2013/12/31


GỞI KẺ MIỀN XA

Đã cuối năm rồi em có hay
Trời xa đất rộng nước vơi đầy
Tình ta chia cách hoài mong đợi
Em vẫn phương trời tôi ở đây!

Bên ấy mùa đông tiết lạnh lùng
Có ngồi bên cửa ngắm mông lung
Nhớ về quê mẹ bao yêu dấu
Còn giữ trong lòng nghĩa thủy chung?

Nhờ gió gởi em chút nắng hồng
Mang hồn sông núi tổ Tiên Rồng
Và thương nhớ của người xưa cũ
Sưởi ấm tim người xa núi sông.

Anh Tú
December 31, 2013

Hoạ:

TỪ MỘT GÓC TIM

Xuân sắp đến rồi em đã hay
Quê hương mùa Tết nhớ vơi đầy
Biết anh từng phút hằng chờ đợi
Đành phụ lòng ! Em vẫn ở đây!

Từ thuở xa anh em lạnh lùng
Tháng năm duyên phận vốn mông lung
Tủi thân như bị người ta phụ
Nhưng mãi trong tim giữ thủy chung.

Mong núi sông ngập nắng hồng
Sáng danh giòng giống nước Tiên Rồng
Anh hãy noi gương người năm cũ
Được thế! Vui! Dù xa núi sông!

Anh Tú
January 5, 2014
(Mồng 5 tháng chạp Quý Tỵ)





BÀI THƠ CUỐI NĂM

Nước mắt lòng chảy ngược
Rót vào đời chảy xuôi
Mắt vẫn là con mắt
Người phải con người thôi !

Cái có thì đã có
Cái không tự không rồi
Đau đẻ nào cũng đẹp !
Mỉm cười – một cách chơi.

Chuồn chuồn trâu, mỏng dánh
Đậu như xòe cánh bay
Cội buồn vui bất tận…
Say tình như mới say !

Sau khói sương là nắng
Sau lồng ngực – trái tim
Trước không gian tĩnh lặng
Xa vọng tiếng ru chìm.

Quên tình giống cai nghiện
Bạn càng xa càng gần
Thời gian bắn tên lửa
Con người tự hiến thân !

Phong Tâm
30.12.2013






Em mặc áo bình minh , đi xuống phố
Trời sương pha hoa hé nụ dâng hương
Gió ơi cất những gì tôi đã trót
Buổi ban sơ làm bướm ở sân trường.

Em mặc áo trời trưa, sao nắng dịu
Sương dần tan lành lạnh ở đâu đây
Một khỏanh khắc như lằn ranh rất mỏng
Vừa đủ tôi cầm và khẻ mất trên tay.

Em mặc áo hòang hôn, tôi mất dấu
Ráng chiều phai mây lạt sắc buồn hơn
Em vẫn thế! Nét đài trang lẩn khuất
Tôi suốt đời hớt hải gót chân son.

Em mặc áo  đèn vàng hoe, phố huyện
Bước qua cầu, cành nguyệt quế đơm bông
Tôi lóp ngóp dưới dòng sông cố xứ
Vớt bóng tôi xưa, hoi hóp giữa dòng.

Em mặc áo hường nhan, xa ngút mắt
Có bao giờ ngóng vọng cuối trời xa?
Sao lại khóc, đâu có gì hối lỗi
Thảo nguyên xanh còn chỗ một chồi hoa.

Rồi phiêu lãng như đã từng phiêu lãng
Giọt sương xưa về rớt bến sông nhà
Em ở đó, vô tình phơi tóc nhớ
Lại nhìn nhau, ta lại hát khúc ly ca.

Em đã giấu những gì ta chẳng đóan
Cuộc vô thường ráo hỏanh mắt vô minh.

Hồng Băng

                                 

2013/12/30

TÌNH HOA BƯỚM

Nếu hương đêm say dậy với trăng rằm
Sao lại trách người thơ tình lơi lả ?
Xuân Diệu


Nắng sớm vừa lên đê mê đắm đuối
Má em hồng ngọt lịm nụ hôn say
Hạnh phúc đến mừng giọt sương nước mắt
Hương trinh nguyên hoa nhụy hiến dâng ngây.

Vốn nòi tình chập chờn đôi cánh sảy
Dạo rừng hoa quyến rũ chuyện ái ân
Dâng sắc thắm ngất ngây rồi lịm chết
Cũng thoả lòng lãng mạn kiếp phong trần.

