Blog CHIA SẺ VUI BUỒN: Viết, đọc thơ văn là thú vui tao nhã. Xin chép lại nơi đây thơ văn của bè bạn, của tôi và sưu tầm những bài hay của các thi văn sĩ thành danh nổi tiếng, bên cạnh đó là những nhạc khúc, clips, hình ảnh đẹp … để chia sẻ với mọi người cùng tìm chút niềm vui. Anh Tú anhtu010168@yahoo.com.vn
2018/03/02
2018/02/27
NGUYỆT LẠNH
Đánh thức dùm ta trăng của ta,
Chưa khuyết mà sao bóng nguyệt tà.
Đêm soi trên gối, giờ đâu thấy,
Có phải vì ta mắt nhạt nhòa?
Bao đêm say đắm khúc nghê thường,
Ngờ đâu giờ cất tiếng thê lương!
Trăng hỡi đêm dài chưa muốn sáng,
Hãy giấu dùm ta nỗi đoạn trường.
Xin cho đôi cánh để ta bay,
Tìm trăng mòn mỏi suốt đêm dài.
Hình đây sao vẫn chưa thấy bóng,
Không rượu nhưng mà muốn tỉnh say.
Say không men rượu giấc chẳng nồng,
Tỉnh thức mình ta chốn thinh không.
Trăng ta ai nỡ đem đi giấu,
Hay đã lạc vào cõi mênh mông?
Ta hẹn chờ trăng suốt canh thâu
Có lẽ từ đây đến bạc đầu
Gối lạnh từ ngày trăng xa vắng
Hãy chỉ cho ta trăng ở đâu?
Ta mộng trăng về từ nẻo xa,
Đêm nay ta đón trăng về nhà.
Trăng ấm giờ sao là nguyệt lạnh,
Thức dậy đi trăng, trăng của ta...
2018/02/26
Tác giả: Robert J. Lavery |
Nếu Như Có Một Ngày
Nếu như một ngày bạn cảm thấy mình muốn khóc...
Hãy gọi cho tôi
Tôi không hứa
Sẽ làm cho bạn cười vang
Nhưng tôi có thể khóc cùng với bạn…
Nếu như một ngày bạn muốn bỏ chạy đi thật xa
Đừng ngại gọi cho tôi
Tôi không hứa rằng sẽ khuyên bạn đừng bỏ đi
Nhưng tôi có thể đi cùng với bạn…
Nếu như một ngày bạn không còn muốn lắng nghe ai nữa hết
Hãy gọi cho tôi, và
Tôi hứa sẽ hoàn toàn lặng thinh
Nếu như lúc nào bạn cần
Hãy gọi
Và tôi sẽ đến cạnh bên…
Nhưng...
Nếu như một ngày bạn gọi
Mà không ai trả lời...
Hãy đến gặp tôi nhanh
Vì có lẽ, tôi đang rất cần có bạn…
Robert J. Lavery
2018/02/25
Như giấc mộng. Đời như giấc mộng
Ngẩn ngơ thương
xót cõi người ta
Một thời xưa ngây thơ, hy vọng
Thoáng chốc đây, ngơ ngác tuổi già
Ngoảnh nhìn lại trùng trùng dâu bể
Bao người
thân ái đã lìa xa
Cha mẹ, anh em đều khuất bóng
Tìm đâu thấy nữa một quê nhà
Quê người
đất khách, ai ngờ được
Lê bước
tha hương đến cuối đời
Em vẫn giữ ngôi đền quá khứ
Có tuổi thơ ta, kỷ niệm một thời.
Khánh Hà
2018/02/23
Hoa-Rác-Không*
Thưa
anh, rằng có là không
Từ không thành có đời nồng lắm khi
Cứ vui chơi chờ lúc đi
Như hoa xinh đẹp đến khi hiểu rằng
Không gì tồn tại muôn năm
Trở thành rác rưới đau hằn tim tôi
Cuộc đời lên dốc xuống đồi
Đến đi đi đến có lời từ xưa.
