TÌM LẠI DẤU XƯA: Vĩnh Long Ngày Cũ
Blog CHIA SẺ VUI BUỒN: Viết, đọc thơ văn là thú vui tao nhã. Xin chép lại nơi đây thơ văn của bè bạn, của tôi và sưu tầm những bài hay của các thi văn sĩ thành danh nổi tiếng, bên cạnh đó là những nhạc khúc, clips, hình ảnh đẹp … để chia sẻ với mọi người cùng tìm chút niềm vui. Anh Tú anhtu010168@yahoo.com.vn
2017/01/15
2017/01/11
Ảnh: Anh Tú |
GỌI...
Gọi cánh bướm vàng hãy đến đây
Vườn ta hoa nở ngát hương bay
Nhụy tơ chờ đón người gieo phấn
Cho quả no tròn thơm ngất ngây
Gọi gió về ngang ruộng trổ đòng
Dập dờn uốn lượn những chồi bông
Cho hương cốm mới vui mùa cưới
Phất phới tung bay vạt áo hồng
Gọi mây phiêu lãng khoảng trời xa
Hãy đợi đàn chim di trú qua
Đôi cánh mong manh chừng sắp mỏi
Đưa về phương ấy nắng chan hòa
Gọi nắng long lanh những hạt mềm
Trên vòm lá biếc đẫm sương đêm
Chồi non hé nở vươn mầm sống
Đón ánh mai hồng rộn tiếng chim
Gọi mưa tưới đẫm khắp không gian
Cho đất hồi sinh, ruộng ngập tràn
Cây trái, hoa màu xanh ngút mắt
Oằn sai trĩu nặng những mùa vàng
Gọi thủy triều lên cho nước dâng
Bến đò tấp nập kẻ sang sông
Người đưa kẻ đón bao tình nghĩa
Hội ngộ, chia ly vẫn ấm lòng
Gọi trăng đến trước khoảng sân nhà
Ánh sáng ngập tràn trên cỏ hoa
Cho kẻ yêu nhau tròn ước nguyện
Kề vai dạo bước, mộng chan hòa.
Phương Hà
02 Tháng 01, 2017
2017/01/07
Em về! Níu lại thời gian
Để em rực rỡ ngỡ ngàng trời xanh
Hoa quê Mua đẹp mong manh
Đơn sơ dâng hiến tình anh đong đầy!
Em về! Nắng dịu chân mây
Ngẩn ngơ gió đứng cây gầy tay suôn
Hương hoa thoang thoảng đầy vườn
Cho đời ngây ngất từng vuông tấc tình!
Em về! Ngàn giọt thủy tinh
Lung linh mát dịu thanh bình mưa Xuân
Côn trùng nôn nả lời mừng
Chào em trở lại nơi từng lướt qua!
Anh Tú /NHA
(Với sự góp ý của NHV)
March 17, 2013
*Họa từ:
SẦU XUÂN
Đêm xuân lạnh, bóng xuân tàn,
Hoa xuân mơn trớn can tràng thuyền quyên.
Trời xuân vắng vẻ hương nguyền,
Sông xuân lặng lẽ con thuyền xa xa.
Xuân đi đi khắp sơn hà,
Tuổi xuân chất mái tóc da đổi màu.
Ngày xuân như gió thoảng mau,
Tình xuân một khối ai sầu hơn ai?
Mùa xuân như nhắc chuyện đời,
Rượu xuân như gợi những lời nước non.
Thề xuân dù chẳng vuông tròn,
Khóa buồng xuân lại vẫn còn sầu xuân.
Hàn Mặc Tử
2017/01/05
Buổi chiều buồn lang thang bên bến sông
Nước sông Hậu mênh mông tràn bãi cát
Con sóng nhỏ gió lùa về chợt mát
Nhớ một người hiu hắt nhánh bần khô.
Trời chớm Đông lên miền đất Cần thơ
Bỗng rùng mình con tim nghe chua xót
Nhớ hôm nào tay trong tay cười cợt
Mà bây giờ tình lợt như đám mây…
Đông không anh – em có lạnh vai gầy
Có trĩu nặng tim đong đầy nỗi nhớ ?
Mới ngày nào em đi ngang phố chợ
Bỗng ngập ngừng len lén ngoãnh nhìn anh…
Mùa Đông nơi nầy nắng bỗng mong manh
Chiều hối hả tím chân trời đỏ ối
Từ trên cao đàn cò đang nhanh vội
Về chỗ nghỉ chân đẹp tợ tranh thêu…
Vẵng đâu đây tiếng bìm bịp kêu chiều
Đêm phủ bóng thôi giã từ góc phố
Bàn tay chận con tim ghìm nhịp thở
Em bây giờ có còn nhớ người xưa ?!…
Dương hồng Thủy
(ngày cuối năm 2016)
2017/01/03
XUÂN VỌNG của ĐỖ PHỦ (712-770)
Không hề có bức họa Đỗ Phủ nào của người đương thời; đây là hình vẽ theo cảm tưởng của nghệ sĩ |
Là thi sĩ lớn nhất đời Đường của Trung Hoa, được gọi
là “thi thánh”, sáng tác gần 1500 bài thơ.
