NHƯ LỜI CÁM ƠN
Đã Lập Xuân hôm 4 tháng 2 dương
lịch 2015 tức 16 tháng chạp năm Giáp Ngọ, thế mà hôm nay,
“25 Tết” mà tôi đang ngồi bó gối trong nhà nhìn trời
le lói tí nắng vàng (vậy là may mắn lắm rồi hơn là tuyết trắng ngập đường),khi nhiệt độ trên dưới -10 độ
bách phân, trong lúc quê mình mọi người đang vui chờ đón
Tết.
Có một thôi thúc bắt tôi phải
viết một điều gì đó để bớt đi nỗi buồn “không
tên” chập chờn mỗi lúc Tết về và cũng để ấm áp
cho tâm hồn và thể chất đã gìa nua của mình.
Lạc loài trên đất khách vì lý
do nào đó, hên hay xui không rõ tùy suy nghĩ của từng cá
nhân, tôi nghĩ chắc là do nghiệp duyên của mình.
Nếu còn ở lại quê nhà thì bây
giờ ra sao...?Không biết. Nói về cuộc sống từ ngày
“nhìn từng gốc cây ngọn cỏ”từ giã nơi chôn nhao
cắt rún, để bắt đầu cuộc sống mới cho tới nay thì
có biết bao điều tốt xấu kể lể. Nhưng kể ra...mà
chi?
Nhặt vài dấu ấn trong những
ngày qua - có rất nhiều và những điều này thật là quý
báu với tôi- viết ra để trải lòng, cho mình và cho bạn
quen hay không quen, có lẽ tôi sẽ sống được một
ngày vui.
Ông bà ,cha mẹ, anh em, bà con,
thầy cô, bạn bè ...đều cho mình thật nhiều kỷ niệm, vui cũng có buồn cũng có, kể ra sao cho siết. Tôi cũng đã kể ra một vài...trước đây.
Hôm nay viết thêm về ba tôi...vậy.
Từ năm tuổi, bộ nhớ mới bắt đầu ghi những gì xảy ra quanh mình, và những
chuyện đầu tiên là về người ba quý kính của tôi.
Hình ảnh của người xanh xao, ốm
yếu nhưng không dấu được nét thanh nhã - khi tôi lớn
lên, nhìn ảnh lưu niệm và nhớ lại- ngồi sau lái chiếc
tam bảng chở gia đình ba người sống lưu lạc trên sông
hồ miền Nam, lúc đó đang tại một con rạch nào đó ở
vùng Chợ Lách, cùng tôi ngồi trước mũi tam bảng đón vớt
những trái mận trôi trên dòng nước.
Má tôi là người nhọc nhằn lo
chăm sóc cho gia đình có lẽ đang đi chợ.
Sau này lớn lên tìm hiểu về
hoàn cảnh sống lang thang này, tôi mới biết ba mẹ tôi
đã có bốn con mà lúc đó chỉ còn mình tôi theo người
trên đường trốn chạy của ba do sự săn đuổi của
thực dân Pháp.
Ba tôi đang bị lao phổi đến
thời kỳ cuối do bị đánh đập và thiếu thuốc men chửa
trị. Đã dến lúc con bịnh bắt ba phải chấm dứt cuộc sống
chui nhủi này cũng như hành trình của một con người, mẹ đưa ba về quê nội và người đã yên nghỉ nơi đây.
Tôi mồ côi cha từ đó, lớn lên
với sự bao bọc thương yêu của bác, mẹ và bá
tánh...trong khi tôi luôn mang theo trong lòng ray rứt về
cuộc đời bất hạnh của những con người sanh trong đất
nước nhược tiểu, loạn ly.
Vài chục năm sau, hay nói rõ hơn
là sáu mươi chín năm sau, khi cách nhau nửa vòng trái đất,
nhờ sự phát minh của khoa học như đem con người, một
cách nói, lại “gần nhau”, tôi có dịp tìm “gặp”
bạn cũ, “quen” bạn mới trong tình trạng “văn kỳ
thinh bất kiến kỳ hình”. Có những người bạn mới bất chợt làm quả tim tôi ấm áp vô cùng, đã cho tôi
những món quà quý hiếm không ngờ.
Phú Thạnh là nhiếp ảnh gia nên không có mặt trong ảnh_2014 |
Nhóm bạn thân mến đó là lý do
tôi viết đôi dòng chữ này để, như đã nói cho lòng
tôi lại được ấm áp trong mùa đón Tết tha hương năm
nay và ...tạ ơn quý bạn.
Cám ơn và ghi trong lòng tôi mãi
mãi cử chỉ của quý bạn đã dành chút thì giờ quý báu
đến viếng nhà của bác tôi, nơi tôi ở đi
học lúc thiếu thời, và viếng mộ thân phụ của tôi, nằm nơi đây từ 1945.
Nhắc lại chuyện cách nay không
lâu của quý bạn, kể cả Phú Thạnh, tôi cảm thấy rất vui và ăn Tết thật ...ngon lành.
Nguyễn Hồng Ẩn, bút danh Anh Tú.
Hai mươi lăm, tháng chạp Giáp
Ngọ
13/2/2015
Chú thích ảnh: Từ trái sang phải: Lê Văn Ngài Em< cháu nội của bác Hai của tôi>, Lương Minh, Thu Nguyệt, Phi Rôm và Trương Văn Phú.
Chú thích ảnh: Từ trái sang phải: Lê Văn Ngài Em< cháu nội của bác Hai của tôi>, Lương Minh, Thu Nguyệt, Phi Rôm và Trương Văn Phú.