Vui phút chốc mà ngàn năm vương vấn
Cánh rã rời vẫn ngửa mặt nhìn trời
Nhụy thành quả dâng đời đâu phí lãng
Tình bướm hoa hạnh phúc choáng chơi vơi?

Anh Tú
December 30, 2013 

NHÂN ĐỌC VÒNG TAY TÌNH THƯƠNG 

Lời ngỏ:
Thư gửi quý bạn trong nhóm có email chuyển cho nhau nhân đọc VÒNG TAY TÌNH THƯƠNG.

December 30, 2013 at 6:34 AM

Các bạn quý mến,

Là 30 tháng 12 dl, 2013 rồi.
Năm mới 2014 bắt đầu vào ngày mốt, chúng ta dù khác nhau ngày sinh nhưng có thể nói là cùng nhau thêm một tuổi. Thêm một tuổi vui hay buồn đây? Tại sao phải buồn? Sống qua một năm là "mừng muốn chết", cảm ơn trời đã ban cho, vui chớ, chúng ta xin trời cho thêm năm nữa, phải không các bạn? Chúc mọi người toại nguyện.
Tôi chọn email này để hồi âm các bạn nhân dịp cuối năm / đầu năm này.
Đồng ý với các bạn cái email chuyển đi này quá tuyệt! Quá tuyệt vì chan chứa tình thầy trò cha mẹ len trong đó là tình bạn của chúng ta, gợi nhớ dĩ vãng đẹp, nhất là thời gian chúng ta là học sinh...Cám ơn người bạn đã chuyển email này thật nhiều.
Không rõ có phải tôi già nhất trong các bạn không nh? Có điều tôi, tại ngôi trường Nguyễn Thông, rồi không biết vì sao lại đổi thành Tống Phước Hiệp, dù tên trường thế nào chúng ta vẫn thương vẫn mến nó, đã học trên các bạn một cấp lớp nếu kể từ niên khoá 1960-1961 về trước.
Có thể do vậy mà khi thầy Nguyễn văn Kỷ Cương về trường tôi đã được học Toán ngay với thầy năm đó, năm tôi học lớp Đệ Tứ niên khoá 1957-1958. Thầy dạy rất hay và nhiệt tình.
Một kỷ niệm về thầy: Trước khi chúng tôi đi thi Trung học Đệ nhất cấp ở Cần Thơ thầy dạy là chúc nhau may mắn bằng chữ "merde" (tiếng Pháp nghĩa là phẩn) theo cách của học trò bên Pháp.
Còn kỷ niệm này nữa: thầy khuyên khi vào lớp thi nhớ đem theo kẹo để ngậm , đường trong kẹo sẽ cho mình nhiều calori giúp trí nhớ minh mẫn hơn và mình sẽ làm bài thi dễ dàng hơn. Khổ nỗi khi vào lớp thi, vì hồi hộp lo lắng đủ thứ nên quên mấy cục kẹo trong túi quần mãi đến hôm sau kẹo chảy ra nhớp nháp mới nhớ lại.
Kết quả kỳ thi Trung học dệ nhất cấp năm ấy rất cao, là bước đầu cho trường của chúng ta có tiếng ở miền Tây.
Cùng về trường với thầy có vợ là cô Phương Đàn dạy Pháp văn thì phải. Các anh học với cô trên tôi một lớp, kể có lần cũng đã chọc phá cô “vô tôi vạ” vì giọng nói của xứ Huế.
Niên khoá 1960-1961, trường TPH chưa có lớp Đệ Nhất, nên sau khi đổ Tú Tài 1 tôi lưu lạc lên trường Trung Học Chu Văn An ở Sài Gòn học để thi Tú Tài 2. Nơi đây tôi gặp lại thầy Nguyễn Văn Kỷ Cương đảm trách chức vụ Giám học. Năm ấy thấy thầy đôi lần; thầy vội vã lắm, chắc vì ngoài công việc ở trường thầy phải gấp rút đi dạy tại các trường khác nữa nên tôi không dám làm bận rộn thầy.
Mấy năm trước biết thầy cô định cư ở Toronto (Canada), tìm được số điện thoại của thầy cô, tôi gọi thăm nhưng hôm ấy chỉ gặp cô Phương Đàn. Nay được biết thầy Nguyễn Văn Kỷ Cương đã mất ngày 5 tháng 9 năm 2011, hưởng dương 83 tuổi.
Thế hệ cha mẹ, thầy cô của chúng ta từ từ rời cõi vô minh này, thế hệ tiếp nối là chúng ta cũng có nhiều bạn đã ra đi, điều đó là tự nhiên, nhắc đến để nhắc, nhắc để mà nhở rằng chúng ta hãy tiếp tục trân trọng vui sống trong những ngày còn lại.
Không rõ sao bửa nay tôi viết thư cho các bạn dài thế- vùng Đông Bắc Hoa Kỳ đang thật lạnh lẻo, sáng thức sớm nằm ỳ trong giường, bị cảm (không biết có phải là cúm không, dù có flu shot nhưng năm nào cũng vướng nó) ...- thấy bài viết về thầy cũ hay quá nên động tâm chăng.
Thân chúc các bạn, một năm mới AN LÀNH.
Thân mến,


