2020/12/18

HOA HỒNG MÙA ĐÔNG * DECEMBER 2012*














































*Ảnh chụp trong tháng 12, 2012 và tháng 1. năm 2013 tại 44 Northwoods, Stamford, Connecticut , USA nơi gia đình cư ngụ từ 1997 đến 30.4.2020

Lionel Richie - Endless Love ft. Shania Twain


Endless Love · By Lionel Richie ft. Shania Twain
My love, there's only you in my life
The only thing that's bright
My first love
You're every breath that I take
You're every step I make
And I, I want to share
All my love with you
No one else will do
And your eyes, your eyes, your eyes
They tell me how much you care
Ooh, yes
You will always be
My endless love
Two hearts
Two hearts that beat as one
Our lives have just begun
Forever (oh)
I'll hold you close in my arms
I can't resist your charms
And love, oh love
I'll be a fool, for you I'm sure
You know I don't mind (oh)
You know I don't mind
'Cause you
You mean the would to me (oh)
I know I know
I've found, I've found in you
My endless love
Ohh
Boom, boom
Boom, boom,

2020/12/13

Internet

THƯỜNG CÓ LẦN...


Nhón gót ghé nhìn vo dĩ vãng

Tìm vùng trời thơ dại ngu ngơ

Chỉ biết bắn cu li đá dế

Vỡ lòng, mẹ mớm chữ u, ơ.

 

Chái bếp cạnh căn nhà lá dột

Đêm khuya lơ, mẹ vẫn đun rơm

Nấu nồi bánh bán rong trong xóm

Kiếm chút lời đổi lấy chén cơm.

 

Giấc ngủ mỏi mòn mơ bóng mẹ

Mang trong tim suốt chuyến xe đời

Mẹ bám đất bón phân đồng ruộng

Con lang thang đất khách quê người.

 

Mùa lạnh thấy thèm tình mẫu tử

Mơ về quê ngoại đám tầm vông

Bụi chuối sau nhà xào xạc gió

Bàng hoàng nghe tiếng vọng non sông.

 

Anh Tú

12/12/2020


2020/12/07

 


BƯỚM HOA 

Nếu hương đêm say dậy với trăng rằm
Sao lại trách người thơ tình lơi lả ?
Xuân Diệu


Nắng sớm vừa lên đê mê đắm đuối
Má em hồng ngọt lịm nụ hôn say
Hạnh phúc đến mừng giọt sương nước mắt
Hương trinh nguyên hoa nhụy hiến dâng ngây.

Vốn nòi tình chập chờn đôi cánh sải
Dạo rừng hoa quyến rũ chuyện ái ân
Dâng sắc thắm ngất ngây rồi lịm chết
Cũng thoả lòng lãng mạn kiếp phong trần.

Vui phút chốc mà ngàn năm vương vấn
Cánh rã rời vẫn ngửa mặt nhìn trời
Nhụy thành quả dâng đời đâu lãng phí
Tình bướm hoa hạnh phúc choáng chơi vơi?

Anh Tú

2020/12/01


 Tác giả trần tình:

Sáng nay, thức dậy việc trước tiên như thường lệ là với tay xé tờ lịch treo tường : tờ lịch 30/11. Những cơn gió heo may lạnh đã dừng bước lập Đông từ một tuần trước. Tháng 12 lại về. Cái tháng không phải là đầu mùa Đông nữa.

Tiết trời hanh hao gió nhẹ và nắng ấm vẫn phủ đầy con rạch trước nhà. Bụi hoa cúc họa mi màu vàng đã bắt đầu tàn lụi dù có vài cơn mua đêm rải đầy sân. Tôi mừng vì tháng 12 đã đến với tôi trong cuộc sống.

Xin long trọng chào đón tháng 12 !

 

CHÀO THÁNG MƯỜI HAI

 

Gần hết lịch chỉ còn tháng mười hai

Miền  ký ức nhớ hoài mùa Đông trước

Cúc họa mi với loài hoa thược dược

Lẻn  đi đâu còn hoa cải màu vàng ?

 

Tháng 12 như tuổi cao  khệnh khạng

Xiêu vẹo buốt da tợ đóa dã quỳ

Vẫn xuân sắc với thơ tình lãng mạn

Gởi người xa một chút nắng mùa sang.

Tôi muốn gom cả bầu trời xanh thẳm

Và trái tim rực lửa đã hong khô

Trao về em với mối tình sâu dậm

Kèm lời ca ý nhạc gói trong thơ !

 

Chúng mình già nhưng thơ anh ướp mộng

Vẫn say nồng khi máu chảy về tim

Ở phương ấy tâm tình em chắc mỏng

Nhưng nơi đây nỗi nhớ mãi dầy thêm !

