2017/08/24

BÊN EM, BÊN ANH, BÊN NHÀ*

Bên em đã chuyển mùa rồi
Khi vài lá úa vàng rơi gợi buồn?
Bên anh hạ còn vương thương
Cuộc vui chưa thỏa nên thường đổ mưa.
**
Bên em thu chạm ngõ chưa
Khi sương đêm rụng trải thưa trước thềm?
Có hơi lạnh theo gió êm
Mang tin báo trước vài đêm thu về?
***
Bên nhà thu viếng trời quê
Hay mưa với nắng một bề trần ai?
Chỉ hai mùa mãi không thay
Thủy chung như máu chẳng phai sắc màu.
****
Đất người nhớ Nước đếm sầu
Hằng đêm trăn trở canh thâu gió lùa!

Anh Tú
24.8.2017
*Thêm lần nữa mượn vần NỮA CHIỀU NGHIÊNG của Phong Tâm.

2017/08/21


Hơn Nửa Đời Nghiêng*

Giật mình tóc đổi màu rồi
Có ngày phải cảnh đơn côi tủi mình
Ước chi lá vẫn màu xanh
Ước chi luôn được gió lành thuận mưa

Lẽ trời ba tháng thay mùa
Trăng đầy rồi khuyết gió lùa trời trong
Mới Xuân mà đã đến Đông
Hãy vui cho kịp hoài mong kiếp người

Một mai lá héo rụng rơi
Cành cây trơ trọi bên đời chân quê
Có hay cây đợi lá về
Trọn lòng chung thủy một bề không quên

Khi rơi vào cảnh chênh vênh
Một lòng dành trọn một tên một người.

Anh Tú
21.8.2017
Ngày Nhật Thực
*Mượn vần NỬA CHIỀU NGHIÊNG của Phong Tâm:
https://anhtuvaban.blogspot.com/2017/08/nua-chieu-nghieng-thua-em.html
Nửa Chiều Nghiêng

Thưa em. Hạ chuyển mùa rồi
Vừa nghe chiếc lá mồ côi trở mình
Gió vàng mây bớt màu xanh
Chiều buông khói nhạt – Đêm lành lạnh mưa

Ở đây sông nước hai mùa
Đầy vơi, lại nổi nênh lùa đục trong
Thu về từa tựa sang đông
Chỉ lao xao nhẹ đủ mong nhớ người

Thưa em. Hoa dẫu tàn rơi
Mầm xuân vẫn hẹn bên đời sống quê
Người đi người ở người về
Như đơn giản nhớ – Như bề bộn quên

Góc tình nửa bóng chênh vênh
Ngăn tình vừa đủ cho tên một người.

