Tháng 6 Hạ Về và Hoa Phượng Sân
Trường*
Đúng như đoạn mở đầu một bài hát của cố nhạc sĩ Thanh Sơn là: "mỗi năm đến hè lòng man mác buồn…"
Ở Việt Nam ,
kết thúc học kỳ II ngày 25/05/2016 Kết
thúc năm học trước ngày 31/05/2016.
Ngày tựu trường sớm nhất là ngày 01/08/2016, muộn nhất là
ngày 25/08/2016.
Như vậy vào đầu tháng 6, các cháu học sinh đã nghỉ học hoàn
toàn và cũng là lúc hàng phượng đỏ sân trường trổ bông xum xuê, rầm rộ nhất.
Đây là lúc có những cơn mưa rào hòa theo những giọt nước mắt
của học trò. Hạ đã đến. Từng cánh phượng bung nở ra những gam màu đỏ thắm.
Tháng 6 đã vào hạ. Bước vào những cơn mưa vụt đến, vụt đi.
Mùa hạ là mùa chia ly, mùa thi, có thể vương vấn luyến lưu những mối tình đầu
của tuổi học trò, cái tuổi đôi khi dễ có những hứa hẹn bất chợt nào đó…
Mùa hạ luôn mang đến những cãm giác mênh mang, những cãm xúc
không thể tả thành lời. Mùa hạ làm cho tâm trạng thêm lưu luyến theo tuổi đời
chồng chất.
Tháng 6 hạ đã về dễ khiến tim lòng xao xuyến. Có một chút gì
bâng khuâng, cãm xúc ùa về nhớ lại một thời mộng mơ của tuổi trẻ.
Tháng 6 mùa hoa phượng đến rồi sẽ lặng lẽ ra đi để những kỷ niệm cứ
lớn dần theo thời gian .
Mỗi một mùa hoa phượng là một kiếp luân hồi, đổi thay. Cứ
thế, tháng 6 cứ mỏng manh ướt lệ qua đi và cứ thế thời gian như vùng đất ươm
mầm nầy, càng lâu càng sinh sôi nẩy nở.
Bỡi vậy, mùa phượng năm nào cũng làm xao xuyến thi nhân.
* Giáo sư thi sĩ Trầm Vân có bài thơ “Chào Buổi Sáng” thật là cãm động :
“Thân chào buổi sáng bềnh bồng
Líu lo chim hót tưng bừng ngày trôi
Với bàn tay chạm
khung trời mến thương.
Cành hoa phượng đỏ bên đường
Cõi lòng ngan ngát mùi hương hè về
Dòng sông sóng lượn tình quê
Thênh thang gió thổi bốn bề hồn thơ.
Nhớ trường xưa nhớ học trò
Nhớ trang giấy trắng thơm tho nghĩa tình
Gởi về lời chúc lung linh
Nụ cười bừng nở bình minh đón chào.”
Hoặc là “ Quẩn Quanh Nỗi Nhớ” mộng ngày xưa :
“ Ngồi buồn ngắm cánh phượng hồng
Tiếng ve chợt rớt qua lòng nhớ thương
Nhớ xưa chờ cạnh cổng trường
Áo ai bay trắng làn hương nõn nà…”
* Giáo sư thi sĩ Chân diện Mục nhớ lại “ Tuổi hoa Niên “:
“Bâng khuâng nhớ thời ngàn thu áo tím
Bước hoa niên tình đập nhịp êm đềm
Những sáng đến trường, những giờ tan học
Hồi hộp trống trường, hàng phượng thần tiên “.
Người thầy cũng mang nhiều nỗi nhớ “Mái trường tiền kiếp” :
“Xa lắm rồi, xa lắm rồi ta nhớ
Cả thời gian và nơi chốn ai đi
Lá vàng rơi, hoa cười rơi lãng đãng
Cỏ cũng rên lên những tiếng rầm rì.
Mái tóc rơi, tà áo rơi lãng đãng
Tiếng gì vui như tiếng guốc sân trường
Hoa đẹp ép vào trang thơm nức giấy
Lời nhắn nhe lời đỏ thắm yêu thương”.
* Nhà giáo, nhà thơ nữ Kim Quang chua xót nói “ Còn Đâu” với người bạn đồng môn dược sĩ N.T.Đ vừa ra
đi :
“Em đi xa thành phố xưa đã đổi
Tìm tuổi thơ, đường cũ dấu chân thưa
Nhớ ngôi trường tình bạn mãi đong đưa
Ôm kỷ niệm ngập đầy thời trẻ dại.
. . . . . .
Ngôi trường cũ tương lai không còn nữa
Dòng sông xưa tắt nghẽn lối về nguồn
Như lưu vong biệt xứ giọt lệ tuôn
Nhớ thành quách mang nỗi niềm Do Thái”.
