Đêm
Đêm khuya lở giấc, qua khung cửa. Ánh đèn đường soi con phố
nằm im vắng, thấy rỏ những cánh hoa tuyết mỏng manh đang khiêu vũ cùng gió… Đêm
hiu hắt, đêm yên tỉnh, đêm khuya mênh mông lòng vũ trụ, chở về cơn gió lạnh
đông. Đêm là khoảng thời gian ta nhìn thấy…Thoáng qua đời những giây phút chạnh
lòng. Thấy buồn vui của chính mình. Thấy những mảnh đời lênh đênh dòng số phận
1-
Đêm của tôi
Lời trùng dương và tiếng sóng lòng tôi hạnh ngộ. Giữa tịnh yên, đêm tĩnh, đêm
say. Đêm… tôi bỏ từng dòng cảm xúc, ngậm ngùi trên con chữ, lặng lẽ gửi hương
vào đời , biết làm sao, khi đời người vốn một dòng trôi.
Ngày mai, nắng lên, buồn vui theo nhịp sống.
Một mình tôi và bóng in trên tường, lắng đọng .
Tôi nhủ tôi...hãy ngũ. Kéo chăn đắp. Tôi như cái kén, tơ tằm cuộn quanh.
2-
Đêm nhớ.
Đêm nhớ mẹ, cha, nhớ căn nhà cũ ở quê nhà. Đêm khuya lẻ loi thời tuổi mười tám,
những đêm học bài thi mệt mỏi, lên sân thượng tìm chút gió, nhìn sao khuya lấp
lánh tôi lẩm nhẩm hát một mình.
“ Nhìn sao, thề rằng yêu mãi người ơi. Dù nhiều ngang trái trong đời, dù cho
ngàn sao đổi ngôi” *
Con đường mang tên An Bình đã cho tôi bình an ngày mới lớn, nằm im lặng trong
đêm. Hàng đèn đường vàng nhạt yếu ớt. Phía xa, bên phải là nhà hàng Đồng Khánh
đèn bảng hiệu xanh màu chớp tắt trong bóng đêm . Bên trái, kéo dài đến Bến Hàm
Tử chìm trong bóng tối . Dù có nhiều nhà, nhưng căn nhà nầy ba má tôi tự tay
xây cất. Tôi còn nhớ, những buổi chiều, sau giờ cửa tiệm đóng, ba tôi đến đây
đứng nhìn căn nhà đang xây, với ánh mắt mơ về một tương lai, được sống yên vui
, được nhìn con cháu vây quanh , trút bỏ đàng sau những lo toan nhọc nhằn cuộc
sống.
Vật liệu xây cất, do chính người lựa chon. Khi đổ móng nhà, tôi còn nhớ ba tôi
có nói phải đổ móng cho chắc, sau nầy các con đông, cứ vậy mà mình cơi lầu
thêm…để ở. Đó là hai căn nhà .Tầng dưới, một căn dành làm garage , một căn là
lối lên lầu, phía sau là nhà bếp rộng có giếng trời dọi xuống sàn nước đem ánh
sáng cho cái bếp nầy. Trên lầu vì hai căn nhập một, thênh thang phòng khách,
phòng ăn. Bộ sofa, bộ bàn ăn tám chỗ ngồi, bộ ván gõ chân quỳ, bàn thờ tổ tiên
nạm xà cừ với bức tranh ( hình như là khu rừng với dòng suối) và 2 câu đối “Nền
phúc đức tổ tiên truyền để. Đạo hiếu trung con cháu kính thờ.” Ba phòng ngũ,
giường nệm đều mới, do ba má tôi chọn và đặt mua trên những tiệm bán bàn ghế ở
đường Minh Mạng thuở ấy…Mặt tiền nhà, cầu thang bằng đá mài cẩm thạch. Những
vuông cửa sổ, cửa ra vào và cầu thang là những khung sắt hoa văn cầu kỳ… Sân
thượng rộng, từ nơi đây, tôi có thể nhìn bao quát một khoảng trời bao la, nhìn trăng
mà dệt mộng…Tâm hồn văn chương của tôi đã mọc mầm từ không gian nầy.
Ơi căn nhà mang ước vọng của ba má tôi! Đẹp và hoành tráng trong mắt tôi bấy
giờ và mãi mãi. Ngôi nhà hoàn mỹ ấy lâu lâu hiện về trong hồi ức, trong giấc mơ
của tôi. Tôi thấy lại hình ảnh ba má tôi hạnh phúc ngồi uống trà, đi khắp nhà
săm soi từ chút, với niềm vui trong ánh mắt, vào những ngày cuối tuần .
