Blog CHIA SẺ VUI BUỒN:
Viết, đọc thơ văn là thú vui tao nhã. Xin chép lại nơi đây thơ văn của bè bạn, của tôi và sưu tầm những bài hay của các thi văn sĩ thành danh nổi tiếng, bên cạnh đó là những nhạc khúc, clips, hình ảnh đẹp … để chia sẻ với mọi người cùng tìm chút niềm vui.
Anh Tú
anhtu010168@yahoo.com.vn
Tình yêu thật sự có phải là khi ta sẵn sàng cho đi, không đòi hỏi ở kiếp này và cả kiếp sau?
Anh gặp em lần đầu
trong ngày khai giảng. Em đứng đó vui cười với đám bạn, mải mê làm đổ cốc coca
lên váy trắng. Ngượng ngùng anh đưa em áo khoác che vết loang. Giây phút ấy em
mãi không quên.
Bốn năm đại học, em
muốn giúp anh nhiều lắm, muốn cuộc sống anh đỡ vất vả vì phải vừa học vừa làm.
Đưa tiền anh đâu có nhận, anh nói anh không làm được cho em thì thôi...
Tốt nghiệp, đáng lẽ
chia tay, chỉ là tình yêu thời đại học thôi mà. Nhưng em đã quyết định theo
anh. Gia đình em phản đối quyết liệt, nhưng em vẫn chọn cho mình người đàn ông
của cả cuộc đời
Nên vợ nên chồng, về
quê sống trong căn nhà tồi tàn của anh. Rồi em mang thai, nhiều khi trái gió
trở trời người đau ê ẩm. Anh thương em, đông cũng như hè đi làm kiếm thêm tiền
nuôi vợ
Thế rồi trong một tai
nạn xe, anh liệt đôi chân. Nằm một chỗ ở nhà, tất cả mọi việc đều trông cậy vào
em. Bố mẹ em thương đến đón em về nhưng em từ chối. Chữa bệnh cho anh em bán
hết mọi thứ trong nhà, cuối cùng cũng hết. Bố mẹ em thấy con khổ lại cho tiền.
Cứ thế cuộc sống nghèo
ở một vùng quê, em làm giáo viên, anh nằm nhà viết sách. Em đã trút bỏ hình ảnh
lá ngọc cành vàng năm nào để trở thành người vợ đảm đang. Đi chợ mặc cả, quần
áo bình thường, cân đo đong đếm còn tốt hơn những người phụ nữ khác.
Anh nhìn em khóc: Nếu còn có kiếp sau, anh sẽ không bao giờ yêu em nữa, em quá
khổ vì anh.Bác sĩ bảo chồng bà không còn đi được nữa, nhưng em không tin, hàng
ngày vẫn bóp chân cho anh , hi vọng một phép màu sẽ đến. Ngày ấy em nghe có một
bác sĩ châm cứu giỏi. Em đèo xe 50km đưa anh đi châm cứu hai ngày một lần không
kể ngày nắng ngày mưa ngày lạnh ngày nóng
Một năm sau phép màu
đến thật, chân anh hồi phục cũng là lúc anh nhận được giải thưởng quốc tế từ
những cuốn sách anh viết. Không ai nghĩ sẽ có ngày hôm nay
Rồi họ mời anh sang
Pháp thuyết trình ba năm, anh do dự, em nói: phải đi, cơ hội không đến hai lần.
Nhìn lại quãng đời, em
đâu còn trẻ đẹp như xưa... Chồng, con, vất vả, thân hình gầy gò ốm yếu. Pháp là
đất nước của tình yêu, nhiều người nói anh đi sẽ không trở lại. Em chỉ mỉm cười
đáp lại: em và anh đã trải qua bao nhiêu sóng gió, vì một việc thế này em không
sợ mất anh.
Ba năm sau anh về,
không báo trước, muốn dành cho em một sự bất ngờ. Nhưng vừa xuống xe anh đã
thấy em đứng đó. Anh hỏi sao biết anh về mà ra đón, em trả lời: Em chờ ở đây
mỗi ngày, chỉ cần thấy xe từ sân bay về là em không bỏ qua chuyến nào.
Anh chỉ khóc mà nói:
Nếu còn có kiếp sau, anh sẽ không bao giờ yêu em, tình yêu của em làm anh đau
lắm đau lắm, tình yêu của em quá nhiều khổ đau...
Em đáp trả lời anh:
tình yêu luôn luôn là khổ đau cay đắng. Tình yêu như một bông hoa sen, hoa sen
đẹp nhưng nó có cái nhụy sen, hạt sen rất đắng.