 

Dương hồng Thủy

01/12/2020

2020/11/27

 TUYẾT ĐẦU MÙA

Định cư tại vùng đất này khá lâu tôi có bao giờ để ý tới những trận tuyết đầu mùa đâu.

Nói gì lần đầu tiên gặp tuyết lúc mới định cư tại Hoa Kỳ coi như đã mờ mịt trong ký ức. Lúc đó bở ngở với mọi thứ cho đời sống của một gia đình nơi xứ lạ, ngôn ngữ bất đồng, không tiền bạc, không nghề nghiệp phù hợp với xã hội mới …thì tâm trí đâu để ý đến chuyện tuyết rơi.

Hình 1

Lăn xả vào cuộc sống với hai bàn tay trắng thì tuyết là một trở ngại đáng ghét khi Đông về. Lạnh rét, trơn trợt, càng nguy hiểm hơn khi trở thành nước đá nếu nhiệt độ hạ xuống thấp thì màu tuyết trắng…là màu tượng trưng cho sợ hải..

Phải dọn tuyết cho con đường vào nhà, tuyết rơi ít thì việc này là việc nhỏ nhưng nếu tuyết nhiều hoặc thường xuyên thì cũng …làm đau lưng lắm. Người địa phương nếu có tiền thì họ mua máy thổi tuyết hoặc mướn người cào còn như mình, dân tha phương cầu thực, đã sống và lớn lên tại đất nước nghèo khổ thì chịu khó tự lo toan để tiết kiệm thêm ít tiền mua gạo. Những lần cầm xẻng xúc tuyết … ném tuyết đi đôi khi cũng cho tôi những hoài niệm về quê nhà dấu ái. Vốn xuất thân từ giai cấp bần cố nông, đào rãnh vét mương, đấp bờ ngăn nước…là chuyện thường ngày; rồi những lần lao động xã hội chủ nghĩa đào kinh thủy lợi, đắp đê nuôi tôm xuất khẩu năm nào thì chuyện xúc tuyết chỉ là chuyện đi dạo chơi ngắm cảnh mà thôi. Đôi phút nhớ về như thế cũng đã làm chùn dạ kẻ xa quê hương. Thiển nghĩ dù có nhọc nhằn nhưng đôi bàn chân dẫm lên đất mẹ, đôi tay chay cứng nắm cái xẻng cán bằng cây, lưởi thép rèn từ lò rèn thủ công, đầu đội trời xanh thăm thẳm, nắng chang chang, mũi thở mùi đất…nồng mùi rạ mục, mắt nhìn quanh thấy bà con tóc đen, mũi tẹt nói …tiếng độc âm thì tâm tư ấm áp vô cùng. Điều này nói ra nếu có là cường điệu đi chăng nữa nhưng nó là sự thật đã nằm sâu kín trong góc tim khi xa quê cha đất tổ.

Những bở ngở ban đầu nơi xứ lạ rồi cũng qua đi. Nhập giang tùy khúc, nhập gia tùy tục, bụng đói thì tay phải làm…để hàm nhai nghĩa là phải hội nhập. Một trong những cái hội nhập phải biết lái xe và phải mua xe, dù mới dù cũ; mua xe để làm phương tiện di chuyển chứ không phải để…làm của, khoe sang. Lần lái xe đầu tiên, cái gì đầu tiên cũng…run, thực tập để thi lấy bằng lái, lần đầu tiên đưa vợ đi chợ đi làm, đưa con đi học, lần đầu tiên lên xa lộ xe cộ như mắc cửi chạy vùn vụt …đều run! Khỏi nói lần đầu tiên lái xe khi đường có tuyết còn run gắp nhiều lần, xe nó lạng qua lại, thắng thì xe quay đầu hoặc cứ …trườn tới mãi! Riết rồi cũng quen: ngày qua ngày kinh nghiệm tích lũy cho việc lái xe trong tuyết nên bớt sợ hãi nhưng luôn luôn phải cẩn trọng.

Nhớ có lần lái trên đường tuyết đổ bằng chiếc xe con “front wheel drive” (tạm dịch là loại hai bánh trước phát động; loại này khá hơn loại hai bánh sau phát động, và thua loại bốn bánh phát động khi đi trong tuyết) lái một cách khép nép, từ tốn, chậm rãi sát lề thì có chiết xe Jeep “four wheel drive” (bốn bánh phát động) chạy vù qua mặt, vừa qua mặt một đổi thì chiếc xe ấy quay như bông vụ; có lẽ do tài xế thắng gấp thì phải.

Có lúc đi làm “ca” hai, tôi luôn về khuya. Một hôm dưới một trận bảo tuyết giữa đêm, tám hướng tuyết trắng xoá, phải lái xe như rùa bò theo sự đoán mò phương hướng của con đường về nhà. Theo cách này xe bị leo lề đường …dễ xảy ra như chơi. Căng mắt lên để lái xe, miệng niệm “Di Đà” và trời lạnh thế mà thân thể đẫm ướt mồ hôi.

