Nhớ Về Một Bạn Thơ
Tôi quen biết được cố thi sĩ Đỗ Hữu Tài từ một người
bạn chung lớp thời Trung Học, anh tên là Hào. Anh kể cho tôi biết hai anh quen
nhau ở trại Pulau Bidong, sau khi rời đảo thì cả hai được định cư trên đất Mỹ
nhưng khác tiểu bang, cho đến năm 2010 mới liên lạc được với nhau. Anh Hào kể
cho tôi nghe tình trạng sức khỏe của anh Tài và cho biết anh bắt đầu làm thơ
sau cơn bệnh ngặc nghèo. Anh lấy bút hiệu là Thế Thôi.
Anh Hào nhờ tôi giới thiệu thơ của Đỗ Hữu Tài
vào web trường của tôi, và nếu có thể thì xướng họa thơ hầu giúp anh Tài trải
qua những ngày tháng buồn tẻ. Tôi cho anh Hào biết là tôi không còn gởi bài cho
web trường của mình nữa! Nhưng tôi giới thiệu anh đến Kim Oanh, cũng là
bạn học cũ của chúng tôi. Oanh là Mod của web trường trong thời gian nầy!
Vài tháng sau tìm được trang web VNTQ, tôi bắt đầu đăng thơ
và xướng họa thơ với vài thi sĩ lạ! Có lẻ anh Hào báo cho anh Tài biết nên vào
đầu tháng Tư năm 2011 thì tôi thấy trong Diễn Đàn của web nầy xuất hiện thơ của
Đỗ Hữu Tài. Mỗi bài thơ của anh nhờ bạn đăng lên là tôi đều đọc, rất lấy làm
thán phục nhưng chưa dám vào làm quen. Cho đến cuối tháng 5 năm 2011 thì
tôi đọc “ Bài Thơ Tôi” của anh, lúc đó tôi mới dám ghé vào chào hỏi và để bài
thơ thứ nhất “Bài Thơ Anh” vào vườn thơ của Đỗ Hữu Tài.
Anh Tài rất vui khi thấy tôi qua vào vườn nhà anh và để lại
bài thơ, anh viết:
- Tài rất vui khi đọc thơ của YDT mà bấy lâu nay đã chờ. Hào
có nói vào nhà của YDT để trao đổi thơ...nhưng Tài ngại thơ mình “chưa đủ cân
lượng '' nay thì đã được YDT mở cửa Tài sẽ vào thường nha!”.
Thật sự người ngại là tôi, vì tôi bắt đầu làm thơ vào mùa
thu năm 2009, thơ còn vụng về, chưa biết cách dụng từ để cho bài thơ của mình
được mượt mà như những bài thơ của anh từ trước đến nay!
Có một lần trong Diễn Đàn tôi cho anh biết là tôi có đọc qua
bài thơ “Quét Lá” của anh đã được đăng trong web LVD khoảng đầu năm 2011. Tôi
rất thích nên yêu cầu anh đăng bài thơ nầy trong Diễn Đàn VNTQ để chia sẻ cho
các thi hữu cùng thưởng thức. Anh nói để tìm lại và đăng lên theo lời yêu cầu.
Nhưng vài ngày sau anh cho biết là không tìm được bài thơ nầy, tôi phải vào web
LVD tìm lại rồi cho anh biết tên bài thơ là “Cạnh Nhà” chứ không phải “Quét
Lá”! Thời gian sau tôi nhờ cô Hương Nam diễn ngâm bài thơ dùm, giọng
ngâm của cô nghe khá ngọt ngào, anh rất thích!
Vài tháng sau anh gởi tặng tôi năm tập thơ “Có Những Đêm”,
đọc lời giới thiệu và thấy hình anh ngậm viết để làm thơ đã làm tôi không cầm
được nước mắt. Tôi đâu ngờ anh Tài bệnh nhiều đến thế!
Chúng tôi bắt đầu liên lạc bằng emails, mỗi ngày tôi viết
thơ thăm hỏi anh, riêng anh thì thường khoe bửa nay được ăn trưa món gì, có lần
tôi bật cười lớn khi đọc email của anh (thường emails of anh không bỏ dấu):
- Bua nay Tai đuoc an my Y…. NGAN...! Het gio roi, thoi Tai dọt …. !
Có lần tôi hỏi anh trên phone:
- Anh Tài ơi, bật mí cho YDT biết làm sao để có một bụng thơ như anh?
Anh trả lời:
- Điểm tâm buổi sáng của Tài là ăn thơ đó YDT!
Có những lúc thấy tôi vắng trong Diễn Đàn thì email thăm hỏi:
- YDT oi, co khỏe hay chuyen gi khong ma khong thay post tho moi len vậy?
Trong thời gian đó tôi khá bận nên không làm thơ, viết vội vài hàng:
- Hồn thơ của YDT bị đi lạc nên không ra được bài thơ nào cả!
Suốt ba năm trước đây dường như tuần nào thơ tôi ra là có thơ anh hoạ lại! Tôi
thầm phục anh vì anh họa thơ hay cảm tác với các nàng thơ rất nhanh.
