi người đã đồng ý chọn ngày
23 tháng chạp âm lịch hằng năm để làm ngày Truyền Thống của trường.
Buổi lễ này đã được tổ chức rất trang trọng, có sự tham dự của Hội Phụ Huynh Học Sinh, của phái đoàn
của Ty Học chánh tỉnh cùng với toàn thể giáo chức và học sinh của trường..
Những kết quả các sinh họat của trường về mọi lãnh vực như Học
Tập Kỹ Luật,Giải Trí,Thể Thao, Văn Nghệ…đã được tổng kết. Đặc biệt năm đó tờ Đặc
san Xuân của trường, dưới sự hướng dẩn tích cực của giáo sư trẻ Nguyễn Thành
Loan Tư cùng với sự cố vấn của Hiệu Đoàn trường nhà, đã đoạt giải nhất thi đua
Báo Xuân toàn tỉnh do Ty Học Chánh tổ chức.
Nhớ trong ngày này ban tổ chức đã đề ra một hình thức cho “tôn sư trọng đạo” hay là một cách để nhớ ơn
thầy cô là gắn một bông hồng lên áo của mỗi giáo chức tham dự trong buổi lễ. Dư
luận nhận được là khen chê đều có. Chê là “ các thầy cô tự vẽ bùa” để đeo; lời
phê bình này đã làm cho chúng tôi dạo đó hụt hẫng.
Dù sao, mọi người đều phấn kích, rút ra những kinh nghiệm hôm
ấy để năm sau sẽ thực hiện cho được tốt đẹp hơn, nhưng rất tiếc … ngày lễ này đã
chết yểu.
Hình ảnh về trường tôi có nhiều nhưng sau biến cố 1975 chúng
đã thành tro do khủng hoảng tinh thần.
Hôm nay tôi đột nhiên muốn ghi lại kỷ niệm này, một trong nhiều
kỷ niệm về ngôi trường Trung học Bình Minh, ngôi trường sau cùng của đời thầy
giáo, không thua gì ngôi trường đầu đời
là Trung học Hà Tiên.
Anh Tú/NHA
Đông Bắc Hoa Kỳ
2 tháng 1 dl, 2016
2020/04/08
TÔI VÀ NGƯỜI*
Người còn đó bên trời xa lạ
Tôi lạc loài đời lặng lẽ im
Là đôi lứa một thời mơ ước
Chung hướng mong nhưng mộng lịm chìm.
Chia ly vô định ngờ sinh tử
Chợt gặp hoa xưa tím cả đồi
Hỏi sao chưa ngắm đà quay gót?
Bởi đã không duyên vẫn thế thôi!
Anh Tú
April 08, 2020
*Họa từ:
NGƯỜI VÀ TÔI
Người hờ hững đứng bên xa lạ
Tôi khép tâm ngồi lặng lẽ im
Chim trời cánh mỏi sau muôn
ngả
Tia nắng mai chiều cũng lịm
chìm.
Kinh sám hối đang nằm trước
mặt
Màu tím hoa sim rải dốc đồi
Người, tôi tay siết chia ly
nhé.
Đời với buồn vui cũng thế thôi!
Anh Tú
March 29, 2013
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)