|
Bến Ninh Kiều, Cần Thơ_Trước 1975 |
VẾT THƯƠNG TRÊN TRÁN
Nhớ thuở xưa theo giòng đời xuôi ngược
Ba má tôi trôi nổi đến Cần Thơ
Sống lam lũ một thời gần Cái Khế
Cảnh cũ người xưa nhớ mãi đến giờ.
Có những lúc tình cờ tay xoa mặt
Chạm vết trầy trên trán: vết yêu thương.
Thương mẹ cha, thương cả giòng Bassac
Cảm thấy lòng ấm áp lúc soi gương!
Một chiều, qua bên kia đường đi tắm
Ở rạch con nho nhỏ nước lững lờ
Khi đùa giỡn chợt vướng chân té ngã
Vết thương thành dấu ấn thuở ấu thơ.
Kể từ đó khắc ghi trong tâm tưởng
Đất Phong Dinh yêu dấu biết bao điều
Phan Thanh Giản chỉ một ngày đến học
Những mùa thi tôi say đắm Ninh Kiều.
Tựu trường năm nào thở mùi phấn bảng
Thoang thoảng mùi hương hoa huệ, hoa lan
Đoàn Thị Điểm ngát thơm từng lớp học
Tôi như đang chìm trong giấc mộng vàng.
Nhớ những tối lang thang hàng Bã Đậu
Sau giờ bảng đen phấn trắng lớp đêm
Nhấm nháp ly cà phê bên tiếng nhạc
Nghe lãng du theo ngày tháng êm đềm.
Còn nhiều kỷ niệm nói sao cho hết
Qua phà Binh Minh sớm tối Cái Vồn
Ngắm gió mơn man tóc thề, áo trắng
Và cánh chim vương khói tỏa hoàng hôn.
Thương quá đi thôi Hậu Giang yêu dấu
Xa không gian, thời gian cũng thật xa
Kiếp tha hương vật vờ niềm nhung nhớ
Kẻ bạc đầu khắc khoải nhớ quê nhà!
Anh Tú NGUYỄN HỒNG ẨN
Feb 26, 2010