2010/07/31

Tiển Biệt Anh Vân



Ngậm ngùi tiển bước anh đi
Xót xa còn lại chút gì trong tôi
Đành thôi hát khúc chia phôi
Biệt ly nào cũng bồi hồi tâm cang
Nguyện hồn anh được bình an
Vui đời siêu thoát thiên đàng thảnh thơi.

Anh Tú(Anh Dũng)
July 31, 2010

2010/06/03

6-TRỌN KIẾP GỌI CHA

(Kính dâng cha)

Mới năm tuổi đầu đã mang tang trắng,
Tiển cha ra phần mộ một chiều mưa.
Rời cha khi chưa xong cuộc tiển đưa,
Người chị đã bồng* tôi xa buổi lễ.

Còn quá bé để hiểu cuộc đời dâu bể
Nhưng biết rằng đã mất hẳn cha rồi!
Tôi gào thét: “Đừng chôn mất cha tôi
Làm sao sống khi cha hiền vắng bóng?”

Từ đó mỗi lần mưa to gió lộng
Tôi gọi cha: “Cha hỡi, cha ở đâu?
Để mẹ con thổn-thức suốt đêm thâu;
Bao hận, khổ, ưu sầu vươn ánh mắt!”

Tôi lớn lên bên mẹ hiền hiu-hắt
Theo chuổi ngày dằng dặt với cô-đơn!
Mộng thấy cha trong giấc ngủ chập-chờn
Thảng-thốt gọi: “Về với con cha hỡi!”

Giờ mẹ đã gặp cha nơi chín suối,
Tóc của con nay cũng trắng mái đầu,
Có những đêm nhung-nhớ suốt canh thâu
Cha lẫn mẹ cho đến khi trọn kiếp.

Anh Tú
(Lê Hồng Ẩn aka Nguyễn Hồng Ẩn)
June 03, 2010
*Bồng bế

2010/02/26

Bến Ninh Kiều, Cần Thơ_Trước 1975


VẾT THƯƠNG TRÊN TRÁN

Nhớ thuở xưa theo giòng đời xuôi ngược
Ba má tôi trôi nổi đến Cần Thơ
Sống lam lũ một thời gần Cái Khế
Cảnh cũ người xưa nhớ mãi đến giờ.

Có những lúc tình cờ tay xoa mặt
Chạm vết trầy trên trán: vết yêu thương.
Thương mẹ cha, thương cả giòng Bassac
Cảm thấy lòng ấm áp lúc soi gương!

Một chiều, qua bên kia đường đi tắm
Ở rạch con nho nhỏ nước lững lờ
Khi đùa giỡn chợt vướng chân té ngã 
Vết thương thành dấu ấn thuở ấu thơ.

Kể từ đó khắc ghi trong tâm tưởng
Đất Phong Dinh yêu dấu biết bao điều
Phan Thanh Giản chỉ một ngày đến học
Những mùa thi tôi say đắm Ninh Kiều.

Tựu trường năm nào thở mùi phấn bảng
Thoang thoảng mùi hương hoa huệ, hoa lan
Đoàn Thị Điểm ngát thơm từng lớp học
Tôi như đang chìm trong giấc mộng vàng.

Nhớ những tối lang thang hàng Bã Đậu
Sau giờ bảng đen phấn trắng lớp đêm
Nhấm nháp ly cà phê bên tiếng nhạc
Nghe lãng du theo ngày tháng êm đềm.

Còn nhiều kỷ niệm nói sao cho hết
Qua phà Binh Minh sớm tối Cái Vồn
Ngắm gió mơn man tóc thề, áo trắng
Và cánh chim vương khói tỏa hoàng hôn.

Thương quá đi thôi Hậu Giang yêu dấu
Xa không gian, thời gian cũng thật xa
Kiếp tha hương vật vờ niềm nhung nhớ
Kẻ bạc đầu khắc khoải nhớ quê nhà!

Anh Tú NGUYỄN HỒNG ẨN
Feb 26, 2010

2010/02/02

4-MẸ TÔI CÁNH BƯỚM

(Từ một hiện-tượng trong tang lễ nhạc mẫu của tôi)

Trong giấc ngủ mẹ hôn mê bất tỉnh,
Xác thân còn thoi thóp chút hơi tàn.
Hy-vọng mong manh, thảng thốt, bàng hoàng,
Mong ơn trên cho mẹ hiền tỉnh lại!

Mẹ nằm đó tay buông xuôi, mắt nhắm.
Đã trễ rồi máu đỏ chẳng về tim.
Ôi! Thời-gian như bất chợt đứng im,
Có tiếng khóc nỉ non trong đêm vắng!

Gian nhà giữa nơi mẹ hằng vái lạy
Cầu xin Phật Trời phù-hộ cháu con,
Nay tang trắng quanh quan-tài của mẹ
Lạy tiển người về với nước với non!

Bướm trắng bỗng chập chờn vờn nhan khói
Đậu trên tay người con trẻ thân thương.
Phải hồn mẹ còn luyến-lưu cảnh cũ
Cố quay về để giã-biệt âm dương?