Tuy nhiên, thuở ấy còn…phong độ nên nàng tuyết hành hạ cở nào cũng không có ngán.

Những năm gần đây khi vào tuổi hưu, mỗi lúc Đông về thì bắt đầu để ý đến tuyết đầu mùa, thầm vái trời mùa Đông mỗi năm càng ít tuyết càng tốt vì đã ngán cái lạnh thấu xương và cảnh lom khom xúc tuyết. Dù vậy đôi lúc cũng thấy tuyết đẹp khi nhớ lại thời đi học xem phim L’Arbre De Vie (thuở ấy dịch là Cây Nhân Sinh) mê đào Elizabeth Taylor vận y phục màu đỏ nằm trên tuyết trắng như bông gòn.

Hôm 29/10/2012 nàng “ superstorm” Sandy tấn công vùng Tri-State (New Jersey, New York và Connecticut) ở bờ Đông Bắc Huê Kỳ gây cảnh màn trời chiếu đất, mất điện, mất nhà, dân chúng chưa kịp hoàn hồn thì một trận bão mới gọi là Nor’easter  có gió mưa tuyết tấn công nơi này lần nữa. Thật là “họa vô đơn chí”. Có thấy được những hình ảnh tàn phá nhà cửa khủng khiếp tại những nơi mà trung tâm bão lướt qua làm người dân ở đấy mất tất cả, sống vất vưởng trong giá băng thì mình đang êm ấm trong nhà mới cảm nhận được cái phúc to tát mà mình đang hưởng.

Ngày 7/11/2012, trận bão mới bắt đầu, tuyết đầu mùa bắt đầu rơi khi trời sắp tối.(H1).

Sáng hôm sau thức dậy thấy tuyết đã rơi phủ đầy sân(H2), tuyết bám trên cành cây, tuyết phủ những đống cây ngả (do Sandy gây ra) được gom lại…(H3,4)

Sáng 9/11/2012 do nhiệt độ ấm trở lại, tuyết đã tan phần nào, chúng tôi đến sân vận động gần nhà nơi mà mỗi sáng thường đi bộ. Thấy trên sân có một “tảng đá” bằng tuyết(P5), chắc do ai đó đến đùa với tuyết hôm qua đắp thành.

Lạnh lẽo, ướt át …khó làm công việc dọn dẹp ngoài trời, một cháu nội đến trường còn một đứa ở nhà cũng dễ “quản lý”, có chút thì giờ nên ngồi xuống ghi ra bất cứ những ý nghĩ gì liên quan đến tuyết chợt xuất hiện trong đầu để đánh dấu một móc thời gian và chuyển đến bè bạn đọc chơi để …  “giết” thì giờ.

 

Anh Tú / NHA

Mùa bầu Tổng Thống Hoa Kỳ

November, 2012

Hình 2


Hình 3
Hình 4
Hình 5

2020/11/21

VÀI NĂM THÀNH MUÔN THUỞ 

(Cho hương linh Cô giáo Trần Ngọc Điệp, từ trần lúc 20:30′ ngày 30/10/2020 dương lịch nhằm 14/9 âm lịch tại Rạch Giá Việt Nam) 


Cô Trần Ngọc Điệp, cô giáo trường Tiểu Học Cộng Đồng Hà Tiên trong những năm 60-70


Chung cảnh ngộ xứ xa.

Đất Hà Tiên dấn bước

Mê phấn trắng bảng đen

Góp phần cho đất nước

Dắt tuổi trẻ sách đèn.

 

Ba người thêm cô Út*

Anh em kết nghĩa tình

Ngắm ráng chiều bên núi

Đón tia nắng bình minh.

 

Chia sẻ kinh nghiệm sống

San sớt nỗi buồn vui

Vài năm thành muôn thuở

Kỷ niệm không chôn vùi.

 

Mỗi nơi …nửa thế kỷ

Một sáng… sóng bùi ngùi

Cô Ba đi về đất

Để thương tiếc không nguôi.

 

Hãy yên nghỉ người hởi

Tình nghĩa dầy còn đây

Trong lòng kẻ ở lại

Vẫn mãi mãi đong đầy!

 

Sẽ sum vầy lần nữa

Chốn an bình thiên niên

Bốn chúng ta tay bắt

Mặt mừng vui viễn miên!