Loạn An - Sử nổ ra năm 755, lúc đó Đỗ Phủ chỉ là một viên
quan nhỏ, bị giặc bắt, giam tại Trường An. Cảnh chết chóc, thân ở tù xa vợ
con Chiến tranh tàn khốc tăng dữ dội không ngừng. Mòn mỏi chờ một bức
thư của vợ con, nhưng càng trông tin càng tuyệt vọng.
“Xuân vọng” là một bài thơ xuân đặc sắc của Đỗ Phủ. Tổ
quốc nát tan với nỗi đau chiến tranh, nhà thơ gởi gấm vào bàt thơ của
niềm tin vào sự vững bền của tổ quốc, hy vọng vào sự hồi sinh của đất
nước, mong ngóng sự thanh bình trở lại để được đoàn tựu với gia
đình.
Nguyên tác:
春望
國破山河在
城春草木深
感時花濺淚
恨別鳥驚心
烽火連三月
家書抵萬金
白頭搔更短
渾欲不勝簪
Phiên âm Hán - Việt:
Xuân Vọng
Quốc phá sơn hà tại
Thành xuân thảo mộc thâm
Cảm thì hoa tiễn lệ
Hận biệt điểu kinh tâm
Phong hoả liên tam nguyệt
Gia thư để vạn kim
Bạch đầu tao cánh đoản
Hồn dục bất thăng trâm
Dịch nghĩa:
Nước bị tàn phá, núi sông vẫn còn đấy
Mùa xuân trong thành, cỏ cây mọc đầy
Cảm (thương) thời thế, hoa rơi lệ
(Oán) hận biệt ly, chim kinh sợ trong lòng
Khói lửa báo động liên miên ba tháng trời
Thư nhà (đến), quý như muôn lạng vàng
Ðầu bạc, xoa thấy càng lưa thưa
Coi bộ không đủ (dày) để cài trâm
Bản dịch của Trần Trọng Kim:
Nước phá tan, núi sông còn đó,
Đầy thành xuân cây cỏ rậm sâu.
Cảm thời hoa rỏ dòng châu
Biệt ly tủi giận, chim đau nỗi lòng.
Ba tháng khói lửa ròng không ngớt,
Bức thư nhà, giá đắt bạc muôn.
Gãi đầu tóc bạc ngắn ngun,
Dường như hết thảy, e khôn búi tròn.
Bản dịch của Trương Văn Tú (Lãng Nhai):
Nước mất nhà tan còn sông núi,
Xuân thành cây cỏ mọc thâm u.
Nhìn hoa hoang dại sầu rơi lệ,
Chim kêu hoảng sợ hận biệt ly.
Khói lửa binh đao liền ba tháng,
Thư nhà nhận được đáng vạn ngân.
Tóc bạc như sương càng thưa thớt,
E không đủ búi để cài trâm.
(Nguồn: Internet)
Thơ thoáng dịch của Anh Tú, Trần Văn Dõng, Trần Hoành Châu:
Xuân Mong
Tổ quốc tan còn sông núi đây
Mùa Xuân thành phố cỏ cây dầy
Thương cho thời thế hoa rơi lệ
Ly biệt hận sầu chim vướn lây
Ba tháng loạn tràn lan chẳng vơi
Thư nhà được quý ngàn lời
Xoa đầu bạc trắng lưa thưa tóc
Ngần ngại trâm cài sợ rớt rơi
Anh Tú
January 3, 2017
ĐÓN XUÂN
Nước mất, nhà tan,
sông núi đây
Thành xa xuân đến, cỏ chen dày
Tang thương hoa la,́ sầu bi lụy
Ly cách chim trời, hận oán ai.
Ba tháng ngút trời khói bốc xa
Mừng vui tin quý, lá thư nhà
Loe hoe tóc trắng, đầu thưa thớt
Lạc lỏng trâm cài, vứt chỏng chơ
Trần Văn Dõng
January 3, 17
XUÂN QUA
Nước loạn ly còn sông còn núi
Hoa xuân kia hờn tủi thêm đau
Chân đi mắt lệ tuôn trào
Biệt ly tim nghẹn , lòng sao u hoài !