Phong Tâm

18.8.2017

2017/08/20

Image may contain: plant, flower and nature
Lan Man Chuyện Sáng Tâm

Ngày xưa trong kinh tạng của Phật, ngài tuyên thuyết chúng sanh có tám vạn bốn ngàn trần lao, cái kết tiếp theo là có tám vạn bốn ngàn pháp môn để mà tri thức vô minh trong mỗi con người, chọn một pháp môn cho riêng mình. Nếu được duyên may, sau vài chục năm gắng công lục lạo tìm kiếm bốn phương, trong lòng cũng như ngoại giới, ta tình cờ được đặt vào cõi an lạc sáng suốt trong ngần, từng niệm một hiện ra theo ý mình, tròn trịa sáng tỏ niệm đó, ta thấy cuộc sống vốn cân bằng an lạc, nhân nào tròn trịa quả nấy, nhân duyên quả vốn xưa nay đã tự vê tròn hồi đời kiếp nào rồi, năm dài qua tháng lụn lại mọi sự việc sáng tỏ êm ái ngày xưa bổng mất dấu, vết tích vẫn còn mà tìm lại không không thấy tăm hơi, chợt nhớ ngày sơ tổ Bồ Đề Đạt Ma trước khi lên đường về Tây Thiên có bảo các đệ tử bày giãi sở đắc của mình trình lên cho tổ sư, vị đệ tử thứ hai là Bà Ni Tổng Trì trình - Theo chổ con thấy, như đức A Nan nhìn vào cõi Phật A Súc, thấy một lần không thấy lại đươc " Cõi Phật A Súc là cõi Phật bất động "
Vào khoảng gần cuối thập niên sáu mươi cúa thếkỷ trước,một nhóm giáo sư của khu vực Huế có phong trào ăn Osawa, đọc sách Thiền, phong trào này sớm lan tỏa khắp miền nam, như một cơ duyên, các bản nghiên cứu thiền, một nhánh Phật giáo thuộc Tâm Tông, được phát hành rất nhiều, đủ chủng loại sách.Khoảng năm 1970 tôi tình cờ được người bạn cho mượn tập sách tóm lượt với tựa đề " Đạo Phật Tinh Hoa " dừơng như của học giả Nguyễn Duy Cần, trong đó có đoạn phê bình ngắn lời đại nguyện của bồ tát " Nếu các chúng sinh chưa thành Phật ta nguyện không thành Phật " Câu phê bình tiếp theo " Phải chăng lời đại nguyện là lời đại láo ", chính câu này đã khiến tôi dốc hết sức toàn tâm toàn ý, bao nhiêu công việc ngoài ráng làm xong sớm, rồi gắng tìm đọc các bản kinh, các bản sớ giải, các bản luận đều dành cho mục đích giải minh về Phật đạo của bản thân mình, tìm ắt gặp dù một chút xíu, nhưng cái cưc nhỏ ít ỏi đó lại là chổ tín tâm của chính mình, biết chắc chắn đúng chơn thật như thực.
Nhân xem lại bản dịch TÂM THIỀN của giáo sư Suzuki do thầy Như Hạnh dịch, đây là bài hướng dẫn người sơ cơ cũng như nhắc lại cho người thâm cứu trong Phật đạo, phương pháp giữ tâm chớ có la cà nhà ma động quỹ, tôi chép lại mục đích giới thiệu đến các bằng hữu, bản văn ngắn nhưng xúc tích của một giáo sư người Nhật, ông có nội chứng hay không qua bản văn sau, tùy vào duyên các bạn .
TÂM THIỀN của SUZUKI
Như Hạnh dịch
Người ta nói rằng tu tập Thiền khó, nhưng người ta lại hiểu lầm lý do việc ấy. Không phải khó vì khó ngồi kiết già, hay đạt đến giác ngộ. Khó vì khó giữ tâm và sự tu tập của mình tinh thuần theo đúng ý nghĩa nền tảng của nó. Thiền Tông đã phát triển theo nhiều lối sau khi thiết lập ở Trung Hoa nhưng đồng thời càng ngày Thiền càng mất thuần túy. Nhưng ở đây tôi không muốn nói về Thiền Trung Hoa hay lịch sử Thiền. Tôi lưu ý đến việc giúp các bạn giữ việc tu tập của mình khỏi tạp loạn.
Ở Nhật, chúng tôi có từ ngữ SƠ TÂM, có nghĩa là, " tâm của người sơ học ". Mục tiêu của việc tu tập là luôn giữ cái SƠ TÂM của mình. Giả sử bạn chỉ tụng kinh Bát Nhã Ba La Mật Đa có một lần. Đó có thể là một bài tụng hay. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra cho bạn nếu bạn tụng Kinh hai, ba, bốn lần hay hơn nữa. Có lẽ bạn dễ dàng mất đi cái thái độ ban sơ của mình đối với Kinh. Trong việc tu tập Thiền của bạn cũng vậy. Trong chốc lát bạn hẳn giữ được Sơ Tâm, nhưng nếu bạn tiếp tục tu tập một, hai, ba năm hay lâu hơn nữa, mặc dù bạn có thể tiến triển đôi chút, bạn dễ dàng đánh mất cái ý nghĩa vô hạn của bản tâm.
Đối với những người học Thiền điều quan trọng nhất là không được có đầu óc nhị nguyên. Cái " bản tâm " của chúng ta bao hàm tất cả trong nó. Nó luôn luôn phong phú và mãn túc trong chính nó. Bạn không được đánh mất cái tâm trạng TỰ TÚC này. Đó không có nghĩa là một tâm thức khép kín, mà thực ra là một tâm thức trống không, nó luôn luôn sẵn sàng cho bất cứ việc gì, nó mở rộng cho tất cả mọi cái. TRONG TÂM KẺ SƠ HỌC CÓ RẤT NHIỀU KHẢ TÍNH, TRONG TÂM MỘT CHUYÊN GIA LẠI RẤT ÍT.
Nếu bạn phân biện nhiều quá, bạn tự giới hạn mình. Nếu bạn quá đòi hỏi hay quá tham lam, tâm bạn không phong phú và TỰ TÚC. Nếu chúng ta đánh mất cái tâm TỰ TÚC bản nguyên của mình, chúng ta hẳn mất đi tất cả mọi huấn lệnh. Khi tâm bạn trở nên đòi hỏi, khi bạn trông mong một cái gì, rốt cuộc bạn hẳn vi phạm các huấn lệnh của chính mình : Không nói dối, không trộm cắp, không sát hại, không vô luân,..v.v.. Nếu bạn giữ được bản tâm, các huấn lệnh sẽ được duy trì.
Trong tâm kẻ sơ học không có ý tưởng như : "Ta đã được một cái gì ". Tất cả các tư tưởng qui kỷ hạn hẹp cái tâm bao la của mình. Khi chúng ta không có ý tưởng về NGÃ chúng ta là những người sơ học chân chính, lúc ấy chúng ta mới thực sự học được một cái gì. Sơ tâm là Bi tâm. Khi tâm chúng ta từ bi, nó vô biên. Đạo Nguyên Thiền sư luôn luôn nhấn mạnh sự quan trọng của việc khôi phục cái bản tâm vô biên của mình. Lúc ấy chúng ta luôn thành thực với mình, thiện cảm với tất cả mọi chúng sinh và có thể thực sự tu tập.
Nên điều khó nhất là luôn luôn giữ cái SƠ TÂM của mình. Không cần phải có một kiến thức sâu sắc về Thiền. Dù cho bạn đọc nhiều văn học Thiền, bạn phải đọc mỗi câu với một tâm thức mới mẻ. Bạn không được nói " Tôi biết Thiền là gì ", hoặc " tôi đã đạt được ngộ ". Đây là bí quyết thực sự của nghệ thuật : Luôn luôn là kẻ bắt đầu. Xin cẩn trọng nhiều về điểm này. Nếu bạn bắt đầu tập tọa Thiền, bạn hẳn bắt đầu hân thưởng cái SƠ TÂM của mình. Đó là bí quyết của việc tu tập Thiền.
Y theo bản dịch của Như Hạnh.

