(2014-2015)
NHỮNG HẠT NẮNG
Hôm nay thứ bảy 28/2/15, mùng 10 Tết Ất Dậu, bầu trời xanh
lặt lìa, im gió, nắng rực rỡ , sáng còn lạnh nhưng vừa ngay trên nhiệt độ nước
đông đặc, đến trưa thì ấm hơn nên lòng cảm thấy thoải mái; có lẽ mùa Xuân đang
thấp thoáng ở góc đường!
Những tín hiệu dễ thương của đất trời này cho tôi hy vọng
tôi sẽ nhận được tin tích cực, tốt đẹp của một vùng trời thân kính, nơi mà
những thời gian qua che phủ bởi mây mù ảm đạm, thương tâm.
Lạy Trời xin ban cho ánh sáng, hơi ấm, sự sống sinh động cho
vùng trời yêu thương này của chúng tôi.
Anh Tú
28/2/15
CHỜ ĐIỀU KHÔNG MUỐN
Hôm qua tôi đã được
một ngày tương đối đẹp và bình an dù trong lòng vẫn khắc khoải về sự biến
chuyển không ngừng nghỉ của mọi việc. Hôm nay trời trong xanh ngày mai có thể
cũng như thế hoặc trời u ám, mây xám trùm khắp khung trời rộng mênh mông. Dỉ
nhiên tôi không muốn chờ bầu trời u ám, chờ điều không muốn, nhưng nó luôn chập
chờn trong đầu khi biết nó sẽ đến bất cứ lúc nào. Cái khắc nghiệt là nó đến là
phải chấp nhận, phải đối diện.
Hôm nay thức dậy nhìn
qua cửa sổ, nắng mai vắng bóng và mây xám xịt trên kia đã có tự bao giờ, có
điều chưa mưa bão, chưa tuyết rơi! Hình như mình thầm nghĩ lại phải chờ hai
điều không muốn này nữa rồi.
Nếu đến lúc không né
tránh được một điều không muốn, người ta trở nên LÌ.
Cuối cùng chắc tôi trở
nên lì thôi!
Nam Mô A Di Đà Phật!
Anh Tú
March 1, 15
TIA NẮNG CHIỀU ĐÔNG
Chiều tối mùa Đông, tuyết lại rơi. Nơi này tối mờ tối mịt như
đêm ba mươi, đúng hơn là như ở trong hang . Đèn đường, qua màn tuyết trông như
đom đóm.
Buồn thấu xương, vì có tâm sự nên thấu sâu trong tuỷ!
Lan man nghĩ ngợi chuyện trần ai từ thuở bé con đến lúc bạc
đầu, tích cũng như tiêu cực, chuyện sinh lão bệnh tử... Biết nếu có sinh thì có
tử, những chuyện ngoài tầm tay thì lo có ích gì nhưng nhớ khi mẹ sắp "ra
đì" thì buồn khổ xót xa. Trong khoảng thời gian chờ giờ "khởi
hành" của mẹ nếu có khoảnh khắc nào dù ngắn ngủi, mẹ có dấu hiệu khỏe
khoắn thì điều đó như tia nắng mai rực rỡ trong chiều Đông hiện ra như phép lạ.
Ngay bây giờ, một điều gì đó khiến tôi cảm nhận hiện tượng
này, tôi nắm bắt nó không muốn buông ra, mà hởi ơi tôi có thể giử được bao lâu
đây?
Thế nào đi nữa, một tí hạnh phúc có được còn hơn chẳng có
gì!
Cám ơn Trời Phật!
Có lẽ bạn bè cho tôi đang lẩm cẩm, ngờ nghệch vì cái lạnh
khắc nghiệt mùa Đông tấn công nên ra nông nỗi. Không đâu! Bạn đừng lo cho tôi
nhé.
Cám ơn bạn đã đọc.
Anh Tú
Đông Bắc HK
19:07giờ ngày đầu tháng ba.
NẾU CÓ CHẲNG QUA LÀ "ĐỊNH MỆNH"!