Lời ngỏ: 

Bài viết được chuyển đến tôi qua email từ các bạn hữu. Vì tôi là học sinh của nhân vật trong truyện, rất xúc động nên xin chép lại nơi đây. Anh Tú.

Vòng Tay Tình Thương

Các con thân mến, các con sẽ lên đại học, các con sẽ xa cha mẹ, và các con sẽ đem chữ succès (thành công) về cho cha mẹ. Thầy tin tưởng như thế. Nhưng điều chắc chắn là các con sẽ có rất ít cơ hội để ôm mẹ mình, cha mình trong vòng tay âu yếm như hôm nay. Do đó chữ "hiện tại tuyệt vời" các con phải nhớ...

Hàng năm, trường tư thục song ngữ Toronto French School đều tổ chức lễ tốt nghiệp cho học sinh. Như các buổi lễ tương tự của tất cả các trường, phụ huynh học sinh hãnh diện đến tham dự cùng với con em của mình. Dĩ nhiên, còn có sự hiện diện của ban giám đốc trường và các giáo sư.
Năm nay, sau những thủ tục và nghi thức thường lệ, buổi lễ còn có một tiết mục thật xúc động do giáo sư Henri Kỷ Cương đảm trách. Giáo sư Henri, trưởng ban Toán của trường được mời lên diễn đàn. Ông bước ra bục, nhìn vào khán giả, mỉm cười và bắt đầu nói chuyện. Ông nói bằng tiếng Pháp, có một học sinh dịch sang tiếng Anh:
“Kính thưa quý vị phụ huynh học sinh
Các con học sinh thân mến,
Trước hết, tôi xin cám ơn ông Tổng Giám Đốc cho tôi hân hạnh giảng một bài học cuối cùng cho các học sinh tốt nghiệp năm nay. Bài học tựa đề làSự thành công (Succès) và Giờ phút hiện tại (Moment présent).
Tôi xin kể một câu chuyện có thật của đời tôi. Tôi sinh trưởng trong một tỉnh nhỏ miền Nam Việt Nam. Ba tôi làm giáo viên. Đến năm 16 tuổi, sau khi thi đậu bằng Trung Học đệ nhất cấp, tôi xin ba má tôi cho tôi xuất ngoại du học tại Pháp vì ở Việt Nam chiến tranh liên miên. Tôi nhớ rõ ba má tôi rất phân vân. Lương của ba tôi lúc bấy giờ 120$ một tháng, vé tàu đi Pháp khoảng 800$ và còn phải mất khoảng 1000$ để lo hối lộ xin giấy thông hành. Ba tôi cho rằng tôi tiếp tục học ở Sài Gòn cũng được, nhưng má tôi quyết liệt ủng hộ việc cho tôi đi du học. Bà nói ba tôi lo giấy tờ, phần tiền bạc bà sẽ xoay sở.
Tôi biết ba má tôi sẽ hy sinh rất nhiều nên nguyện thầm sẽ cố gắng học cho mau thành tài để đền đáp công ơn cha mẹ.
Từ ngày sang Pháp, mỗi sau kỳ thi cuối năm, được tin đậu là tôi viết thư về nhà và đề ngoài góc phong bì chữ “Succès” (thành công). Khi được thơ, thấy ngay chữ succès, má tôi liền khóc vì mừng: thứ nhất, thời gian xa tôi được rút ngắn đi một năm; thứ hai, đỡ lo thêm tiền học một năm. Về phần ba tôi, chữ succès đem lại cho ông một niềm hãnh diện to tát: ông đi khoe cả trường, cả xóm làng về việc Henri thi đậu Tú Tài I, Tú Tài II, năm thứ nhất đại học v.v...
Có một năm tôi cũng thi đậu nhưng khi viết thơ về nhà quên đề chữ succès ngoài phong bì. Trong thơ má tôi gởi qua, má tôi kể lại: “Má được thơ con, má không thấy chữ succès ở ngoài, má run bắn người, rất lo âu hồi hộp. Chuẩn bị một thất vọng, má không dám mở thơ ra. Nhưng ba con bình tĩnh nói má mở thơ coi trong thơ nói gì. Lúc bấy giờ má mới phát khóc, vừa khóc vừa cười”. Còn ba tôi thì lại đi khoe...
Khi đọc thơ má tôi, tôi rất hối hận. Tôi ứa nước mắt vì đã vô tình làm cho ba má buồn, dù chỉ trong giây phút. Và đây là kết luận của phần đầu bài học:
Các con thân mến, cha mẹ các con muốn gì nơi các con khi hy sinh rất nhiều để cho các con ăn học? Cha mẹ các con không mong các con mang về tiền bạc mà chỉ mong các con đem về chữ succès. Chữ ấy có tác dụng thần diệu (Magic), có tác dụng xua tan tất cả những lo lắng, buồn phiền, mong đợi... và làm họ yên tâm về tương lai của các con.
Ngoài chữ succès rất quan trọng, còn một điều nữa cũng quan trọng không kém. Đó là tình yêu thương của các con đối với cha mẹ. Không ai chối cãi việc cha mẹ thương yêu các con và các con thương yêu cha mẹ, nhưng nhiều khi việc bộc lộ tình thương ấy không rõ rệt.