Như đã nói, đó là ước mơ ngày nào về hưu , ngôi nhà nầy sẽ
là nơi ba má tôi muốn nhìn thấy con cháu tụ hợp về những ngày cuối tuần, những
ngày lễ tết. Nhưng khi nhà hoàn thành, thì các anh đi du học, gia đình chỉ còn
bốn đứa con gái. Công việc làm ăn bận rộn, ba má tôi chưa thể dời về đây ở, lúc
nầy chỉ có tôi , Huệ ( đứa em kế tôi) về sống nơi đây cùng chị Không người giúp
việc, chạy qua lại giữa 2 nhà…. Trong bốn đứa con gái, có lẻ tôi là đứa quậy
nhất, hoang dã nhất…Những buổi tiệc sinh nhật vui vẽ, họp bạn náo nhiệt đều
được tôi tổ chức nơi đây. Mười tám tuổi thi xong tú tài, tôi đòi học lái xe, xe
để trong garage tôi cũng lén lái …đi học hay chở Huệ chạy lòng vòng thành phố
về đêm…và còn nhiều chuyện làm phiền lòng ba má tôi không ít.( Bây giờ xin lỗi
ba má có lẽ đã muộn màng )
Cây trúc đào hồng, giàn hoa giấy đỏ , cây chanh sai trái, bụi hoa lài tỏa
hương…Tất cả được trồng trong những chậu lớn trên sân thượng, tất cả là nguồn
vui của ba tôi…
Tôi hít thở hương đêm nồng nàn. Một ngày mới bắt đầu. Sao mai phương đông vẫn
còn lấp lánh đợi vầng dương
3-
Đêm hội ngộ tình yêu
Tiếng cười vỡ ánh trăng, đêm bừng lửa ấm, bàn tay đan, môi cười mắt sáng, ngọt
nụ hôn, thời gian ngắn và tình quá rộng.
Biển đêm rì rầm tiếng sóng, bờ cát dài nằm soải mình chờ đón từng cơn sóng đến
vỗ về. Ánh sáng bàng bạc dưới trăng mờ tỏ sau làn mây, bao dung cười với đất
trời.
Tiếng đàn khuya cung bậc vui buồn, tiếng đàn lay động ánh trăng. Dáng anh …vẫn
dáng ngồi quen thuộc , đàn buông tiếng hát, bài dân ca trữ tình
“ Thương nhau cởi áo cho nhau. Về nhà dối mẹ qua cầu gió bay”
Tiếng đàn gửi ánh trăng, nhìn trăng, cười…nụ cười mới lớn. Tình yêu vươn tới
trăng sao, gửi ước mơ đầu đời vào đêm rằm rạng rở.
Bước chân trên cát của tôi và anh, không nhìn rỏ trong đêm, nhưng dấu tình yêu
từ đôi bàn tay nắm chặt , nụ hôn… nhẹ thôi …như cơn gió, cũng làm cho lòng xao
xuyến rưng rưng .
Dấu chân trên cát, sóng biển sẽ xóa đi, cái nắm tay, một ngày rồi sẽ buông lơi,
nụ hôn sẽ phai theo cơn gió.
Cuộc đời này vốn dĩ không có gì là vĩnh hằng cả. Lúc nhỏ, trong lưu bút, bạn bè
thường viết cho nhau.
“ Hoa nở để rồi tàn. Bèo hợp để rồi tan.Trăng tròn để rồi khuyết. Người đời để
ly biệt và kỷ niệm để nghìn thu” Những hình ảnh hoa, bèo, trăng ,người và kỷ
niệm …Với tôi trăng khuyết rồi sẽ tròn, trăng mờ rồi sẽ tỏ…Cho dù mai nầy, đời
chia trăm ngả, nhưng trăng trăm năm vẫn là một vầng trăng. Tôi muốn gửi tình
yêu nầy cho vầng trăng giữ hộ.
Lòng người… như sóng đưa gió cuốn, nhưng trăng nơi nào cũng một vầng trăng. Món
quà của đất trời dành để, cất giữ cho tôi những mộng ước xanh xao. Có những đêm
tôi lắng lòng tìm lại.
Trầm Hương Ptt