Anh Tú
February 23, 2018
*Vay tên
Hoa-Rác-Không và vần Lửa Hương Mùa Cũ, tất cả của Hồng Băng:
HOA-RÁC-KHÔNG
Bây giờ là mùng 4 Tết, ngày được ngầm xem là cuối cùng của
lễ Tết. Buổi chiều, những giỏ hoa được thải ra ven đường, dù vẫn còn hương sắc.
Hoa, một biểu tượng quan trọng của mọi gia đình trong ba ngày Tết, giờ thì đã đến hồi báo tử! Lẽ tử sinh âu cũng là thường tình, chỉ có điều nó phủ phàng quá. Lằn ranh của rác và hoa quá mong manh. Trang trọng đó, tự hào đó và bạc bẻo cũng đó!
Câu chuyện tiếp diễn khi trong đêm mùng 4, tôi thấy vài cô gái, vài cụ già.. tiếp cận các giỏ hoa một cách vội vàng. Họ đang giành giật thời gian với đoàn xe thu gom. Các cô cắt vội hoa vạn thọ, cúc.. Các cụ thì trút phần đất còn lại vào bao mang theo. Hoa được đem vào chùa Tịnh Độ, đất dùng làm phân bón cây kiểng sân nhà.
Từ hoa, biểu tượng của cái đẹp, chợt là rác rưởi rồi biến thành chất trồng dinh dưỡng, thành vị thuốc cứu người...
Hoa- Rác-Không!
Chúng chỉ là.. tên gọi. Người ta đến từ Giả Danh, từ cái Không Thật...
Khổ thay, người ta lại tin đó là thật để tranh giành, để tự huyễn hoặc chính mình và miệt thị kẽ khác
Chợt nhớ lời kinh: cái gì có hình tướng thì không thật!
Hoa, một biểu tượng quan trọng của mọi gia đình trong ba ngày Tết, giờ thì đã đến hồi báo tử! Lẽ tử sinh âu cũng là thường tình, chỉ có điều nó phủ phàng quá. Lằn ranh của rác và hoa quá mong manh. Trang trọng đó, tự hào đó và bạc bẻo cũng đó!
Câu chuyện tiếp diễn khi trong đêm mùng 4, tôi thấy vài cô gái, vài cụ già.. tiếp cận các giỏ hoa một cách vội vàng. Họ đang giành giật thời gian với đoàn xe thu gom. Các cô cắt vội hoa vạn thọ, cúc.. Các cụ thì trút phần đất còn lại vào bao mang theo. Hoa được đem vào chùa Tịnh Độ, đất dùng làm phân bón cây kiểng sân nhà.
Từ hoa, biểu tượng của cái đẹp, chợt là rác rưởi rồi biến thành chất trồng dinh dưỡng, thành vị thuốc cứu người...
Hoa- Rác-Không!
Chúng chỉ là.. tên gọi. Người ta đến từ Giả Danh, từ cái Không Thật...
Khổ thay, người ta lại tin đó là thật để tranh giành, để tự huyễn hoặc chính mình và miệt thị kẽ khác
Chợt nhớ lời kinh: cái gì có hình tướng thì không thật!
Facebook của Hồng Băng
2018/02/21
Thiết kế Hải Đường 2013 Họa: |
Xuân Về Sưởi Em
Nương theo dòng chảy
thời gian
Xuân về gặp lại
gió ngàn trời xanh
mang trên cánh mỏng
mong manh
mùa vui mở hội yến
anh lượn đầy.
Nắng hồng sưởi ấm
làn mây
sưởi em ngơ ngác
hồn gầy tim suôn
cô đơn gối lẻ
loi giường
cho tròn ân nghĩa
cho vuông ái tình.
Long lanh đôi mắt
thủy tinh
nụ cười e ấp hương bình minh xuân.*
Em vui chim
chóc hót mừng
rộn ràng hoa bướm tưởng
từng trải qua!
Anh Tú
Xuân 2018
* “hương
bình minh xuân” nhóm chữ của
Phong Tâm.