Chinh chiến kéo hạn dài ba tháng
Nhận thư nhà...xứng đáng bao ngân
Tóc già rụng trắng phân vân
Làm sao búi được ...tần ngần tháng năm !
Trần Hoành Châu
January 3, 17
2016/12/28
Hè qua thu tới đông tàn lại xuân
Mây bay nước chảy không dừng
Sáu mươi năm lẻ tưởng chừng giấc mơ
Long đong đã tự bao giờ
Nổi trôi qua những bến bờ lạ xa
Đau khổ ta, hạnh phúc ta
Quay về chợt thấy hóa ra bọt bèo
Còn đây một cõi trong veo
Từ nguyên sơ đã mang theo không rời
Còn đây một cõi rạng ngời
Quay về cư trú đời đời an nhiên
Tìm đâu xa chốn bình yên
Trong ta đã sẵn một miền an vui
Sớm mai thức với nụ cười
Cám ơn trời đất, ơn người quanh ta
Ngoài kia nắng ấm chan hòa
Xuân trong trời đất trong ta tuyệt vời
Khánh Hà
2016/12/26
Hoa Cỏ Cũng Liêu Xiêu
Có những cặp đôi đang tràn đầy hạnh phúc, bất chợt một tai ương nào đó gây ra chia ly não lòng.
Tôi, có khoảng đời trãi dài trong chiến tranh, thường bắt gặp người trai "đi xa", để người bạn nữ ở lại với đàn con.
Tuyệt vời, nhất là những bà mẹ Việt Nam, vợ thay chồng vượt khó nuôi dạy con khôn lớn, thành nhân.
Bổn phận tròn, hoài niệm về tình yêu không trọn là cái đau; sự nhớ thương người yêu càng dâng cao càng xót, cái xót lòng tựa như liều thuốc chửa bịnh tương tư.
Rất cảm kích những bà mẹ vĩ đại, nhân đọc được những bài thơ trải lòng của vài người bạn trong hoàn cảnh này, cảm xúc cho tôi viết Hoa Cỏ Cũng Liêu Xiêu, xin chia sẻ cùng quý bạn.
Đêm sương lạnh về khuya im ắng quá
Gió thoảng đong đưa cánh lá xạc xào
Tiếng côn trùng từng hồi vang ra rả
Xoáy vào hồn đơn nghiêng ngả lao đao.
Năm nào đó anh lìa xa xóm nhỏ
Đau khổ lòng rời bỏ mái nhà yêu
Đang hạnh phúc em trở thành vò võ
Ruộng vườn rau hoa cỏ cũng liêu xiêu.
Đàn con dại: những cánh diều chao đảo
Hỏi cha đâu sao lâu quá không về
Em xót xa lòng nghẹn lời nuốt lệ
Mẹ lục bình con ngày tháng tái tê.
Đời mê cung mẹ con dìu nhau gắng
Bổn phận tròn em thanh thản nhớ anh
Nỗi nhớ bây giờ thành liều thuốc đắng
Chửa bịnh tương tư tình ái ngày xanh.
Anh Tú
December 26, 2016
2016/12/25
Tỉnh thức
Cám ơn đau khổ mỗi ngày
Cho tôi biết được trần ai thế nào
Trầm luân bể khổ ra sao
Biết đâu bến giác để mau tìm về
Sáng nay chợt tỉnh cơn mê
Lòng chợt êm ả, chưa hề đảo điên
Nắng vàng rực rỡ ngoài hiên
Cặp bồ câu núi đang chuyền cành thông
Đất trời một cõi mênh mông
Mây vô trú xứ thong dong một đời
Hôm nào thành hạt mưa rơi
Theo sông hồ, nước rong chơi khắp cùng
Nước mây rồi lại tương phùng
Không còn, không mất một vòng tử sinh
Khóc cười trong cõi vô minh
Quay về, thấy chốn an bình tâm ta
Từng hơi thở vào thở ra
Phút giây hiện tại chính là thiên thu
Xua tan một cõi mây mù
Ngọn đèn tỉnh thức nhiệm mầu thế gian.
Khánh Hà
2016/12/24
Vơ vẩn Noël
Noël lần nữa đến bên thềm
Tuổi tác buồn vui
chồng chất thêm
Dỉ vãng tương lai và
hiện tại
Mấy khi trần thế
được êm đềm?
Nhớ Sài Gòn thuở xưa vui tươi
Quấn quýt bên nhau
rộn tiếng cười
Họp mặt Giáng Sinh
cùng bạn hữu
Giờ người năm cũ tuổi
bao mươi?
Anh Tú
December 24, 2016
̣*Đã có nhớ về Nguyễn Phú Thạnh
.
.