Trương Văn Phú
Tháng Tám, 2017


2017/08/19

Chuyện Tình Cô Lái Đò Bến Hạ - Thúy Hằng (Thanh Nga, Hùng Cường)

 MỘT CÂU CHUYỆN CẢM ĐỘNG      
            
   Để câu chuyện thêm rõ ràng, tưởng cũng cần nói thêm là mấy lúc sau này, trong mục đích cạnh tranh giảm tiền vé tối đa, các hãng hàng không không còn serve thức ăn trên tàu bay cho hành khách economy class (trừ business class hay first class và những chuyến oversea long hours) mà thay vào đó chỉ bán sandwich, snack dưới hình thức BOB (buy on board) những đồ ăn trưa.
   Tôi đặt hành lý vào hộc ở trên đầu ngồi rồi ngồi xuống ghế. Đây là chuyến bay dài làm tôi ước gì mình có một quyển sách hay để đọc trên phi trình. Có lẽ tôi cũng cần chợp mắt một chút.
  Vừa lúc trước khi máy bay cất cánh, một nhóm 10 người lính trẻ men theo lối đi và ngồi hết vào chỗ trống rải rác còn lại. Chẳng có gì để làm, tôi bắt đầu gợi chuyện người lính ngồi gần nhất.
 - Các cậu đi tới đâu vậy?
 - Petawawa. Chúng tôi sẽ ở đó hai tuần để thụ huấn một chương trình huấn luyện đặc biệt rồi sau đó sẽ bổ sung tới A Phú Hãn.
   Sau khi máy bay cất cánh độ một tiếng thì tiếng loa thông báo là trên máy bay có bán thức ăn nhẹ đựng trong bao giá $5.
 Cũng còn lâu lắm chuyến bay mới tới phía Đông nên tôi quyết định mua một bao đồ ăn để vừa ăn vừa giết thì giờ. Khi tôi móc bóp lấy tiền thì chợt nghe một người lính hỏi bạn mình là có muốn mua thức ăn không.
 -Không! Có vẻ như mắc quá đó. Bao lunch gì mà tới $5. Thôi tao ráng đợi tới căn cứ hẳn hay.
 Và anh lính trẻ gật gù đồng ý với bạn.
  Tôi đảo mắt nhìn chung quanh thì thấy mấy người lính khác cũng không có ý định mua gì cả mặc dù lúc đó cũng đã tới giờ ăn trưa rồi. Một ý nghĩ chợt đến trong đầu, tôi gọi người nữ tiếp viên tới đưa cho bà ta $50 và nói:
 - Xin bà vui lòng lấy thức ăn cho những người lính này.
   Người tiếp viên ngạc nhiên nắm chặt lấy tay tôi, qua đôi mắt long lanh ngấn lệ vì xúc động, bà ngõ lời cám ơn tôi và nghẹn ngào:
 - Con trai tôi cũng là một quân nhân đang chiến đấu tại Iraq. Nghĩa cử này của ông như đang dành cho nó vậy.
   Rồi bà xăng xái đi lấy 10 bịch đồ ăn trao cho tất cả các người lính trên tàu. Sau đó bà dừng lại chỗ tôi hỏi:
 - Thưa ông dùng gì ạ? Bò, gà rất hảo hạng.
 - Xin cho tôi gà.
   Tôi trả lời bà ta trong một thoáng ngạc nhiên vì theo tôi biết hạng economy bây giờ chỉ có BOB thôi mà.
   Người nữ tiếp viên đi về phía trước của máy bay độ một phút sau đó trở lại với nguyên khay thức ăn nóng hổi dành cho hành khách vé hạng nhất, bà trịnh trọng nói với tôi:
 - Đây là tấm lòng tri ân nho nhỏ của những người trên chuyến bay này đối với ông.
   Sau khi ăn xong với tâm trạng sảng khoái nhẹ nhàng, tôi bước tới phòng vệ sinh ở phía sau cùng. Trên đường đi, một người đàn ông thình lình đứng lên chận tôi lại nói:
 - Tôi rất cảm phục việc ông làm, xin ông cho tôi được chia phần mà vui lòng nhận cho.
   Nói xong, ông ta dúi vào tay tôi 25 mỹ kim.
  Sau đó không lâu, viên phi công trưởng rời buồng lái vừa đi vừa nhìn số ghế ghi trên hộc hành lý, linh cảm khiến tôi thầm mong ông ta đừng kiếm tôi nhưng … ô kìa! Ông ta dừng lại ngay hàng ghế của tôi rồi cười thật tươi và chìa tay ra nói:
 - Tôi muốn được bắt tay ông.
   Cực chẳng đã, tôi mở dây an toàn đứng dậy bắt tay viên phi công trưởng.
   Với giọng hân hoan, ông ta nói lớn như để mọi người cùng nghe:
 - Tôi cũng đã từng là một quân nhân và cũng là phi công chiến đấu. Có một lần có người cũng mua cho tôi thức ăn. Điều đó thực sự thể hiện cả một tấm lòng tốt đẹp mà tôi không bao giờ quên.
   Cả một tràng pháo tay tán thưởng vang dội làm tôi đỏ bừng mặt vì mắc cở.
   Chỉ với một hành động nhỏ nhặt tầm thường của tôi mà đánh động lương tâm con người đến thế sao?
   Vì chuyến bay quá dài nên có một lúc, tôi phải đi bộ về phía trước để dãn gân cốt thì bỗng nhiên có một nam hành khách ngồi trên tôi độ sáu dãy đưa tay ra bắt và để lại trong tay tôi cũng 25 mỹ kim.
  Bầu không khí trên chuyến bay thật nhẹ nhàng và chan hòa tình người cho tới khi máy bay hạ cánh. Tôi lấy hành lý và bắt đầu bước ra khi vừa tới cửa máy bay thì một người đàn ông chận tôi lại và nhét nhanh vào túi áo tôi một thứ gì đó xong ông ta vội vả bước đi mà không nói một lời. Lại thêm $25 nữa.
   Nếu tính ra, tôi chỉ chi có $50 mà bây giờ thu lại tới $75. Kiếm được $25 dễ dàng đến thế sao! À! Quên! Còn bữa ăn thiệt ngon miệng nữa chứ.
   Đúng là khi ta làm phải thì không bao giờ lỗ lã cả.
   Tôi vui vẻ bước nhanh vào cửa phi trường thì thấy mấy người lính trẻ kiểm điểm nhân số để chuẩn bị về căn cứ. Tôi tiến tới trao cho họ 75 mỹ kim và nói:
 - Từ phi trường về tới trại phải khá xa. Mà bây giờ cũng đã tới giờ để dằn bụng một cái sandwich chứ. Trời Phật sẽ ban ơn cho các cậu.
   Mười người lính trẻ trong ngày hôm đó chắc đã rời chuyến bay trong tâm trạng yêu thương và kính mến những hành khách đồng hành. Tôi hăng hái bước tới xe với lời thì thầm nguyện cầu cho tất cả sẽ được trở về trong an bình.
   Những chàng trai nầy đã hy sinh tất cả cho quê hương mà tôi chỉ biếu họ có một vài phần ăn. Thật là quá ít ỏi nếu không muốn nói là chỉ trong muôn một.
   Nghĩ xa hơn nữa, người cựu chiến binh đã từng đánh đổi cả cuộc đời khi viết lên chi phiếu trắng đề tên người nhận là “Hiệp Chủng Quốc”mà số tiền có thể lên đến chính sinh mạng của họ.
   Đó là một vinh dự tối cao lẽ ra cả đất nước phải dành cho họ nhưng than ôi! Có nhiều người đã không cần biết tới và bỏ quên họ.
   Xin các Đức Hộ Quốc Nhân Vương Bồ Tát và Kim Cang Đại Lực Sĩ Bồ Tát gia trì sức mạnh và lòng can đảm cho bạn chuyển tiếp câu chuyện này tới bạn bè quen biết.
   Riêng tôi thì đã làm xong.