2018/02/20
Núi, biển, em và anh
Ở một nơi núi thò chân xuống biển
Khoảng trắng nhỏ nhoi là bãi cát ta ngồi
Anh yêu núi còn em thì thích biển
Tự bao giờ núi và biển sánh đôi
Núi với biển cứ nhoài người ra mãi
Biển xô vào nên sóng vỗ âm vang
Anh yêu núi, anh ngồi ngăn sóng lại
Em dang tay, sợ núi lăn ra dần
Bãi cát ta ngồi nhỏ nhoi như vạt áo
Là đại dương của biển đấy em ơi
Là lũng thấp, đèo cao núi không leo nổi
Biển kề bên mà chẳng thể ôm vào
Cái khoảng cách giữa hai ta cũng vậy
Một gang tay dù vời vợi muôn trùng
Em xích lại hay chờ anh xích lại
Biển xô vào sao núi cứ phân vân ?
Nếu lỡ hẹn biển vẫn nằm nguyên đấy
Sóng ra khơi, rồi sóng lại quay về
Núi giận dỗi, núi chẳng đi đâu được
Trói buộc rồi tình ái với nhiêu khê
Em yêu biển nhưng em không là biển
Khi xa nhau đâu biết lối quay tìm
Anh yêu núi và anh không là núi
Bước chân nào đứng lại với thời gian
Cho nên núi dẫu thò chân xuống biển
Vẫn chừa ra một khoảng trắng ta ngồi
Anh yêu núi còn em thì thích biển
Vẫn để dành một nỗi nhớ chia đôi!
Phan Thị Thanh Nhàn
2018/02/18
Tượng chó Hachiko - biểu tượng về lòng trung thành ở Nhật |
BÊN TƯỢNG CHÓ HACHIKO
Có một mùa xuân nào
Đường rợp bóng hoa đào
Ta trôi trong chiều lạ
Giữa Tokyo tấp nập
Trước cửa một thương xá
Hachico trên bệ đá
Đứng đó tự bao giờ
Tượng con chó trung thành
Mỗi ngày đến sân ga
Mười năm vẫn đứng đợi
Dù chủ nhân khuất xa
Em ngồi bên tượng chó
Nhìn dòng người lại qua
Chờ anh, buỗi chiều đó
Và anh đã hiện ra...
Em biết, là lần cuối
Vì anh sẽ qua đời
Như Hachiko em đợi
Anh cũng biệt tăm thôi
Đời vô thường biến đổi
Như nước chảy mây trôi
Một tấm lòng hoài vọng
Vàng đá gởi lại đời
Khánh Hà
Link đọc thêm:
2018/02/17
Như Mây Trắng Bay
Rồi một ngày vết thương hết đau
Lòng thản nhiên, bình an biết bao
Thời gian sẽ chữa lành tất cả
Kinh nghiệm ngàn đời, chẳng phải sao ?
Năm mươi
năm rồi sáu mươi năm
Ngoảnh nhìn thật đã quá xa xăm
Gánh hành trang nặng oằn kỷ niệm
Quảng đời xưa đó chợt mù tăm
Thì ra tất cả là ảo mộng
Vô thường,
giả hợp kiếp nhân sinh
Bao nhiêu hạnh phúc và đau khổ
Bởi đắm chìm trong cõi vô minh
Đến đi, sinh diệt trong trời đất
Như mảnh trăng kia khuyết lại đầy
Chấp nhận vô thường là lẽ thật
Lòng nhẹ nhàng như mây trắng bay!