Hôm qua trời u ám, lo
tuyết, mưa ...sẽ đến. Chiều tối ...mình "khùng khùng" mong chút nắng;
đúng là hoang đường! Một trận tuyết, khá dày, ụp xuống đủ để thiên hạ cẩn thận
khi ra ngoài, đi bộ hay lái xe. Cầu mong chẳng được thôi thì.chẳng qua là
"định mệnh".
Tuyết này khá dày
nhưng tôi linh cảm sẽ có một trận bão tuyết hôm nào sẽ đè bẹp chúng tôi ...quỵ
xuống! Khẩn cầu đừng xãy ra nhưng mà trời có ...nghe giúp giùm không?
Biết là hoang đường
nhưng cứ vái van...rồi sẽ lặp lại lời CHẲNG QUA LÀ ĐỊNH MỆNH"
A Di Đà Phật
Anh Tú
Sáng ngày 2 tháng 3, 2015
KHÓ LƯỜNG.
Sáng nay, lạnh 10 độ F, máy sưởi đã chạy suốt đêm qua, bây
giờ tiếp tục chạy. Nhìn "dầu kế" giảm nhanh mà " hót ruột"
khi nghỉ tới cái hầu bao của mình cũng "hót" theo; chuyện chẳng đặng
đừng thì đừng có lo, lo kiếm tiền mà trả, còn nếu mình tự đừng, đừng cho máy
sưởi chạy thì chuyện đặng đừng khác ập tới đó là ...chết vì lạnh. Nói cho vui
chớ năm nay giá dầu thấp hơn năm ngoái nên cũng bớt ngán ($3/ gallon năm nay
đấu với $5/gallon n ăm ngoái) phần nào.
Theo dự báo thời tiết thì 3 giờ chiều đến 6 giờ chiều nay sẽ
có tuyết nhẹ sau đó mưa và tuyết đồng hành vài giờ rồi tiếp theo là mưa độc
hành tới sáng mai. Coi nhẹ nhàng vậy chớ sẽ vô cùng nguy hiểm sau khi mưa tạnh
nếu nhiệt độ dưới 32 độ F (tức 0 độ C- độ nước đông thành đá), đường lộ sẽ trơn
trợt như đi trên nước đá, đi bộ thì dễ té, xe thì khó điều khiển, đụng/lật như
chơi. Nhưng cám ơn trời hôm nay dự báo cho biết sau cơn mưa nhiệt độ trên 32 độ
F, là 36 F nên dù sao cũng phải cẫn thận khi ra đường.
Dự báo là vậy, thường thì đúng, đôi khi sai, sai tốt hơn hay
xấu hơn, tốt hơn thì mừng, xấu hơn phải chịu, dự báo mà.
Tự nhiên tôi nghĩ lan man chuyện thời tiết sao giống như sức
khoẻ của con người khi trồi khi sụt trong nháy mắt, nói rộng hơn là sự sống chết
của động vật trong đó gồm có con người.
Khi trẻ phần lớn không ai nghĩ về mấy cái vụ này mà khi lớn
tuổi thì hay lẩn thẩn như vậy. Tuy nhiên, dù trẻ hay già,nếu có đối diện với
sức khoẻ tồi tệ của chính mình hay người thân thì có lẽ cũng...lẩn thẩn với
những chuyện KHÓ LƯỜNG giống như thời tiết vậy.
Anh Tú
Đông Bắc HK, 9:23AM 3/3/15
CHUYỆN KHÔNG MUỐN ĐÃ ĐẾN
Như " Đêm Giữa
Ban Ngày" của Vũ Thư Hiên, bổng nhiên vừa xế trưa, trời xám mây, một trận
tuyết to đổ xuống dù dự báo nói tuyết nhẹ bắt đầu lúc ba giờ chiều. Dự báo mà
…nên nếu khác đi cũng là thường tình, nhưng những gì bất chợt cũng làm ta ngỡ
ngàng. Tuyết to đến phải "kiên cường" đối diện đối phó...
Trận tuyết rồi cũng
qua đi ...nó vẫn để lại kỷ niệm lạnh lòng. Trận tuyết to, là winter storm xoáy
lạnh tận tim lòng mọi người, biết nó có thể đến bất cứ lúc nào mà sao cứ ngỡ
ngàng.