            Nguyên Trần, Toronto 




2017/08/18

GỞI NGƯỜI KHUẤT BÓNG

Bao nhiêu năm đã trôi qua
Đọc bài thơ cũ xót xa tấc lòng.
Xót anh tình quá long đong
Thương không dám nói để lòng đớn đau!

Cớ gì đến mười năm sau
Từ em rẽ bước mới trao tâm tình?
Âm thầm mang một bóng hình
Về miền vĩnh cửu riêng mình cô đơn!

Hương hồn còn có buồn hờn
Khi người xưa vẫn chập chờn bóng anh
Đang tìm về thuở xuân xanh
Ngậm ngùi đọc lại thơ anh gởi nàng?

Anh Dũng(Anh Tú)
October 08, 2010
Cảm tác từ bài Thơ Cũ,Chuyện Xưa của Từ Âm.

THƠ CŨ, CHUYỆN XƯA

Ngồi buồn nhớ lại chuyện xưa
Quen nhau cứ đón, cứ đưa nhau hoài.
Phải chi ngựa chạy đường dài
Ngựa hay…
thì lại uổng hoài công thôi.

Ngày em áo cưới theo người
Anh ngồi đọc lại những lời thơ xưa
Lời thơ
trời nắng trời mưa
Yêu nhiều mà cũng như chưa biết gì.

Sáo qua sông, sáo bay đi
Mười năm lẻ, còn gì sáo ơi!
Còn câu thơ cũ giữa đời
Biển dâu khuất lấp, lòng người mênh mang!