Khánh Hà
2018/02/16
Bài Thơ Đầu Năm
Người người náo nức đón tân niên
Vạn vật đẹp tươi khắp mọi miền
Dĩ vãng vừa qua quên khổ nhọc
Tương lai sắp đến ước bình yên
Đồng bào yêu dấu không đau khổ
Tổ quốc thân thương chẳng ngả nghiêng
Cầu nguyện Hùng Vương luôn hổ trợ
Việt Nam bền vững mãi thiên niên
Anh Tú
Mùng một Mậu Tuất 2018
2018/02/15
TRÊN ĐỐNG RÁC*
Thư pháp:Hoa Nghiêm_Ảnh:Mộc Thế Không |
Internet Chiều xuân muộn trải tâm tình khao khát Máu thầm yêu rào rạt mảnh hồn trai Tôi gặp em một mình trên đống rác Tóc rối bời nắng nhạt phủ bờ vai |
Em đào em bới
Em xới em moi
Đống cặn bã của vàng son nhung lụa
Dưới lớp rác hôi tanh và nhầy nhụa
Em đang tìm chén gạo cho ngày mai
Một cây đinh ngắn
Nửa mảnh sứ dày
Vài chiếc khoen đồng
Đôi con vít sắt
Người ta vứt của đời em cứ nhặt
Nhục hay vinh thây kệ chuyện trần ai
Một kẻ đi qua
Nhiều kẻ đi qua
Một chiếc xe qua
Nhiều chiếc xe qua
Người trên xe bịt mũi phất mùi xoa
Kẻ dưới lộ cũng cau mày rảo bước
Người ta sợ mùi hôi tanh ẩm ướt
Làm bợn nhơ nếp sống đượm xa hoa
Áo đẹp, khăn thơm, mắt biếc, tay ngà
Ai để ý làm chi trên đống rác
Đang triển lãm bức tranh đời bi đát
Đượm màu thương thời đại chửa ghi lời!
Người em thương yêu ơi!
Em có biết hay là em không biết
Rằng đất nước em giàu khôn kể xiết
Vô tận tài nguyên, phong phú hoa màu
Bạc nào mua cho hết lúa Cà Mau
Vàng đọng khối cao su miền đất đỏ
Cây trái ngọt bốn mùa thơm, béo bổ
Bờ Cửu Long hiền dịu tiếp phù sa
Bởi vì đâu bầu vú mẹ tuôn ra
Dòng sữa ngọt mà con không được hưởng?
Để cho em phải sớm chiều vất vưởng
Mảnh đời thơ làm bạn với hôi tanh
Cành hoa non ngào ngạt đượm hương lành
Nở gượng gạo âm thầm trong héo hắt
Nắng nhạt lần lần, một ngày sắp tắt
Em ra về, bóng nhỏ ngả xiêu xiêu
Mảnh thân gầy chập choạng trên đường chiều
Bên tấp nập dòng người xe cuộn chảy
Bỗng dừng bước em cau mày ái ngại
Một lão già hành khất mỏi hơi than
Giơ tay xin, lê lết tấm thân tàn
Trên hè phố, cạnh dòng đời lạnh lạt
Người ta phớt, người ta xua, người ta quát
Hoặc lắc đầu bình thản bước đi qua
Từ nhà ai văng vẳng một lời ca:
"Đời đẹp lắm, buồn đau đà rũ sạch!"
Em ứa lệ lần trong manh áo rách
Cầm trao cho tờ giấy bạc bèo nhèo
Bài thơ thương giữa những kẻ đói nghèo
Đâu ai thấy chói ngời trên đống rác!
Người em nhỏ mà tuổi thơ bi đát
Kéo lê thê trên đống rác ven đường
Má chưa hồng đã dạn gió dày sương
Môi chưa thắm đã héo cùng mưa nắng
Em đã rắc những ý tình cay đắng
Lên lòng tôi để kết lại thành thơ
Đắng mà thơm, ngào ngạt đượm hương mơ
Cay mà dịu, ngọt thanh tình nhân loại.
Đêm nay,
Mực chảy thành thơ giữa tiếng cười man dại
Ngoài đường kia ánh điện nở hào quang
Trải vàng son lên đại lộ huy hoàng
Tôi ngồi đây âm thầm trong hẻm tối
Trách tất cả gông cùm trên thế giới
Sao lại xiềng đôi cánh của tình thương?!...
Đại Chúng sưu tầm
*Chú thích: Được chép lại từ một cuốn sổ nhật ký của bậc lão thành. Nghe nói (lâu quá rồi không nhớ chính xác) đăng trên báo "Nhân đạo", Sài gòn 1951.
2018/02/14
Tết Xưa Quê Mẹ
Vàm Rạch Tân Qui đổ ra Mang Thít_Ành Hồ Văn Cơng |
Đời mẹ quê bám trụ ruộng vườn
Trẻ lớn lên quen vui phố thị
Có quên nguồn gốc rất thân thương?
Dạ không ̣đâu dù xa quê cũ
Con sông quê máu chảy trong tim
Màu mạ non in sâu ánh mắt
Nhớ nhà luôn hồn thả về tìm.