 

Nguyễn Hồng Ẩn (Anh Tú)
November 20, 2020


*Anh Cả: Nguyễn Hồng Ẩn
*Anh Hai: Huỳnh Văn Hòa
*Cô Ba: Trần Ngọc Điệp
*Cô Út: Tăng Mỹ Ngọc

 

**********************************************

NHÓM BẠN GIÁO CHỨC HÀ TIÊN XƯA

 

Sau khi viết xong VÀI NĂM THÀNH MUÔN THUỞ, tôi mới viết được câu chuyện năm xưa:

Năm 1965, tôi đến Trung học Hà Tiên sau khi ra trường.

Tại thị trấn biên cương này, tôi quen biết nhiều đồng nghiệp Trung, Tiểu học; họ rất thân thiện, dễ mến.

Tuổi thanh niên năng động, còn ham vui mà mang vào mình trọng trách là nghề giáo, đến làm việc tại nơi cô liêu, u tịch, hình như bị cô lập với các thị thành náo nhiệt gần đó do chiến cuộc nên tôi cảm thấy buồn tẻ lắm.

Tuy nhiên, vốn bản tính thích thiên nhiên nên sông núi biển đất Giang Thành, với học trò  tính tình hiền hoà chân thật ham học, cùng một số đồng nghiệp trẻ xa nhà như mình thì tất cả là những niềm vui, những an ủi vô biên cho tôi.

Trong số bạn đồng nghiệp hợp tính nhất có cô giáo Trần Ngọc Điệp, Tăng Mỹ Ngọc và anh Huỳnh Văn Hòa. Theo thời gian, chúng tôi cùng rong chơi vài thắng cảnh quanh thị trấn khi rổi rảnh, lúc cuối tuần thì thân tình nảy nở dần dần, nên một trong chúng tôi đề nghị kết nghĩa anh-chị-em. Theo tuổi tác lớn đến nhỏ, tôi là anh Cả, Hòa là anh Hai, Điệp là cô Ba và Mỹ Ngọc là Út.

Tình bạn của chúng tôi thật trong sáng, giữ gìn bền chặt trong lòng cho dù sau này chúng tôi có chuyển nhiệm sở khác, hoặc trải qua bao biến động của thời cuộc.

Nhớ lại: khi tôi lập gia đình, 22/8/1967, đám cưới được tổ chức tại Vĩnh Long, do tình thế dạo ấy, tôi đã không có thể biết các bạn ở nơi nào để thông báo hoặc mời vì các bạn đã thuyên chuyển khỏi Hà Tiên. Thế mà một bất ngờ, không rõ do thông tin từ đâu mà ba bạn quý,  cô Ba Điệp, Cô Út Mỹ Ngọc và cô Cưởng đột ngột xuất hiện khiến tôi cảm động vô cùng.

Quý đồng nghiệp đến dự đám cưới của Nguyễn Hồng Ẩn ngày 22/08/1967.

Từ trái qua phải: Tăng Mỹ Ngọc, Nguyễn Hồng Vân, Nguyễn Hồng Ẩn, Trần Ngọc Điệp, cô Cưởng.

 

Tôi thì gắn bó nhiều với anh Hòa : do là trai cùng lứa tuổi nên gặp nhau tại Quân trường Thủ Đức, gặp lại nhau khi tôi về dạy học tại Cần Thơ rồi Bình Minh Vĩnh Long, gần quê nhà của anh, và cùng lên đường tù “cải tạo”.

Một lần vượt biển không thành công, tôi có gặp lại cô Điệp tại Rạch Giá, túi bị rổng, nên được cô cho mượn tiền để đi xe về Vĩnh Long.

Những năm gần đây, do tiến bộ về tin học, chúng tôi tìm gặp lại nhau và liên lạc dễ dàng hơn.

Ngày 31/10/2020, khoảng 2:30 sáng, giờ bờ Đông Hoa Kỳ ( tức ngày 31/10/2020 khoảng 2:30 chiểu  giờ Sài Gòn Việt Nam) tôi thức giấc, thói quen liếc qua phone thì thấy tin nhắn của cô học trò cũ ở Hà Tiên, Lâm Lan cũng là bạn đồng nghiệp với cô Điệp, báo tin Điệp vừa “ra đi”.

Dù biết rằng sẽ có “ngày này”, nhưng lòng tôi xót lắm, ngẩn ngơ.

Bình tâm lại, tôi muốn viết, viết cái gì đó về nhóm bạn của chúng tôi…cho cô Ba và cho ba người còn « ở lại » khi chưa xong “nợ đời”- món nợ đời mà ai cũng muốn trả hoài không hết (!?) – viết để tiển đưa, an ủi cô Ba, mong linh hồn cô chứng giám được.

Cầu nguyện hương hồn cô Trần Ngọc Điệp sớm siêu thoát.

Hãy an nghỉ nhe cô Ba!