2016/12/22
Sài Gòn Còn Thoảng
Chút Dư Hương
Thêm một mùa đông đến nữa rồi
Thêm một mùa đông đến nữa rồi
Ngoài hiên hoa tuyết vẫn rơi rơi
Sưởi hồng, đêm trắng, nệm chăn ấm
Trăn trở thâu canh gối mộng vời
Đêm nay tiết lạnh trút sầu đông
Không gió nhưng sao nghe buốt lòng
Mực tím tình xanh trang giấy cũ
Vần thơ tha thiết nỗi thương mong!
Chợt nhớ ngày xa đón Giáng Sinh
Sài gòn Mùa Vọng thật linh đình
Đèn đêm trong lẫn ngàn sao sáng
Đôi bóng dìu nhau trên phố tình
Lòng người ngoại đạo cũng nao nao
Nghe tiếng chuông ngân vang đón chào
Mùa Giáng Sinh an lành hạnh phúc
Nguyện cầu nhân thế bớt sầu đau!
Đường khuya vắng lạnh phố đông buồn
Xa vắng nỗi lòng vương vấn vương
Nhớ Giáng Sinh xưa đầy kỷ niệm
Sài gòn còn thoảng chút dư hương...
21/12/2014
2016/12/21
CÓ NGƯỜI…*
“Chim bay về núi tối rồi”
Có người viễn xứ bồi hồi nhớ quê
Cách ngàn vạn dặm sơn khê
Dối lòng rằng sẽ sớm về thăm thôi
...
Nắng chiều đã tắt sau đồi
Có người lặng lẽ còn ngồi ngẩn ngơ
Vời trông tổ quốc xa mờ
Niềm riêng khó tỏ lững lờ trong tôi
...
Đường đời sắp cuối nẽo rồi
Có người buông thả rong chơi tháng ngày
Thong dong xuống biển lên đoài
An nhiên chờ đợi an bài Ơn Trên.
Anh Tú
December 21, 2016
*Từ câu ca dao bất chợt gặp lại trên Facebook.
December 21, 2016
*Từ câu ca dao bất chợt gặp lại trên Facebook.
2016/12/19
Trên cành thông chênh vênh
Con quạ đứng một mình
Ngẩng nhìn trời ngơ ngác
Buổi sáng thu bàng bạc
Xao xác lá vàng bay
Đâu rồi con quạ nữa
Đôi quạ thường quẩn quanh
Rủ rỉ đậu trên cành
Rù rì sà xuống đất
Chia nhau một miếng mồi
Hai con quạ bạc đầu
Chia nhau bao ngày nắng
Chia nhau bao ngày mưa
Gọi nhau vang rừng vắng
Đầm ấm những mùa xưa
Khi mùa xuân trở lại
Con quạ vẫn một mình
Mặt trời soi bóng lẻ
Khản cổ gọi bạn tình
Giữa trời đất lặng thinh
Khánh Hà
2016/12/16
EM VỀ MÙA NƯỚC NỔI
Thơ: Phong Tâm
Nhạc: Nguyễn Hữu Tân
Hòa âm: Đỗ Hải
Tiếng hát: Thúy An
(Bài thơ viết tặng Khúc Giang)
Mùa nước nổi lềnh bềnh xác lá
Bến sông Tiền tăm cá bóng chim
Về nơi nào bấy chiều nghiêng
Lục bình trôi dạt, con thuyền xưa đâu?
Trăng hạ huyền hanh hao trắng khuyết
Nắng ngày lên vẫn tiếc đêm sâu!
Bần gie, rũ nhánh bên cầu
Tre dừa giao lá, ve sầu lẻ rơi
Người về sau giọt trời thu rụng
Bước lặng thầm vỡ vụn tình quê
Chưa vui, buồn đã quay về
Nghĩ thương thân phận, vừa nghe bồi hồi!
Sóng xô bờ chơi vơi bông sậy
Đường thôn trang gập gãy chập chùng!
Hình như ngọn bấc vào đông?
Phù sa đùa đẩy mênh mông bến bờ!...
Người năm cũ bơ thờ một bóng
Màu nước son còn đọng bao ngày?
Nhớ thời vạt áo cỏ may...
Dòng sông hờ hững xa hoài vẫn xa!
Phong Tâm
2016/12/14
Lá Đợi Sương*
Vì sao tầm gởi xứ xa
Một thời khắc khoải nắng tà chỉều thu.
Nước non trước mặt sương mù
Bấc nồm còn được vi vu mấy mùa?
Đất nguồn nắng hạn cầu mưa
Nóng cuồng đêm đợi gió lùa năm canh
Xem chừng ước vọng mong manh
Chết dần như lá trên cành đợi sương!
Anh Tú
December 14, 2016
*Mượn vần bài Chớm Đông của Yên Dạ Thảo:
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)