Trong tiếng mõ hồi chuông, kinh tụng niệm
Cứu rỗi linh-hồn mẹ được bình-yên,
Bướm từ từ lướt mình xuyên qua cửa,
Biến trong đêm hướng về cõi huỳnh-tuyền!

Anh Tú(Nguyễn Hồng Ẩn)
February 02, 2010


2010/01/04

2-TẾT NHỚ MẸ HIỀN

(Để nhớ nhạc mẫu ra đi ngày 12/6/2009 d
ương lịch- 20 tháng 5 âm lịch)

Nơi đất khách nhận được tin sét đánh
Mẹ ra đi con vội vã quay về
Trên đường bay thời gian quá lê thê,
Mắt mờ lệ, đất trời như tận thế!

Tân Sơn Nhất hối hả vào Chợ Rẩy*
Để kịp nhìn mặt mẹ lúc lâm chung.
Đau đớn quá những giây phút cuối cùng
Lòng thảng thốt xót thương tình mẫu tử!

Kể từ đấy Tết này con vắng mẹ,
Ở nơi nào mẹ có thấy con không?
Con đang khóc trong pháo Xuân rộn rã,
Lòng giá băng như tuyết lạnh mùa Đông!

Thân xác mẹ đang nằm trên Đất Mẹ,
Còn con đang lưu lạc ở xứ người.
Nén hương thơm, rượu lạt, cánh hoa tươi.
Tưởng nhớ mẹ những mùa Xuân năm cũ.

Anh Tú (Nguyễn Hồng Ẩn)
Viết thay cho hiền thê
Hoa Kỳ, ngày 04 tháng 01, 2010

*Phi trường Tân Sơn Nhất, Bệnh viện Chợ Rẩy,Sài Gòn

2010/01/01

HAI KẺ NGƯỢC DÒNG


Hỏi bên ấy bây giờ Hè đã đến ?
Còn nơi đây trời lạnh nhuốm vào Đông.
Hai đứa ta sao cứ mãi ngược dòng
Em biết đó! Âu cũng là định-mệnh!

Thức dậy sớm trong không gian êm ả
Thả hồn theo gió bấc chở cơn mưa
Có tiếng xạc xào rèm cửa đong đưa
Như cùng đón chào bình-minh trở lại.

Anh nắn nót viết thư trên note-book
Mến gởi em lời thăm hỏi đôi dòng.
Chợt ý nghĩ len nhè nhẹ trong lòng:
Máy đánh chữ nay còn xài không nhỉ?

Mơ ước sống lại thời xa xưa ấy
Viết thư bằng máy chữ gởi người yêu
Tiếng “lắc cắc” vang vang trong im vắng
Ô! Cảnh này lãng mạn biết bao nhiêu?

Thư vội gởi ngay! Nếu em còn thức
Mong ý tình ru vào giấc mơ hồng.
Nếu đã ngủ, mai hừng đông pha nó
Vào ly “cà-phê-sáng” đón ngày nồng!

Anh Tú
Hoa Kỳ 2010

2009/12/22

HƯƠNG XƯA

Tình mất vui khi đã vẹn câu thề
Đời chỉ đẹp những khi còn dang dở.
Hồ Dzếnh


Dòng sông Long Hồ nước chia ba ngõ
Hòa Tịnh, An Lương, Phú Đức...những rạch quê
Nơi có trường làng đơn sơ đôi lớp
Cho đám học trò chân đất ngô nghê.

Dĩ vãng hơn năm mươi năm xa thẳm
Ngỡ hôm qua ...mỗi lần nhớ quay về:
Em ngồi đó, tôi đứng ngay cửa lớp
Ngắm nhìn em với tất cả đa mê.


Mười một tuổi tình học trò như thế
Có sớm không vào thuở tuổi ngây thơ?
Tình yêu đến tôi làm sao cưỡng được
Với tình em tôi chỉ biết ngẩn ngơ.

Hai lớp học trường làng liền một vách
Thầy chấm bài vội lén bước sang bên
Một giây ngắm cũng thỏa lòng thương nhớ
Kỷ niệm này ngàn năm vẫn không quên.

Hai xuồng nhỏ hằng ngày bơi đến lớp
Dòng sông thân thương bao lượt đi về
Háo hức theo sau em từng con nước:
Khi lớn khi ròng xuôi ngược miền quê.

Thời gian trôi qua ...
tình thêm thắm thiết
Dõi theo người ...ta từng bước chân đi
Không nói dù 
chỉ một lời thố lộ
Xin biết cho… tôi luôn giữ tình si!

Văn Khoa đó trời xanh và mây trắng
Khoa Học đây nắng cháy với mưa dầm
Cửa Bắc Sài Gòn một lần gặp mặt
Cùng chào nhau... tôi là kẻ thương thầm.

Lần đầu chào nhau như trao ngỏ ý
Cũng là lần t giã ...biệt hai nơi.
Nhủ lòng giữ kỷ niệm này muôn thuở
Tình một chiều... nên không vẹn em ơi!

Anh Tú
December 22, 2009