Nguyễn Hồng Ẩn <Anh Tú>

November 21, 2020

(Viết thay cho nhóm bạn cũ tại Hà Tiên: Cô giáo Cưởng, Huỳnh Văn Hòa, Tăng Mỹ Ngọc và Nguyễn Hồng Ẩn)

2020/11/18

ĐI THĂM THẦY VÕ ĐĂNG LÀNH 28/10/2020

Tôi đi Biên Hòa thăm Thầy Võ Đăng Lành sáng nay từ 7g sáng, 11g trưa về tới nhà.

Tôi còn nhớ lần trước đi thăm Thầy Lành trong cơn bão rớt đang lướt qua Sài Gòn. Lần này trời cũng vần vũ thiên hôn địa ám với cơn bão ghê gớm hình thành ngoài biển Đông đang rầm rập tiến vào miền Trung.

Trước lúc đi, thầy Lành có phone báo Thầy đã đỡ nhiều rồi, nhưng tôi vẫn quyết định đi, trước là đem thuốc cho Thầy uống sớm (số thuốc này chị Lê Thị Hồng Cúc, một cựu học sinh ĐTĐ đã tài trợ 1 triệu), sau là thử sức coi sau hơn hai tháng vật lý trị liệu, đốt sống kiêu kỳ của mình nó có chịu nổi suốt tiếng đi tiếng về trên Grabcar hay không.

Không nằm bệnh dài ngày nên Thầy Lành không sút mấy, chỉ bị quật do huyết áp lên xuống bất thường gây nguy hiểm đến tim mạch, gây choáng váng không thể chuyển động và tức ngực muốn tắt thở. Một điều rất lạ là mắt Thầy giờ sao bỗng sâu hoắm và thâm đen như không có tròng, có lẽ từ lâu đôi mắt đó đã không làm được công việc của chúng, nên chúng bị teo đi chăng?


Dù còn yếu, Thầy vẫn muốn ra ngoài khi tôi mời Thầy đi ăn sáng. Thầy nói Thầy ăn uống không gọn sợ bất tiện cho tôi, nhưng tôi nói có em servir Thầy lo gì. Thầy vui nên nói chuyện huyên thuyên, nói xong thở dốc. Tôi hiểu Thầy cô đơn quá nên muốn hưởng cảm giác có người dìu lên xe, có người múc thức ăn cho, có tiếng nói con người bên tai, nhắc Thầy nhớ những chuyện ngày xưa, cái thuở vàng son của một giáo sư trẻ, nói tiếng Pháp như gió với accent thật "tây"...



Thầy ăn chỉ được hai cục hoành thánh, rồi cứ ngồi trệu trạo khóc. Thầy nói Thầy mong lần nguy hiểm mới đây đem Thầy đi theo Cô, nhưng chắc nghiệp Thầy còn nặng nên rồi Thầy cũng tự bò dậy...

Bao giờ cũng vắng lặng đến rợn người, căn nhà Thầy đang sống! Đó là một villa mini cũ kỹ ở một góc đường yên ắng ở Biên Hòa. Căn phòng Thầy lẻ loi phía sau căn nhà phía trước, đối diện nhà bếp và nhà vệ sinh, vừa bước vô đã nghe nặng mùi quần áo lâu ngày không giặt, mùi ẩm mốc đậm đặc xộc vào mũi. Cái nệm trắng ố vàng của Thầy, viền ngoài đã ngã màu nâu vì chi chít những dấu tay Thầy lâu ngày chồng lên nhau hết lớp này tới lớp khác khi Thầy lần theo giường mò đường đi.

Đo huyết áp cho Thầy, bẻ thuốc ra chia đều bỏ riêng từng ngăn hộp cho Thầy, sắp xếp, ghi date và cách dùng thuốc mới mua cho Thầy trên cái bàn đầy những vệt thức ăn rin rít, kiến rầm rập dắt dây thành những đạo binh trăm ngả...Chờ Thầy đi toilet hơi lâu,tôi nóng ruột chạy qua coi sao, thì thấy Thầy đang lọ mọ vắt chanh trong bếp. Tôi la í Thầy để em làm cho, coi chừng đứt tay! Thầy nói Thầy đang phừng phừng sắp lên huyết áp rồi, phải uống chanh vô cho nó hạ bớt. Tôi nhìn mấy miếng chanh xiên xẹo Thầy vừa mới cắt, viền ngoài đã ôi thiu chập chờn đám ruồi giấm. Thầy dặn để ít đường, tôi mở keo đường ra thấy kiến đen kịt. Trời ơi, tôi vừa xén chanh bỏ hết mấy chỗ hư, vừa đuổi kiến, nước mắt tự nhiên chảy ròng ròng...


