NHỮNG CÂU CHUYỆN CŨ
Lời ngõ:
Quý thầy cô, các anh chị và các bạn thân mến,
Gần đây, thỉnh thoảng trò chuyện với cô Vân (phu nhân của thầy NHA), trong lúc bệnh dịch khắp nơi và đang ở giữa tháng tư đen, chúng tôi tình cờ nhắc đến những chuyện ở trại tị nạn...Dưới đây là một trong những câu chuyện của những ngày tháng đó...
Gần đây, thỉnh thoảng trò chuyện với cô Vân (phu nhân của thầy NHA), trong lúc bệnh dịch khắp nơi và đang ở giữa tháng tư đen, chúng tôi tình cờ nhắc đến những chuyện ở trại tị nạn...Dưới đây là một trong những câu chuyện của những ngày tháng đó...
Rất khác với những gì tôi nghe nói về đảo Pulau Bidong, hải đảo Pulau Tengah tuy nhỏ nhưng khá đẹp. Người tị nạn ở đây sống rải rác ở hướng bắc và nam của đảo, còn ở giữa là Trung đảo, là nơi thông tin, liên lạc, cũng là nơi làm thủ tục, giấy tờ để đi định cư ở những quốc gia khác...lại còn có thuyền tàu vô ra để tiếp tế, viện trợ thức ăn, quần áo, đồ dùng từ những thành phố gần đó...Trung đảo khá đông đúc với vài quán ăn, cafe nho nhỏ và một thư viện.
Thư viện ?!..Đó là sự ngạc nhiên lẫn vui mừng của tôi khi lần đầu tiên nhìn thấy thư viện Pulau Tengah, một căn nhà bằng gỗ được xây dựng đơn sơ nhưng khá hữu dụng cho rất nhiều người, đã có thể đến đó để đọc sách hoặc trau dồi thêm khả năng Anh, Pháp ngữ của mình. Hơn một nửa phần của căn nhà gỗ nằm trên bãi cát trắng, được thiết kế như một khoảng hành lang rộng lớn, trên đó có những bàn ghế gỗ để vừa ngồi đọc sách vừa nghe tiếng sóng vỗ vào bờ, như một điệp khúc lúc vũ bão, mạnh mẽ rồi êm ái, nhẹ nhàng, hòa cùng với gió hiu hiu, thoảng nhẹ mùi hương rong biển..."Thế thì đỡ buồn trong những ngày chờ đợi rồi!", tôi tự nhủ như thế và sau đó ngày 2 lần, sáng trưa đến thư viện để đọc sách.
Vì là một đọc giả thường xuyên nên hầu như tất cả những người làm việc ở đó đều biết và nhớ mặt tôi. Họ đối với tôi rất vui vẻ, niềm nở và thường hay giới thiệu những quyển sách hay cho tôi đọc. Có lần, một anh làm việc ở đó nói với tôi:
- Có cuốn sách nầy hay lắm, nhưng chỉ có một quyển nên ngày nào cũng có người mượn ra, khi nào có, tôi sẽ cho biết.
Rồi những ngày tiếp theo đó, anh ấy cũng nói tương tự như thế. Tôi cảm thấy tò mò, liền hỏi:
- Vậy anh có biết bây giờ ai đang đọc sách đó không?
Nhìn theo hướng tay chỉ của anh là một thiếu nữ xinh đẹp, đang ngồi ở một góc bàn, tay cầm sách nhưng đôi mắt u buồn cứ đăm chiêu nhìn ra hướng biển khơi. Thấy lạ, tôi bước đến gần, hỏi nhỏ:
- Chị ơi, sách nầy có hay không?
Chị ấy quay lại nhìn tôi một lúc rồi lắc đầu nói:
- Tôi còn chưa thể đọc được hết những trang sách trong lòng thì làm sao có thể đọc đến quyển sách nầy được?
Tôi xúc động nhìn chị rồi từ từ ngồi xuống ghế đối diện, nhẹ nhàng nói:
- Vậy bây giờ chị cứ đọc hết "những trang sách" ấy đi, để rồi có thể đọc đến những quyển sách khác.
Chị ngạc nhiên nhìn thẳng vào mắt tôi một lúc lâu..rồi lại nhìn ra biển...và sau đó quay lại, đôi hàng mi vừa dài vừa thẳng, khép xuống như muốn che giấu đi những giọt nước mắt long lanh...chị có vẻ ngập ngừng nhìn tôi như dò xét, xong lại nhìn ra biển...rồi không hiểu sao, từ từ nói chuyện cho tôi nghe...giọng run run đầy thương cảm, nhưng càng nói thì càng say sưa hơn...như chưa bao giờ từng được trút hết tâm tư của mình...Tôi say mê lắng nghe, lòng tràn đầy cảm xúc...
Mãi một lúc sau, chị đứng dậy nói:
- Ngày mai em có thể mượn quyển sách nầy rồi!
Xong chị trả sách, rời khỏi thư viện.
Tôi còn đang ngơ ngẩn cả người về câu chuyện kế, nên không kịp chào và hỏi tên của chị..."thôi thì ngày mai mình hỏi chị ấy vậy"
Nhưng rồi ngày mai và những ngày sau đó, cho đến lúc mấy tháng sau, tôi và gia đình rời khỏi đảo Pulau Tengah, tôi không có gặp lại chị ấy nữa...không biết có phải chị đã bỏ qua được những vương vấn trong lòng từ bấy lâu nay, hay là đã đi định cư? Cũng có thể là cả hai lý do đều đúng.
Mặc dù gặp gỡ rồi chia tay, rồi không bao giờ gặp lại nữa, là chuyện thường tình và là chuyện xảy ra hằng ngày ở Pulau Tengah, nhưng tôi cứ nghĩ mãi về câu chuyện của chị ấy và vẫn không hiểu tại sao chị lại kể cho tôi nghe? Suy nghĩ vẫn vơ, tôi đã làm một đoạn thơ ngắn.
Hỡi người chị chưa kịp biết tên, có lẽ chị kể cho tôi nghe, cũng như những lời thơ tôi viết ra đây là việc làm cho chúng ta thanh thản, thì bài thơ ngắn dưới đây để nhớ đến chị và cũng để nhớ đến những ai đã mất đi người yêu thương của mình.
LY BIỆT (1979)
Đã bao đêm rồi, anh biết không?
Vầng trăng nhung nhớ, ngẩn ngơ lòng!
Mây ngàn gió núi xa lồng lộng,
Ly biệt từ đây! Đợi với mong?
.....
Duyên tình ngày đó buổi chiều đông,
Anh nhìn em má chợt đỏ hồng
Ôm ấp thơ hoa vào gối mộng
Anh đi chinh chiến khắp núi sông.
.....
Một ngày nhiệm vụ anh đã xong!
Khóc thương ủ dột tóc rối bồng,
Không còn thơ anh trao trước cổng,
Đợi chờ, đợi mãi với hư không !
Tiền Ngọc Hương
05/30/2020
Facebooker Holly Tien