* Hiện nay, bài thơ này được nhiều người cho là một kiệt tác của Hàn Mặc Tử và cũng là một trong những thi phẩm xuất sắc của thơ Việt Nam hiện đại ( Ngữ văn 11 /Tập 2, Nxb Giáo dục, 2008, tr. 40)
Nguyễn Tất Nhiên
Đinh Cường vẽ
TRÚC ĐÀO Chiều xưa có ngọn trúc đào Mùa thu lá rụng bay vào sân em. Chiều thu lá rụng êm đềm Vàng sân lá đổ cho mềm chân em Tại vì hai đứa ngây thơ Tình tôi dạo ấy là ngơ ngẩn nhìn Nhìn vằng trăng sáng lung linh Nhìn em mười sáu như cành hoa lê Rồi mùa thu ấy qua đi Chợt em mười tám chợt nghe lạnh lùng Thuyền đành xa bến sang sông Hàng cấy trút lá tình đi lấy chồng Chiều nay nhớ ngọt trúc đào Mùa thu lá rụng bay vào sân em Người đi biết về phương nào Bỏ ta với ngọn trúc đào bơ vơ.
Nguyễn Tất Nhiên
EM HIỀN NHƯ MA SOEUR
Đưa em về dưới mưa nói năng chi cũng thừa phất phơ đời sương gió hồn mình gần nhau chưa ?
Tay ta từng ngón tay vuốt lưng em tóc dài những trưa ngồi quán vắng chia nhau tình phôi thai xa nhau mà không hay
(Hỡi em cười vô tội đeo thánh giá huy hoàng hỡi ta nhiều sám hối tính nết vẫn hoang đàng!)
Em hiền như ma soeur vết thương ta bốn mùa trái tim ta làm mủ ma soeur này ma soeur
Có dịu dàng ánh mắt có êm đềm cánh môi ru ta người bệnh hoạn ru ta suốt cuộc đời
(Cuộc đời tên vô đạo vết thương hành liệt tim!)
Đưa em về dưới mưa xe lăn đều lên dốc chở tình nhau mệt nhọc!
Đưa em về dưới mưa áo dài sầu hai vạt khi chấm bùn lưa thưa
Đưa em về dưới mưa hỡi em còn nít nhỏ chuyện tình nào không xưa ?
Vai em tròn dưới mưa ướt bao nhiêu cũng vừa cũng chưa hơn tình rụng thấm linh hồn ma soeur.
Chiều mưa đó tưởng không còn gặp lại Lần cuối cùng hai đứa lặng nhìn nhau Có bao giờ em hiểu được anh đâu Tình ngang trái và những lời gian dối
Trong tay nhau nhiều lần anh tự hỏi - Ái Khanh ơi ! Em còn nhớ chăng em Bình minh hồng ...và những buổi chiều êm Truyện Chúng Mình ...với bao nhiêu kỷ niệm
Hoa không đợi mà tình cờ bướm đến Mình yêu như chưa từng có bao giờ Em về rồi anh ở lại bơ vơ Và bỗng thấy muốn giận hờn mãi mãi
Chiều mưa đó tưởng không còn gặp lại Nào ngờ đâu trên thành phố Cao Nguyên Đang âm thầm đếm bước dưới trời đêm Anh bỗng thấy dáng người xưa thấp thoáng
Mái tóc đó bồng bềnh che vầng trán Nét môi cười và cặp mắt nai tơ Anh tưởng mình như đang sống trong mơ Và thầm hỏi hay chỉ là hư ảnh
Ai thoạt gặp đã vội vàng lẩn tránh Trong mưa bay anh thờ thẫn ra về Mimosa tràn ngập lối anh đi Hoa hay chính mình đang tan nát ...?
Tết tha hương ...nhớ mùa xuân Đàlạt Lòng bâng khuâng nhớ người cũ năm nào Tình tưởng phai theo ngàn cánh anh đào Bỗng giây phút lại thắm hồng nỗi nhớ
Tiếng mưa như giọng ai ...hoài nức nở Lần cuối cùng ...rồi mãi mãi ... Và mãi mãi ...chia xa ... Cho hồn anh nổi bão táp phong ba
Thương từng hạt mưa buồn trong kỷ niệm. Nhất Tuấn
Bài Thơ Cuối Cùng -TTKH
Diễn ngâm: Hoàng Oanh
BÀI THƠ CUỐI CÙNG
Anh ạ, tháng ngày mau
quá nhỉ !
Một mùa thu cũ một
lòng đau
Ba năm ví biết anh
còn nhớ
Em đã câm lời có nói
đâu.
Ðã lỡ thôi rồi chuyện
biệt ly
Càng khơi càng thấy
lụy từng khi
Trách ai đem cánh
"ti-gôn" ấy
Mà viết tình em được
ích gì ?
Chỉ có ba người đọc
thơ riêng
Bài thơ "đan
áo" của chồng em
Bài thơ đan áo nay
rao bán
Cho khắp người đời
thóc mách xem.
Là giết đời nhau đấy
biết không ?
Dưới giàn hoa máu
tiếng mưa rung
Giận anh tôi viết
dòng dư lệ
Là chút dư hương điệu
cuối cùng.
Từ nay anh hãy bán
thơ anh
Còn để yên tôi với
một mình
Những cánh hoa lòng,
hừ đã ghét
Thì đem mà đổi lấy hư
vinh.
Ngang trái đời hoa đã
úa rồi
Từng mùa gió lạnh sắc
hương rơi
Buồng nghiêm thơ thẩn
hồn eo hẹp
Ði nhớ người, không
muốn nhớ lời.