Chuyển lời Thầy Phó Lễ Hùng thăm Thầy, và ngồi nhắc lại Thầy nghe vài kỷ niệm xưa. Nhắc hồi đó Thầy tới nhà gõ cửa tìm anh Duệ mà tôi tưởng Ba tôi về nên cao giọng hỏi Qui est là? Rồi mở cửa ra thấy sư phụ Pháp văn đang đứng cười khì khì, hồn vía lên mây, quê muốn chết chào cái cụp chạy mất tiêu. Nhắc hồi đó tôi ở SG tìm tới học thêm với Thầy, hai Thầy trò bị ông em vợ của Thầy nhốt bên ngoài cả tiếng. Nhắc hồi xưa Thầy có đôi mắt đẹp mơ màng và giọng nói trầm ấm làm biết bao chị lớn xuyến xao...

Võ Đăng Lành và Nguyễn Hồng Ẩn_Trung học Đoàn Thị Điểm Cần Thơ_26/5/1971

Trao cho Thầy phần quà của tôi và Lệ Hoa rồi chào về, Thầy cứ bịn rịn mãi. Rồi Thầy kêu: "Ngồi xuống, ngồi xuống QN!". Tôi ngạc nhiên nói dạ em đang ngồi nè Thầy. Thì ra Thầy muốn hun trán tôi một cái, nói kỳ sau không biết có còn gặp lại (mà tôi đứng Thầy hun hổng tới!). Làm tôi vừa khóc vừa cười mặt méo xẹo.

Giục tài xế chạy nhanh về SG cho kịp một lớp mới nhận. Đầu lao xao. Người lao đao. Và trái tim nặng như bầu trời xám xịt ngoài kia...

Quỳnh Như

Nguồn:https://www.ptgdtdusa.com/sinh-hoat-vn

VÀI ẢNH LƯU-NIỆM TẠI TRUNG-HỌC ĐOÀN THỊ ĐIỂM, CẦN THƠ 
Niên-khóa 1971-1972
Từ trái sang phải: Lê Ngọc Sơn, Nguyễn Hồng Ẩn, Lê Công Văn, Trần Quang Vinh, Lê Phương Danh, Hồ Văn Sang_Trước phòng giáo-sư_Niên-khóa: 1971-1972

Từ trái sang phải:Nguyễn Hải Bằng, Nguyễn Hồng Ẩn, Lê Văn <?>Tiến, Tống Văn Ưu_Trước Phòng giáo-sư_Niên-khóa 1971-1972

Từ trái sang phải: Nguyễn Hồng Ẩn, Dương văn Lựng_Trước phòng Giáo-sư_Tháng 1, 1971

Từ trái sang phải: Võ Đăng Lành, Nguyễn Hồng Ẩn_Trước phòng giáo-sư_26-5-1971

Nguyễn Hồng Ẩn_Bàn giáo-sư của lớp 12A2_Tết 1972

Nguyễn Hồng Ẩn_Mở quà Tết 1972 của lớp 12A2

Nguyễn Hồng Ẩn và học-sinh lớp 12A2_Tết 1972

Chú-thích:
Tôi biết được:
1- Lê Ngọc Sơn: qua đời năm 1992 tại Sài Gòn vì đột quỵ.
2- Trần Quang Vinh: qua đời năm 1975 tại Cần Thơ
3- Hồ Văn Sang: qua đời năm 17-9-2020 tại Cần Thơ
4- Dương Văn Lựng: qua đời khoảng 1973 hay 1974.

2020/11/17

 

A PROMISED LAND / MỘT MIỀN ĐẤT HỨA

Hồi ký của Cựu Tổng Thống Hoa Kỳ Barack Obama


Lời người dịch, Nhã Duy, Texas:

Theo lời giới thiệu từ Amazon, đây là cuốn sách cực kỳ gần gũi và đầy nội tâm, là câu chuyện về sự đánh cược của một người với lịch sử, niềm tin của một nhà hoạt động cộng đồng đã được thử nghiệm trên chính trường thế giới. Obama thẳng thắn về hành động cần sự cân bằng tinh tế khi ra tranh cử trong tư cách là một người Mỹ da đen, mang theo kỳ vọng của một thế hệ được thúc đẩy bởi thông điệp “Hy vọng và Thay đổi”, đồng thời đáp ứng những thách thức đạo đức trong quá trình đưa ra quyết định. Ông thẳng thừng nêu ra những thế lực chống đối ông trong và ngoài nước, cởi mở về việc cuộc sống ở Bạch Ốc đã ảnh hưởng đến vợ và các con gái ông như thế nào, đồng thời không ngần ngại bộc lộ sự nghi ngờ và thất vọng của bản thân. Tuy nhiên, ông không bao giờ dao động niềm tin rằng, bên trong cuộc thử nghiệm vĩ đại đang diễn ra của Mỹ, sự tiến bộ luôn là điều khả dĩ.