Có một lần tôi viết email cho anh hay là tôi vừa đăng bài thơ mới trong VNTQ,
mời anh qua vườn YDT đọc cho vui. Anh trả lời ngay:
- Đe Tai “CHAY” vào vuon cua YDT xem!
Câu trả lời của anh làm tôi cười không ngớt khi hình dung cảnh anh ấy tất bật
chạy qua vườn mình để đọc thơ! Thật sự tôi cũng biết thời khóa biểu của anh là
đâu vào đó! Ăn cơm trưa xong là y tá cho anh nằm sấp hai tiếng để lưng không bị
lở. Anh cho biết là trong thời gian nầy là anh suy nghỉ để họa thơ từ các
nàng thơ trong các Diễn Đàn anh quen biết.
Mùa Giáng Sinh đến và cũng là sinh nhật anh là ngày 17 tháng 12, anh kể
mùa này là anh vui nhất trong năm, vì vừa Sinh nhật anh và vừa Giáng sinh. Anh
khoe là mỗi năm anh nhận được nhiều thiệp chúc mừng và quà từ bạn bè khắp nơi,
Năm đầu tiên tôi gởi cho anh là hộp kẹo Chocolate và Birthday card. Ngạc nhiên
và vui, anh viết:
- Nam nay Tai nhân đuoc them mon qua tu Co Lang Gieng! Hi hi…
Sinh nhật năm kế tiếp tôi cũng gởi anh chocolate, đến mùa Trung Thu thì nhờ cô
bạn làm bánh trung thu gởi cho anh, anh nhờ làm đặc biệt mỗi bánh phải có hai
hột vịt muối. Hai năm sau, anh bảo tôi đừng gởi hai món ngọt nầy vì anh
bắt đầu cử ngọt. Có chút ngạc nhiên nên tôi hỏi anh qua phone:
- Anh bị tiểu đường?
Anh trả lời:
- Tài dùng răng để ngậm đủa thần mà gỏ phím nên nha sĩ kêu phải giữ hàm
răng cho tốt!
Câu trả lời của anh làm tôi giựt mình vì quên hẳn là anh gỏ phím bằng miệng.
Nhớ một lần anh tâm sự là trước lễ Giáng sinh thì Tài có một
số ở bạn gần đến thăm, phòng Tài rất rộn rịp trong những ngày nầy, nhưng sau đó
thì vắng và buồn lạnh vì ai cũng quanh quẩng cùng gia đình….Tài thì trong phòng
nhìn tuyết! Từ nghe được tâm sự của anh, tôi bắt đầu gởi DVD Paris By Nigh,
Asia để anh xem trong những ngày lễ nầy! Sau đó tôi nói với anh khi nào muốn
xem nhạc gì thì nói cho YDT mua gởi qua, anh nói:
- Nếu vậy thì Tài sẽ rất tự nhiên à nha! Hi hi…
Thời gian thấm thoát cũng hơn bốn năm rồi! Dường như tôi
quen dần nhận và xem emails của anh gởi trong những giờ ăn cơm trưa của mình,
dường anh có sắp xếp thời khóa biểu cho mỗi nàng thơ!
Đột nhiên có khoảng thời gian vắng bặt thơ Đỗ Hữu Tài trong diễn đàn của VNTQ,
tôi không biết ai để hỏi thăm. Vài tháng sau thì tôi nhận được email của anh:
- YDT oi, Tai ve roi!
Tôi mừng và hỏi:
- Anh đi đâu mà về rồi?
- Tài o benh vien ve, bac si chua cho phep ngoi go phim nen khong lam gi
duoc ca!
- Anh Tài làm YDT hết hồn!
Đọc được email của anh tôi thấy nhẹ nhỏm vì tưởng….
Thời gian sau nầy, mỗi lần có thơ được phổ nhạc và được làm youtube hay thơ
được diễn ngâm là anh gởi link cho nhóm chúng tôi vào xem. Tôi viết chọc
anh:
- Anh Tài “KHOE” hoài làm cho YDT ganh tỵ đó nhen!
Anh trả lời:
- Co ma khong khoe… se lam Tai rat kho chiu! Hi hi…
Những emails của anh và tôi qua lại trong giờ cơm trưa thế mà hơn bốn năm rồi!
Tôi rất vui và có lẻ anh cũng thế!
Cuối tháng chin vừa qua, từ Việt Nam trở về thì ba
ngày sau Kim Oanh báo cho tôi hay là anh Tài qua đời! Tôi sửng sốt, ngồi
nói chuyện với Oanh mà tôi nghẹn ngào, không cầm được nước mắt.
Sau ngày anh qua đời, ngồi làm việc mà tôi luôn nhìn đến
cell phone trên bàn, nhớ lại những emails sau giờ cơm trưa, những lời thơ viết
qua lại ... làm cho lòng tôi buồn vui lẫn lộn!
Giáng Sinh năm nay vắng bóng và tiếng thơ của “anh hàng
xó|m”, vườn thơ của “Cô Láng Giềng” cũng vắng lạnh, anh có biết?
Yên Dạ Thảo
16/12/2015
*Xem bài cảm tác của Anh Tú:
http://anhtuvaban.blogspot.com/2015/12/thay-loi-cho-ban-man-phep-anh-huu-tai.html