Chuyện không chờ đã
đến…Trận tuyết đổ xuống, tuyết sẽ tan thành nước, nước trôi ra biển; tuyết biến
mất mà dấu ấn của trận tuyết còn đậm dấu trong trí nhớ của mình.
Một ngày đặc biệt :
thứ ba ngày 3, tháng 3 năm 2015 (13 tháng 1 âm lịch) rồi cũng qua đi, thời gian
vô tư trôi bình thản mặc kệ sự đời!
Dạo này cao điểm mùa
lạnh, cái lạnh ngoài trời, trong lòng, khiến tôi viết chuyện ...gì đâu đâu
không hà!!!
Anh Tú
Đông Bắc Hoa Kỳ
Xế trưa thứ ba
3/3/2015
CHUYỆN … GÌ ĐÂU ĐÂU?
Những ngày qua tôi viết những đoản văn mà tôi tự xem chúng
là "những chuyện…gì đâu đâu không hà"! Thật sự là chuyện có lý do
khiến lòng bất an, tôi phải làm một cái gì để ….tự trấn tỉnh mình, và không thể
làm gì khác được ngoài chuyện viết trong khi chờ đợi một hy vọng trong tuyệt
vọng, và chờ một điều không muốn chờ cũng phải chờ.
Tôi không dám nói thẳng sự thật mà nói ẩn dụ mà chỉ mình tôi
hiểu lúc đó. Những gió, mưa, tuyết, lạnh …như là sự tấn công của thần chết bằng
từng nhác dao cắt vào thân thể của một người thân kính của chúng tôi mà sự tiến
bộ của nền y khoa bậc nhất trên quả đất này cũng không ngăn chặn nổi. Biết là
tuyệt vọng nhưng luôn hy vọng một sự nhiệm mầu dù biết rằng sự nhiệm mầu này cũng
chẳng thể có. Biết vậy mà con cháu vẫn tự gạt mình! Dù sao trong thâm tâm mọi
người tự nghĩ sẽ có chút an ủi người
thân kính mình sẽ ít nhất còn sống thêm được vài phút cũng vẫn hơn.
Trận “bảo tuyết, winter storm” ( nhưng ngoài trời thật sự có
trận tuyết kha khá đang rơi) kéo đến chụp xuống phòng 4215 của bệnh viện
Stamford,Connecticut, Hoa Kỳ “đánh” gục những người con, người cháu đã bao ngày
vây quanh cha, ông thương kính bao ngày.
Đến lúc mọi người phải rời cái phòng của bệnh viện Stamford
này rồi, nơi có một đội ngũ y tá tuyệt vời, để đi đến vây quanh người bây giờ
nằm bất động, tại một nơi khác ngày 4 tháng 3, lắng nghe những lời tụng niệm
tiển đưa.
Anh Tú
Chiều tối ngày 3 tháng 3, 2015
ĐƯỜNG VỀ
Một cú điện thoại của đứa
em gái báo tin sơ khởi. Gấp rút sữa soạn để đi…Chưa kịp đi vì chờ bà xã lấy xe đi
chợ chưa về thì một cú điện thoại khác của con trai cho biết một tin mà tôi đã đoán
biết từ lâu nhưng không mong nó xãy ra. ĐƯỜNG VỀ đã mở ra cho một kiếp người
sau 91 năm “rong chơi”với đầy đủ hỉ nộ ái ố.
Nhìn thân xác bất động,
lạnh ngắt của người mà lòng oặn thắt. Yên nghỉ đi cha, cha đã trả xong nợ trần
ai rồi mà!
Bốn câu thơ xin tiển
biệt cha khi ba còn nằm ở phòng 4125 của bệnh viện thành phố của xứ người, nơi
ba đến định cư và nay đến lúc phải bước lên Đường Về với vĩnh hằng dù bệnh viện
làm đủ mọi cách để níu chân ba bên cạnh những cháu những con hết lòng cầu nguyện.
Vĩnh biệt cha!
Người hởi! Yên lòng về đất Phật
Biệt ly! Xót dạ tiển
lên đường
Giọt mưa lệ khóc tình
cha kính
Ngọn núi cao vời luôn
nhớ thương!
Anh Tú
Stamford Hospital
Viết cho lúc 12:53
trưa 3/3/15