Hay trong bài “Tìm lại hương xưa” :
“Mới hôm nào như cơn mơ chợt giấc
Ta đi tìm chút gió lẫn mùi hương
Từ trong cặp sách, phấn viết, tỏa quanh trường
Dọc hành lang dài… phất phơ tà áo trắng.
. . . . . .
Làm sao chị tìm lại ngày tháng trẻ
Hoa phượng đỏ, tiếng ve mãi nhè vang
Ta bước đi trong năm tháng phai tàn
Tìm kỷ niệm vui buồn cùng hư ảo.
Rất mong muốn quay về thời nương náu
Gặp nhau cùng ôn lại chuyện trước sau
Hình bóng cũ thầy cô, bè bạn tóc bạc màu
Tận sâu thẵm
Nghẹn ngào ta bật khóc.
Hoặc “ Lời Mùa Đông “ viết cho ba người bạn Trần bang Thạch,
Nguyên Nhung và Tố Lang :
“ Mơ thấy ai mùa Hạ nắng rực hồng
Phượng đỏ thắm hoa cười mừng hội ngộ
Như pháo tết ngập đầy trên đường phố
Trao niềm vui trong ánh mắt ngọt ngào…”
Trong số những sáng tác của nhà thơ nữ Kim Quang, ta thấy
biểu hiện lên rõ nét là trân quý tình bạn và luôn ghi nhớ công ơn thầy cô. Một
trong hàng trăm bài thơ đó là “Giọng Thầy”:
“Thật bất ngờ, thầy gọi em chiều thứ bảy
Em thưa thầy_có còn nhớ em không ?
Thầy bảo nhớ_cho em được vui lòng
Thầy xí gạt, em cũng mừng rộn rã.
Ôn chuyện cũ, bao nhiêu chưa thấy thỏa
Sẽ một lần, mong tới lúc gần thôi
Nhắc về thầy, bạn bè thấy bồi hồi
Mắt in bóng kỷ niệm đầy tha thiết.
Thương làm sao tuổi học trò mến tiếc
Nhờ ơn thầy bồi đắp nặng công to
Thật cãm động biết bao nghĩa thầy trò
Thầy đôn hậu chân tình luôn rộng mở.
Đến cuối đường_còn thương về một thuở
Nước nhớ nguồn tìm dòng sông tuổi thơ.
* Luật sư, nhà thơ nữ Đông An trong bài “Chiều vắng trường
xưa’ :
“ Trường lớp bên thềm rêu xanh phủ
Thấm bụi thời gian dáng võ vàng
Thầy bạn, ta tìm đâu thấy nữa
Tình xưa dấu vết cũng phai tàn.
Trường lạ thay trường học thuở nào
Tâm hồn vây kín nỗi thương đau
Công ơn dạy dỗ thầy cô cũ
Khắc cốt ghi tâm tự buổi đầu.
Bạn hữu giờ đây xa dịu vợi
Người còn, kẻ mất, kẻ tha hương
Khúc quanh lịch sử nhiều oan trái
Quán vắng chiều nay độc ẩm buồn”.
* Giáo sư thi sĩ Anh Tú xem kiếp người là một chuyễn viễn du
cứ vui và sống tới thể hiện trong bài
viết “Vào Thu “:
“Khi phượng rụng tàn hết bông
Ve đà im tiếng nắng hồng nhạt phai
Mặt trời lặn sớm từng ngày
Lá chờ thu đến đổi thay sắc màu.
Vòng quay trời đất ngọt ngào
Nghe quanh có tiếng thì thào cỏ cây
Đôi khi mây xám tầng mây
Mưa thu rơi nhẹ ngất ngây cõi lòng”.
Tâm tình thi sĩ cũng giải bày qua bài thơ “ Lời đó còn đây
“:
Hạ nóng nung nồng bao nỗi nhớ
Những lần ba tháng tạm xa trường
Rời thầy cách bạn luyến lưu thương
Bâng quơ sợ chia tay vĩnh viễn.
Háo hức hết hè quay lại lớp
Vui khi bè bạn trở về đây
Còn người ấy chẳng thấy sum vầy
Để có dịp tôi trao lời định nói… “.
Thêm nữa, giáo sư thi sĩ trong “Cánh hồng xuân hạ” luôn
thương nhớ người còn ở quê nhà :
“ Xuân đi hè đến bên thềm
Hạ hồng vẫn đẹp êm đềm thiết tha
Xứ người nhắn hỏi quê nhà
Hồng thay cánh phượng tình xa vẫn gần …”.
* Trong bài “cánh phượng hồng của tôi” nhà thơ Văn Liêm đã
viết :
“ Nhặt cánh phượng hồng ấp ủ trong tay
Rồi cẩn thận ép vào trong trang sách
Tuổi học trò những phút giây ngây ngất
Thấy mềm lòng ướt cánh phượng mỏng manh.
. . . .
Trở lại mái trường thăm lại góc sân
Cánh phượng mỏng vẫn nồng nàn cháy đỏ
Sống lại tuổi học trò ngây ngô ngày đó
Ôm cánh phượng vào lòng cánh phượng mỏng của tôi”.