Tôi xin bộc lộ một cách biểu lộ tình thương: Thiền ôm (Hugging Meditation). Ở tây phương, việc ôm nhau là một ý nghĩa ít sâu đậm. Tôi xin giảng thế nào là Thiền Ôm.
Điều quan trọng là khi ôm, các con ôm với tất cả sự chú tâm và thành khẩn. Đứng trước mặt người mình muốn ôm, mình chắp hai tay thành búp sen, nhìn thẳng vào mặt người đó, mỉm cười và tưởng tượng rằng người ấy vừa về với mình sau bao nhiêu năm xa cách, hay một ngày nào đó, người ấy sẽ phải xa lìa mình. Các con mở rộng vòng tay ra và tất nhiên, người đối diện cũng mở vòng tay vui lòng chấp nhận cái ôm ấy. Việc đó không khó gì giữa cha mẹ và con cái. Các con nên nhớ trong khi ôm:
Ôm thật chặt cha hay mẹ mình, tưởng tượng thân cha mẹ và thân mình sẽ hoà làm một.
Thở ba hơi sâu và chậm, tưởng tượng như hơi ấm của mình và của cha mẹ mình sẽ hoà vào làm một với nhau.
Thì thầm rằng “Ba (má) ơi, giờ phút này con thương ba (má) lắm. (Mom, Dad, here and now, I love you so much hay En ce moment, je vuos aime tant.)
Sau đó Henri và đứa học trò thông dịch biểu diễn Thiền Ôm trước công chúng. Trong khi ôm, em học trò thì thầm: “Henri, tu es mon Papa, je t'aime tant” (Henri, ông là cha của tôi, tôi thương ông lắm).
Henri mời tất cả các học sinh đứng dậy, đi tới trước cha hay mẹ, chắp tay xin được ôm cha hay mẹ mình. Và những cặp mẹ con, cha con ôm nhau trong bầu không khí hết sức nghiêm trang, hầu hết đều chan hoà nước mắt.
Sau đó ông nói thêm: “Tại sao trong khi ôm, tôi có nói thêm “trong giờ phút hiện tại này?”. Các con thân mến, các con sẽ lên đại học, các con sẽ xa cha mẹ, và các con sẽ đem chữ succès về cho cha mẹ. Thầy tin tưởng như thế. Nhưng điều chắc chắn là các con sẽ có rất ít cơ hội để ôm mẹ mình, cha mình trong vòng tay âu yếm như hôm nay. Do đó chữ “hiện tại tuyệt vời” (moment présent, moment merveilleux) các con phải nhớ”.
Henri chậm rãi xá thính giả và bước xuống bục. Ông Tổng Giám Đốc bước đến trước ông, chắp tay xin ôm ông. Và rồi các phụ huynh, các học sinh đến chắp tay xin ôm ông. Và cùng lúc ấy là tràng pháo tay tưởng chừng như vô tận...
Buổi lễ chấm dứt trong một bầu không khí vui mừng, thắm thiết giữa phụ huynh và học sinh.