TỪ ÂM
(Tác giả đã ra người thiên cổ.)

2017/08/16

Hoa Mùa Cuối Hạ

Chưa thu lá cũng nhuộm vàng
Treo trên cành hạ chiều tàn mưa bay
Buồn rơi giọt vắn giọt dài
Giọt vương khóe mắt giọt cài tóc hương

Hạ đi mang nắng mùa thương
Bước thu nhè nhẹ ngõ vườn nhà ai
Xa về cánh gió heo may
Lay cành hoa mỏng đương say mộng lành

Quê mình hạ vẫn còn xanh
Vẫn rơi vạt nắng vàng hanh góc vườn?
Phượng còn rực rỡ khoe hương
Giao mùa hiu hắt chở buồn về ngang?

Đêm nghe tiếng gió thu sang
Hoa mùa cuối hạ ngỡ ngàng rơi rơi …

Yên Dạ Thảo
THÁNG TÁM VỀ *

Tháng tám đã về...anh có đón?
Chớm thu rồi, hạ lại qua đi
Em vẫn nhớ chiều nghiêng vành nón
Chiếc lá buồn như buổi biệt ly.

Hạ qua rồi...mùa thương ở lại
Biết ai còn nhớ chuyện ngày xưa
Cuộc tình xa lòng vương vấn mãi
Tháng tám về trời lại đổ mưa...

My Nguyễn
7/8/2017

*Cảm họa từ bài thơ "Tháng Tám Và Em" của Anh Tú: 

Tháng Tám Và Em

Tháng tám về rồi mừng tiếp đón
Mùa thu sắp đến hạ chưa đi
Nắng còn nồng chảy quanh vành nón
Hạ trắng băn khoăn chuyện cách ly?

Tháng tám về hè thương ở lại
Gợi thêm nhung nhớ chuyện trường xưa
Dấu yêu kỷ niệm theo em mãi
Mặc kệ thời gian lẩn gió mưa

Tháng tám rạng ngày gờn gợn lạnh
Vào trưa nắng nóng vẫn còn đây
Tình em anh viễn miên canh cánh
Thuở ấy mê ... nay tiếp đắm say

Đêm dài ngày ngắn mang tin báo
Hè ngập ngừng qua hết nhạc ve
Mùa tựu trường xưa bao cánh áo
Trắng đường hoài niệm tim còn se.

Anh Tú
Hoa Kỳ August 1. 2017

2017/08/15


FAMILY = Father And Mother, I Love You. 
(GIA ĐÌNH = Ba và Mẹ ơi, con yêu Ba Mẹ.)

1-Lịch Sự Với Người Ngoài, Chà Đạp Người Trong Gia Đình 

Người Mỹ dùng danh từ “FAMILY” trong khi người Việt gọi là “GIA ĐÌNH”. Mời đọc mẫu chuyện dưới đây để tìm hiểu giá trị của “Family” như thế nào.

Tôi va phải một người lạ trên đường phố khi người này đi qua. Tôi nói: “Ồ xin lỗi”. 

Người kia trả lời: “Cũng xin thứ lỗi cho tôi, tôi đã không nhìn thấy cô”. Chúng tôi rất lịch sự với nhau.

Nhưng ở nhà thì mọi chuyện lại khác. Tối nọ, lúc tôi đang nấu bếp, cậu con trai đến đứng sau lưng. Tôi quay người và đụng vào thằng bé làm nó ngã chúi xuống sàn nhà. Tôi cau mày nói: “Tránh ra chỗ khác”. Con trai tôi bước đi, trái tim bé nhỏ của nó vỡ tan. Tôi đã không nhận ra là mình đã quá nóng nảy!

Khi đã lên giường, tôi nghe một giọng nói thì thầm: “Khi đối xử với người lạ con rất lịch sự, nhưng với con mình, con đã không làm như vậy. Hãy đến tìm trên sàn nhà bếp, có những bông hoa đang nằm ở cửa. Đó là những bông hoa mà con trai con đã mang đến cho con. Tự nó hái lấy những bông hoa này: nào hoa hồng, màu vàng và cả màu xanh. Nó đã yên lặng đứng đó để mang lại cho con điều ngạc nhiên, còn con thì không bao giờ thấy những giọt nước mắt đã chảy đẫm lên trái tim bé nhỏ của nó”.

Lúc này thì tôi bật khóc. Tôi lặng lẽ đến bên giường con trai và quì xuống: “Dậy đi, con trai bé nhỏ, dậy đi. Có phải những bông hoa này con hái cho mẹ không?” 

Thằng bé mỉm cười: “Con tìm thấy chúng ở trên cây kia. Con hái cho mẹ vì chúng đẹp như mẹ. Con biết là mẹ thích lắm, đặc biệt là bông hoa màu xanh”.

2-Bạn cảm động khi đọc mẫu chuyện nói trên, chắc hẵn rồi!
Mời bạn đọc thêm một câu chuyện có thật khá cảm động khác dưới đây:

Một người đàn ông, trong lúc đang chùi cho láng chiếc xe hơi của anh ta, đứa con trai 4 tuổi của anh ta nhặt một hòn đá và rạch vào bên hông xe. Trong cơn tức giận, anh ta chụp lấy tay đứa con trai và đánh vào tay nó nhiều lần mà không nhận ra rằng anh ta đang đánh bằng cái mỏ lết.

