MỘT CẢNH ĐỜI
Tôi có ông anh họ không may mất sớm để lại ba con còn nhỏ và
người vợ trẻ. Chị dâu của tôi, một phụ nữ miền quê sống nghề ruộng rẫy, bất
chợt gánh nặng gia đình đè lên đôi vai ốm yếu của chị. Chị đã kiên gan làm việc
cực nhọc để phụng dưỡng mẹ chồng và nuôi nấng ba con đến lớn khôn có đời sống
đạo đức và hạnh phúc. Chị vẫn thủ tiết thờ chồng cho đến ngày nay mái đầu đã
trắng phao. Hoàn cảnh của chị đã cho tôi cảm hứng, góp nhặt những mảnh đời khác
nữa để tạo ra một câu chuyện tương tự sau đây; dỉ nhiên tên các nhân vật không
thật và nếu có trùng tên thì chỉ là tình cờ.
***
Có một thị trấn bình thường, bình dị, bình an nằm bên giòng
sông hiền hoà nước ngọt quanh năm nối liền sông Tiền và sông Hậu của
Cửu-Long-Giang. Thị trấn này chỉ có một con đường với hai dãy phố gồm những căn
nhỏ nhắn buôn bán đủ loại hàng hoá cung cấp cho nông dân quanh vùng.
Nơi đó có cửa tiệm vợ chồng chú thiếm Hai. Bà con bên ngoài
thấy họ chăm chỉ làm ăn, hòa thuận, anh anh em em, nghĩ rằng đó là một cặp vợ
chồng thật hạnh phúc.Bỗng nhiên không rõ vì lý do gì, người vợ bỏ đi, chồng
phải quán xuyến mọi việc trong nhà.
Ở tuổi còn thanh xuân và cũng cần có người phụ giúp bán
buôn, nên chú Hai có ý tìm người tục huyền.Cuối cùng chú ghé mắt đến cô Ba cùng
lứa tuổi với chú, sắc vóc bình thường như bao người con gái quê của Nam Kỳ Lục
Tỉnh trái ngọt cây lành nhưng hiền lành, đảm đang.
Ban đầu hằng ngày họ gặp nhau chào hỏi, nói chuyện nắng mưa
dẫn lần đến thân quen rồi thương yêu. Chú nhờ cha mẹ đứng cưới xin cô Ba đàng
hoàng theo mọi thủ tục cổ truyền rất đầy đủ.
Cuộc sống chấp nối của cặp đôi này, chồng một lần hôn nhân
lở vở, vợ là gái còn son xem ra cũng hoà thuận và hạnh phúc vô cùng. Năm sau
người vợ mới của chú Hai hạ sinh một trai kháu khỉnh.
Thời gian âm thầm trôi qua…..Bổng
đất bằng dậy sóng, người vợ cũ của chú trở về với một đứa con nhỏ. Chú “hoan hỉ”
đón người vợ cũ vào nhà. Ai đâu ngờ chú
Hai đã tráo trở phản bội cô Ba, “bắt cá hai tay”!. Họ phải sống chung một nhà
và cô Ba đã bị người vợ cũ, thiếm Hai, ăn hiếp trước sự thờ ơ, không biết cố ý
hay vô tình, của ông chồng.
Ai cũng nói: Chú Hai bị vợ bỏ, cưới hỏi cô Ba một cách đàng
hoàng thì rõ ràng cô Ba ở cương vị vợ chánh hợp pháp dù là đến sau. Nhưng vốn
hiền lành và không được sự che chở của chồng, cô đành chịu thiệt thòi, chán nản
bồng con trở về nhà mẹ, bán buôn cò con để nuôi đứa trẻ vô phước của hôn nhân
đổ vở một cách thật vô lý và bất công với cô.
Vì cách hành sử vô đạo lý của mình, Chú Hai đã đánh mất tình
cảm tốt đẹp của bà con ở thị trấn dành cho. Người đàn ông này đã xem cô Ba và
đứa con máu mủ của mình như người xa lạ; càng tệ bạc khi không có một sự cấp
dưỡng, giúp đở dù nhỏ nhặt nào. Người đàn bà hiền hậu cam phận chịu đựng hoàn
cảnh nghiệt ngã ấy, sống một mình nuôi con khôn lớn, không lời oán trách.
Chẳng những thiếm Hai chua cay, hách dịch với cô Ba …mà đám
con của thiếm cũng giống như mẹ, đối xử và xem mẹ con của cô như kẻ thù
có lẽ vì sợ chia phần tài sản của chú Hai chăng?
Thời gian trôi qua âm thầm, người lớn thành người già, trẻ
con thành người lớn, tất cả rồi cũng phôi pha. Đến một ngày chú Hai bịnh qua
đời, thiếm Hai và đám con tiếp tục sống thoải mái với cơ ngơi của chồng/cha để
lại.
Nay cô Ba cũng đã già, bịnh hoạn, bán buôn thua lỗ. Anh
Thảo, con trai của cô nay đã lớn, lập gia đình, phải thức khuya dậy sớm,
làm việc cực nhọc kiếm tiền nuôi mẹ, bà ngoại và vợ con.
Ngày qua ngày vì lao lực , anh ngả bịnh và ra đi để lại
người vợ trẻ; còn cô Ba phải chịu cảnh trẻ già khóc măng non. Một nét son đã
điểm lên cho những người phụ nữ hiền thục của Việt Nam là người vợ trẻ của anh
Thảo vẫn “ở vậy” thờ chồng, chắt chiu nuôi con, một lòng kính mến /nuôi
dưỡng mẹ chồng …. Những thập niên của thế kỷ trước có rất nhiều thiếu phụ miền
quê đã hành xữ như vợ Thảo; còn bây giờ thì sao?
Và có phải là quả báo nhãn tiền hay không mà một số con cái
của chú thiếm Hai đã sớm theo chú Hai và thiếm thì bị bịnh hoạn hành hạ khổ sở
trước khi lìa đời?
Còn những đứa con của anh Thảo, dưới sự chăm sóc của chị
Thảo, cộng với tình yêu thương rất mực của bà nội nay đã khôn lớn và thành danh
trên đường đời. Những đứa con này là những người hiếu thảo đã chăm sóc,
nuôi mẹ và nội; dù làm xa cũng thường xuyên cố gắng về thăm hai người ruột thịt
yêu dấu của mình.
Phải chăng đây là một bi hài kịch của xã hội con người vốn
có trí óc, có suy nghĩ mà đã dẫm lên đạo lý làm người để mang tiếng xấu với hậu
thế nói chung và cho bà con lối xóm của mình nói riêng, thường xãy ra trong một
xã hội ngày càng băng hoại đạo đức? Và may thay cuộc sống vẫn còn ý nghĩa khi
hiếm hoi có những người như gia đình anh chị Thảo còn giữ được những nếp sống
đạo đức tốt đẹp của xã hội ta.
Anh Duy
25/7/2012