Nguyễn Văn Kỹ Cương

2013/12/28

San Hậu

Tuồng San Hậu:
Tuồng cổ trang Việt Nam, cải lương pha hát bội.
Nghệ sĩ Thanh Tòng dạo diễn.
Các vai chính:
Hoàng hậu Tạ Ngọc Dung: Thanh Hằng
Thứ phi Phàn Phụng Cơ: Ngọc Huyền
Tam cung Tạ Nguyệt Kiểu: Thoại Mỹ
Phàn Định Công: Thanh Tòng
Các võ tướng Đổng Kim Lân: Vũ Linh; Khương Linh Tá: Linh Tâm
Ấu quân, con Phàn Phụng Cơ: Vũ Luân


Tôi vẫn có suy nghĩ: “Chính những soạn giả Cổ Nhạc là những người mang những ý niệm đạo đức Trung Hiếu Tiết Nghĩa đến với người bình dân chớ không phải những trang sách khô khan, những giáo huấn có tính khuôn sáo”.

Tình cờ xem lại tuồng cổ San Hậu trên YouTube, (do Thanh Tòng đạo diễn với giàn nghệ sĩ mới: Thanh Hằng, Vũ Linh, Ngọc Huyền, Thoại Mỹ… thủ diễn) mới thấy soạn giả ngày trước đã mang hết những giá trị đạo đức đã từng là những giềng mối đạo đức đến với người bình dân. Cho dù cách diễn đạt có thể chỉ còn thích hợp với những cụ ông cụ bà trên dưới 80 mà bây giờ không còn mấy ai, vì tuồng được soạn từ hồi đầu thế kỷ 20. Tuy tuồng có thể không còn thích hợp với những hình thức giải trí mới của người thưởng ngoạn bây giờ, nhưng tuồng vẫn có đủ hết những giá trị Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín; Tam Cương, Ngũ Thường, vẫn có những màn tả diễn tả tình cảm thắm thiết bằng cải lương, hay những những màn trình diễn biểu lộ sự hào hùng của hát bội, hầu hết được quay với những ngoại cảnh. 

Tương truyền, tuồng San Hậu do đức Tả Quân Lê Văn Duyệt soạn thành tuồng hát bội, lấy bối cảnh một triều đình phong kiến (Tề quốc nào đó) với những mưu mô bẩn thỉu để tranh quyền đọat lợi nơi hậu cung và cướp ngôi, đẩy ấu chúa, con thứ phi Phàn Phụng Cơ, giọt máu duy nhất của nhà vua lưu lạc, thứ phi điên loạn… Cuối cùng, mẹ con gặp lại nhau. Tất nhiên tuồng kết có nhân có hậu. Ấu chúa trở về lên ngôi vua, nhưng lại tha chết cho những người ngày xưa đã phạm lỗi. 

Tôi còn nhớ, hồi còn rất nhỏ, vẫn thường nghe ké với người lớn tuồng San Hậu, thu trên dĩa đá 32 vòng chạy trên máy hát quay tay. Dân cả xóm quay quanh máy hát dĩa duy nhất trong xóm, nghe say sưa tuồng hát, cùng khóc cùng cười với cốt truyện, đủ biết những những tác dụng tích cực của tuồng hát đến quần chúng cao đến mức nào. Không biết ngày đó đào kép nào thủ diễn, nhưng đến trước 1975 có một vở cải lương San Hậu (soạn giả: Duy Lân, đạo diễn: Nguyễn Văn Đông) do các đào kép hàng đầu lúc đó thủ diễn (Thanh Nga vai Tạ Nguyệt Kiểu, Hữu Phước vai Đổng Kim Lân, Ngọc Giàu vai Phàn Phụng Cơ, Phượng Liên vai Tạ Ngọc Dung…)

Khi đọc những lời bình luận của người xem vở tuồng cải lương pha hát bội của Thanh Tòng trên You Yube, tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy gần 100% những bình luận được viết bằng tiếng Anh và đưa ra những nhận xét rất đúng, chứng tỏ họ nghe và hiểu tiếng Việt tường tận, dù có nhiều đoạn pha hát bội, lời diễn gần như bằng chữ hán, văn biền ngẫu… Nếu bạn muốn xem trọn bộ vở tuồng này (do Thanh Tòng đạo diễn) bạn cần bỏ ra hơn 5 giờ để thưởng thức.