Tại bệnh viện, đứa bé mất hết các ngón tay vì xương thịt dập nát. Khi đứa trẻ thấy bố nó… Với đôi mắt đau buồn, nó hỏi: “Bố ơi các ngón tay con đâu rồi?”

Anh ta rất đau lòng, không nói nên lời và trở lại bên xe, đá vào chiếc xe nhiều lần.

Suy sụp bởi hành động vô ý thức của mình…., ngồi trước chiếc xe hơi, anh ta nhìn vào vết xước trên hông xe….. thằng bé đã viết: “Con Yêu Bố, Bố ơi!” Ngày hôm sau, người đàn ông tự tử…

3-Giận dữ và yêu thương không có giới hạn, hãy chọn YÊU THƯƠNG để có một cuộc sống xinh tươi và đẹp đẽ. 

Đồ vật được sản xuất để SỬ DỤNG và con người được thọ tạo để YÊU THƯƠNG….Vấn nạn của một phần thế giới hôm nay lại là…. Con người bị SỬ DỤNG còn đồ vật thì được YÊU THƯƠNG !!!

Thêm Hai câu chuyện xúc động về gia đình

a-Câu chuyện thứ nhất: Hãy Làm Điều Gì Đó Trước Khi Quá Muộn Màng

Một người đàn ông dừng lại ở cửa tiệm bán hoa để đặt hoa tặng mẹ của mình. Mẹ của ông ở xa cách đây hơn 200 dặm và ông sẽ nhờ cửa tiệm giao hoa đến tận tay cho bà.

Khi ông bước ra khỏi xe, ông đột nhiên chú ý đến một cô gái trẻ đang khóc thút thít bên lề đường. Ông hỏi cô gái có sao không, cô trả lời: “Cháu muốn mua hoa hồng tặng mẹ. Nhưng cháu chỉ có 75 cents nhưng hoa hồng thì đến 2 dollars.”

Người đàn ông mỉm cười và nói: “Đi với chú. Chú sẽ mua cho cháu một bông hồng.”
Ông mua cho cô bé hoa hồng như đã hứa và đặt hoa giao đến tận nhà mẹ mình. Khi họ rời khỏi, ông ngỏ ý chở cô bé về nhà. Cô bé đồng ý để ông chở đến chỗ mẹ mình. Cô chỉ cho ông đến một nơi vắng vẻ, phải đến khi dừng xe lại, người đàn ông mới nhận ra đó là một nghĩa địa. Và cô gái đã đặt bông hoa ấy lên một ngôi mộ sạch sẽ.

Người đàn ông trở về cửa tiệm hoa, hủy gói hoa giao và ông ta đã mua hẳn một bó hoa to, lái xe đến thẳng nhà của mẹ mình, ngôi nhà cách nơi đấy hơn hai trăm dặm đường đi. Cuộc gặp gỡ cô gái đã cho ông hiểu rằng, nếu hôm nay ông không đến, có khi ngày mai ông sẽ chẳng còn cơ hội để đến nữa.

Cuộc đời rất ngắn ngủi bạn ạ. Hãy dành nhiều thời gian để yêu thương và quan tâm đến những người mà bạn quý mến. Hãy tận hưởng những khoảnh khắc với họ trước khi mọi chuyện đã quá muộn màng. Không có thứ gì trên đời quan trọng hơn gia đình cả, bạn nhé!

b-Câu chuyện thứ hai: Chỉ năm phút nữa thôi
Ở một công viên nọ, một người phụ nữ ngồi cạnh một người đàn ông trên một băng ghế gần sân chơi.

“Con trai tôi đó”, người phụ nữ chỉ vào một cậu bé đang chơi cầu trượt, vận chiếc áo len màu đỏ.

“Cậu bé nhìn mới đáng yêu làm sao”, người đàn ông nói. “Còn kia là con gái của tôi, cô bé đang chạy xe đạp. vận một cái đầm màu trắng đấy.”

Sau đó, người đàn ông nhìn vào đồng hồ và gọi cô bé. “Con chơi xong chưa, Melissa?”

Melissa nài nỉ, “5 phút nữa thôi nha bố. Nha? Chỉ 5 phút thôi.”

Người đàn ông gật đầu và cô bé lại tiếp tục chơi đùa cùng chiếc xe như cô đã mong muốn. Thời gian trôi qua và người đàn ông lại gọi con gái của mình: “Đi được chưa con?”

Melissa lại nài nỉ: “Chỉ 5 phút nữa thôi nha bố! 5 phút thôi mà!”
Người đàn ông lại mỉm cười và nói: “Được rồi!”
“Ông quả thật là một con người kiên nhẫn”, người phụ nữ nói.