Rằm tháng chạp chày ba giã gạo
Tắm trăng vàng gái trai vui đùa
Con nít tôi cùng cười nắc nẻ
Rộn ràng mừng đón thuở giao mùa.
Dừa nước làm giàn phơi bánh tráng
Bánh phồng quết lối xóm dần công
Nam nữ chọc nhau cười khúc khít
Mộng vợ chồng ai có ước mong?
Tết quê mẹ thấm sâu tiềm thức
Còn hơi thở ... nổi sóng Xuân về
Ngàn yêu thương một đời trân quý
Tiếng tơ lòng của kẻ xa quê.
Anh Tú
February 10, 2018
2018/02/13
HỎI XUÂN
Xuân đến bên thềm tuyết vẫn rơi
Én bay gom mộng khắp phương trời
Gom ngàn tia nắng miền xuân ấm
Trải lối xanh qua khắp nẻo đời
Xuân nhé về đây chia chút nắng
Sưởi buồng tim lạnh phút cô miên
Mang về chút gió mùa xuân mới
Xua nỗi niềm riêng cõi muộn phiền
Những muộn phiền vương hồn viễn khách
Từ xuân ly xứ sầu ly hương
Không mai rộ nở đua vàng cúc
Chẳng pháo rền vang dậy phố phường
Đường quê nhỏ gió chiều man mác
Nắng nhẹ rơi hôn ửng má hường
Vắng bóng xưa! Xuân ơi, có nhớ...
Cúc mai vàng vẫn nở thơm hương?
Yên Dạ Thảo
2018/02/12
LÀ GIẤC MƠ THÔI*
Gặp gỡ lần
đầu tôi nghe tiếng sét
Thẩn thờ hồn… trong giấc ngủ thấy em
làm quen ...như
có điều gì thôi thúc
ngập ngừng bạo
miệng nói “Je vous aime”
Ngạc nhiên bẽn
lẽn mím môi cuối mặt
Dấu nụ cười
dưới nón lá che ngang
Tiếp nối niềm
vui “Je t’aime” thơ mộng
Biết là mơ khi
thức giấc mộng tàn.
Anh Tú
February 11, 2018
*Cảm tác từ Je
t’aime của Lý Hương
2018/02/11
Tết sắp về đầu ngõ
Trước sân nhà ai mai vàng đua nhau nở
Hoa đào ganh tỵ khoe màu
Trăm loài hoa khác chờ chào đón Xuân
Có những nàng hoa rảo chân
tung tăng, mĩm hé nụ thân thương cười.
***
Tết cận kề đầu ngõ
Nhà nhà bánh mức thịt kho hương hoa liễn đỏ
Đâu đây có kẻ âu lo
mắt buồn rưng lệ đói no từng ngày?
Hỏi rằng trong cõi trần ai
bao giờ khắp chốn đắng cay không còn?
***
Tết về ngay đầu ngõ
Từ trời cao hoa tuyết nghiêng nghiêng rơi đổ
Tôi mong ngóng Tết quê nhà
nhiều năm đã đến xót xa hao mòn
Mâm cơm tỏ chút lòng son
dâng lên mừng tuổi tổ tông đất trời!
Anh Tú
Feb 08. 2018
Ông Táo về
Trời
2018/02/10
MÙA XUÂN
TRÊN ĐẤT MẸ
Xuân về ánh nắng vàng mai .
Muôn hoa khoe sắc nhụy đài nhớ thêm.
Chim ca ríu rít bên thềm .
Ánh trăng mắt ngọc
giăng đèn kết hoa.
Vàm Tân Qui_Ảnh Hồ Văn Cưng |
Chúc xuân nồng thắm lìa xa ân tình.
Xuân về giọt nắng lung linh.
TÂN QUI hương sắc ngoại mình đón xuân.
Chợ Bình Minh,Vĩnh Long |
Cánh chim lén nhẹ mơ hình bóng mê,
Sông Măng dìu dịu
chảy về.
Lòng ta mong đợi nhớ chiều đón xuân ....
Nguyễn Em
10g sáng 9/2/2018 VN.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)