Chỉ tiếc ngày nay không còn tìm thấy các loại hình giải trí thấm vào lòng người như vậy nữa.

Trong nước, show hài lan tràn trên các sàn diễn đã đẩy lui các tuồng cải lương vì không còn khán giả và đất diễn.

Ở hải ngoại chỉ có những show ca nhạc với những bài hát nói về tình phụ, phụ tình, xen lẫn với những màn quảng cáo thương mại có chút tính rẻ tiền của việc đố nhạc lãnh thưởng, đầy tính thương mại nhưng luôn tự mãn vì cho rằng mình là cơ sở giữ gìn văn hóa Việt Nam… Lâu lắm mới thấy một show ca nhạc có chủ đề.

Người ta tìm giải trí qua các loại phim nhiều tập Hàn Quốc kéo dài ba bốn chục dĩa, với những chuyện tình tay ba, tay tư chồng chéo, phản bội, trả thù… chỉ chú trọng đến lượng hơn phẩm.

Hòa Đa
15 tháng 12, 2013

Nguồn:

HOA MAI…


Hoa mai vàng nỡ rộ ba mươi
Mang phước duyên lành đến mọi người
Già trẻ hân hoan mừng đón Tết
Ước mơ đầy ắp trời Xuân tươi.

Hoa mai sáng nắng sớm lên hồng
Gieo rắc tươi vui bao ước mong
Năm mới như mai vàng rực rỡ
Bình an hạnh phúc thỏa muôn lòng.


Anh Tú
December 28, 2013

2013/12/25

Xướng:

VẮNG ANH  MÙA ĐÔNG

Anh ở đầu đông em cuối đông
Thương nhớ gởi anh chút lửa hồng
Nhúm từ bếp đỏ quê hương Mẹ
Sưởi ấm tình anh cả mùa đông

Em vẫn  âm thầm trông ngóng  anh
Quê ta sông nước vẫn an lành
Chỉ vắng mình anh nên cứ đợi
Đông về gió lạnh lúa vàng hanh…

PHÚ THẠNH
Đêm NOEL 2013

Họa:

TÂM TÌNH XA VẮNG

Xao xuyến trong lòng khi đến đông
Ngồi ngắm hằng đêm ánh lửa hồng
Đất người khao khát tình quê mẹ
Nhung nhớ ngất trời với tiết đông.

Vẫn biết u buồn lúc vắng anh
Mong em luôn sống với an lành
Cách xa thường gợi tình mong đợi
Mưa mãi thì mong chút nắng hanh.

Anh Tú
Sáng NOEL 2013

2013/12/23

CỘI GÌA


Cội Già

Cội già in bóng trời xanh
Lặng im đứng đợi long lanh nắng vàng
Âm thầm “Theo Tiếng Thời Gian”
Nhờ mây mượn gió gởi nàng phương xa
Một mai ai có nhớ nhà
Nhớ cà phê đắng nhớ trà để vương
Hãy mau về lại quê hương
Thỏa lòng mong đợi tình thương cội già

Phú Thạnh
16.07.2013

TỨ QUÁI SÀI-GÒN

TỨ QUÁI SÀI GÒN



2013/12/21

TÔI NÓI VỚI TÔI

Sao anh không về thăm chợ Vãng
Để thấy nắng mai rực ánh hồng
Đò ngang còn đấy theo ngày tháng
Kết nối tình duyên hai bến sông.

Dòng Long Hồ lững lờ ròng lớn
Rau mát lang thang tím bến bờ
Tan trường áo trắng bay theo gió
Ngơ ngẩn có chàng dõi mắt mơ
…………
Thời gian tàn nhẫn dìm yêu dấu
Anh hãy về nhanh kẻo muộn màng
Đến thăm người bạn thời thơ ấu
Viếng lại trường xưa chớm nát tan.