Người đàn ông mới tiếp lời, “Tommy, anh trai của con bé đã mất trong một vụ tai nạn giao thông vì một gã tài xế say xỉn khi nó đang đạp xe ở một chỗ khá gần nơi này. Tôi đã không dành nhiều thời gian cho Tommy và bây giờ tôi sẵn sàng từ bỏ tất cả chỉ để có được 5 phút ở cạnh nó. Tôi đã thề sẽ không lặp lại sai lầm đó với Melissa. Con bé cứ nghĩ nó may mắn có thêm 5 phút để chơi. Nhưng sự thật đúng ra phải là tôi, mới là người may mắn khi có được thêm 5 phút để nhìn ngắm con bé hạnh phúc.”

Cuộc sống luôn cần những lần đánh đổi và sự ưu tiên lớn lao nhất luôn luôn phải là gia đình. Hãy tận dụng thời gian quý báu của mình với những người mình thương yêu nhất bạn nhé.

Sưu tầm trên Internet.

2017/08/14

Image result for mưa trên mái tranh
Một Ngày Chờ Đợi

Một ngày chờ đợi mõi mòn
Người đâu không thấy, trời còn mưa sa
Người đâu hởi người của ta
Tình, tiền rồi cũng chỉ là phù vân
Nhớ ai đã nói một lần
"Bao giờ N được sờ làn áo M"
Áo em nước mắt ướt mềm
Người đi, đi mất, ngoài thềm mưa tuôn
Tới đây nước đã xa nguồn
Buông tay.rồi cũng phải buông thôi mà.

Khánh Hà

2017/08/13


NẮNG LÊN

Ánh sáng đầu ngày chứa chan ân sủng
Ban tặng thế nhân hạnh phúc tuyệt vời
Xin người cùng tôi hân hoan đón hưởng
Vui thêm ngày nữa... cãm tạ ơn trời.

Anh Tú
August 13, 2017

2017/08/03

MÀU THỜI GIAN
Related image
Dòng sông xưa đã qua đời
Tôi về ngơ ngác dưới trời tiêu sơ
Bãi trơ, nước cạn xa bờ
Hàng dừa nghiêng bóng phất phơ gió vờn

Một mình tôi với cô đơn
Tiếng chim quốc quốc gọi hồn ai đây
Tưởng người về qua chốn này
Chao ôi! Chỉ thấy lá cây rơi buồn

Người đi  như nước bỏ nguồn
Mặc cho con suối đang tuôn mạch sầu
Chút tình hư ảo về đâu
Chưa thu mà đã úa màu thời gian

Khánh Hà

2017/08/01

Tháng Tám Và Anh…

Tháng tám về rồi anh chưa kịp đón
Mà lá xanh mùa hạ chợt phai đi…
Như người em quay lưng nghiêng vành nón
Như ngỏ lời hạ trắng đã phân ly...


Tháng tám về anh còn trong cơn ngủ
Mùa hè dài cho anh nhớ trường xưa
Xác phượng rơi còn trong sân ủ rủ
Mà gió thu đã gợi nhắc cơn mưa !!!


Tháng tám về rồi anh không còn chối !!
Để dối lòng sao hạ nắng còn đây
Cơn mây chiều cho anh thêm bối rối
Nhủ lòng anh sao rượu đắng cơn say…


Tháng tám về như mùa thu về báo
Em ra đi như hạ dứt nhạc ve
Tình bay đi như gió đưa tà áo
Tháng tám dài tim nào vẫn còn se…!!!

Trần Văn Mãnh
Paris August 1, 2017


 Cảm họa:

Tháng Tám Và Em

Tháng tám về rồi mừng tiếp đón
Mùa thu sắp đến hạ chưa đi
Nắng còn nồng chảy quanh vành nón
Hạ trắng băn khoăn chuyện cách ly?

Tháng tám về hè thương ở lại
Gợi thêm nhung nhớ chuyện trường xưa
Dấu yêu kỷ niệm theo em mãi
Mặc kệ thời gian lẩn gió mưa

Tháng tám rạng ngày gờn gợn lạnh
Vào trưa nắng nóng vẫn còn đây
Tình em anh viễn miên canh cánh
Thuở ấy mê ... nay tiếp đắm say

Đêm dài ngày ngắn mang tin báo
Hè ngập ngừng qua hết nhạc ve
Mùa tựu trường xưa bao cánh áo
Trắng đường hoài niệm tim còn se.

Anh Tú
Hoa Kỳ August 1. 2017

2017/07/29

Từng Cơn Ác Mộng

Lại những ngày dài lê thê
Từng cơn ác mộng trở về đêm đêm
Chập chờn giấc ngủ lênh đênh
Nổi chìm trong cõi bồng bềnh ngược xuôi
Thời gian cứ lạnh lùng trôi
Từng giây, từng phút qua rồi lại qua
Nguời xa, nguời thật đã xa
Một mình tôi giữa bao la, mịt mùng
Tìm đâu, trời đất vô cùng
Thiên thai, hải giác trùng trùng gió lên

Khánh Hà

Cảm tác:

Tiếng Lòng Thống Thiết

Như tiếng nhạn côi kêu nhớ bạn
Âm vang thống thiết xé lòng người
Lứa đôi bất hạnh không tròn lối
Để góc trời xa vắng nụ cười

Anh Tú
July 30, 2017

2017/07/23

CÒN LẠI MÌNH TAO
(Để nhớ hai bạn thân Ngô Thành Hoàng và Nguyễn Phú Thạnh)
Ngô Thành Hoàng và Nguyễn Hồng Ẩn_1958

Bìa trái: Nguyễn Phú Thạnh, bìa mặt Nguyễn Hồng Ấn_1963

Chúng mình ba đứa* một thuở bên nhau
Chung lớp giỡn đùa sớt chia sách vở
Lang thang ngày tháng “đấu láo” nghêu ngao
Tóc ngắn tóc dài vô tư ngắm nghía.