Cuốn sách ngôn từ đẹp và mạnh mẽ này thể hiện niềm tin của Barack Obama rằng, dân chủ không phải là một món quà từ trên cao rơi xuống mà là điều được hình thành dựa trên sự đồng cảm, thấu hiểu và chung tay xây dựng mỗi ngày.

Trong suốt tám năm đương nhiệm của TT Obama, tôi – người dịch, đã xem phim, đọc sách cùng các bài viết của ông và cũng đã dịch một số diễn từ ý nghĩa của ông gởi đến giới trẻ để cảm nhận được phần nào một nhân cách, tư tưởng cùng tâm cảm của một nhân vật lịch sử của nước Mỹ. Đó là cái đẹp của tâm hồn và trí tuệ không phải từ sự hoa mỹ của ngôn từ mà đến từ sự chân thành, một tâm hồn mẫn cảm cùng sự dí dỏm của người thông minh, trí tuệ. Tôi cảm nhận được sự dung dị, chân thành và dí dỏm đó trong tư tưởng thông tuệ, sắc bén của vị lãnh đạo quốc gia tài ba đầy viễn kiến trên chính trường thế giới, người luôn trăn trở trong trách nhiệm và sự tận tâm với quốc gia, chân hậu với tha nhân, đồng thời lại là một người chồng, người cha chứa chan nồng nàn yêu thương trong gia đình như bất cứ ai trong chúng ta.

Xin trân trọng giới thiệu đến quý vị một vài trang viết đầu tiên trong hồi ký của tổng thống Barack Obama, người đã mang lại không ít niềm hứng khởi về đời sống cho nhiều người, đặc biệt là giới trẻ.

***

Lời tự giới thiệu của TT Obama:

 

“Tôi đã viết cuốn sách của mình cho những người bạn trẻ, như một lời mời gọi hãy hoàn thiện một nước Mỹ cuối cùng rồi phù hợp với tất cả những gì tốt nhất trong chúng ta, thông qua sự chuyên cần, quyết tâm và một trí tưởng tượng phong phú” .

 

Việc thiếu vắng cha tôi trong cả phần lớn tuổi thơ mình đã giúp tôi định hình ý tưởng về mẫu người cha trong tôi sẽ như thế nào. Khi Malia chào đời, tôi đã tự hứa lòng rằng các con tôi sẽ nhận biết được tôi, sẽ cảm nhận được tình yêu nồng nàn và sâu đậm của tôi, biết rằng tôi luôn đặt các con lên hàng đầu. Trong khi đương nhiệm chức vụ tổng thống, tôi luôn giữ việc ăn tối với Michelle, Sasha và Malia vào lúc 6:30 mỗi tối. Đó là những bữa cơm ngon lành để trò chuyện về những việc đã diễn ra trong ngày. Tôi vẫn gọi đó là một trong những phần tuyệt vời nhất của cuộc sống khi sống tại Bạch Ốc. Nhìn các con trưởng thành thành những thiếu nữ thông minh, mạnh mẽ và giàu lòng nhân ái là niềm vui lớn nhất trong cuộc đời tôi. Tôi vẫn thường nhắc mình rằng chẳng có nơi nào trên thế giới này mà tôi muốn đến hơn là ở cùng Michelle và các con gái của chúng tôi. Đó là tại sao tôi dành tặng cuốn hồi ký của mình cho họ”.

 

***

Tôi chưa sẳn sàng từ bỏ nước Mỹ  khả dĩ

 

Cuối nhiệm kỳ tổng thống, Michelle và tôi đáp Air Force One lần cuối cho kỳ nghỉ bờ Tây đã bị hoãn lại khá lâu. Tâm trạng trên máy bay là sự buồn vui lẫn lộn. Cả hai chúng tôi đều kiệt quệ cả về thể chất lẫn cảm xúc, không chỉ bởi sức lực cho suốt tám năm trời mà còn vì kết quả bầu cử đầy bất ngờ mà người được chọn kế nhiệm tôi là người hoàn toàn chống đối lại tất cả những gì chúng tôi đã thực hiện.

Dẫu sao thì sau khi hoàn tất cuộc đua của mình, chúng tôi cũng đã hài lòng vì biết mình đã cố gắng hết sức. Dù thế nào, có thiếu sót trong vai trò tổng thống hay không thực hiện được hết các dự án tôi từng kỳ vọng thì quốc gia này cũng đang ở trong tình trạng tốt hơn so với lúc tôi bắt đầu nhậm chức.

Trong một tháng trời, Michelle và tôi ngủ trễ, nhàn nhã ăn tối, đi bộ, tắm biển, mua sắm đồ, vun đắp tình bạn, tái khám phá tình yêu. Và hoạch định cho một hành động thứ nhì ít quan trọng hơn nhưng hy vọng không kém phần thỏa ý. Đó là việc viết hồi ký tổng thống. Khi tôi ngồi xuống với cây bút và tập giấy màu vàng (tôi vẫn thích viết tay mọi điều khi nhận thấy máy điện toán làm những bản nháp thô ráp trở nên bóng mịn và biến những suy nghĩ rời thành ngăn nắp quá), tôi đã có phác thảo trong đầu rõ ràng về một cuốn sách ra sao.