Tôi oán hờn anh mỗi
phút giây
Tôi run sợ viết bởi
rồi đây
Nếu không yên được
thì tôi chết
Ðêm hỡi, làm sao tối
thế nầy !
Năm lại, năm qua cứ
muốn yên
Mà phương ngoài gió
chẳng làm quên
Và người vỡ lỡ duyên
thầm kín
Lại chính là anh, anh
của em.
Tôi biết làm sao được
hỡi trời!
Giận anh không nỡ nhớ
không thôi
Mưa buồn mưa hắt
trong lòng ướt
Sợ quá đi anh, có một
người...
TTKH
ÁO LỤA HÀ ĐÔNG
Nắng Sài gòn anh đi mà chợt mát
Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông
Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
Thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng
Anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn
Mà mua thu dài lắm ở chung quanh
Linh hồn anh vội vã vẽ chân dung
Bay vội vã vào trong hồn mở cửa
Gặp một bữa, anh đã mừng một bữa
Gặp hai hôm thành nhị hỹ của tâm hồn
Thơ học trò anh chất lại thành non
Và đôi mắt ngất ngây thành chất rượu
Em không nói đã nghe từng gia điệu
Em chưa nhìn mà đã rộng trời xanh
Anh trông lên bằng đôi mắt chung tình
Với tay trắng, em vào thơ diễm tuyệt
Em chợt đến, chợt đi, anh vẫn biết
Trời chợt mưa, chợt nắng, chẳng vì đâu
Nhưng sao đi mà không bảo gì nhau
Để anh gọi, tiếng thơ buồn vọng lại
Để anh giận, mắt anh nhìn vụng dại
Giận thơ anh đã nói chẳng nên lời
Em đi rồi, sám hối chạy trên môi
Những tháng ngày trên vai buồn bỗng nặng
Em ở đâu, hỡi mùa thu tóc ngắn
Giữ hộ anh màu áo lụa Hà Đông
Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
Giữ hộ anh bài thơ tình lụa trắng
Nguyên Sa
NGÀY XƯA HOÀNG THỊ Em tan trường về Ðường mưa nho nhỏ Chim non giấu mỏ Dưới cội hoa vàng
Bước em thênh thang Áo tà nguyệt bạch Ôm nghiêng cặp sách Vai nhỏ tóc dài
Anh đi theo hoài Giót giày thầm lặng Ðường chiều úa nắng Mưa nhẹ bâng khuâng Em tan trường về Cuối đường mây đỏ Anh tìm theo Ngọ Dáng lau lách buồn Tay nụ hoa thuôn Vương bờ tóc suối Tìm lời mở nói Lòng sao ngập ngừng Lòng sao rưng rưng Như trời mây ngợp Hôm sau vào lớp Nhìn em ngại ngần
Em tan trường về Ðường mưa nho nhỏ Trao vội chùm hoa Ép vào cuốn vở
Thương ơi! vạn thuở Biết nói chi nguôi Em mỉm môi cười Anh mang nỗi nhớ Hè sang phượng nở Rồi chẳng gặp nhau
Ơi mối tình đầu Như đi trên cát Bước nhẹ mà sâu Mà cũng hòa mau.... Tưởng đã phai màu Ðường chiều hoa cỏ
Mười năm rồi Ngọ Tình cờ qua đây Cây xưa vẫn gầy Phơi nghiêng dáng đỏ Áo em ngày nọ Phai nhạt mấy màu
Chân theo tìm nhau Còn là vang vọng Ðời như biển động Xoá dấu ngày qua
Tay ngắt chùm hoa Mà thương mà nhớ
Phố ơi! muôn thuở Giữ vết chân tình Tìm xưa quẩn quanh Ai mang bụi đỏ Dáng ai nho nhỏ Trong cõi xa vời
Tình ơi!.... Tình ơi!....
Phạm Thiên Thư
VÒNG TAY NÀO CHO EM
“Lỡ yêu người có vợ con Thì đừng nói chuyện sắt son mà buồn” "Vòng tay này ôm vợ Còn vòng tay nào anh ôm em?" Mấy ngày đi qua trong hạnh phúc êm đềm Chừ trả lại để mai về xứ lạnh
Vẫn vòng tay với tình yêu hiu quạnh Buốt giá nào trong tâm sự nhớ thương Còn gì đâu ngoài những nụ hôn buồn (Cho nhau đó ...có bao giờ miễn cưỡng?)
Em chợt hiểu ...nhưng bằng lòng tận hưởng Ái ân này ...sao ngắn ngủi ...yêu đương? Đây, cho anh nguồn hạnh phúc trong hồn Đẫm nước mắt nhưng tròn câu chân thật
Vòng tay anh ...chắc giờ đây quá chật ? Ôm vợ hiền, ôm con dại ...còn đâu Vâng, còn đâu người con gái đến sau Thương, nhớ, tiếc ...sao ngỡ ngàng biết mấy ?
Lệ Khánh
Nghe nhạc:
*Ca khúc: Vòng Tay Nào Cho Em (của Thục Vũ, người yêu của Lệ Khánh)