* Nhà thơ Lê viết Tứ, có bài “hoa phượng” :
“ Anh lại nhớ về em giữa cơn say
Lại viết thư tình giữa mùa tu hú gọi
Hoa phượng đỏ sân trường như muốn nói
Mùa chia ly đỏ chói giấc mơ đầu.
Ta sẽ hoài thương nhớ về sau
Hoa phượng đỏ có sẳn mầm chia biệt
Thuở học trò ai không yêu da diết
Tháng năm đi tha thiết buổi tan trường”.
* Nhà thơ “Lệ Bình” có bài “tháng 9 khai trường” :
“ Tháng 9 về nghe trống giục vang xa
Em thướt tha áo dài bay trong nắng
Bầu trời xanh và mây trôi lẳng lặng
Đi đến trường cố gắng học hành thôi.
Một mùa hè ghi nhớ chẳng phai phôi
Hoa phượng đỏ bồi hồi bên cửa lớp
Hàng mi cong dưới cây bàng tán rộng
Nấc nghẹn ngào chia tay lớp ngày xưa…”.
* Nhà thơ Minh Tường có bài thơ “Giữ hạ” :
“ Xin em giữ mãi khung trời hạ
Để phượng đừng phai nhạt sắc hồng
Mai mốt anh về ươm giọt nắng
Cho cành phượng thắm trổ thêm bông.
Này em ! tay giữ sao hờ hững
Ngơ ngác hạ tìm chẳng thấy em
Giọt nắng sân trường tan tác rụng
Làm hoa phượng đỏ héo bên thềm.
Hạ đang hờn dỗi đòi anh trả
Những chuổi ngày xưa rất ngọc ngà
Anh sợ hạ buồn đi vội vã
Như đời vội vã chuyến đi xa.
Sao em không giữ khung trời hạ
Để phượng đừng phai nhạt sắc hồng
Màu áo học trò khung cửa lớp
Hồn anh lưu luyến những hoài mong”.
* Nhà thơ Hài Nhi TB có bài thơ “Mùa hạ dến trường” giải bày
những tiếc nuối bâng khuâng :
“Hạ ơi đừng khép cổng trường
Ve ơi đừng hát lòng đường bâng khuâng
Ngày mai trên vạn néo đường
Còn đâu tiếng trống tựu trường nôn nao.
Còn đâu tiếng guốc xôn xao
Còn đâu ánh mắt người trao cho người
Còn đâu nữa những nụ cười
Chỉ còn sót lại một thời nhớ thương ».
* Nhà văn, nhà thơ nữ Nguyên Nhung có một truyện ngắn xuất
sắc mang tên “ cành phượng khô ép trong trang vở”, đọc lên thật xúc động nhớ
ngay đến tuổi học trò của mấy mươi năm trước.
Mời các bạn vào line sau đây :
Trong truyện ngắn nầy tác giả có lồng ghép bài thơ “ngày tựu
trường “ gây cho đọc giả nhiều cãm xúc khó quên :
“Ngày tựu trường lòng ta sao trống vắng
Đếm trên đường từng bước với cô đơn
Người ta vui sao chỉ có mình tôi buồn
Tình êm đẹp bây giờ không còn nữa.
Lá phượng xanh màu xanh nay đã úa
Ngày tựu trường sao vẫn nhiều mưa
Đường đi về tôi cãm thấy bơ vơ
Nên cúi mặt tìm màu hoa đỏ thắm.
Một người ra đi nơi nào xa lắm
Cánh phượng hồng khô héo đã từ lâu
Những bông hoa kỷ niệm buổi ban đầu
Vẫn còn đó không một lời hẹn ước.
Ngày tựu trường có một mình tôi khóc
Đâu còn anh ai chép hộ bài thơ
Đâu còn anh mình tôi bước thẫn thờ
Trong buổi sáng đầu năm vào lớp học”.
Các bạn có bao giờ ngồi dưới gốc phượng già và câu chuyện
được nhắc lại rằng :” có một mùa hè năm
ấy….”. ?!
Tháng 6 hạ về và hoa phượng hồng đã trở thành hoa bất tử.
Cái màu đỏ thắm thân thương và đẹp đến nao lòng đó bây giờ đang rực lửa sắc màu trên từng bước ta đi cạnh
những mảng tường cổ rêu phong. Nơi đó, từng một thời gắn bó với tuổi học trò
hồn nhiên, trong sáng ngày xưa…
Tháng 6 hạ về và những cánh phượng đỏ sân trường là những
hình ảnh đẹp thân thương nhưng tiếc thay đều là những kỷ niệm buồn….
Dương hồng Thủy
Tháng 06/2016
*Xin lỗi và cám ơn
các thi sĩ cho phép tôi : mượn những vần thơ ngà ngọc mùa hạ và tuổi học trò để
ghép lên bài viết nầy.