Đầu tiên và quan trọng nhất, tôi hy vọng sẽ tái hiện được khoảng thời gian tại chức một cách trung thực, không chỉ là các ghi chép lịch sử về các sự kiện quan trọng đã xảy ra và các nhân vật quan trọng mà tôi tiếp xúc mà còn những tường thuật về một số giao thoa chính trị, kinh tế và văn hóa đã định hình những thách thức mà nội các của tôi phải đối mặt cùng những lựa chọn mà ban bệ của tôi và tôi đã đưa ra để đối phó. Cũng có thể tôi đưa vào đâu đó cho độc giả biết cái cảm giác làm tổng thống Mỹ là như thế nào.

Tôi muốn vén bức màn ra một chút để nhắc mọi người rằng, đối với tất cả quyền lực và ánh hào quang của chức vụ tổng thống thì nó vẫn chỉ là một công việc và chính phủ liên bang của chúng ta là một doanh nghiệp con người như bao doanh nghiệp khác. Những người làm việc tại Bạch Ốc cũng trải qua công việc hàng ngày trộn lẫn sự hài lòng, thất vọng, xích mích nơi văn phòng, bị trục trặc và đạt dăm thành tích nho nhỏ như bao người dân khác.

Cuối cùng, tôi muốn kể một câu chuyện cá nhân hơn để có thể lan truyền cảm hứng đến những bạn trẻ đang cân nhắc bước vào đời sống phục vụ công chúng. Rằng sự nghiệp chính trị của tôi thực sự bắt đầu như thế nào qua việc tìm kiếm một công việc phù hợp, cách giải thích những đan chéo khác nhau về di sản lẫn lộn của tôi và làm thế nào để không chỉ kéo cỗ xe của mình đến một thứ lớn hơn bản thân mình mà cuối cùng còn có thể định hình một cộng đồng và mục đích cuộc đời mình.

Tôi nghĩ rằng tôi có thể làm được tất cả những điều đó trong khoảng 500 trang. Tôi dự định ​​sẽ thực hiện trong vòng một năm. Công bằng mà nói thì chuyện viết không diễn ra chính xác như tôi đã định. Dù cố tâm nhưng cuốn sách vẫn tiếp tục kéo dài ra với nhiều điều hơn và là lý do cuối cùng tôi quyết định chia nó thành hai tập. Tôi đau khổ nhận ra rằng, một nhà văn tài ba hơn có thể đã tìm cách kể câu chuyện tương tự ngắn gọn hơn. Nhưng mỗi lần tôi ngồi xuống viết, cho dù để mô tả các giai đoạn đầu của chiến dịch tranh cử của tôi hay cách nội các tôi giải quyết cuộc khủng hoảng tài chính ra sao, hoặc các cuộc đàm phán với người Nga về kiểm soát vũ khí hạt nhân ra sao, hoặc những tác động dẫn đến cuộc cách mạng Mùa Xuân Ả Rập, tôi thấy tâm trí mình không cho phép mình viết ra câu chuyện theo cách thẳng đuộc đơn giản.

Thông thường thì tôi cảm thấy có trách nhiệm cung cấp bối cảnh dẫn đến các quyết định mà tôi và những người khác đã đưa ra và tôi không muốn đưa vào chú thích cuối cuốn sách (tôi ghét chuyện phụ chú cuối bài). Tôi phát hiện ra rằng không phải lúc nào tôi cũng có thể giải thích sự trình bày của mình chỉ bằng cách tham khảo hàng đống dữ liệu kinh tế hoặc nhớ lại cuộc họp báo cáo tình hình tại phòng Bầu dục mà chúng được định hình bởi một cuộc trò chuyện với một người xa lạ trong hành trình, một chuyến thăm quân y viện, hay bài học thuở ấu thời mà tôi đã nhận được từ mẹ tôi trong nhiều năm trước đó. Ký ức của tôi lặp đi lặp lại những chi tiết dường như ngẫu nhiên đó (như tìm một nơi kín đáo để hút thuốc lá buổi tối hay các nhân viên và tôi cười vui sảng khoái khi chơi bài trên phi cơ Air Force One) đã dùng để kể lại kinh nghiệm của tôi trong tám năm tại Bạch Ốc, theo cách mà chẳng thể nào tìm thấy trong bất cứ hồ sơ tài liệu nào.

 

Barack Obama

Nguồn: Cali Today News- Hoa Kỳ.