Anh Tú
December 21, 2013

Tiền thân của trường Trung học Tống Phước Hiệp Vĩnh Long*
*Nguồn: Internet





ĐỒNG ĐÒNG ĐÒNG

Đòng đòng lớp lớp đầy đồng
Đồng xanh đồng… đợi vàng đồng lúa đơm
Đồng quê ngào ngạt mùi thơm
Thơm từ đống lúa cây rơm sau vườn
………….
Càng nhắc càng nhớ càng thương
Tình quê đến chết còn vương trong lòng.

Nhị Hồng
December 21, 2013

Nguồn: Internet

2013/12/20

Thiết kế: Hải Đường

GỞI LẠI 
Xin gởi lại đời nầy tôi xin gởi
Hôm nay, ngày mai, cả những đời sau
Cái người có, trọn đời tôi chưa có
Một tấm lòng trên danh nghĩa tôi trao.
 


Phong Tâm


Xướng:


GỞI LẠI CÓ KHÔNG

Cái ngở có… thật ra là không có?
Cái có/không …như trời đất mênh mông
Đời vô thường sắc sắc không không
Sự gởi lại: một tấm lòng!Xin trân trọng! 

NHA

2013/12/19

XA VẮNG

Cũng như anh! Tim em luôn ấp ủ
Mối tình đầu ta dệt mộng thành thơ
Bóng hình anh miên viễn không phai mờ
Người thư sinh chỉnh tề trong đồng phục


Ngày bên anh là những ngày hạnh phúc
Sánh vai nhau vào những buổi tan trường
Con đường xưa còn dấu tích người thương
Dù thời gian đã xoay mòn ngày tháng


Hàng me xanh nay không còn rợp bóng
Vắng xa người cây thưa lá sầu rơi
Gốc cội già dần mục nát rã rời
Hoài cố nhân trên con đường tình cũ


Từ anh đi… nhánh phù sa sông Cửu
Nước vẫn xuôi và ngược chảy theo dòng
Ngày nắng hồng không mưa lũ… nước trong
Bước vào thu …lụt khuấy nhầu con nước


Anh còn nhớ bên chân cầu ngày trước
Bụi Ti-gôn nở rộ mỗi trưa hè
Cây xoài hoang anh thường trú tạm che
Chờ ngớt mưa để đi về xóm nhỏ


Hai xóm mình nối nhau chiếc cầu đó
Anh đi rồi hoa héo úa tàn phai
Cây xoài xưa đã chết từ lâu ngày
Chỉ còn em … dõi mắt buồn xa vắng!

Yên Dạ Thảo

2013/12/17

TUYẾT ĐẦU MÙA

Mùa đông lại về lòng len luyến nhớ
Bởi vì em một thuở dệt tình anh
Khi ngoài trời sợi tuyết thoáng qua mành
Bên lửa sưởi ấm đôi đời lận đận.

Còn nhớ lúc hai ta đi lẩn thẩn
Dưới tuyết rơi từng hạt trắng li ti
Vờn tóc em và bám cả trên mi
Anh ngất ngây ngắm nhìn  trong say đắm.

Bổng chốc đâu từ đáy tim sâu thẳm
Mầm yêu thương nhen nhúm bước lên ngôi
Nhẹ xiết tay lời hỏi có cho tôi
Trái tim em còn đậm tình quê mẹ?

Câu trả lời bằng vuốt vai nhè nhẹ
Đáp tình anh hay phủi tuyết vương đầy?
Chơi vơi lắm nhưng nghe thấy ngất ngây
Dẫu vài giây mà nhớ hoài em ạ!

Chập chùng những bảo bùng nơi xứ lạ
Đẩy đưa vào hoàn cảnh phải chia xa
Tình giây phút đã vào ngỏ nhạt nhòa
Hoài niệm mỗi tuyết đầu mùa trở lại.

Anh Tú
December 17, 2013

2013/12/16

MÙA ĐÔNG GẶP LẠI

Hai người nam bắc buồn chia cách 
Mỗi ngày mang nỗi nhớ mênh mông
Đếm thầm từng bước chân cô lẻ
Nghe sầu rơi tí tách trong lòng!

Vào một mùa đông đầy tuyết trắng
Vượt đường ngàn dặm đêm ba mươi
Khi nhà thờ vọng chuông đêm vắng
Tay bắt mừng vui nơi xứ người.

Vĩnh viễn ngỡ rằng không gặp lại
Từ chia tay bịn rịn quê nhà
Thỏa dạ dù bên nhau phút chốc
Rồi buồn… mai sáng lại rời xa!

Anh Tú 
December 16, 2013