Một khi kết thân suốt đời trọn nghĩa
Chia tay ra đời luôn tạc vào lòng
Những đóm lữa hồng bùng lên có dịp
Mong ngày tái ngộ từng phút mong trông.

Một đứa ra khơi** hai thằng lóng ngóng
Kiếm tìm khắp chốn nhưng vẫn bặt tăm
Từ giã cuộc chơi đã thêm thằng nữa
Còn lại mình tao lòng héo dạ bầm.

Tháng bảy nắng nồng trời cao thăm thẳm
Nhắc nhở tin buồn mới đó một năm***
Viết vội đôi dòng gởi cho hai bạn
Yên nghỉ bình an thiên giới xa xăm!

Anh Tú
July 23, 2017

*Ngô Thành Hoàng, Nguyễn Phú Thạnh và Nguyễn Hồng Ẩn
**Mất dấu Ngô Thành Hoàng từ 1975.
***Nguyễn Phú Thạnh từ trần ngày 25 tháng 7, 2016
http://tongphuochiep-vinhlong.com/2016/07/tin-buon-16/

2017/07/18

Tôi Ở Đây

Người đã qua sông, tôi ở đây
Còn thả hồn theo những áng mây
Sớm chiều nhìn ngắm tranh vân cẩu
Đuổi bắt chiêm bao ngày lại ngày

Chiêm bao tôi thấy mình nhỏ dại
Thơ thẩn vườn xanh với bướm hoa
Rồi bỗng chốc trở thành thiếu nữ
Chẳng bao lâu tóc bạc, tuổi già

Như giấc mộng. Đời như giấc mộng
Ngẩn ngơ tơng xót cõi nguời ta
Bao nhiêu hạnh phúc và đau khổ
Gặp gỡ nào rồi cũng chia xa

Tưởng tượng một ngày tôi qua sông
Rủ sạch trong tâm những bụi hồng
Mộng mị trôi theo dòng nước chảy
Tôi về. Về lại cõi mênh mông

Khánh Hà

2017/07/15

MỘT ĐỜI YÊU THƯƠNG KARAOKE CÓ LỜI

( Xin nhấp chuột vào tựa để thưởng thức)

Mùa xuân rực rỡ. Thuở ban đầu tay nắm nhẹ tay. Hoa tim nở nụ đất trời. Thương yêu của gió. Lời tình của mây. 
Mùa về…trên cánh phượng bay…Hương lúa mới đưa tình vào hạ.
Hướng dương nở vàng tháng sáu…Hoa yêu thương chào ánh  mặt trời. 
Phương Nam…hai mùa mưa nắng. Sài gòn thiếu vắng những mùa thu.
Tình đến nhẹ nhàng như cơn gió…Chiều mưa bay, nụ hôn thật đầy.
Mùa đông…xứ lạ quê người. Ngoài hiên tung cánh hoa trời…tuyết rơi. 
Đêm buốt lạnh. Vòng tay anh thật ấm. Một khoảng trời hạnh phúc bình yên. 
Bốn mùa yêu thương như  chờ mong. Em đưa tay hong giọt nắng hồng.
Thắp lại trời sao, quay về quá khứ.  
Ta nắm tay nhau qua những nẻo đường viễn xứ. Vẫn bên nhau khi chớp bể mưa nguồn. Tựa vai nhau…dòng đời trôi lặng lẽ. Hạnh phúc nầy xin tạ tình anh. 
 Mùa xuân  đến…Anh  đưa em về cánh đồng lúa chín, tìm lại chiều vàng vương mái tóc xanh. Trăm năm cảm tạ ơn trời. Vật đổi sao dời mình vẫn còn nhau…

Trầm Hương Ptt

2017/07/08

Một Ngày 

AnhTu_Sang.jpg
Ngày thức giấc... nắng hồng mát rượi
Giọt sương mai lóng lánh kim cương
Con chim hót đón mừng ngày mới
Thêm thời gian nữa để yêu thương
AnhTu_Trua.jpg 
Ngày đứng bóng... nắng soi khắp hướng
Giao hòa tạo hóa với muôn loài
Đất rợp cây trời xanh én lượn
Đơn sơ hạnh phúc đến từng ngày
 Image result for chiều xuống
Ngày vào tối ...nắng đi ngần ngại
Luyến lưu đùn ngũ sắc chân mây
Mai thức dậy vui chơi lập lại
An lạc đâu xa... phải chốn này?

Anh Tú
July 8, 2017